Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 110: Ngoại truyện 2: Vợ chồng cãi nhau



Thư ký tổng giám đốc, tiểu Quý, gần đây phát hiện tổng giám đốc Tần Thành của các cô không quá thích hợp.

Về phần tại sao nói như vậy thì có nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất: Tần Thành luôn trong lúc làm việc nhìn máy tính cười ngây ngô. Thứ hai: Tần Thành khi đi luôn mang khuôn mặt tươi cười. Thứ ba: Tần Thành luôn tan tầm trước một tiếng đồng hồ.

Phải biết rằng, trước kia Tần Thành được công chúng công nhận là người đàn ông siêu cấp mặt than, lạnh lùng như núi băng. Bởi vậy, tình hình anh bây giờ động một tí là cười khiến cho thư ký bọn họ mơ hồ cảm thấy được hơi khó mà tiếp nhận.

Ở chung lâu ngày với một cái tủ lạnh, bỗng nhiên đổi thành một cái máy điều hoà nhiệt độ ở hai mươi bốn độ, thư ký tiểu Quý phụ trách sửa sang lại văn kiện cho Tần Thành có vẻ không quen.

Đối với vẻ mặt buồn khổ giằng co trong hai tuần của thư ký, Tần Thành hoàn toàn không phát hiện. Anh vẫn như trước cười lộ ra tám cái răng trắng tinh, triển lãm với toàn thể nhân viên một quá trình thay đổi anh từ một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng thành một người đàn ông phong cách ấm áp.

Mãi cho đến khi Tưởng Tịch tiếp nhận lời mời của một bộ phim.

Tần Thành ôm bà xã tạm nghỉ mấy tháng ở nhà, kháng nghị: “Em nói là năm nay không nhận kịch bản mà.”

Tưởng Tịch đẩy bàn tay đang tàn sát bừa bãi ở bên hông mình ra, nói: “Kịch bản này thật sự rất hay.”

Sau khi đạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và giải tài năng mới xuất sắc nhất, kịch bản đưa đến cô nhiều hơn. Hai người cô và Vương Mộng sàng lọc một tuần mới chọn ra một kịch bản có tình tiết hay, đạo diễn cũng không tồi.

Mà bởi vì phim có phần lớn là vào mùa đông nên liền chọn tháng mười một quay. Tưởng Tịch nghĩ mình đã ở nhà nghỉ ngơi tốt được mấy tháng, liền không thương lượng với Tần Thành, nhận lời mời của đạo diễn.

Bây giờ là giữa tháng mười, nói cách khác là còn lại nửa tháng, Tưởng Tịch sẽ rời nhà chuyển tới phim trường.

Tần Thành chỉ cần vừa nghĩ đến việc này là trong lòng không vui. Anh hôn lên má Tưởng Tịch, nói: “Em không thể nói mà không giữ lời.”

Giọng điệu làm nũng của anh khiến cho Tưởng Tịch có chút buồn bực. Đương nhiên, nếu cô không làm trò, trước mặt hàng tỉ khán giả thổ lộ với Tần Thành thì sẽ không xuất hiện chuyện như thế này.

Tưởng Tịch cảm thấy hối hận vì chuyện thổ lộ tình cảm thâm sâu một cách khoe khoang, tránh khỏi ôm ấp của Tần Thành, nói: “Vâng, em đồng ý với đạo diễn rồi. Cho nên không thể nói mà không giữ lời.”

Vẻ mặt không mang cảm xúc của cô khiến cho trong lòng Tần Thành mất mác một hồi, làm tổ ở sô pha, kỳ cục giống như một đứa trẻ nổi lên ầm ĩ.

Tưởng Tịch nhìn Tần Thành, không nói gì.

Chiều hôm nay, Lục Mạnh Nhiên, Lưu Viện, Thư Minh đại diện toàn thể nhân viên của công ty đưa ra đề nghị với cô: Mặc cho sử dụng cách gì, phải biến trở lại tính tình của Tần Thành.

Thật ra cô cũng phát hiện thay đổi gần đây của Tần Thành. Nhưng bởi vì anh ở trước mặt cô vẫn hay thay đổi tính nết, nên cô cũng không chú ý. Ai ngờ trong mắt những người khác đã nghiêm trọng như vậy.

