Thượng Quan Diệp một tuổi, hôm nay nhà họ Diệp có thể nói là náo nhiệt
khác thường, sáng sớm, Trương Đình Đình ôm một đống quà đến trước mặt
Thượng Quan Diệp, cười ha ha đùa với Thượng Quan Diệp đáng yêu, “Tiểu
Diệp Tử, gọi dì Đình”
Thượng Quan Diệp nhìn quà trước mắt, vui mừng chỉ thiếu nháy mắt nhìn
Trương Đình Đình. Trương Đình Đình lập tức hiểu được, nâng tay yêu chiều sờ lên cái mũi nho nhỏ, nói: “Ha ha, dì Đình biết Tiểu Diệp Tử thích
cái gì mà.” Nói xong từ trên người lấy ra 2 tờ trăm giá trị lớn quơ quơ
trước khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn.
“Ha ha…” Thượng Quan Diệp cười khanh khách, đánh về phía Trương Đình Đình, nũng nịu kêu: “Dì Đình.”
Trương Đình Đình đưa tiền cho Thượng Quan Diệp, ôm lấy cậu, cười nói:
“Dì biết Thượng Quan Diệp của chúng ta yêu tiền nhất.” Từ nửa năm trước
Thượng Quan Sở lấy tiền dụ dỗ cậu trở đi, Thượng Quan Diệp đặc biệt cảm
thấy hứng thú với tiền, cho đến bây giờ 1 tuổi, cậu có thể đi bộ có thể
nói, chỉ cần có người trả thù lao, cậu chắc chắn sẽ cười đến đôi mắt nhỏ híp lại.
Thượng Quan Sở từ trên lầu đi xuống, thấy Thượng Quan Sở cầm hai tờ tiền trong tay, hơn nữa còn nũng nịu kêu dì ĐÌnh, không khỏi cười ôm lấy con trai từ trong tay Trương Đình Đình, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng
ta lại lừa tiền sao?” Phải biết rằng nửa năm qua, thằng nhóc này lừa
không ít tiền. Hơn nữa thường xuyên xem tiền lừa được là món đồ chơi
đùa, có khi còn có thể ôm ‘món đồ chơi’ đặc biệt này đi ngủ.
“Khanh khách… ha ha!” Thượng Quan Diệp nháy con ngươi to tròn màu đem
nhìn Thượng Quan Sở, sau đó lay lay tiền trong tay giọng điệu trẻ con
nói: “Cha, tiền tiền, tiền.”
Thượng Quan Sở tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm trắng nộn một
cái, mặt nhăn mày nhíu nói: “Con đó! Yêu tiền giống y như mẹ con.” Biểu
cảm kia vừa có vài phần cưng chiều lại có vài phần bất đắc dĩ.
Lúc này Mễ Lam cùng Tiều Nguyên từ trong nhà bọn họ đi qua, hình ảnh hai cha con ấm áp, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, kêu dì Lam.” Nói xong liền cầm
tiền mặt đến trước mặt Thượng Quan Sở, lại nói: “Dì Lam chuẩn bị cho
Tiểu Diệp tử rất nhiều món đồ chơi thú vị cùng quần áo mới nữa.”
Thượng Quan Diệp cười ha ha nhìn mặt Mễ Lam Nhi, cười ha ha lay lay hai tờ tiền vừa mới lấy được, nói: “Tiền tiền, tiền tiền.”
Mễ Lam Nhi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu Diệp Tử sao có thể chỉ cần
tiền chứ? Món đồ chơi này là dì Lam tốn không ít tâm tư đặc biệt chọn
lựa cho con đó.” Nói xong còn lấy ra tiền lì xì đã sớm chuẩn bị tốt đặt
vào trong bàn tay nho nhỏ của Thượng Quan Diệp, nói: “Cầm đi! Nhóc tham
tiền.”
