Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 27: So chiêu ở nhà hàng



Dưới tình huống chung, người thức thời thì làm ra bộ dáng mang ơn, ít nhất trên mặt cũng phải có chút vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Nhưng thái độ của Tưởng Tịch khác thường, từ chối thẳng, nói: “Thật xin lỗi, ngày mai tôi còn có việc, hôm nay về trước.”

Người như Vưu Bội, ở đã lâu trong giới giải trí, liền cảm thấy mình là trung tâm thế giới, tất cả mọi người phải chuyển động quanh cô ta. Bây giờ cô ta hạ mình mời cô, đơn giản là vì cảm thấy vừa rồi ở trên sân khấu cô ta đã khiến cho cô mất mặt.

Nếu cô đi cùng cô ta, nhất định sẽ tình cờ gặp được hai người phóng viên mà Vưu Bội rất quen. Sau đó, sáng ngày mai cô và Vưu Bội sẽ cùng lên báo.

Kiếp trước, ngay từ đầu cô không hiểu, thật sự nghĩ là những người đó thật lòng muốn dìu dắt cô, nên cô hồ đồ đi theo, kết quả ngày hôm sau xuất hiện tin tức như là cô dựa vào bọn họ, tìm cách nổi bật.

Vưu Bội làm như vậy, huỷ hoại một người vừa mới debut, tên tuổi không bằng cô ta, a, không sợ mất mặt sao.

“Làm sao không có thời gian? Tưởng Tịch, rõ ràng là hai ngày tới cô đều không có thông báo.” Một người phụ nữ ăn mặc năng động đẩy cửa đi vào, tươi cười rạng rỡ nói.

Tưởng Tịch ngẩn ra đối với sự xuất hiện bất thình lình của người phụ nữ.

Cô ta là ai?

Làm sao biết được lịch trình của cô?

Tưởng Tịch trừng mắt liếc người phụ nữ đó một cái, xoay người nghi hoặc nhìn Vương Mộng.

“Chị ấy…Chị ấy…” Vương Mộng ảo não gõ đầu một cái, vội vàng chạy tới trước mặt Tưởng Tịch giới thiệu: “Đây là chị Đinh – Đinh Mi. Tư Dục lưu diễn trên toàn thế giới, anh Lục phải đi theo trong mấy show đầu khoảng chừng hai tháng, nên công ty chuyển cô sang cho chị Đinh quản lý. Tưởng Tịch, thật xin lỗi, vừa rồi tôi rất khẩn trương nên quên, tôi không phải cố ý không nói với cô.”

Tưởng Tịch gật gật đầu hiểu rõ. Thời gian Vương Mộng theo cô dài như vậy, tín nhiệm cô ta căn bản vẫn phải có.

Chẳng qua là mấy ngày nay cô tựa như sống rất suông sẻ, thế cho nên thiếu chút nữa đã quên trong tay Lục Mạnh Nhiên còn có các ngôi sao khác.

Ti Dục, tên này cô cũng không xa lạ. Bên ngoài nói anh ta là ca sĩ toàn năng, tự mình viết lời, phổ nhạc, biểu diễn. Năm đó TRE dùng giá cao để lấy được từ công ty giải trí khác, chỉ hai năm liền đem anh ta từ một nghệ sĩ nhỏ không tên tuổi trở thành một mãnh tướng nổi tiếng gấp mấy lần trong giới ca sĩ.

Anh ta là do một tay Lục Mạnh Nhiên dìu dắt, bây giờ đi ra ngoài dĩ nhiên vẫn là do Lục Mạnh Nhiên mang. Dù sao địa vị của anh ta cũng tại nơi này.

Tưởng Tịch cũng không để ý đến giữa đường đổi người đại diện, huống chi vẫn là một người đại diện tạm thời.

Nhưng mà, người phụ nữ họ Đinh này cho cô một cảm giác không đúng.

Làm người đại diện của cô, sẽ không thể không biết mục đích của Vưu Bội, nhưng thấy cô ta chỉ hướng về Vưu Bội thôi.

“Tưởng Tịch.” Đinh Mi giơ tay vỗ vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Không biết có bao nhiêu người muốn được Vưu Bội mời họ ăn cơm, đều không có được cơ hội. Bây giờ cơ hội tự động đến trước mặt cô, cô cũng không nên từ chối.”

Tưởng Tịch híp mắt, cuối cùng nửa thật nửa giả nói: “Được.”

Vưu Bội mang Tưởng Tịch đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc nổi tiếng ở thành phố C, bên trong trang trí theo phong cách cổ, đặt mình vào đó rất có chút cảm giác như đang ở thời cổ đại.

Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một cái bàn nhỏ hình tròn.

Tưởng Tịch và Vưu Bội không nói chuyện gì, cô ta hỏi một câu, cô nói một câu, những lúc khác thì thờ ơ nhìn bên ngoài.

Cô đang đợi, đợi cái người phóng viên mà Vưu Bội gọi cho ở dọc đường.

Có điều là hôm nay thời tiết không tốt, dường như ảnh hưởng đến lịch trình của người phóng viên kia. Cho đến khi hai người ăn gần xong thì Tưởng Tịch mới nghe được âm thanh của máy chụp hình.

Im lặng không lên tiếng, đợi một lát, Tưởng Tịch thấy Vưu Bội còn chưa có hành động, liền đứng lên nói: “Chị Vưu, hôm nay tôi ăn rất vui vẻ, cám ơn chị, nhưng tôi thật sự có việc phải về trước.”