Lục Mạnh Nhiên thậm chí nghi ngờ có phải Tần Thành đã bị thổ lộ làm cho kích thích, choáng váng hay không.

Buổi tối vốn là Tần Thành nấu cơm, nhưng mà anh đang cáu, nên Tưởng Tịch liền tự mình vào bếp làm hai món ăn, một món canh.

Ai ngờ, cô làm cơm xong, anh vẫn còn hờn dỗi làm tổ ở sô pha.

Tưởng Tịch hết cách, muốn hạ mình đi gọi anh, nhưng nghĩ đến lời nói của mấy người Lục Mạnh Nhiên nên nhịn xuống.

Nhạt nhẽo ăn xong phần của mình, Tưởng Tịch dọn dẹp một chút, lại nhìn xem Tần Thành, cuối cùng muốn nói lại thôi, trở về phòng.

Trên tủ đầu giường là kịch bản phim cô đã nhận, Tưởng Tịch đọc xong vài tờ, bên ngoài vẫn không có động tĩnh.

Cô nhìn đồng hồ, lấy di động ra, tìm điện thoại của thư ký tổng giám đốc, tiểu Quý, gọi đi.

Điện thoại nhanh chóng được nối.

“Phu…phu nhân tổng giám đốc.” Tiểu Quý nhìn biểu thị trên điện thoại, vô cùng ngạc nhiên sợ hãi. “Xin…xin hỏi…xin hỏi cô có chuyện gì?”

Tưởng Tịch đi vào phòng tắm đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, trong công ty đối với thay đổi của Tần Thành đều rất khó tiếp nhận sao?”

Tiểu Quý trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không có khó tiếp nhận, sao lại khó tiếp nhận chứ? Tổng giám đốc Tần có biến thành cái dạng gì, chúng tôi đều có thể tiếp nhận. Ha ha…”

“Tôi muốn nghe nói thật.” Tưởng Tịch nhíu mày. “Tôi không có ý gì cả, chỉ là muốn hỏi một chút, sẽ không ảnh hưởng đến việc làm của cô.”

“Là như thế này.” Tiểu Quý cân nhắc nửa phút, cẩn thận nói: “Quả thật…Quả thật có chút không quen.” Thậm chí còn bị doạ sợ. Nói ngược lại, cô ta vẫn so sánh Tần Thành với một người có thói quen không nói cười tuỳ tiện trước kia.

Tưởng Tịch cúp điện thoại, đứng ở trước gương suy nghĩ một hồi, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Đồ ăn trong phòng bếp không hề được động đến. Tưởng Tịch sửa lại, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, dùng khăn lót, bưng tới trên bàn trà. “Anh ăn chút cơm đi, sau đó chúng ta nói chuyện.”

Tần Thành giương mắt. “Em rốt cuộc chịu nói chuyện với anh.”

“Em không có không nói chuyện với anh.” Tưởng Tịch ngồi vào bên cạnh anh trên ghế sô pha đơn, nói: “Là anh tự cho là đúng.”

“Anh tự cho là đúng?” Tần Thành cười khẩy. “Thì ra đều là anh đang tự làm tự chịu.”

Anh lại đang phát cáu gì đây? Tưởng Tịch nhắm mắt lại một cái, nói: “Anh không có tự làm tự chịu, còn nữa, em không muốn cãi nhau không đâu với anh.”

Tần Thành hất bàn. “Em nghĩ rằng anh muốn cãi nhau với em?”

Đồ ăn ào ào đổ xuống đất. Tưởng Tịch nhìn lướt qua sàn nhà, quay đầu yên lặng nhìn Tần Thành, nói: “Rốt cuộc anh tại sao nổi giận?”

“Sao em không tự hỏi mình xem?” Tần Thành đi tới cửa thay giày, kéo cửa ra, nói: “Tại sao em nghĩ không phải là nguyên nhân vì em?”

Tưởng Tịch đứng dậy. “Em chỉ là tiếp nhận một kịch bản mà thôi.”

