Hạ Bạch cười nhạt, “Ha ha, đúng vậy, nhìn thấy tôi đàn ông chán ghét vì
để cho tôi thoải mái, mồ hôi đầm đìa, mệt sống mệt chết, nói không chừng ngày nào đó hết tinh mà chết, tôi cũng cảm thấy vô cùng đã nghiền,
Hàaa…! Hàaa…! Hàaa…!”
Cô cười khan nói, nhìn sắc mặt của Hoắc Lôi Đình dần dần biến thành đen, nhất thời khoái cảm trả thù xông lên đầu.
Một lúc lâu anh nặn ra một chữ, “Tốt.”
“Cám ơn đã khen.”
“Rất tốt.” Anh buông tay cô ra, khóe miệng chứa đựng nụ cười âm hiểm, “Có đói bụng không?”
“À?” Anh suy nghĩ cũng quá nhảy vọt chứ?
“Không đói bụng, thả tôi về nhà!”
“Ăn bữa tây như thế nào?”
“Tôi muốn về nhà!”
“Ăn xong bữa tây chúng tôi đi khách sạn thuê phòng?”
“Thả tôi về nhà! ! !” Cô tức giận quay đầu về phía anh rống to, thật muốn một quyền đấm vô mặt.
Ai cũng nói anh đẹp trai, thế nhưng ở trong mắt cô gương mặt này đáng ghét như vậy, thậm chí ghê tởm! ! !
Khóe miệng Hoắc Lôi Đình chứa đựng một đường cong cười như không cười.
Cô bé này rống anh?
Ngoại trừ cha của anh ra, không ai dám làm chuyện này, cô thật đúng là có gan.
Anh sửa cổ áo của mình một chút, hai chân bắt chéo, không có ý định trả lời lời cô.
Cô phát điên giật giật máo tóc dài xinh đẹp của mình, tức giận đến sững sờ, đặt mông ngồi trở về, trợn mắt nhìn anh chằm chằm.
Xe dừng ở trước một nhà tây sang trọng.
Nhà hàng tây Rainforest fashion cấp kim cương, toàn tỉnh xếp hạng nhất, cả nước xếp hạng ba.
Cho dù trước kia cô trải qua cuộc sống coi như sung túc cũng chỉ nghe nói đến.
Ngay cả cha cũng không có tư cách tiến vào, mỗi lần nhắc tới đều than
thở, nói đó là nơi người có tiền, có quyền tột đỉnh mới có thể đi vào.
Tột đỉnh?
Hạ Bạch cười lạnh, a, là bị kinh phong sao?
Xài 10.000 đồng chỉ có thể ăn một 100 đồng, có gì vui sướng?
Quả thật chính là t*ng trùng lên não, ngăn trở dây thần kinh truyền tin suy nghĩ bình thường.
Hoắc Lôi Đình khẽ liếc cô một cái, “Tôi muốn dẫn em làm quen sinh hoạt
hàng ngày của tôi, thân là một người tình, phải hiểu rõ tính tình của
kim chủ yêu thích cái gì, Hả?”
Hạ Bạch liếc mắt , “Hiểu cái trứng anh! Tôi về nhà!”
Cô xoay người rời đi, Hoắc Lôi Đình cắn răng một cái, nắm cánh tay nhỏ
của cô kéo, “Nghĩ tới trứng của tôi? Buổi tối cho em sờ, hiện tại tôi
đói rồi.”
“Tại sao anh ác tâm như vậy! ?”
“Tôi nghênh hợp khẩu vị của em thôi.” Anh kéo tay của cô đi vào trong.
Tiểu thư tiếp tân tóc vàng mắt xanh hoa si nhìn người đàn ông cao 1m9, vóc người khoẻ mạnh đẹp trai. . . . . .
Khỏe mạnh đẹp trai như vậy, tây trang bao quanh vóc người to lớn, cũng
không phải không có bắp thịt, hơi thở như Đế Vương hiếm thấy.
Còn có đôi chân thon dài cứng cắn, vừa nhìn chính là người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ ở phương diện kia.
Ai không muốn trèo lên giường anh chơi một lần?
Coi như không có tiền, sung sướng cũng đáng a…
Hoắc Lôi Đình chán ghét loại ánh mắt này, đám con gái háo sắc, anh dùng
đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được tâm tư của các cô.
Anh không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nắm cà vạt thật chặt, trực tiếp dùng tiếng anh nói mấy câu, kéo Hạ Bạch đi lên lầu.
Trong gian phòng ánh đèn nhàn nhạt, âm nhạc êm ái mập mờ, trang trí sang trọng và thanh lịch lộ rõ phong cách thưởng thức độc đáo của xã hội
thượng lưu.
Hai chân Hoắc Lôi Đình tréo nguẩy ngồi ở chỗ đó, lật xem thực đơn.
Khí thế anh vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần anh có mặt, có vẻ căn phòng cũng thu nhỏ lại một nửa.
Bàn ghế cũng chỉ giống như đồ chơi trong lòng bàn tay anh. . . . . .
Ngược lại là Hạ Bạch, trang phục giản dị hết sức không phù hợp nơi này.
Anh chọn hai loại món ăn, sau đó ném thực đơn cho Hạ Bạch, “Chọn món em thích ăn.”
Hạ Bạch không nhìn anh “Tôi muốn về nhà.”