Vưu Bội buông đũa, khó hiểu, lại lớn tiếng: “Được, được, cô sao vậy? Tưởng Tịch, không phải là cô đang trách tôi về đề tài câu hỏi đó chứ? Nhưng đó là do đạo diễn sắp xếp, không liên quan gì tới tôi.”

“Tôi biết.” Tưởng Tịch liếc mắt nhìn người phóng viên ở trong góc một cái, thấy hắn ta dừng lại, liền nâng chung trà, giống như một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, nói: “Đến bây giờ em cũng không có trách chị Vưu, là chị đã nghĩ nhiều rồi. Chẳng lẽ là chị Vưu không tự tin đối với bản thân mình, cảm thấy rằng nhan sắc của chị không thể làm cho mọi người thích chị?”

Mặt của Vưu Bội thoáng cái như bản pha màu, đủ mọi loại màu, vô cùng đặc sắc.

Cô ta dựa vào khuôn mặt mà lăn lộn trong giới giải trí như diều gặp gió. Mọi người ở trong giới đều rõ ràng, nhưng không ai dám nói thẳng ra.

Cái người tên Tưởng Tịch này vậy mà dám trực tiếp nói ra, sẽ không sợ khiến cho mình không tiến tới được hay sao?

Tưởng Tịch nhìn sắc mặt Vưu Bội biến hoá, yên lặng uống trà, đáy lòng cười lạnh.

Làm gái mà còn muốn đòi lập đền thờ, không sợ người ta chê cười. Dù sao, sống chết đều ở trên đầu đề ngày mai, vậy không bằng làm cho tin tức càng thêm mãnh liệt một chút. Chung quy cũng không thể đối xử tệ với bản thân mình.

Cho dù cô không giải quyết được chuyện thì còn có Tần Thành.

Ôm ý tưởng như vậy, Tưởng Tịch nhẹ buông tay, chén trà bị rớt xuống, nước trà dọc theo mặt bàn chảy ào ào xuống, Vưu Bội tránh không kịp, đúng lúc bị chảy cả vào người.

“Cô làm gì vậy?” Vưu Bội giận dữ. “Cô sao lại thế này?”

Môi trường trong nhà hàng tao nhã, Vưu Bội quát to một tiếng khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị thu hút lại đây.

Tưởng Tịch im lặng cười một cái, chân tay luống cuống đứng lên, vô cùng đáng thương, vừa uất ức vừa sợ hãi: “Chị Vưu, thật xin lỗi, em, em không phải cố ý.”

Nhìn giống như là một con cừu nhỏ bị tổn thương.

Vưu Bội dĩ nhiên không tin, cho dù tin thì cô ta cũng không thể tha thứ cho Tưởng Tịch.

Trên người cô ta là bộ quần áo hàng thượng đẳng được đặc biệt thiết kế từ Milan, mặc để chút nữa đi gặp một nhà đầu tư, thế mà bây giờ lại thành cái dạng này?

Vưu Bội nổi giận, lập tức rót một ly trà, vung tay lên, nước trà tạt đến trên mặt Tưởng Tịch không sót một giọt nào. Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc trên trán, hoà vào với cặp mắt đang cố sức không khóc, vô cùng uất ức đáng thương.

Trong nhà hàng lặng ngắt như tờ.

Người phục vụ khẩn trương chạy đến, trong tay cầm một cái khăn. “Cô Vưu, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao?” Vưu Bội chỉ vào những vết nhỏ không nhìn kỹ thì không thấy trên quần áo, nổi giận đùng đùng: “Mắt cô mù hả?”

Người phục vụ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chuyện vừa rồi cô ta nhìn thấy rành rành, rõ ràng là cái cô Vưu Bội này nói chuyện khó nghe, doạ Tưởng Tịch sợ đến nỗi xảy ra sự cố, kết quả còn trách mắng trên đầu Tưởng Tịch. Giờ lại còn mắng cô ta mắt mù.

Ấn tượng của người phục vụ đối với Vưu Bội càng kém.

Nhưng người ta là khách hàng, người phục vụ đành phải kiên nhẫn nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy.”

Tâm tình của Vưu Bội không tốt, người phục vụ nói không để ý, tóm tắt lại là mình – một nữ minh tinh đang nổi tiếng – bị coi nhẹ, liền nổi giận ngay lập tức.

Vung bàn tay lên, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên trong nhà hàng, trên mặt người nữ phục vụ có năm dấu tay đỏ đỏ.

Tưởng Tịch chấn động, chân mày nhíu lại.

Cô cảm thấy có lỗi với người nữ phục vụ này.

Nhưng lúc này, làm sao rời đi?

Chuyện hôm nay Vưu Bội quậy lên hơi lớn. Vốn người phóng viên kia ngày mai có thể viết cái tin tức nhàm chán “Tưởng Tịch bất mãn cách làm của Vưu Bội, nên trả thù ở nhà hàng”, nhưng một chung trà kia của Vưu Bội cùng với cái tát này đã bị những người khác nhìn thấy rõ ràng.

Trừ khi ông chủ ở phía sau Vưu Bội và công ty quản lý tiêu tiền ngăn chặn miệng của mọi người ở đây, người phóng viên bắt được tin tức kia cũng không thể liều lĩnh.

Mà cô, bước đầu PR trên mạng của “Công tử Khuynh” đã bắt đầu, hơn nữa trước đó vài ngày cô chụp quảng cáo cùng thần tượng phim truyền hình, hẳn là nơi này có người nhận ra cô.

Cho nên, cô đi đứng quang minh chính đại, làm cho mọi người cảm thấy được cô vô tội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.