Thượng Quan Diệp hình như sớm biết rằng bên trong bao lì xì là cái gì,
quíu quoắn xé bao lì xì, sau đó lấy ra tiền ở bên trong, tiếng cười tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Chu Ngao từ trên lầu xuống, tươi cười đầy mặt nói: “Chuyện gì khiến Tiểu Diệp Tử vui vẻ như vậy a! Để cha nuôi xem nào.” Nói còn chưa xong liền
đoạt lấy Thượng Quan Diệp từ trong tay Thượng Quan Sở ôm vào ngực, nháy
mắt đùa với Thượng Quan Diệp nói: “Tiểu Diệp Tử, xem cha nuôi chuẩn bị
quà sinh nhật gì cho con.” Nói xong đặt Thượng Quan Diệp trên mặt đất,
sau đó tiện tay mở một cái bao đặt trên mặt đất, trong bao tất cả đều là những tờ tiền 100 giá trị lớn.
Thượng Quan Diệp nhìn hai mắt biến thành ký hiệu tiền, cười càng lớn
tiếng, còn liên tiếp kêu: “Cha nuôi, tiền tiền, tiền tiền.” Vừa nói vừa
vui mừng hoa chân múa tay, chạy đến trước mặt Thượng Quan Sở, nhẹ nhàng
kéo tay Thượng Quan Sở nói: “Cha, tiền tiền, tiền tiền.”
Mọi người nhìn bộ dáng của hắn, đều bị đùa cười, lúc này Diệp Thanh Linh rửa mặt chảy đầu xong xuống lầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi
người, không khỏi tò mò hỏi: “Có gì vui sao?”
Thượng Quan Sở cười với Diệp Thanh Linh nói: “Là việc vui của con trai
chúng ta.” Lúc này Diệp Thanh Linh mới chú ý đến con trai hoa chân múa
tay chạy quanh cười, cười đi đến trước mặt con trai, dịu dàng kêu: “Tiểu Diệp Tử.”
Thượng Quan Diệp thấy mẹ ruột đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hưng
phấn nhào vào lòng cô, ngón tay nho nhỏ đặt trên bao ở trên mặt đất nói: “Mẹ, tiền tiền, tiền tiền.”
Diệp Thanh Linh quét mắt về phía cái bao trên mặt đất, trong bao kia
cũng có ít nhất mấy chục vạn tiền mặt! Mỉm cười nói: “Làm con nuôi Chu
Ngao thật là hanh phúc nha!”
“Làm con nuôi anh ta tốt chỗ nào, hắn vậy căn bản là thô tục.” Lãnh
Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, vươn tay nhận Thượng Quan
Diệp trong lòng Diệp Thanh Linh, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, đây là quà cha chuẩn bị cho con, xem thích không?” Anh ta cầm một cái vé trong tay.
Thượng Quan Diệp giống như thật sự thấy hứng thú với tờ giấy này, đưa tay định lấy.
Lãnh Thần đúng lúc thu tay lại, nói: “Tiểu Diệp Tử nê gọi cha là gì!”
“Cha nuôi.” Thượng Quan Diệp vừa nhanh vừa chuẩn kêu lên đáp án Lãnh Thần muốn.
“Tiểu Diệp Tử ngoan.” Lãnh Thần đặt chi phiếu vào tay Thượng Quan Sở, dịu dàng nói: “Cầm chơi đi!”
“Ha ha!” Thượng Quan Sở cầm chi phiếu, quơ quơ, cười tủm tỉm với Diệp Thanh Linh: “Mẹ, tiền tiền.”
Mọi người cứng họng, mắt đều choáng váng, sao đứa nhỏ này biết đây là
chi phiếu? Lại biết trong này có tiền? Thượng Quan Sở cười nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa, nói: “Nhóc tham tiền, cái này con nên
vui mừng chứ!”
“Nhìn quà của tôi, Tiểu Diệp Tử sẽ càng vui vẻ.” Giọng nói Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Mọi người cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái. Lãnh Thần cười nói: “Anh là mẹ nuôi chuẩn bị quà gì a!”
Nhạc Nhạc không vui mặt trắng klhoong chút máu lườm Nhạc Nhạc, nói: “Mẹ cái gì, là cha nuôi được không?”
“Cha nuôi?” Chu Ngao vẻ mặt cười cười nhìn Nhạc Nhạc nói: “không phải
Thanh Linh chỉ cho anh làm mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử sao? Thế nào? Anh quên?” Nhạc Nhạc vừa nghe, mím môi nhìn Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh, em phải
làm chủ cho anh!”
