Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 41: Lén lấy di động của cô



“Sao lại xa như vậy?” Andy bất mãn than thở. “Đoàn phim cứ khăng khăng tìm nơi này!”

Tưởng Tịch liếc nhìn cô gái này – người đã vô cùng thân thiết đối với cô trong nửa tháng qua nhưng thật sự ẩn giấu lòng nham hiểm, tránh nhánh cây ở bên chân, nói vắn tắt: “Nội dung kịch bản cần!”

“Nhưng mà chỗ này cũng quá hỗn loạn.”

Tưởng Tịch đổi tay cầm nhánh cây, nói: “Trong kịch bản của 2033 nói loại virus này bùng nổ ở một sơn thôn bần cùng lạc hậu. Andy, cô cảm thấy quay ở một nơi bình thường có thể đạt được hiệu quả sao?”

Andy á khẩu không trả lời được.

Cô ta không giống với Tưởng Tịch, cô ta là vì thử ống kính mới được vai diễn nhân viên của tổ nghiên cứu này.

Ban đầu khi nghe thấy tên 2033, cô ta đã nghĩ bộ phim này là phim tận thế thịnh hành những năm gần đây. Sau khi cô ta nhận kịch bản thì mới biết 2033 không phải là năm, mà là mã số một virus.

Loại virus này xuất hiện ở một thôn nhỏ nghèo nàn lạc hậu thuộc khu vực tây nam, cũng chính là quê hương của Lê Ca.

Bởi vì virus tạo thành triệu chứng vô cùng kỳ lạ, cho nên viện khoa học tối cao đã thành lập một tổ nhỏ đặc biệt nghiên cứu, với Trương Vân diễn vai tổ trưởng dẫn đầu, mười mấy người mang theo trang bị đơn giản, trèo non lội suối vào trong vùng núi hoang vu hẻo lánh.

Mấy phim trường trong cả nước không có cảnh miền núi mà phim cần, vì thế Dung An dẫn mọi người tới nơi này.

Đoàn phim ngồi máy bay hai giờ chiều, bốn giờ tới khu bản địa lớn nhất của thành phố K. Để đuổi kịp thời gian, mọi người không nghỉ ngơi, như ngựa không dừng vó, ngồi xe của dân bản xứ tiếp tục gấp rút lên đường.

Nửa giờ sau, bọn họ ngồi xe trở về. Mọi người cần phải mang theo hành lý, đi bộ tới chỗ quay phim.

Nhân viên công tác của đoàn phim khá tốt, bọn họ trừng trải hơn, nên không rất mệt. Nhưng đối với nhóm diễn viên, nhất là những người như Andy, Phan Hân Hân chưa bao giờ quay phim qua hoặc là chỉ quay ở thành phố, thì đi bộ trở thành một vấn đề lớn.

Từ khi bắt đầu tiến vào khu vực này là Tưởng Tịch đã nghe thấy rất nhiều câu phàn nàn. Phàn nàn đường đi, phàn nàn chính phủ, phàn nàn người dựng cảnh. Tóm lại, phàn nàn những đối tượng vô cùng kỳ quặc.

Tưởng Tịch không có gia nhập đội ngũ than phiền.

Thân là một diễn viên, mục đích của cô là diễn cho thật tốt, vì sự thoải mái tiện nghi của mình mà chê bai hoàn cảnh đóng phim tồi tệ, đãi ngộ của công ty không ra gì thì đó là một hành vi không có trách nhiệm.

“Cô có mệt hay không? Có muốn tôi giúp cô không?” Lâm Dật đi thong thả hai bước chờ Tưởng Tịch, tò mò hỏi.

Ấn tượng của Lâm Dật đối với Tưởng Tịch rất tốt. Sau khi “Công tử Khuynh” công chiếu, anh ta đã đi xem một lần, diễn xuất của Tưởng Tịch trong vai Âu Dương Tình đã cho anh cảm xúc rất lớn.

Lần này hai người bọn họ diễn cặp với nhau, diễn xuất của cô lại khiến cho anh ta rung động.

Người để cho Lâm Dật anh kính nể không nhiều lắm, Tưởng Tịch cũng là một người trong số đó.

Ngoại trừ từng hợp tác qua với Hạ Chi Khanh, cho tới bây giờ anh ta chưa thấy qua một nữ diễn viên giống như Tưởng Tịch vậy – không than phiền, khi gặp phải vấn đề thì chuyện thứ nhất là tự suy xét.

Cô ấy giống như một gốc mai cao ngạo, hấp dẫn ánh mắt của những ngừơi khác.

“Mệt.” Tưởng Tịch vác trên lưng một ba lô du lịch cực lớn, chỉ chỉ ba lô du lịch đang mang của Lâm Dật, nói: “Nhưng anh Lâm chắc là còn mệt hơn cả tôi!”

Lâm Dật ngẩn ra, nở nụ cười. “Tưởng Tịch, cô là một nữ diễn viên mà tôi thấy thật sự rất đặc biệt.”

Đặc biệt đến nỗi anh ta không tự chủ được muốn gần gũi.

Vì thế, chặng đường kế tiếp, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Chuyện Lâm Dật đã quay phim nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chuyện thú vị trong đoàn phim, hạ bút thành văn. Tưởng Tịch lắng nghe rất nhiệt tình. Về phần Andy, Tưởng Tịch đợi cô ta hai lần, nhưng cô ta bất luận thế nào cũng không theo kịp, Tưởng Tịch không chờ cô ta nữa.

