Editor: Gấu Gầy
Trước khi rời cốc một ngày, Tông Lạc muốn nói chuyện rõ ràng với Ngu Bắc Châu.
Cụ thể là, nếu không nói ra sự thật thì khi rời khỏi hang sẽ coi như người xa lạ, mỗi người đi một con đường, không liên quan đến nhau.
Ngu Bắc Châu đang mải mê làm việc hừ cười một tiếng.
Trên trán y toàn là mồ hôi, chảy dọc theo sống mũi cao thẳng, Tông Lạc lại nhớ đến vừa rồi mình bị Ngu Bắc Châu ấn xuống gốc cây, không nhìn thấy mặt y, sống mũi này từ phía sau mang lại cho hắn cảm giác khác lạ, nhất thời khuôn mặt đỏ au, không nói nên lời.
Thế nhưng dù hắn im lặng, Ngu Bắc Châu lại không có ý định bỏ qua cho hắn.
Y chậm rãi thả lỏng động tác, giúp Tông Lạc quét mái tóc dài rủ xuống sau tai.
Giống như nguyên tắc luyện kiếm, không giống như sự điên cuồng khiến người ta tan nát, gần như muốn bị ngửa đầu ngã nhào, mũi kiếm không có quy tắc quả nhiên rất nhanh và tàn nhẫn.
Nhưng khi có nhịp độ rõ ràng, chậm rãi ra vào lại khiến người ta càng có cảm giác bị chiếm hữu, kéo dài thời gian luyện kiếm.
“Sư huynh, lúc này nói lời như vậy, thật khiến người ta hụt hẫng.”
Tất nhiên, Tông Lạc thề bằng chính cảm nhận của mình, người này cứ luôn miệng nói như vậy, nhưng biểu hiện của y lại chẳng có chút hụt hẫng nào, ngược lại còn có vẻ hứng thú hơn nữa.
“Vậy theo lời sư huynh nói……!chẳng phải ra khỏi hang, liền muốn chia tay với đệ?”
Nam nhân áo đỏ thở dài, hơi thở phả ra khiến bạch y Thái tử lỗ tai tê dại: “Mặc dù hiện giờ vẫn còn đang làm chuyện này với đệ, nhưng lại bắt đầu phủi sạch quan hệ, sư huynh cũng tàn nhẫn lắm.”
Nói rồi, mũi kiếm giống như trút giận đâm mạnh vào vết thương, đổi lại một tiếng r3n rỉ.
Tông Lạc vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn đau, nhưng lần này không có.
Hắn thực sự không thể hiểu được, rõ ràng là cách đây mười mấy ngày, kỹ thuật của Ngu Bắc Châu còn dở tệ.
Vậy mà mấy ngày nay điên cuồng bổ sung lý thuyết, xem nhiều tranh khắc gỗ, lại có thể thành thạo đến vậy.
“Sư huynh lại nói chúng ta là người xa lạ.
Ờ……vậy thì đúng rồi, hóa ra sư huynh trên đường gặp những người xa lạ khác, cũng sẽ cùng họ làm những chuyện như vầy?”
Ngu Bắc Châu nắm chặt lấy ngón tay hắn, giọng nói trầm thấp không thể phân biệt được vui giận: “Sư đệ lại không biết, sư huynh không có liêm sỉ như vậy.”
Trong phút chốc, Tông Lạc nhớ đến ngày đó ở Đại điện Quỷ Cốc, người này ghé sát vào tai hắn, dùng âm thanh khàn khàn nói “sư huynh biết ta hận huynh đến mức nào không”, nói xong lại khẽ cười nói “huynh không biết”.
Sau đó, y đã dùng hành động của mình để thể hiện lòng căm thù sâu sắc.
Có một khoảnh khắc, Tông Lạc thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị dập chết.
Tất nhiên, lúc đó chỉ có nỗi đau tê tâm liệt phế.
Giờ đây, sau khi Ngu Bắc Châu học được một chút tinh hoa, chỉ cần cho thêm một chút màu sắc thì đã bắt đầu mở xưởng nhuộm.
