Cổ Thiên Nga

Chương 22: Chương 22



Kim Hề ho đến nghẹn cả hơi.

Cuối cùng cô đã hiểu ý nghĩa của cái câu mà Hạ Tư Hành từng nói – “Nếu không thể bảo đảm lời nói dối không bị vạch trần thì đừng nói dối.” Cô cứ nghĩ chỉ cần giấu bên phía ba mẹ mình là được, nào ngờ mới hơn nửa tháng đã bị Vu Tố túm được đuôi.

Đúng là tốt nhất đừng nên nói dối.

“Sao lại sặc rồi?” Vu Tố lo lắng rót một ly nước đưa đến, đang định vỗ lưng cho cô, nhưng khi nhìn sang, bàn tay lại lúng túng giữa không trung.

Bởi vì…!đã có người nhanh tay hơn.

Có thể nhận thấy vẻ sốt ruột hiện rõ trên nét mặt Hạ Tư Hành, anh vỗ lưng giúp Kim Hề, “Ăn cơm thôi mà cũng nghẹn được sao?”

Kim Hề dần bình tĩnh lại, cũng không còn ho nữa, cô quay đầu trừng anh một cái, nói bằng khẩu hình miệng: Ai cần anh lo.

Vừa quay đầu lại, cô đã biến thành cô gái ngoan ngoãn như xưa, nhận ly nước Vu Tố đưa tới, “Vừa nãy con không tập trung nên bị sặc.

Hôm Tết dương lịch con bị bệnh nên không đi suối nước nóng ạ.”

Một lời giải thích hết sức hợp lý.

Hơn nữa đây cũng là lời nói thật.

Đối mặt với ánh mắt của Vu Tố, tâm trạng của Kim Hề quả thật là khó nói thành lời.

Cô đặt ly nước xuống, đứng dậy thưa, “Con xin phép vào phòng vệ sinh một chút.”

Sau khi cô rời khỏi, Hạ Tư Hành lên tiếng, “Mẹ, chuyện của con thì mẹ cứ hỏi con, đừng hỏi người khác, thế này chẳng phải làm khó người ta sao?”

“Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi mà.” Vu Tố ngừng lại một lúc, bất mãn sửa lại cho đúng, “Kim Hề đâu phải là người khác, con bé là người nhà mình.”

Đôi mắt Hạ Tư Hành ánh lên vẻ lạnh nhạt, cười giễu chứ chẳng thèm ừ hử gì.

Anh sửa lại tay áo rồi đứng dậy, “Con đi vệ sinh một lát.”

Vừa rời khỏi phòng bao chưa được mấy bước, cánh cửa căn phòng bên cạnh bỗng dưng bật mở, một cánh tay duỗi ra kéo lấy cà vạt lôi anh vào phòng.

Cánh cửa dần khép lại, Kim Hề chống tay lên ngực Hạ Tư Hành, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh.

“Anh đã nói gì với dì Vu?” Đôi mắt Kim Hề ửng đỏ, hung hăng như muốn khoét anh ra.

Cà vạt siết chặt cổ khiến Hạ Tư Hành không thở nổi, nhưng anh vẫn mỉm cười đầy dịu dàng, “Em mà mạnh tay tí nữa là anh sẽ bị em siết chết đấy.”

Kim Hề hơi nới lỏng tay, song vẫn nhìn anh chằm chằm.

Anh đáp, “Anh nào dám nói gì.

Em cũng biết mà, mẹ anh chấm Lâm Sơ Nguyệt, nên anh bảo bà đừng nhúng tay vào chuyện của anh.”

Lời này của anh quả thật đã lấy được lòng cô, Kim Hề buông tay.

“Mẹ hỏi anh có phải đã có bạn gái rồi không, anh nói…” Ánh mắt anh dời xuống, nhìn vào mắt cô, ánh mắt chạm nhau, “…!đúng vậy.”

Kim Hề, “Anh…”

Lời đến bên môi lại không thể nói ra, cô phải nói gì đây.

Anh không thừa nhận thì cô mới giận chứ, đúng không?

