Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 8: Tôi không có đứa con gái này



Anh lái một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ sáng bóng có chút không giống phong cách của anh.

Mộc Tuyết Nhu vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, cô bối rối nhìn chiếc xe kia. Mạc Duy Uyên nhíu lông mày, nhàn nhạt mở miệng: “Đi thay bộ đồ khác”

Rốt cuộc, Mạc Tuyết Nhu cũng quay lại nhìn anh ta, ra vẻ lạnh nhạt: “Không thay”

Mạc Duy Uyên híp mắt, âm thanh hơi lạnh: “Chắc chứ?”

Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy ánh sáng lập lờ trong mắt anh ta, giống như một cây đao sắc bén, chém từng nhát từng nhát xé rách quần áo cô. Cô theo bản
năng bảo vệ quần áo của mình, cắn răng bướng bỉnh không chịu thua: “Anh đừng ảo tưởng ép buộc được tôi, tôi nói không thay chính là không thay”

Mạc Duy Uyên hé môi: “Được lắm”

Cô có dự cảm xấu, chân tự thụt lùi lại, đưa tay chạm đến cửa xe, nhưng đã bị anh ta giữ chặt lại: “Tôi không ngại để người khác thưởng thức cơ thể tuyệt vời của vợ mình”. Anh nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi môi mỏng nói ra lời lẽ cực kỳ lạnh lùng.

Cô không tin: “Buông ra, đau!” Mẹ nó, người này sức lực thật ghê gớm, cô tức giận đến đỏ mắt: “Động tay động chân với phụ nữ còn xứng là đàn ông hay sao?”

Mạc Duy Uyên cười khinh khỉnh: “Động tay động chân? Tôi không thèm động thủ với phụ nữ. Đối với tôi, cô chỉ là một con kiến hôi dễ bóp chết mà thôi”. Anh từng học qua Judo, quyền đạo, cũng đã học qua Vịnh Xuân Quyền, đấu
kiếm Tây cũng có thử qua, và trong một khoảng thời gian sống ở Mỹ cũng
từng học dùng súng, nhưng am hiểu nhất lại chính là quyền đạo.


thành phố C này kẻ tốt người xấu lẫn lộn nhau. Muốn đường đường chính
chính ngồi vững chắc ở vị trí người kế thừa họ Mạc, không đơn giản chỉ
biết làm ăn là được.

Mạc Duy Uyên buông lỏng cô ra: “Có lẽ tôi nói với cô quá nhiều”. Anh dứt khoát trực tiếp đưa tay xé rách quần áo của cô.

Một tiếng roẹt, quần áo bị anh ta xé rách một mảng, áo lót lộ hết ra ngoài. Không ngờ người đàn ông này thật sự dám làm như vậy. Cô sợ hãi kêu to,
sắc mặt tái nhợt hẳn.

“Tôi thay, tôi thay…” Che đi chỗ quần áo bị xé, cô bước xuống xe đi thay quần áo. Cô cảm thấy mình khuất phục khác thường, có chút giận dỗi không muốn cùng anh ta đi về nhà. Nhưng mà cô rất muốn về gặp cha mẹ, không biết giờ họ ra sao
rồi.

Cuối cùng thì tình cảm lo lắng cho những người thân cũng
chiến thắng, cô thay bộ đồ mà anh ta đã sớm chuẩn bị, ngồi trong chiếc
xe Ferrari để anh ta chở cô về nhà.

Mới vừa xuống xe, hàng xóm liền vây quanh lại, nhiệt tình khác thường: “Ái chà, tiểu Nhu à, mới ngày thứ hai đã về thăm cha mẹ rồi ư?”

Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy rõ sự hâm mộ ngập tràn mắt họ, cô cười miễn cưỡng
chào hỏi, cũng không nói gì nhiều. Dáng vẻ Mạc Duy Uyên vẫn lạnh lùng xa cách, nên cũng không có ai dám tiến đến bắt chuyện, ngược lại có một
vài thanh niên thích thú chiếc xe nên vui vẻ chạy tới ngắm nghía chiếc
Ferrari. Mộc Tuyết Nhu ứng phó qua loa với những người này xong, chen
lấn đi ra ngoài mặc kệ Mạc Duy Uyên còn đang ở phía sau.

Cô gõ cửa. “Tới đây…” Giọng nói của mẹ vang lên bên trong nhà, mắt của cô đau xót mà đỏ ửng lên, chớp mắt cửa vừa mở ra, nước mắt cũng rơi xuống: “Mẹ…”

Nhưng không ngờ, sắc mặt của mẹ lại trở nên xanh mét, ánh mắt cô tràn ngập bi thương: “Cút ngay, tôi không có đứa con gái này”. Ngay sau đó đóng xầm cửa lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.