“Hơn nữa, sư huynh đã nói đây là lần cuối cùng, vậy chẳng lẽ không nên chủ động hơn sao?”
Nói xong, Ngu Bắc Châu thực sự dừng lại.
Trên cánh tay rõ ràng đã nổi gân xanh, nhưng lại đột nhiên ngả ra sau, dựa vào thân cây, tay áo đỏ trượt xuống, y chống đầu, ung dung nhìn hắn.
Tông Lạc: “……”
Lời đã nói ra như chén nước đổ đi.
Chủ động thì chủ động, ai sợ ai chứ?!
Hắn cắn chặt răng, quả nhiên bị cái thứ yêu nghiệt này làm cho mê muội.
Kết quả là chỉ sau vài lần, lần nào cũng chậm hơn, gian nan hơn lần trước.
“Ngươi đang làm gì vậy!”
Tông Lạc trừng mắt nhìn y.
Rõ ràng hắn hiếm khi chủ động một lần, kết quả Ngu Bắc Châu còn cố tình gây rối.
Người kia giả vờ thở dài: “Hiếm khi sư huynh nhiệt tình như vậy, nhưng tiếc là quá chậm, sư đệ không thể chờ được nữa.”
Nam nhân áo đỏ tươi cười ôm lấy hắn, bất ngờ kéo hắn vào lòng, ác liệt đến mức giống như muốn đóng đinh hắn vậy.
“Nếu đây là lần cuối cùng, vậy cứ để sư đệ làm đi.”
Ngu Bắc Châu chưa bao giờ nói, thật ra y rất thích nhìn vẻ mặt của sư huynh trong những lúc thế này.
Bỏ đi sự kiêu ngạo và xa cách không thể chạm vào, mọi biểu hiện thay đổi trên khuôn mặt đều hiện ra trước mắt, tiếng r3n rỉ thỉnh thoảng tuôn ra từ cổ họng, sự xấu hổ khi nhận ra chóp tai đã đỏ bừng, và vẻ tan rã của đồng tử khi thất thần run rẩy.
Những bông hoa đào trên cây xoay tròn trong gió, rơi xuống khúc sông, nước tràn ra thơm ngát.
………
Quả nhiên, giống như Tông Lạc nói, sáng hôm sau sau khi rời khỏi giường hàn ngọc, hắn lập tức trở mặt không nhận người.
Mặc dù trong Quỷ Cốc không có thường phục Thái tử mà hắn hay mặc, nhưng áo trắng vẫn có.
Tông Lạc thay xong một bộ trường sam nền trắng hoa đỏ, liền thấy Ngu Bắc Châu đã sớm ăn mặc chỉnh tề lười biếng đứng đợi, tay cầm một sợi dây buộc tóc màu đỏ.
“Để ta buộc tóc giúp sư huynh.”
Rõ ràng, người nào đó vẫn còn canh cánh trong lòng về việc ngày đó chứng kiến Bùi Khiêm Tuyết buộc tóc cho hắn.
Thế nhưng Tông Lạc lại không chiều ý y, quay lưng lại lấy một sợi dây buộc tóc khác, buộc xong trong vòng ba nốt nhạc.
Hắn đang thực hiện câu nói ra khỏi cốc sẽ thành người xa lạ.
Ngu Bắc Châu tiếc nuối cất dây buộc tóc đi, nhưng cũng không nói gì.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của Tông Lạc về y, y chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Quả nhiên, lúc đến sau núi Quỷ Cốc, Tông Lạc lúng túng phát hiện ra, do Quỷ Cốc Tử đã giải tán hết những người không liên quan, nên trong chuồng ngựa cũng chỉ còn một con hãn huyết bảo mã màu đỏ.
Đây chắc là con ngựa mà Quỷ Cốc Tử đã cưỡi khi kết thúc chuyến đi xa và quay về cốc.
“Nhìn xem, sư huynh phải cưỡi chung một con ngựa với đệ rồi.”
Ngu Bắc Châu kéo dây cương ngựa, cười rất vui vẻ.
Con ngựa hoang dã khó thuần phục dưới sát khí lạnh lẽo bao trùm của y, lập tức trở nên nghe lời răm rắp, cúi cái cổ dài xuống như con thỏ, bày tỏ sự khuất phục.
