Sau khi Hạ Tư Hành rời đi, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Kim Hề rảnh rỗi không biết làm gì, mở TV lên nhàm chán chuyển kênh liên tục, chọn một kênh đang chiếu phim để trong phòng có tiếng người, rồi cô lại quay về giường.
Không lâu sau, Vạn Chương đến khám bệnh.
Kiểm tra tình hình sức khỏe của cô xong, Vạn Chương nói, “Không có gì nghiêm trọng, hôm nay em có thể làm thủ tục xuất viện.”
Kim Hề ngạc nhiên, “Em có thể xuất viện trong hôm nay thật sao?”
“Tình huống của em không nghiêm trọng lắm, nứt xương sườn chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể tự lành, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ đúng cử, nếu thấy khó chịu ở đâu thì đến bệnh viện ngay.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ.”
Dặn dò đâu vào đấy, Vạn Chương thắc mắc, “A Hành đâu rồi?”
Kim Hề, “Anh ấy về nhà rồi, lát nữa sẽ đến.”
Vạn Chương cười trêu, “Bảo sao hôm nay cậu ta được nghỉ mà sao lại không ở chỗ em Anh còn tưởng hôm qua hai người cãi nhau vẫn chưa làm lành.”
Hôm qua Kim Hề thi múa xong rồi trở lại bệnh viện, Hạ Tư Hành lúc ấy quả thực như đóng băng toàn thân.
Nhưng…
Cô dở khóc dở cười, “Tụi em đâu có cãi nhau.”
Đó không thể tính là cãi nhau, cùng lắm là Hạ Tư Hành đơn phương giận dỗi mà thôi.
Mà anh lại rất dễ dụ, cô chỉ cần xuống nước là anh sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay.
Đưa mắt nhìn Vạn Chương rời đi, Kim Hề bĩu môi.
Vậy mà anh còn dám nói sẽ trở lại trước khi Vạn Chương kiểm tra phòng bệnh, người ta đã kiểm tra xong rồi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Đàn ông đều là đồ lừa đảo.
Kim Hề cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Tư Hành.
Cô gửi mỗi tin một chữ, muốn thể hiện rằng mình đang giận cỡ nào.
[Đồ]
[Lừa]
[Đảo]
Vừa gửi đi tin nhắn cuối cùng, cửa phòng lại được mở ra.
Kim Hề ngước lên, vẻ mong chờ trong ánh mắt hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của Hạ Tư Hành, cô nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nhưng nhớ lại anh lừa mình, cô nghiêm mặt, “Rõ ràng là anh nói sẽ vào trước khi Vạn Chương đi kiểm tra phòng bệnh, mà Vạn Chương người ta đi từ nãy giờ rồi.
Nói thật đi Hạ Tư Hành, có phải anh nhân lúc em vắng nhà nên lén đưa cô em nào về đúng không?”
Hạ Tư Hành tựa lên cửa, ung dung đáp, “Không có cô em nào cả, nhưng có đưa một chị gái về.”
Kim Hề trừng anh, “Anh thích máy bay từ khi nào thế hả? Em còn chưa chê anh già mà anh dám chê em non ư?”
Hạ Tư Hành buồn cười, “Nói nhảm gì đấy.”
Kim Hề cười khẩy.
Nhưng ý cười bỗng dưng cứng đờ ngay khi cánh cửa được mở rộng, bên cạnh Hạ Tư Hành lại xuất hiện thêm một bóng người.
Cô trở tay không kịp, chật vật nở nụ cười gượng gạo.
“Dì Vu?”
“Dì Vu cái gì, gọi mẹ nào.”
“Dạ?”
Có thể nhìn ra cô lúng túng cỡ nào, Hạ Tư Hành nhanh chóng lên tiếng, “Mẹ, mẹ ra ngoài chờ một lát nhé, con có chuyện muốn nói với Kim Hề.”
Vu Tố gật đầu, cánh cửa phòng bệnh lại được đóng lại.
