Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 50



Editor: Sendyle

Đường Chá a, Đường Chá,

Anh yêu Phong nhi đến như vậy, nhưng tiểu Phong nhi lại không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, không thể làm gì khác hơn là đợi kiếp sau sẽ báo đáp tình cảm kia.

Khi bọn họ trở lại biệt thự trên bờ biển, tâm tình Trần Bưu lúc này nóng như lửa đốt ở trong phòng khách đi qua đi lại, anh ta vô cùng lo lắng Tần Phong sẽ xảy ra chuyện.

Khi anh ta thấy Tần Phong được Đường Chá cõng trở về thì lập tức chạy đến trước mặt bọn họ: “Phong Lão Đại, em làm sao vậy? Tại sao lại để cho người ta cõng về?”

Đường Chá giương mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ đứng ở trước mặt mình, chỉ thấy anh ta dáng dấp mắt to mày rậm, thần thái phấn khởi, rất có khí thế một người đàn ông. Anh ta cùng Phong nhi là quan hệ gì? Phong nhi cùng mình sau khi tách ra, thế nhưng trêu chọc rất nhiều người đàn ông ưu tú như thế chứ?

Phong nhi từ trên lưng của Đường Chá sau khi xuống tới, cười ngọt ngào đối với Trần Bưu nói: “Anh Bưu, em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, cho nên Đường Chá mới cõng em về.”

Tần Phong lập tức vì hai người giới thiệu, hai người đàn ông này lẫn nhau xem xét kỹ lưỡng đối phương, lễ phép cầm đôi tay.

“Phong nhi, anh có chút chuyện quan trọng muốn nói với em, một lát em hãy đến thư phòng.” Trần Bưu nói xong cũng xoay người đi vào thư phòng.

Đường Chá nhìn bóng lưng Trần Bưu, không hiểu hỏi Tần Phong: “Phong nhi, em đang ở nhà của Trần Bưu sao?”

“À?” Tần Phong nghe được lời nói của Đường Chá, sửng sốt một lát, mới tỉnh ngộ tới đây mà cười nói: “Không phải vậy, Đường Chá anh đừng hiểu lầm. Nơi này là hai ngày trước em vừa mua, em muốn có chỗ để nuôi lớn bảo bối. Em muốn cho con có một ngôi nhà ấm áp, sẽ không để cho con giống em, không có nhà để về, không có một người người thân nào để có thể lệ thuộc vào. Nơi này là nhà của em, Anh Bưu chỉ là có chuyện mới tới tìm em.”

“Hoá ra là như vậy.” Đường Chá nói ở cổ họng cái kia trái tim mới cuối cùng có thể đến buông xuống một chút rồi. Xem ra quan hệ giữa Phong nhi cùng Trần Bưu không giống như những gì anh ta nghĩ.

“Đường Chá, lúc rãnh rỗi anh có thể đến nhà em làm khách, Phong nhi sẽ làm thức ăn ngon đón tiếp anh.” Tần Phong đột nhiên đấm đầu mình, có chút xin lỗi đối với Đường Chá nói: “Đường Chá, anh xem em thật lãng trí không. Kể từ sau khi mang thai, em rất ít đến đi phòng bếp, bởi vì vừa nghe tới mùi khói dầu vị em liền ghê tởm. Chờ sau khi em sinh hạ tiểu ba¬by, mới mời anh một bữa thật ngon.”

Đường Chá cầm tay Tần Phong nói: “Phong nhi, em không phải vất vả như thế, trước tự chăm sóc thân thể mình quan trọng hơn.”

“Ừ.” Nhớ tới Trần Bưu một ít mặt bộ dáng nghiêm túc, chắc hẳn nhất định có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, vì vậy cô đối với Đường Chá nói: “Đường Chá, anh ở chỗ này ngồi một lát, em đi một chút sẽ quay lại.”

“Phong nhi, không cần. Đã biết em ở nơi này, anh cảm thấy yên tâm rồi. Đợi có có thời gian rãnh, anh sẽ trở lại thăm em.” Đường Chá có chút không bỏ nói.

Nhìn dáng dấp, Phong nhi cùng Trần Bưu nhất định có chuyện quan trọng, như vậy anh ta sẽ không quấy rầy bọn họ.

Dù sao còn nhiều thời gian, về sau mình có chính là cơ hội, anh ta sẽ từ từ công chiếm lòng của Phong nhi.

