Bầu trời vẫn còn sớm, sương mừ trắng xoá tràn ngập cả vùng đất, thời tiết vô cung mát mẻ.
Chuông điện thoại đánh vỡ không khí ấm áp, hai người không tình nguyện khẽ nhíu chân mày, Giản Nhuỵ Ái mở mắt, đẩy nhẹ thân thể Đơn Triết Hạo: “Hạo, điện thoại….”
Đơn Triết Hạo không nhịn được lật người lại, ôm lấy Giản Nhuỵ Ái: “Không cần lo, reo một lúc lại thôi.”
Điệnt hoại hình như không giống với lời Đơn Triết Hạo, vang lên rồi lại tiếp tục vang.
Giản Nhuỵ Ái đẩy đẩy cánh tay cường tráng của Đơn Triết Hạo: “Hạo, có thể có chuyện quan trọng, không nên ồn ào, nên nghe điện thoại đi.”
Gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo lộ ra một tia tức giận, lật người, cơ ngực phập phồng, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Đầu dây bên kia không phải giọng nói của Y Thiếu Thiên, mà là giọng nói yếu đuối, không ngừng câu cứu Đơn Triết Hạo: “Hạo, em rất khó chịu, mau đến cứu em.”
Qua ống khếch đại, vừa lúc Giản Nhuỵ Ái có thể nghe được những lời cô không nên nghe, nhưng giọng nói kia cứ vô tình truyền vào tai cô.
Theo quán tính cô giật bắn người, ánh mắt mang theo quan tâm nhìn sắc mặt của Đơn Triết Hạo.
“Hạo, hạo….. em không có người thân, chỉ có mình anh, cầu xin anh cứu em”
Đơn Triết Hạo ngẩn ra, ánh mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, tia nghi ngờ kia hình như là hướng về phía Giản Nhuỵ Ái để tìm kiếm đáp án.
“Hạo, đi đi, Lạc tiểu thư cần anh.” Lời vừa nói ra, trong lòng cô có chút mất mát và đau khổ, có lẽ cô chưa đủ rộng lượng, không đủ tâm tình để săn sóc.
Nhưng đo chỉ là cảm xúc của riêng cô, cất giấu thật kĩ bên trong, Đơn Triết Hạo sẽ chẳng thể nhìn thấy. Đơn Triết Hạo cúp điện thoại, dứng dậy mặc quần áo tử tế.
Tất cả đều thuận lời, Giản Nhuỵ Ái chỉ biết nhìn chằm chằm anh, giống như anh đi rồi sẽ không trở lại.
Cô cố găng khác ghi thật kỹ hình ảnh của anh vào giờ phút này!
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhuỵ Ái thiện lương, anh nâng gương mặt của cô lên, hôn một cái lên trán cô: “Chờ anh trở lại.”
“Được, em sẽ chờ anh, yên tam, đời này em lười nhất là đợi người, cho nên anh về sơm một chút, được không?”
Giản Nhuỵ Ái nhìn theo bóng dáng của anh, chầm chậm…. chầm chậm…. biến mất khỏi phòng, thở dài một cái rồi nằm xuống, đã không còn buồn ngủ nữa, lẳng lặng nằm trên giường, chờ trời sáng tỏ.
Đơn Triết Hạo vội vã lái xe đến chỗ ở của Lạc Tình Tình, cả lộ trình chỉ tốn ba mươi phút, anh đã đến được nhà của Lạc Tình Tình.
Không nhịn được đi theo người bảo vệ, vào trong nhà.
Sắc mặt trắng nõn của Lạc Tình Tình giờ đây vô cùng yếu ớt, mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, thân thể đung đưa đứng tại cửa.
“Em làm sao?” Đơn Triết Hạo vịn lấy thân thể yếu ớt sắp ngã nhào của Lạc Tình Tình, khom người ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Ánh ắmt tinh nhuệ của anh quét vào phòng ngủ, gian phòng cô gái bình thường, anh đặt cô lên giường, thay cô đắp kín chăn, anh hạ mắt nhìn tấm ảnh hấp dẫn ở đầu giường.
Đó là tấm ảnh chụp trong ngày sinh nhật mười tám của anh, hai người bọn họ tự chụp, không ngờ cô lại đem nó đặt ở đầu giường.