Kim Hề nhảy xuống giường đi xăm xăm đến trước mặt anh, chống khuỷu tay lên ngực anh, nắm lấy cổ áo anh, cổ tay tì lên xương quai xanh của anh…! vận dụng hết kỹ năng mà thầy dạy thuật phòng thân cho cô.
Hạ Tư Hành không ngờ rằng, cô lại áp dụng những chiêu thức này lên người mình.
Cô cáu tiết, “Tại sao dì Vu lại biết chuyện của anh và em?”
Trong khi cô nổi giận đùng đùng, Hạ Tư Hành lại rất bình tĩnh, “Anh cũng không biết, em hỏi mẹ anh đi.”
“Không phải anh nói ư?”
“Nếu anh mà nói thì có lần lữa nhiều năm thế không?”
“…”
Nói cũng có lý.
Kim Hề thả lỏng tinh thần, cũng nới lỏng bàn tay đang túm chặt cổ áo anh.
Cô cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hạ Tư Hành chợt lên tiếng, “Nếu em không thích, anh có thể bảo mẹ anh về.
Anh cũng sẽ nói với bà chúng ta từng yêu nhau, nhưng bây giờ đã chia tay rồi.”
“Sao lại chia tay?” Nghe thấy câu này, Kim Hề ngước mắt, bình tĩnh hỏi.
“Nguyên nhân thì hằng hà sa số, tính cách không hợp nhau, thói quen không hợp…!chỉ cần em không muốn thì anh đều có thể phối hợp với em.”
“Em có nói là em không muốn sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt anh chợt thẫm lại.
Kim Hề cúi đầu, chạm mũi chân mình vào mũi chân anh, “Hạ Tư Hành.”
Hạ Tư Hành, “Ơi.”
Vài giây trôi qua, Kim Hề ngước lên, đối mặt với anh, “Em nghĩ kỹ rồi, anh bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, lại hào phóng với em, quan trọng nhất là, vừa nãy khi anh bước vào phòng là bằng chân trái, rất hợp với hình mẫu một nửa của em trong tương lai, nếu có ra mắt người lớn cũng không sao.”
Qua một lúc lâu sau, Hạ Tư Hành thản nhiên đáp lại, “Hình mẫu một nửa của em là người bước vào nhà bằng chân trái à?”
Kim Hề quay mặt đi không thèm nhìn anh, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, nhưng trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô hắng giọng, “Không được sao?”
Hạ Tư Hành vui vẻ cong môi, “Được chứ.”
Kim Hề, “Thế…”
Cô nhìn ra cửa, khẽ nói, “Anh mở cửa đi, đâu thể để dì chờ bên ngoài mãi thế được.”
…
Khác với mấy cô gái khác khi gặp người lớn, Kim Hề và mẹ chồng tương lai đã biết nhau từ lâu, hơn nữa bà vẫn luôn muốn “bế” cô vào hộ khẩu làm con gái mình.
Từ con gái biến thành con dâu tương lai, khả năng tiếp nhận của Vu Tố nhanh hơn Kim Hề.
Đầu tiên Vu Tố hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô, sau đó lại khen cô bị thương nhưng lại có thể hoàn thành bài múa xuất sắc, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất…
Bà hỏi, “A Hành đi làm suốt, không có thời gian chăm sóc con, hay là con dọn về nhà lớn đi? Dù sao thì đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà.”
Kim Hề quăng ánh mắt cầu cứu sang Hạ Tư Hành.
Anh bình thản ngồi trên sofa, ngồi yên không nhúc nhích mặc cho cô liên tục ra hiệu với mình.
Kim Hề thầm mắng anh vài câu, cười nói với Vu Tố, “Dì Vu ơi, trong nhà có dì giúp việc, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, với lại vết thương của con không có gì nghiêm trọng, vừa nãy bác sĩ có kiểm tra, nói rằng hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện.”
Vu Tố vui vẻ ra mặt, “Thế thì hôm nay dọn về luôn đi.”
“…”
Cô nói nãy giờ quá trời mà vẫn không ích gì, Vu Tố chỉ nghe thấy nửa câu cuối cùng.