Tần Thành không nói gì, đi ra ngoài đóng mạnh cửa lại.

Tưởng Tịch chản nản ngồi trở về sô pha.

Ngày hôm sau, mọi người ở TRE phát hiện tổng giám đốc của bọn họ khôi phục lại bộ dáng mặt lạnh trước kia. Tuy rằng trong một lúc anh đột nhiên thay đổi khiến cho mọi người vừa tới giữa trưa đã bị trúng chửi hơn mười lần. Nhưng nói tóm lại, có 99% nhân viên rất hài lòng với lần thay đổi này của Tần Thành.

Chỉ trừ Lục Mạnh Nhiên.

Đúng, Lục Mạnh Nhiên chính là 1% không hài lòng kia.

Nguyên nhân là Lục Mạnh Nhiên nhận được điện thoại của Tưởng Tịch. Cô xin anh nhận giúp một bộ phim nữa.

“Không phải là cô đã nhận một bộ rồi sao?” Lục Mạnh Nhiên nhìn một chồng hợp đồng phim trên bàn mà phát sầu. “Nếu quay hai bộ phim cùng một lúc có thể quá mệt hay không?” Còn nữa, tổng giám đốc Tần bằng lòng sao?

“Sẽ không đâu.” Tưởng Tịch lấy quần áo ra, bỏ vào va li, nói: “Tôi đã nghỉ ngơi mấy tháng rồi, cũng nên đi làm.”

“Được rồi, tôi sẽ tìm một bộ.” Lục Mạnh Nhiên muốn nói có muốn thương lượng với tổng giám đốc Tần hay không, nhưng mà nghe giọng của Tưởng Tịch bất thường, liền nuốt xuống câu cuối cùng này.

Bất quá, anh tính là sau khi tìm được kịch bản tốt thì tìm Tần Thành thương lượng một chút. Mặc dù anh muốn Tưởng Tịch nhận thêm nhiều kịch bản, nhưng cũng không thể không nghĩ đến Tần Thành. Anh ta mới là người phát lương cho anh.

Lục Mạnh Nhiên chọn kịch bản rất nhanh. Buổi chiều chưa tan tầm, anh đã tìm ra một kịch bản phim truyền hình đô thị, đưa đến văn phòng của Tần Thành.

“Cô ấy muốn nhận thì cậu nhận cho cô ấy đi!” Tần Thành nhướng mắt lên, nói: “Sau này chỉ cần cô ấy chịu thì cậu cứ nhận.”

Nếu đến lúc này mà Lục Mạnh Nhiên còn nhìn không ra là Tần Thành bất thường thì anh chính là kẻ mù.

Vì tránh cho lửa giận của Tần Thàn lan đến gần, Lục Mạnh Nhiên hàm hồ trả lời hai câu rồi chạy trốn.

Kết quả, buổi tối Tần Thành gọi điện thoại tới, hỏi anh đem Tưởng Tịch đi đâu rồi?

Mồ hôi lạnh trên trán Lục Mạnh Nhiên toát ra ào ạt. Anh đem Tưởng Tịch đi đâu rồi? Anh có bản lãnh cũng không có cái gan kia!

Đầu kia điện thoại là ông chủ đang nổi giận, Lục Mạnh Nhiên lau mồ hôi, nói: “Hôm nay tôi có nhận một cú điện thoại của Tưởng Tịch, ngoài ra không có gặp cô ấy.”

Tần Thành hung hăng ném điện thoại.

Trong phòng vang lên tiếng linh kiện điện thoại tứ tán.

Mà lúc này, ở Bern – Thuỵ Sĩ.

Tưởng Tịch ra khỏi sân bay quốc tế Bern, đi thẳng đến khách sạn.

Cô tạm thời quyết định muốn đi nghỉ phép, cái gì cũng chuẩn bị vội vàng, cho đến khi bay mười mấy tiếng đến nơi thì đã vô cùng mệt mỏi.

Mặc dù lúc này Bern là giữa trưa, nhưng Tưởng Tịch không quan tâm nhiều như vậy, cô đến sảnh khách sạn đăng ký một chút, trở lại phòng liền nằm lên giường ngủ thẳng cẳng.

