A tỷ là Thánh nữ của Miêu Cương, nhưng nàng ta lại yêu một nam nhân bên ngoài.
Để được gả cho hắn, nàng ta đã lấy trộm cổ tình nhân. Trước khi đi còn phóng hỏa thiêu c.h.ế.t tất cả mọi người trong bộ tộc.
Mười năm sau, sủng phi của Hoàng đế mắc phải căn bệnh kỳ quái, toàn thân mọc đầy mặt người.
Nàng ta ra lệnh cho ta đến Miêu Cương tìm cổ sư để giải cổ cho mình.
Nhưng ta lại lắc đầu, nói: “Nương nương quên rồi sao, tất cả cổ sư đều bị nương nương thiêu c.h.ế.t rồi mà.”
1.
Trong Quan Sư Cung, Lệ phi hung hăng ném chiếc gương đồng vào người cung nữ.
“Tại sao khóe mắt của bổn cung lại có nếp nhăn?”
Điều mà Lệ phi tự hào nhất chính là khuôn mặt của mình, mắt ngọc mày ngài, sắc đẹp mỹ miều, nói là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ cũng không ngoa.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện nếp nhăn, điều đó chẳng khác gì ngọc có tỳ vết, thế nên nàng ta tức giận cũng là điều hết sức dễ hiểu.
Cung nữ hầu hạ nàng ta vội vàng quỳ xuống, nở nụ cười nịnh nọt:
“Nương nương khuynh quốc khuynh thành, cho dù có thêm một nếp nhăn thì vẫn là mỹ nhân đứng đầu trong chốn hậu cung này.”
Lệ phi nghe vậy, cười lạnh một tiếng, đưa tay chạm vào mặt của cung nữ.
“Da dẻ của tuổi mười bốn, mười lăm, đúng là mềm mại thật.”
Giọng nàng ta nhẹ nhàng nhưng lại khiến cung nữ kia phải run lên bần bật.
“Khiến bổn cung thấy thích vô cùng. Người đâu, dẫn nàng ta xuống, lột da mặt trình lên đây.”
Thế là cung nữ bị bịt miệng kéo đi.
Nàng ta uể oải tựa vào giường mỹ nhân, nói với những cung nữ còn lại trong chúng ta rằng:
“Nếu không nghĩ ra cách giải quyết, vậy thì bổn cung chỉ có thể lột hết da của các ngươi thôi. Nghe nói trong Trung y có câu ăn gì bổ đó rất hiệu quả đấy.”
Trong cung điện nhất thời yên tĩnh như tờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại
MonkeyD.vn – https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-01.html
.]Sức người làm sao có thể chống lại sự tàn phá của thời gian?
Khi bầu không khí trong điện càng ngày càng nàng ta nề thì ta bỗng quỳ “phịch” xuống đất một tiếng.
“Nương nương, nô tỳ từng đọc được trong một cuốn sách cổ rằng nọc ong có thể k1ch thích tái tạo da, có thể dùng thử một lần ạ.”
“Ồ?”
Lệ phi ngước mắt lên nhìn ta, nửa cười nửa không: “Sách nào nói đến phương pháp dân gian này thế, còn dám mang ta ra để thử nữa?”
Ta cúi đầu, không dám trả lời.
Lệ phi bước xuống từ trên tháp, đi đến trước mặt ta.
Nàng ta nhấc cằm ta lên, tay phải cầm một con d.a.o nhỏ.
“Nếu ngươi đã nói nọc ong có thể tái tạo da, vậy thì dùng chính ngươi thử trước xem sao nhé.”
Nàng ta vừa nói, vừa dùng d.a.o rạch lên mặt ta.
Mặt ta bị rạch nát, giống như mặt băng bị nứt vào mùa đông.
Nhưng ta biết, ta sẽ hồi phục lại như cũ.
Bảy ngày sau, ta ngẩng đầu, cho Lệ phi thấy khuôn mặt mịn màng của ta.
Nàng ta mừng rỡ, ra lệnh cho ta lập tức thi châm cho nàng ta.
“Bổn cung nhất định phải vượt qua mụ già Hoàng hậu kia trong yến tiệc mùa xuân, khiến mụ già đó vừa nhìn thấy ta đã cảm thấy tự ti không bằng.”
Ta vừa châm kim vừa nịnh nọt nàng ta:
“Nương nương xinh đẹp thế này, đừng nói là Hoàng hậu, cho dù là tiên nữ trên trời nhìn thấy cũng phải tự thẹn không bằng.”
Nghe vậy, nàng ta lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Quả nhiên, trong yến tiệc mùa xuân, sự xuất hiện của Lệ phi như hoa đào rực rỡ, tỏa sáng đến mức làm lu mờ tất cả mọi người.