“Dì Vu.” Trong lúc Vu Tố đang líu lo không ngừng, Kim Hề không nhịn được ngắt lời bà, “Nếu con về chỗ dì thì anh A Hành chỉ có một mình, con sợ anh ấy không quen.”
“Anh và em cùng dọn về nhà lớn.”
Hạ Tư Hành vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ bỗng dưng lại mở miệng ngay đúng lúc này.
Kim Hề sửng sốt, cô ngắt ngứ một lúc, vẫn kiên trì khuyên, “Nhưng nếu thế thì anh đi làm có phiền quá không? Nhà lớn xa bệnh viện thế, anh phải dậy sớm cả hai tiếng đấy.”
Hạ Tư Hành đáp trơn tru, “Không sao cả, đúng lúc đang hè, sáu giờ sáng là anh đã dậy rồi.”
Kim Hề vẫn muốn tìm thêm lý do, “Nhưng đồ em đều để ở nhà cả.”
Hạ Tư Hành, “Dì giúp việc đã dọn đồ thường mặc cho em rồi, trên đường đến đây mẹ cũng đã đặt bộ sưu tập mới nhất và bộ sưu tập đầu thu cho em, tất cả đều là những hiệu mà em thường mặc, chắc chừng hai ngày nữa sẽ được giao tới thôi.”
“…”
Cuối cùng Kim Hề cũng nhận ra, hai mẹ con bọn họ đã đào sẵn một cái hố, chỉ chờ cô nhảy vào mà thôi.
Cô ỉu xìu nằm xuống giường như cọng bún thiu, bình tĩnh tiếp nhận sự thật, bình tĩnh sai sử Hạ đại thiếu gia làm chân chạy vặt cho mình, “Bác sĩ Vạn nói chờ người nhà đến thì bảo người nhà làm thủ tục xuất viện.”
“Người nhà” được điểm mặt gọi tên nở nụ cười đắc ý, “Anh biết rồi.”
…
Đến khi cô ngồi vào chiếc Bentley chuyên dụng của Vu Tố, đầu óc cô vẫn còn mơ màng.
Khung cảnh bên đường lướt qua cửa sổ xe vùn vụt như một đoạn phim trình chiếu trước mắt.
Thời gian dần trôi, từ khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp của đường phố đã dần biến thành khu biệt thự yên tĩnh, chiếc Bentley lái vào con đường rợp bóng cây xanh.
Đang vào hè nên cành lá tốt tươi, ánh nắng thưa thớt bị cắt thành những mảnh vụn loang lỗ khi băng qua mấy phiến lá.
Phía cuối con đường ngợp bóng cây chính là biệt thự của Hạ gia Nam Thành.
Kim Hề ngồi băng ghế sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới chợt nhớ ra, mình đã quên mất phải hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Dì Vu ơi.” Cô khẽ gọi Vu Tố.
Vu Tố đáp lại rất nhanh, bà ngồi bên cạnh Kim Hề, dọc đường đi cứ kéo tay Kim Hề nói gần nói xa, trong nụ cười luôn ngập tràn vẻ yêu thích và hài lòng.
“Sao thế con?”
“Con có thể hỏi dì một chuyện được không?”
“Chuyện gì, con cứ hỏi đi.”
“Dì biết chuyện con và Hạ…” Cô đổi xưng hô, “anh A Hành từ khi nào vậy ạ?”
Biểu cảm trên gương mặt Vu Tố trở nên khó đoán.
Đúng lúc xe lái vào bãi đỗ, sau đó dừng lại.
Ba người bước xuống xe.
Bỗng nhiên, Vu Tố dừng bước.
Bãi đỗ xe ngoài sân trống trải, chỉ có ánh nắng như thiêu như đốt chiếm lấy chỗ đậu xe.
Không biết Vu Tố nhìn đi đâu, sau đó quay lại nói với Kim Hề, “Lần trước khi con và A Hành về nhà ăn cơm, xe A Hành đỗ ở chỗ kia.”