“Nếu anh nói không có, hôm nay là Lâm Sơ Nguyệt, có khi ngày mai sẽ là Vương Sơ Nguyệt, Trần Sơ Nguyệt…” Hạ Tư Hành biết cô tạm thời không muốn để ba mẹ hai bên phát hiện mối quan hệ của bọn họ, anh cũng sẽ chiều theo ý cô, nhưng lời giải thích cần có thì vẫn phải có, “Nếu anh thừa nhận thì mẹ sẽ không nhúng tay vào nữa.

Tránh cho sau này mỗi lần anh về nhà em lại chạy theo anh.”

Hạ Tư Hành vuốt ve cằm cô, mỉm cười, “Bắt gian?”

“…”

Như dự đoán, vừa nghe thấy từ này, mặt cô đỏ bừng bừng.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng, rồi vẫn một trước một sau quay về phòng.

Không ai để ý sự khác thường của bọn họ, chỉ có Giang Trạch Châu thỉnh thoảng lại lia mắt tới, mang theo ánh mắt trêu chọc đầy thâm ý.

Bữa cơm kết thúc, mọi người chia tay nhau ai về nhà nấy.

Giang Trạch Châu không lái xe đến, lại không muốn ngồi xe của ba mẹ, một hai đòi Hạ Tư Hành đưa mình về.

Bà Giang, “Con đừng làm phiền A Hành mãi thế, ngày mai A Hành còn phải đi làm, với lại, nhà hai đứa có gần nhau đâu.”

Giang Trạch Châu hùng hồn đáp, “Nhà con gần nhà Kim Hề, chú Hạ đưa Kim Hề về, còn con lại được mẹ đưa về, phiền lắm.

Chi bằng làm phiền một người thôi, tôi nói đúng không A Hành?”

Căn hộ Giang Trạch Châu đang ở cùng một khu với căn hộ của Kim Hề, hơn nữa còn là tòa trước và tòa sau.

Hạ Tư Hành, “Đi thôi,”

Giang Trạch Châu vẫy tay, “Con về nhé mẹ, mẹ mau lên xe đi, ngoài này lạnh lắm.”

Cứ thế, Giang Trạch Châu lại tiếp tục đi nhờ xe Hạ Tư Hành.

Anh ta mở cửa ghế sau nhưng lề mề không chịu ngồi vào, đưa mắt nhìn xe của ba mẹ hai bên rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó anh đóng cửa xe lại, vòng qua gõ lên cửa sổ ghế lái.

“Không lên xe à?” Hạ Tư Hành hạ cửa xe xuống.

“Không, em lái xe đến hả?”

Hiển nhiên Giang Trạch Châu đang hỏi Kim Hề.

Cô gật đầu.

“Đưa chìa khóa xe em cho anh.”

“Anh…”

“Anh không đi nhờ xe hai người nữa, sợ em có hồi ức không mấy tốt đẹp.” Giang Trạch Châu không hề kiêng dè, ranh mãnh cười híp mắt nói với Kim Hề.

Cô vốn đã quên gần hết, nhưng anh ta vừa nói đã khơi lại cảnh tượng vừa nãy trong lòng cô.

Kim Hề dùng sức ném mạnh chìa khóa gần như là nện vào ngực Giang Trạch Châu.

Anh ta nhận lấy chìa khóa, nhướng mày đáp, “Đi đây.”

Kim Hề im lặng suốt đường về, mà cô cũng không biết phải nói gì.

Cô có cảm giác như chiếc xe này đã bị dính dớp, bốn năm trước cô cũng bị Giang Trạch Châu tóm ngay trên chiếc xe này.

Cả đoạn đường cô đều mãi mê suy nghĩ, băn khoăn không biết nên bán xe hay là bán Giang Trạch Châu đi, đến lúc về tới nhà mà vẫn còn mặt ủ mày ê, tắm xong lên giường cô mới chốt lại một câu.

Bán Giang Trạch Châu, bán luôn cả xe.

Trưa hôm sau, Kim Hề nhận được tin nhắn của Châu Tranh.

