“Đã trở về.” Nhóm người giúp việc đang mang thức ăn lên, tầm mắt của ông nội Mạc từ
cái bàn đang bày đầy món ăn dần dần chuyển qua hai người đang đứng ở
cửa.
Thấy Mộc Tuyết Nhu có chút hồn bay phách lạc, hai mắt đỏ
bừng, ông nội Mạc lông mày nhíu lại, nhớ tới chuyện tình mình đã điều
tra, cuối cùng vẫn thầm thở dài.
“Ngồi đi.” Bên cạnh ông còn lại hai chỗ trống, trong lúc nhất thời mọi người từ ham muốn mà sinh đố kị nhìn về phía hai người.
Cho dù nhất định là người thừa kế, cũng không có nghĩa những người khác không thể thừa khế.
Xí nghiệp khổng lồ của họ Mạc trải rộng toàn cầu, bất luận là giới thượng
lưu ở trong nước hay là giới quý tộc ở nước ngoài cũng có được địa vị
nhất định. Bởi vì chẳng những họ Mạc có tiền, mà tổ tiên họ Mạc đều là
quý tộc ở xã hội phong kiến, thậm chí đến giờ họ Mạc vẫn còn giữ những
vật phẩm ngày xưa được hoàng đế ban thưởng.
Biết được tin tức cất giấu này một vài cổ đông muốn ra giá cao mua lại, nhưng mà họ Mạc nhìn như thế nào mà lại thiếu tiền.
Địa vị của nhà họ Mạc không chỉ nhờ vào tiền…
Mạc Duy Uyên dẫn Mộc Tuyết Nhu đi tới, Mộc Tuyết Nhu lễ phép cuối đầu kêu một tiếng: “Ông nội”
Vẻ mặt ông nội Mạc rốt cục cũng buông lỏng, hài lòng gật đầu: “Ăn cơm
trước đi, ăn cơm xong Vị Di sẽ dẫn con đi gặp mặt mọi người trong nhà”
Mộc Tuyết Nhu lúc này làm gì có tâm tình ăn cơm, oán hận trong lòng đối với họ Mạc không phải nhỏ, nhưng mà nếu mình đã gả cho Mạc Duy Uyên, không
biết anh ta dự định cùng cô duy trì cuộc hôn nhân này trong bao lâu.
Trước lúc đó, cô phải sống ở nhà họ Mạc, bởi vì nhất thời chủ quan nên làm
mất lòng người họ Mạc, nhất là lúc này có thể cùng người già nói chuyện
lợi ích, đối với cô không có chút xíu chỗ nào tốt cả.
Cô không
tính toán cùng họ thiết lập quan hệ, cũng không có ý định làm sứt mẻ
tình cảm, chỉ muốn vững vàng, không sợ hãi trước biến cố lớn mà cầm cự
đến ngày Mạc Duy Uyên thả cô đi (e hèm chị nằm mơ đi…)
Nghĩ đến người thân, trong lòng cô lại đau đớn, ánh mắt đau xót, suýt nữa thì
rơi nước mắt; cô ngửa đầu, đem nước mắt nhịn xuống.
Họ Mạc ăn cơm quy củ rất lớn, toàn bộ ăn không được nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm nhạt như nước ốc; bên cạnh ông nội Mạc vẫn luôn có một nữa điều dưỡng ước chừng bốn mươi tuổi cười ôn hòa với cô: “Thiếu phu nhân, tôi chính là người Mạc lão gia nói Vị Di, mời đi theo tôi”
Đột nhiên bị gọi một tiếng thiếu phu nhân, làm Mộc tuyết nhu cực kỳ không quen, giống như là xuyên đến xã hội cũ….
“Cám ơn.” Cô lúng túng trả lời rồi đứng lên.
Thực tế cô cũng không có tâm trạng đi gặp người nào, vừa mới từ nhà trở về,
cô đến bây giờ tâm trạng vẫn chưa trở lại bình thường, chỉ muốn tìm một
chỗ tốt mà ngủ.
“Đây là Đại lão gia, cha của thiếu gia.” Nhìn ra Vị Di này ờ trước mặt ông nội Mạc chắc hẳn có địa vị, nói tới nói
lui không kiêu ngạo không tự ti, ngay cả cha Mạc Duy Uyên cũng phải gật
đầu chào hỏi Vị Di.
“Cha…” Mộc Tuyết Nhu khó khăn cả nữa ngày, cuối cùng cũng từ trong miệng nặng ra hai chữ.
Cha Mạc cùng với Mạc Duy Uyên đều là loại người lạnh nhạt, nhàn nhạt gật
đầu một cái, từ trong túi áo ngực móc ra một bao lì xì, không hề nói gì.
Tiếp theo là người thứ hai, cô ấy rất trẻ tuổi, nhìn hơn hai mươi tuổi, mái tóc quăn, lông mày và mắt lộ vẻ kiêu ngạo “Đây là mẹ của thiếu gia”. Vị Di âm thanh nhạt nhẽo, Mộc Tuyết Nhu ngẩn người, người trước mặt này thoạt nhìn so với cô tuổi tác không kém gì mấy, nhưng mà người này là
mẹ của Mạc Duy Uyên.
“Mẹ …” Khó khăn kêu một tiếng, đến mình cũng nổi da gà, phải kêu là… mẹ kế mới đúng.