Khi trời sẩm tối, đoàn phim rốt cuộc tới nơi dừng chân.

Nhưng khi thấy rõ quy mô của nhà trọ thì một đợt kêu rên mới lại bắt đầu.

“Anh Phạm, chúng ta thật sự phải ở chỗ này sao?”

“Anh Phạm, ở chỗ này không có nhiều phòng lắm, chúng ta phải ở như thế nào?”

“Anh Phạm…”

“Đừng ầm ĩ!” Phạm Vân Phàm nghe không nổi nữa, đứng ra nói: “Đoàn phim thuê nhà nhất định đủ ở, các người yên tâm.”

“Nhưng mà, nhà chỉ có mấy phòng như vậy!” Andy không nhận thức nói, muốn để cô ta ngủ cùng với những người khác là tuyệt đối không có khả năng.

“Yên tâm, sẽ cho cô một phòng.” Phạm Vân Phàm vô cùng chán ghét Andy này. Những minh tinh lớn khác còn chưa nói chuyện mà cô ta chỉ là một người mới debut lại than phiền tới than phiền lui.

Nếu sau này thật sự nổi tiếng, chẳng phải sẽ không để mọi người vào mắt?

Dưới đáy lòng Phạm Vân Phàm đánh dấu gạch chéo Andy một cái.

Tiếp theo là phân bố phòng ở.

Dung An là đạo diễn, dĩ nhiên là một mình ở một phòng; nam chính, nam phụ, nữ chính, nữ phụ mỗi người một phòng; những diễn viên còn lại thì hai người một phòng; nhóm trợ lý, nhóm thợ hoá trang, cùng với thợ quay phim, dựng cảnh, tất cả bốn người một phòng.

Nói xong, mọi người bắt đầu dọn đồ đạc.

Sát vách phòng của Tưởng Tịch là phòng của Lâm Dật và Trương Vân, thoạt nhìn bên trong rộng rãi mà lại sạch sẽ hơn so với bên ngoài.

Tưởng Tịch kêu Vương Mộng để hành lý lên trên cái giường trống, nói: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Tôi không mệt.” Vương Mộng cố gắng hăng hái tinh thần. Vừa rồi ở trên đường đi, trong các nữ trợ lý, chỉ có một mình cô là không có hành lý cồng kềnh.

Trong lòng Vương Mộng rất cảm động, đồng thời hạ quyết tâm muốn thu xếp những chuyện vụn vặt của Tưởng Tịch cho tốt, để cho cô ấy không lo lắng gì ngoài đóng phim.

“Khỏi cần!” Tưởng Tịch giở mền ra nằm xuống. “Vương Mộng, cô đi làm quen với bạn cùng phòng trước đi, thời gian ở chung rất dài.”

Không có giao thiệp tốt với bạn cùng phòng thì Vương Mộng sẽ không thể sống dễ chịu trong thời gian này.

Tuy rằng vùng núi hẻo lánh, cũng may là không thiếu nước, đồ ăn cũng tạm đầy đủ.

Buổi tối Tưởng Tịch ăn chút cháo, chỉnh đốn qua loa, liền nằm xuống ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, đồ ăn cũng đã làm sẵn, mọi người ăn xong, lập tức khởi công.

Trong vùng núi ít người, có một số nhà ở rách nát không thể tả. Bởi vì không có người ở, sau khi Phạm Vân Phàm thương nghị với chính phủ và dân chúng địa phương, đã biến thành nơi đoàn phim quay chủ yếu.

“Bạch Tâm” Lâm Dật đi theo sau lưng Tưởng Tịch: “Cô không nói từ hôm qua, là phát hiện cái gì sao?”

Tưởng Tịch dừng bước chân một chút, nói: “Không có.”

“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Dật quấn quít lấy cô. “Bạch Tâm, virus không thể ngày một ngày hai nghiêm cứu ra.”

“Tôi hiểu được.” Tưởng Tịch đeo bao tay cao su vô khuẩn màu trắng, lật xem thân thể tràn đầy vết thương lở loét. “Nhưng nghiên cứu ra nguồn gốc virus và phương pháp chữa trị sớm một chút không phải là rất tốt sao?”

Vẻ mặt Lâm Dật khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, cảm thấy bắt đầu kính nể Tưởng Tịch.

Quay phim liên tục đến tám giờ hơn.

Tưởng Tịch quay xong, vốn tính chợp mắt trong chốc lát, nhưng chẳng biết sao đã ngủ luôn.

Cho đến khi tiếng hét lớn của Vương Mộng truyền đến: “Cô lấy di động của Tưởng Tịch làm gì?”

“Làm cái gì thì liên quan đến cô à?” Andy nắm chặt di động của Tưởng Tịch. Cô ta đúng là lấy trộm di động của Tưởng Tịch, nhưng như thế nào cũng không tới phiên một người trợ lý nhỏ nhoi hét lên với cô ta.

“Đương nhiên là chuyện liên quan tới tôi!” Vương Mộng toàn thân đề phòng: “Tôi là trợ lý của Tưởng Tịch.”

“Còn tôi là sư muội của chị Tưởng đó!” Andy giơ tay lên. “Nói không chừng chị Tưởng…”

“Nói không chừng cho cô xem?” Trên mặt Tưởng Tịch lộ vẻ tươi cười ôn hoà: “Andy, cô lấy để làm gì?”

Lời nói ngoài đề

Rốt cuộc đã đến vùng núi…

À, các bạn đoán xem là Andy ra tay trước hay là Tưởng Tịch phản kích trước…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.