Châu Tranh, [Tối qua sao rồi?]

Kim Hề ngồi xếp bằng trên thảm, lạnh lùng nhập tin nhắn gửi cho Châu Tranh, nhưng gõ được một nữa cô lại xóa đi, đổi sang tin nhắn thoại, “Ngại quá, tôi không biết cô hóng tin từ đâu, nhưng anh A Hành chưa từng có ý định gặp mặt Lâm Sơ Nguyệt.

Hôm qua anh ấy đã quỳ xuống thề thốt ngoại trừ tôi thì sẽ không gặp bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới, đặc biệt là cái người họ Châu tên Tranh nào đó.”

Nói xong, cô bấm gửi đi.

Kim Hề nghe lại lần nữa, giọng nói ngọt ngào mềm mại đầy nũng nịu.

Khá lắm, đủ để chọc gan cô ả kia rồi.

Quả nhiên, Châu Tranh gửi lại một loạt dấu chấm hỏi.

Châu Tranh càng nghĩ càng thấy sai, nhất là tối qua sau khi rời khỏi Duyệt Giang Phủ, cô sang Ngân Thái dạo phố thì bất ngờ chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.

Bên cạnh cô ấy có một người đàn ông cao to vạm vỡ, cử chỉ hai người vô cùng mập mờ.

Cô nàng không nhịn được, gọi ngay cho Châu Dương.

Châu Dương là người đêm ngày đảo lộn, tám giờ sáng anh ta mới bắt đầu ngủ, giờ này đang độ say giấc nồng.

Chuông điện thoại cứ vang rồi ngừng, ngừng rồi vang.

Anh ta mặc kệ nhưng người bên kia cực kỳ cố chấp, tiếng chuông cứ thế vang lên không biết bao lâu.

Châu Dương cầm điện thoại, hung hăng nhận máy, “Đứa nào phá bố thế hả? Có biết mấy giờ rồi không?”

Châu Tranh, “Mười một giờ rưỡi trưa rồi mà anh vẫn còn ngủ, em phải méc ông nội để ông đánh chết anh.”

Hai anh em nhà này xưa nay đều hận không thể khiến đối phương bị đánh chết.

“Châu Tranh? Em có bị gì không mà lại gọi cho tôi?”

“Có phải anh nói với em chuyện A Hành xem mắt Lâm Sơ Nguyệt đúng không? Anh hóng tin này từ chỗ nào vậy hả?”

Châu Dương vừa ngồi dậy lại như chạm phải lò xo, cả người bật trở lại giường, dính chặt lấy ổ chăn.

Anh ta từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập tới, nghèn nghẹn giọng mũi, nặng nề đáp, “Hai người đó xem mắt à?”

“…”

Rõ ràng một tuần trước Châu Tranh đã nghe Châu Dương nói với người ta chuyện này ở quán bar, sao bây giờ anh ta lại làm như không biết gì hết thế này?

Châu Tranh bực bội, “Anh có ý gì hả, anh lừa em đúng không?”

Châu Dương, “Lừa em cái gì?”

Châu Tranh, “Không phải anh nói với Trần Khải Niên, Hạ Tư Hành và Lâm Sơ Nguyệt xem mắt nhau, dì Vu thấy Lâm Sơ Nguyệt vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng nên đã chấm chị ấy làm con dâu của bà.”

Châu Dương lờ mờ nhớ ra chuyện này, “Dì Vu thì thích đó, nhưng hình như A Hành không chịu.”

Châu Tranh khựng lại, “Thế sao hai người họ lại xem mắt?”

“Sao tôi biết được?” Châu Dương ngáp một cái, “Em có bệnh không đấy, Hạ Tư Hành xem mắt cái gì? Em tưởng Kim Hề chết rồi hả? Hơn nữa Hạ Tư Hành xem mắt thì em hỏi tôi làm gì? Tôi là bạn gái hay là bạn trai của cậu ấy? Chẳng lẽ chuyện gì của cậu ta cũng phải nói cho tôi biết chắc?”