Sau khi Đường Chá rời đi, Tần Phong đi nhanh lên vào thư phòng, chỉ ở Trần Bưu đang nghiên cứu một phần tài liệu. Thấy Tần Phong đi vào, anh ta vội vàng đem tài liệu đưa cho cô: “Phong Lão Đại, đây là ghi chép của cảnh sát đang điều tra vụ án rửa tiền thì người của Hắc Long Bang tố giác đương niên lệnh phụ án kiện tra hỏi. Theo bọn họ giao phó, tổng cộng có ba người muốn tìm bọn họ liên thủ, trong đó hai người, một là tổng giám đốc của Thẩm thị, một là tổng giám đốc của Tề thị, hai nhà này bây giờ đã phát triển thành công ty Khóa Quốc, bọn họ có liên quan đến chuyện phá sản của cha em. Một người khác còn là bí mật, đến nay không ai chịu tiết lộ.”

“Hả? Thẩm thị cùng Tề thị. Anh Bưu, anh giúp em thu tập tin tức của hai nhà bọn họ. Bọn họ dám thiết kế ba em, hại em cửa nát nhà tan, sẽ phải có dũng tức tiếp nhận sự trả thù của em.” Tần Phong cắn răng nói.

Vụ án năm đó đã càng ngày càng rõ ràng, cô quyết sẽ không khiến ba mình chết vô ích. Cô muốn dùng gậy ông đập lưng ông.

Những gì là của cô, cô sẽ từng điểm từng điểm đòi lại!

“Tốt, Phong Lão Đại, anh sẽ phái người đi thăm dò.” Trần Bưu gật đầu một cái.

Trong căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình Tần Phong, nằm trên giường, Tần Phong nhắm hai mắt, nhíu chặt mày, thật giống như vô cùng khổ sở. Trong miệng của cô đang không ngừng kêu một cái tên: “Mặc”

Hô to một tiếng, Tần Phong tỉnh lại, ngồi dậy, cô lau nước mắt bên má mình, đau lòng tự lẩm bẩm: “Tại sao lại nằm mơ?”

Kể từ sau khi rời đi Lâm Vũ Mặc, cô mỗi ngày đều bị cùng một giấc mộng hành hạ. Trong mộng Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo cười lớn, giọng nói ác liệt mà đối với cô nói: “Tiểu Phong Nhi, đến đây đi, tới đây cùng nhau phục vụ tôi. Nhìn, cô ta mê người như thế, cô sẽ học được thêm nhiều thứ.”

Cơ hồ mỗi một lần, cô đều sẽ khóc rồi tỉnh lại.

Bị Lâm Vũ Mặc phản bội tổn thương cô quá sâu.

Làm cho cô đối với tình yêu hoàn toàn đánh mất lòng tin.

“Mình nên hận anh ta, nhưng vì cái gì mình còn muốn nhớ anh ta?” Tần Phong ôm lấy chân của mình, cuộn lại. Mặc cho nước mắt thấm ướt quần áo.

Mình muốn đem anh ta quên mất,

Mình muốn quên anh ta!

Tần Phong ở trong lòng đối với mình ra lệnh, nhưng lòng của cô căn bản cũng không nghe lời, vẫn còn đang thật sâu nhớ nhung Lâm Vũ Mặc.

Từ lúc quen nhau đến mến nhau, đều ngọt ngào như vậy, làm cho cô không cách nào đưa chúng nó từ trong đầu lau đi. Cô chỉ có vùi lấp ở khổ sở cùng trong tuyệt vọng, chịu đủ hành hạ.

Mặc, anh tại sao không thể tin em?

Anh tại sao muốn làm tổn thương em?

Tần Phong rốt cuộc cũng nhịn không được nữa lên tiếng khóc ồ lên.

Là ai nói, mùi vị tình yêu là ngọt mật?

Sai lầm!

Hoàn toàn sai lầm!

Mùi vị tình yêu là khổ sở.

Nó cướp đi hô hấp của cô, cướp đi vui vẻ của cô.

Kể từ khi biết được nơi ở của Tần Phong, Đường Chá ngày ngày chạy tới chỗ cô. Tỉ mỉ che chở cô, trêu chọc làm cho cô vui vẻ.

Ngày này, sáng sớm, Đường Chá liền mạo hiểm Tiểu Vũ đi tới biệt thự Tần Phong. Trong tay của anh ta xách theo mới từ ngũ đại khách sạn mua được tinh sảo sớm một chút.

“Phong nhi, mau ăn nhân lúc còn nóng. Anh đặc biệt dậy sớm mua cho em.” Đường Chá nhấc tay lên trong sớm một chút cười nói.

“Đường Chá, trời mưa sao anh còn phải tới đây?” Tần Phong nhận lấy thức ăn sáng, đem Đường Chá kéo vào trong nhà.

“Đương nhiên là không yên lòng về con gái nuôi, cho nên vội vàng tới xem một chút a.” Đường Chá hài hước nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.