Diệp Thanh Linh cười khúc khích nhìn Nhạc Nhạc, sau đó cúi đầu nhìn Thượng Quan Sở nói: “Con trai, con gọi anh ta là gì?”
Thượng Quan Diệp nhìn Diệp Thanh Linh, lại nhìn Nhạc Nhạc, lúc lâu sau, mới nũng nịu kêu lên: “mẹ nuôi.”
Nhạc Nhạc vẻ mặt thất bại, cho bé trai nào đó n cái xem thường, cuối
cùng vẫn vẻ mặt lấy lòng nói với đứa trẻ nào đó: “Tiểu Diệp Tử, nhìn xem cha nuôi chuẩn bị cho con cái gì?” Tuy mọi người đều nói anh là mẹ nuôi Tiểu Diệp Tử, nhưng anh nhất định phải tự mình làm sáng tỏ sự thật, hắn là cha nuôi Tiểu Diệp tử chứ không phải mẹ nuôi. Nhưng Nhạc Nhạc không
biết anh làm sáng tỏ cho đến bây giờ không được gì, đời này anh nhất
định là mẹ nuôi Thượng Quan Diệp.
Nhìn viên gạch ánh vàng rực rỡ trong tay Nhạc Nhạc, mọi người cũng không nhịn được hít hơi, thở dài: “Thô tục.”
Nhưng cậu bé Thượng Quan Diệp người ta lại thích những thứ thô tục như
vậy, nhìn khối vàng sáng bóng rực rỡ đưa tay ra nhận, còn hưng phấn
không ngừng kêu: “Tiền tiền. Ha ha a!”
Tất cả mọi người bị bộ dáng Thượng Quan Diệp đáng yêu tham tiền đánh
bại, một đám không khỏi cúi đầu thở dài: “Thanh Linh, con trai cô cũng
quá quá mức… yêu tiền a!” Thằng bé này thì ra không phải chỉ yêu nhân
dân tệ, hắn yêu tiền a, nào là chi phiếu, vàng khối đều là tình yêu lớn
của hắn!
Với chuyện này, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vẻ mặt đều bình thản,
đồng thanh nói: “Yêu tiền không tốt sao? Tôi thấy rất tốt.”
Mọi người thật sự không biết nói gì, lại cười nói: “Tốt, tốt.”
Đúng lúc này, Đường Tử đến, Tô Phi hé ra cái mặt thôi đi theo sau Đường
Tử tiến vào biệt thự. Nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh nói: “Hắn kiên quyết đi vào, tôi cũng không có cách.”
Thượng Quan Sở hơi gật đầu, cái gì cũng không nói nhìn Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình vẻ mặt cười gượng, nói: “Đường Tử đến đây, mau ngồi đi! Cậu biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của Tiểu Diệp Tử chúng tôi? Đặc
biệt đến chúc mừng sao?”
Tất nhiên Đường Tử biết hôm nay là sinh nhật 1 tuổi của con trai Thượng
Quan Sở, cười lấy ra một bao lì xì đưa cho Thượng Quan Diệp, nói: “Chúc
Tiểu Diệp Tử sinh nhật vui vẻ.”
Vừa rồi Thượng Quan Diệp lấy được rất nhiều tiền lì xì nháy mắt thấy
tiền lì xì trong tay mình, sau đó cầm bỏ vào trong bao tiền của Chu
Ngao, cũng không cười không khóc nhào vào lòng Diệp Thanh Linh, nói:
“Mẹ, ôm.”
Diệp Thanh Linh ngồi trên sofa, tùy tay ôm lấy con trai vào lòng, dịu
dàng búng vào cái mũi nhỏ, nói: “Con đó! Cũng quá thẳng tính rồi!” Cô
không cần nghĩ cũng biết con trai không có hứng thú với tiền lì xì của
Đường Tử, toàn là vì tiền lì xì này so với bọn họ cho thật sự quá ít.
Đứa nhỏ này sao chỉ biết có bao nhiêu tiền chứ? Nhóc quậy này, ngược lại là một doanh nhân trời sinh, xem ra hai vợ chồng bọn họ, thật sự có
người kế nghiệp.
