Hạ Bạch a Hạ Bạch, cô xem một chút cô rất vô dụng phải không?
Rõ ràng là cô kiếm đủ mọi cách đánh người ta, nhưng cái lông của người ta cũng không sao, cô lại đau. . . . . .
Cô chỉ cảm thấy uất ức, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.
Hoắc Lôi Đình thở hổn hển chỏi người lên, đáng chết cô bé này lại dám khóc?
Nụ hôn đầu của anh tất cả đều cho cô, còn muốn như thế nào nữa?
Bàn tay kéo lấy quần áo của cô, soạt một tiếng, T shirt đơn giản cứ như vậy rách ra.
Quần jean cũng bị anh thô lỗ kéo ném qua một bên.
Da thịt thiếu nữ giống như màu sữa dưới ánh mặt trời xinh đẹp rực rỡ.
Anh không chút do dự nhào tới, hận không được đem lấy thân thể nhỏ bé của cô ăn vào trong bụng.
Anh to lớn đối với cô mà nói thật sự là đủ giày vò, hơn nữa thân thể bài xích anh tiến vào, càng thêm trở nên co rút nhanh.
Đau quá. . . . . .
Bàn tay ướt mồ hôi vuốt ve mặt của cô, “Kêu đi, tôi muốn nghe.”
“A. . . . . . A!” Cô đau đến nước mắt chảy xuống.
Lúc này thật sự bị đau khóc, nước mắt không nhịn được lăn xuống.
Hoắc Lôi Đình im lặng, cô bé này, hôm nay tại sao thích khóc như vậy?
Là sợ chuyện vừa rồi sao?
Đáng đời, đây chính là kết quả không nghe lời anh !
Chỉ là thật may, bây giờ cô đang nằm ở dưới người anh. . . . . .
Thật may mắn!
Anh tóm lấy eo nhỏ của cô, đem toàn bộ giống đực của mình chưa tiến vào được, vận động không đứt.
Hạ Bạch không chịu nổi, lớn tiếng thét chói tai, tay gắt gao bắt được một bên quần áo.
Cô biết, vô tận hành hạ đã bắt đầu rồi,
Quả nhiên, cả một buổi chiều, anh muốn cô không dứt.
Từ Piano chiến đấu liên tục ở nhiều nơi đến bàn đọc sách, lại từ bàn đọc sách lên giường, cuối cùng từ trên giường làm đến trên tường.
Sắc trời dần dần tối xuống, Hoắc Lôi Đình nắm hai chân của cô, đem lấy cô ngăn ở góc tường.
Hung hăng thẳng tiến nhiều lần, anh gầm nhẹ một tiếng, không biết lần thứ mấy phát tiết ở trong cơ thể cô.
“Ưmh. . . . . .” Cô không còn hơi sức cúi thấp đầu, cổ họng khàn khàn cũng không kêu ra được tiếng nào.
Bàn tay nhỏ bé tái nhợt khoác lên trên bả vai của anh có vẻ cực kỳ đáng thương.
Hoắc Lôi Đình khẽ thoả mãn, ở trên người cô một lúc mới thối lui ra khỏi.
Ôm cô đi vào phòng tắm, cố gắng xả nước, cô đã tựa vào trên bả vai anh ngủ thiếp đi.
Đổ đầy nước, anh ôm cô nằm vào.
Cô ưm một tiếng, khẽ tỉnh lại.
Phát hiện mình lại cùng ác ma dán gần như vậy, trong nháy mắt duỗi thẳng thân thể, ngửa đầu ra sau một chút.
Hoắc Lôi Đình hết sức bất mãn, “Xem ra em vẫn còn rất có hơi sức.”
“Éc. . . . . .” Cô gian nan phát ra một chút âm thanh, oán hận nhìn của anh.
“Chưa bao giờ một cô gái sau khi làm xong cùng tôi, lại lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra tôi còn chưa đầy chân em.”
Nói xong, tay lại duỗi đến chỗ kín của cô.
“Này! ! Anh. . . . . .” Cô cắn răng căm tức nhìn.
“Đừng động, tôi giúp em dọn dẹp một chút, em không muốn có đứa nhỏ chứ?” Anh cười lạnh.
Hơn nữa cô cũng không xứng với mang thai đứa bé của anh.
Cô chỉ rất phối hợp buông lỏng thân thể, nhưng phía dưới đã sớm bị giày vò chảy máu.
Ngón tay của anh vừa đụng, nhất thời đau đến nổi cô liên tiếp lui về phía sau.
“Rất đau?” Anh dừng một chút, sau đó ôm cô nổi trên mặt nước.
Anh để cho cô quỳ trên mặt đất, đỡ bờ tường đem phía sau hướng về phía anh.
Cánh hoa nhỏ mềm mại mang theo vết máu li ti, anh nhìn thấy cũng không nhịn được cau mày.
Xem ra anh có chút hung ác a. . . . . .
Chỉ là ai bảo cô ăn ngon như vậy?
Hoắc Lôi Đình khẽ cắn răng, ép buộc mình đứng dậy, dưới người lại một lần bắt đầu có phản ứng.
Tắm xong, anh tìm bác sĩ nữ đến xem thân thể cho cô rồi kê đơn thuốc.
Bác sĩ bôi thuốc cho cô, Hạ Bạch thật sự không có thói quen để người khác đụng thân thể của cô.
“Tôi có thể tự mình làm.” Cô nói.
Nhưng một giây kế tiếp, Hoắc Lôi Đình đoạt lấy thuốc mỡ, nói với bác sĩ, “Có thể, cô đi đi.”
Sau khi bác sĩ đi, anh đặt cô thân thể ngay ngắn, tự mình bôi thuốc cho cô.