“Châu Dương, anh…”

Giọng nói bất chợt im bặt, Châu Dương đã cúp máy ngang.

Châu Tranh tức đến độ lồng ngực phập phồng liên tục, cô nàng không thể nuốt trôi cục tức này, thế là gọi lại cho Châu Dương, nhưng mà…!anh ta đã chặn số của cô nàng.

Hôm nay Hạ Tư Hành cũng được nghỉ, anh gửi tin nhắn cho dì giúp việc bảo dì không cần phải sang đây, anh sẽ tự xuống bếp.

Ba món một canh, sau khi nấu xong, anh bưng đồ ăn ra thì đúng lúc nghe thấy giọng của Kim Hề vang lên trong phòng khách.

Cô nói rất nhanh, anh chỉ nghe được mấy từ quan trọng.

Anh A Hành.

Quỳ.

Hạ Tư Hành nhướng mày, đặt đồ ăn lên bàn, giọng nói đều đều truyền đến bên tai Kim Hề, “Anh quỳ khi nào?”

Kim Hề, “…”

Cô ngước lên, giả vờ ngây thơ chớp mắt nhìn anh, “Hở?”

Hạ Tư Hành, “Anh không ngại nghe thêm lần nữa đâu.”

Anh làm bộ đưa tay giành lấy điện thoại của cô.

Kim Hề ôm điện thoại vào lòng, khẽ hất cằm, “Đây là quyền riêng tư của em, xâm phạm quyền riêng tư không tốt đâu.

Em có bao giờ xem lịch sử trò chuyện của anh với người khác đâu.”

“Điện thoại của anh cho em xem hết đấy.”

“Em đây không thèm nhé.”

Hạ Tư Hành ngồi xuống bàn trà trước mặt cô, hai chân dán bên người cô, chống tay lên gối, xoay người áp sát vào Kim Hề, “Nhắn tin với ai thế?”

Kim Hề đáp, “Đây là chuyện riêng tư của em.”

Anh chỉ cười nhạt, “Em nhiều chuyện riêng tư thật đấy.”

Hạ Tư Hành lại áp sát vào, bầu không khí như bị rút cạn, cô ngửa người ra sau, đến khi phần cổ chạm vào thành sofa, cô đã không còn đường lui.

“Nói anh nghe xem, em có chuyện riêng tư gì mà không thể cho anh xem?” Anh lấn người áp xuống, bàn tay di chuyển đến trước ngực cô, lấy điện thoại đặt sang một bên.

Xưa nay anh đều xem thường chuyện xem trộm riêng tử này, quá mất giá.

Cái anh thích, là một loại riêng tư khác.

Đồ mặc ở nhà bị anh cởi từng cúc từng cúc một, ngón tay lướt qua nơi để điện thoại vừa nãy, không còn bị lớp quần áo chướng mắt kia ngăn cản, phần da thịt nõn nà lộ ra.

Anh đưa tay chạm vào, cất giọng khàn khàn, “Chỗ riêng tư này chẳng phải đều đã bị anh nhìn rồi sao?”

Cả người Kim Hề run lên, làn da trắng như tuyết cũng bắt đầu ửng đỏ.

Trước khi ăn cơm, cô đã biến thành món khai vị của anh.

Hạ Tư Hành vui vẻ hưởng thụ, ngón tay chầm chậm vuốt tóc cô, “Em nhắn tin với ai thế?”

Kim Hề đáp, “Châu Tranh.”

Cô như sực nhớ ra điều gì, “Trong giới đều đang đồn chuyện anh và Lâm Sơ Nguyệt đi xem mắt nhau vào ngày thứ bảy ở Duyệt Giang Phủ.” Cô không hề nhắc đến Châu Tranh.

“Làm sao anh biết được?”

“Không biết thật không?”

“Em nghĩ anh biết sao?”

“…”

“Thế nên anh có muốn hỏi thăm thử xem rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm này không?” Kim Hề nổi sùng, báo hại cô mặc trời rét lạnh chạy tới bãi đỗ xe ngồi lì đó chờ anh tới, khiến cô giống như tên biến thái cuồng theo dõi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.