Với phản ứng của con nít Đường Tử không để trong lòng, cười nói: “Ông già vốn cũng định đến, nhưng dạo này thân thể không khỏe.”
Diệp Thanh Linh biết ông già trong miệng Đường Tử là ông Nghiêm, cười nói: “Thân thể ông Nghiêm có khỏe không!”
“Dạo này không tốt lắm, bởi vậy muốn mời bác sĩ Chu đến xem.” Đường Tử cười trả lời.
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cũng không nói tiếp. Chuyện này dù sao cũng là chuyện của Chu Ngao, để anh ta tự quyết định.
Chu Ngao đưa mắt nhìn Tô Phi cùng Trương Đình Đình, cười nói: “Cậu trở
về nói lại với ông Nghiêm, qua cơm trưa sẽ đến xem bệnh cho ông ấy.”
Trong lời nói có ý tứ rõ ràng giúp Tô Phi đuổi đi vị khách hiềm khích.
Đường Tử cũng muốn lưu lại dùng cơm, nhưng người ta cũng đã nói vậy,
cũng không có gì hay để nói nữa, chỉ có thể cười nói: “Được.”
Lúc này Nhạc Nhạc mở miệng, nói: “Dùng cơm trưa rồi hãy trở về! Bệnh của ông già cũng không phải trong một lát là khỏi.”
“này…” Đường Tử nhìn Trương Đình Đình, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc, vẻ mặt cười cười nói: “Nhạc Nhạc nói không sai.”
Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh, đổi lại cái cười mỉm của Diệp
Thanh Linh. Nhưng chỉ động tác nhỏ này, Thượng Quan Sở lại nhìn rõ khắc
sâu trong lòng.
Đường Tử nghe Diệp Thanh Linh nói vậy, liên tục nói: “Vậy quấy rầy.”
Sau lần đó, những dịp anh ta gặp Trương Đình Đình cũng càng ngày càng
ít, hơn nữa mỗi lần anh tìm cớ đến nhà họ Diệp, phía sau hắn luôn có một đôi mắt gắt gao trừng anh, khiến anh cả người không được tự nhiên.
Bữa cơm này trừ Tô Phi ra, tất cả mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, chỉ
có Tô Phi hé ra khuôn mặt lạnh lùng, trừng mắt với Đường Tử. Thấy Đường
Tử ngồi chung với Trương Đình Đình, cũng gắp thức ăn cho nhau tức giận
đến mắt nổ đom đóm, nhưng Trương Đình Đình người ta từ đầu đến cuối đều
không phát hiện.
Càng ăn cơm, tươi cười trên mặt Đường Tử càng sâu, hàn khí trên mặt Tô Phi càng lúc càng đậm.
Đến lúc Đường Tử cùng Chu Ngao rời đi, Nhạc Nhạc không có việc gì đi theo sau Tô Phi, nói: “Cậu còn không tính nói sao?”
“Nói cái gì?” Tô Phi bình tĩnh trả lời.
“Chuyện cậu thích Đình Đình á!” Nhạc Nhạc vẫn không rõ Tô Phi đắn đo
chuyện gì? Nên biết Đình Đình là người thẳng thắn, có gì đều nói thẳng.
“Cô ấy hình như không thích tôi.” Tô Phi vẻ mặt mất mát.
“Nhưng cô ấy cũng không ghét cậu, có một số chuyện đàn ông nên chủ
động, giống như Thượng Quan Sở vậy. Nếu như không phải anh ta liều chết
quấn quít Thanh Linh, sao có thể có hạnh phúc hôm nay.” Nhạc Nhạc là
người xen vào chuyện người khác, hy vọng duy nhất của anh chính là nhìn
thấy Thanh Linh cùng Đình Đình đều hạnh phúc.
Trong mắt Tô Phi đầy nghi ngờ nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Có thể chứ?”
“Thử một lần đi! Cho dù kết quả thế nào, cậu cũng đã cố gắng.” Nhạc Nhạc vỗ vai Tô Phi, sau khi nói xong xoay người rời đi.