Khi thức dậy thì đã là buổi tối, lúc này trong nước hẳn là sáng sớm.

Tưởng Tịch tắm rửa một cái, thay đổi quần áo thoải mái, mang theo kính râm, ra khỏi khách sạn.

Bern là một thành phố rất đẹp. Tưởng Tịch đi trên đường, cầm camera liên tục chụp hình. Hai bên đường có rất nhiều tiệm đồng hồ được trang hoàng đẹp đẽ, Tưởng Tịch nhìn thấy thích, liền dừng lại đi vào nhìn một chút, có khi ghé vào tủ kính, có khi là vào trong tiệm quan sát gần những người thợ đang chế tạo đồng hồ. Cuối cùng, ở trong một tiệm đồng hồ trên đường Krum, cô mua một cặp đồng hồ kiểu tình nhân bằng kim cương và một đồng hồ đeo tay con nít có in hình mèo con.

Cuối cùng đến hơn chín giờ, Tưởng Tịch mới cảm thấy đủ, trở lại khách sạn.

Chuyện đầu tiên trở lại khách sạn là mở điện thoại di động lên.

Từ khi cô rời nhà đi sân bay điện thoại di động đã hết pin, cho đến lúc tới bên này thì chỉ lo nghỉ ngơi nên quên sạc pin, dọc đường trở về vừa rồi mới nhớ tới là di động đã tắt mười mấy tiếng đồng hồ.

Cắm vào ổ điện, Tưởng Tịch lập tức ấn xuống nút khởi động máy.

Gần như giây đầu tiên phản ứng của di động là mấy chục cuộc gọi cùng mấy chục tin nhắn tràn đến.

Có của Lục Mạnh Nhiên gởi tới, của Lưu Viện, của Vương Mộng, dĩ nhiên nhiều nhất là của Tần Thành.

Trước tiên gởi tin nhắn lại cho mấy người Lục Mạnh Nhiên, Tưởng Tịch bình tĩnh ấn xuống số của Tần Thành.

“Em đang ở đâu?” Tần Thành sốt ruột hỏi: “Em vẫn an toàn chứ?”

Tưởng Tịch im lặng, sau một lúc lâu nói: “Em đang ở Bern, em rất an toàn.”

Tần Thành: “Em đang ở Thuỵ Sĩ?”

Tưởng Tịch lấy ra áo ngủ để lên giường, thản nhiên nói: “Vâng.”

“Em không nói một tiếng bỏ đi Thuỵ Sĩ?” Tần Thành giận đến nổ phổi. “Em có tự giác mình là vợ chút nào hay không?”

Từ khi anh phát hiện không thấy cô liền lo lắng hoảng hốt, sợ cô bị người ta bắt cóc, sợ cô bị thương, sợ cô xảy ra tai nạn. Kết quả, cô lại chạy ra nước ngoài nghỉ phép!

Tần Thành nắm chặt điện thoại, quẳng cũng không được, không quẳng cũng không được, đành phải như con thú khốn đốn xoay quanh sô pha.

Tưởng Tịch nghe ra phẫn nộ của anh, nói: “Em không muốn cãi nhau với anh. Tần Thành, em chỉ là tâm tình không tốt, đến đây cho khuây khoả. Đã quên báo cho anh biết, em thật xin lỗi.”

Ngày hôm qua anh nổi giận lớn như vậy, khiến cho cô cũng rất khó chịu. Hồi đêm nằm mơ đến hôn lễ của bọn họ, cho nên buổi sáng sau khi thức dậy liền tạm thời quyết định đi thăm nơi bọn họ đã kết hôn.

“Anh chấp nhận giải thích của em.” Tần Thành dừng bước, nói: “Nhưng từ giờ trở đi không cho phép em nhúc nhích, anh lập tức đi tìm em.”

“Anh không cần đến đây, qua hai ngày là em trở về.”

“Em không có nghe lời nói của anh sao, anh bảo em chờ anh!” Tần Thành ước gì có thể lập tức bắt được Tưởng Tịch đánh một trận. “Nếu em không đợi anh thì trong vòng năm năm em đừng có nhận đóng phim.”

Tưởng Tịch: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.