Kim Hề vẫn chưa hiểu gì.
Vu Tố nói, “Lúc đó dì định bảo A Hành mang đồ về, nhưng lại quên mất.
Thấy xe của nó vẫn còn đậu qua màn hình giám sát, nên dì chạy theo, ai ngờ lại thấy hai đứa ở băng ghế sau.”
Bà không nói tiếp nội dung sau đó, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự mập mờ và tinh quái, là người từng trải, bà chỉ mỉm cười thay cho mọi lời nói.
Lần gần nhất Kim Hề về đây cũng đã được nửa năm, nên cô cũng chẳng nhớ rõ chuyện hôm ấy thế nào.
Cô bị Hạ Tư Hành kéo vào nhà, từ nơi có ánh sáng đến nơi tối tăm, hộp đen ký ức dần dần được mở ra, nhắc nhở cô rằng ngày hôm ấy cô và Hạ Tư Hành đã xảy ra chuyện gì ở băng ghế sau.
Cô bị Hạ Tư Hành đẩy nằm lên ghế, rồi sau đó hai chân cô quặp lên người anh.
…
…
Nhớ đến đây, mặt cô bắt đầu đỏ bừng bừng.
Thế nên…
Bọn họ đã bị phát hiện từ lúc ấy sao?
“Mẹ vẫn không dám chắc chắn, bởi vì anh chưa từng thừa nhận, mãi đến hôm qua bà đi tới căn hộ bên kia tìm em…” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ổn của Hạ Tư Hành, “…!bạn em quả thực không có nói bạn trai em là ai, giờ em đang ở đâu, nhưng cô ấy lại nói bạn trai em là bác sĩ.”
“Mà anh cũng là bác sĩ, em nói xem có khéo không chứ.”
Kim Hề có thể lờ mờ nhận ra vẻ đắc ý trong giọng nói đều đều của anh.
Cô hỏi, “Anh vui lắm à?”
Hạ Tư Hành cong môi, “Hình như là thế.”
Kim Hề, “Vậy anh nghĩ bây giờ em có tâm trạng thế nào?”
Anh ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp, “Con dâu xấu ra mắt ba mẹ chồng, hồi hộp à?”
“Anh mới xấu ý!” Cô vô thức phản bác.
“Anh xin lỗi, là do anh dùng từ không thích hợp.” Hạ Tư Hành dễ bảo sửa lại, “Nàng dâu xinh đẹp ra mắt ba mẹ chồng nên hồi hộp.”
Trầm ngâm một lúc, Kim Hề cụp mắt.
Chẳng mấy chốc đã đến cổng nhà, cô nhìn Vu Tố đi trước mình ba bốn mét, hít một hơi sâu rồi lại thở ra, bàn tay nắm tay Hạ Tư Hành siết chặt rồi lại buông thỏng.
Không biết vì sao, Hạ Tư Hành vừa nghĩ đã nâng mặt cô lên ngang với tầm mắt mình,
Kim Hề nhsu mày, “Anh làm gì đấy?”
Hạ Tư Hành, “Hồi hộp thật hả?”
Kim Hề bỗng nổi nóng, “Anh nói xem?”
“Có phải lần đầu em đến nhà anh đâu.”
“Giống nhau được sao?”
“Chỗ nào không giống?”
“Thân phận!”
Kim Hề hung dữ lườm anh, nhấn mạnh, “Bây giờ không giống như xưa, em đến đây với thân phận là bạn gái của anh, không biết lát nữa sẽ thế nào.”
“Không cần làm gì hết, cứ là em là được rồi.”
“Nhưng…”
“Anh thích chính là em, em không cần làm gì hết, anh vẫn thích em.” Dừng một chút, Hạ Tư Hành cười dịu dàng, bổ sung, “Không chỉ mỗi anh, ba mẹ anh cũng thế.
Bọn họ thích là con người thật của em, chứ không phải thích em thay đổi bản thân chỉ vì muốn nhận được sự yêu thích của họ.”.