Lạc Tình Tình nhìn theo ánh mắt của Đơn Triết Hạo, cô đứng dậy đem hình giấu đi.
Giống như trân bảo hiếm thấy, đem nó cẩn thận giấu ở trong chăn: “Hạo, em hiểu rõ anh đã nói sẽ không dây dưa với em nữa, hình chỉ là một thứ để lưu giữ kỷ niệm, không cần lấy nó đi được không?”
Đơn Triết Hạo nhìn thân thể của Lạc Tình Tình, ánh mắt kiên định như vậy, anh cũng chẳng muốn đem hình vứt. Một tấm hình không làm nên chuyện gì cả.
Anh đỡ cô nằm xuống, đưa tay cầm hình, không ngờ cô lại nắm thật chặt, dịu dàng nói: “Anh sẽ không đem hình vứt bỏ. Đặt tấm hình ở đàu giường, em cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Lạc Tình Tình mới ngoan ngoan buông tay ra, đem hình đưa cho Đơn Triết Hạo.
Lạc Tình Tinh vô tội đáng thương như vậy, hay bị chị em họ Lâm Trêu chọc.
Một hình ảnh vô cùng dịu dàng, nhưng lại không cách nào khiến trái tim quật cường của Đơn Triết Hạo động lòng. Bây giờ trong lòng anh chỉ có Giản Nhuỵ Ái, anh muốn giải quyết nhanh mọi chuyện rồi trở về bên cạnh cô.
Một thoáng xoay người chuẩn bị rời đi, Lạc Tình Tình nắm chặt tay Đơn Triết Hạo, trong mắt mang theo những giọt nước mắt, giọng nói vang xin: “Hạo, lúc snag sớm, bệnh tình tái phát, anh có thể giúp em nấu chút nước được không, em cần uống thuốc.”
“Ừ được!” nhìn vào ánh mắt cầu xin kia, anhc hỉ có thể đồng ý, đi tới đây cũng đã nghĩ là phải chăm sóc cô, dù sao bọn họ cũng xem như là bạn bè.
Đơn Triết Hạo lạnh lùng và bá đạo, nhưng đối đãi với người thân, cũng không mang thái độ như thế.
Hơn mười phút sau, Đơn Triết Hạo bưng khai nước cùng thuốc đi tới, nhìn thấy gian phòng không có người nào.
‘cạch’ một tiếng, Lạc Tình Tình đứng phía sau khoá trái cửa phòng lại.
“Tình Tình…” trên mặt Đơn Triết Hạo không hề doa động, tỉnh táo nhìn Lạc Tình Tình, giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Ngón tay mãnh khảnh của Lạc Tình Tình, xẹt qua quần áo của mình, từ từ cởi nút áo ra, lộ ra bộ đồ lót hấp dẫn đã sớm được cô chuẩn bị trước.
Ba điểm tạo ra một đường thẳng, áp sát vào người anh, loáng thoáng, muốn lộ ra bộ dáng quyến rũ, càng thêm lực hút.
Sắc mặt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình, đôi mắt thân thuý giống như không dao động, không lên tiếng.
Mái tóc mềm mại của Lạc Tình Tình khoác lên người, đi một vòng, tựa như đoa hoa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp và phong tình, đem cơ thể hấp dẫn chà sát lên người anh.
Ánh mắt quyến rũ mang theo nụ cười dịu dàng, đối mặt với Đơn Triết Hạo, đôi môi vẽ ra đường cong xinh đẹp nhất.
Đôi mắt màu đen như những ánh sao, tràn đầy dụ hoặc, trong nháy mắt hiện ra ở trước mặt của anh.
“Hạo, em xinh đẹp không? Em như thế này có xứng là người yêu của nah không?” cô chậm chạp ngước mắt lên nhìn anh, đôi tay mảnh khảnh vòng qua gáy anh, bộ ngực đầy đặn dán lên lồng ngực ấm áp của anh.
Dụ hoặc như thế, khieiesn Đơn Triết Hạo không khỏi hít một hơi khí lạnh, mày nhíu chặt, cả cơ thể toả ra nhiệt băng âm độ, kéo thân thể của cô ra: “Tình Tình, anh nhớ chúng ta đã nói rõ ràng rồi, chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ.”