Tông Lạc lạnh mặt không nói gì.
Hắn nhìn Ngu Bắc Châu chuẩn bị xong yên ngựa đôi, liền phóng lên ngựa.
Sau khi Tông Lạc ngồi vững, nam nhân áo đỏ rất tự nhiên lên ngựa, ôm người trước mặt ngồi xuống, rồi vòng tay qua vai, ôm thật chặt vào không gian chật hẹp giữa ngực và hai cánh tay của mình: “Năm đó trong kỳ thi Quỷ Cốc, kỹ năng cưỡi ngựa của sư huynh không bằng ta.
Việc nắm cương, cứ để cho sư đệ.”
Họ không mang theo hành lý gì cả.
Tông Lạc nhớ lời của Quỷ Cốc Tử, truyền đạt lại cho Ngu Bắc Châu.
Y trông có vẻ không mấy quan tâm đ ến truyền thừa của Quỷ Cốc.
Nhưng dù sao Quỷ Cốc Tử cũng là sư phụ của y, chưa nói đến việc tôn sư trọng đạo, nếu không có Quỷ Cốc, cũng không có Bắc Ninh Vương oai phong một cõi sau này.
Vì vậy, y đã dành thời gian đi đến mật thất, lấy tín vật của Quỷ Cốc, l3n đỉnh núi tuyết thắp hương, làm rất gọn gàng nhanh chóng.
Sau khi ôm chặt người vào lòng, tuấn mã màu đỏ thẫm như mũi tên rời khỏi dây cung phóng ra ngoài.
Khi rời đi, đón gió lạnh trước mặt, Tông Lạc không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ cách mấy chục dặm, sơn cốc đã bị một màn sương mù không biết từ đâu che phủ, nhìn từ xa trông như ngõ cụt.
Ai có thể ngờ rằng, Quỷ Cốc danh chấn thiên hạ, không biết vị trí ở đâu lại ẩn nấp tại nơi này.
Tựa như nửa tháng chữa trị ở đây, là khoảng thời gian hắn và Ngu Bắc Châu ở bên nhau hòa thuận và ấm áp nhất.
Cho dù có đôi lúc làm ra những chuyện điên rồ khiến người ta không dám nghĩ, nhưng cũng ngọt ngào đến mức như vụng trộm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai, Tông Lạc sẽ không trở lại nơi này.
Rời đi rồi, giấc mơ cũng tỉnh.
Hắn tự nhủ như vậy.
Rất nhanh, Tông Lạc biết mình đã sai, sai toàn tập.
Cho dù nội tâm kiên quyết đến đâu, cũng không thể chống lại được Ngu Bắc Châu phá rối trên đường.
Trên lưng ngựa chỉ có một khoảng cách nhỏ như vậy, cộng thêm hãn huyết bảo mã chạy nhanh xóc nảy, dù có cố gắng tránh thế nào, cũng sẽ không tránh khỏi việc dính vào nhau.
Ban đầu, chút xóc nảy này vẫn có thể chịu đựng được.
Thế nhưng càng chạy, Tông Lạc càng nhận ra không ổn.
Họ đã rời khỏi Quỷ Cốc, mặc dù xung quanh một mảnh hoang vu, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, Tông Lạc lại vừa phân rõ giới hạn với Ngu Bắc Châu, tất nhiên không tiện nói.
Nhưng hắn không nói, người nào đó lại bắt đầu trở nên quá đáng.
Tông Lạc tiến lên một chút, y cũng theo sau.
Không chỉ vậy, y thậm chí còn chậm rãi tháo dây buộc tóc vừa rồi.
Cho đến khi Tông Lạc cuối cùng không thể nhịn được nữa, Ngu Bắc Châu cũng đã kịp thời thừa cơ, đồng thời điều chỉnh vị trí, chôn đầu vào trong hõm vai của Tông Lạc.
Y đặc biệt thích tư thế này, không chỉ có thể ngửi thấy mùi hương trên cổ và tóc, mà còn có cảm giác thỏa mãn khi được ôm trọn người kia vào lòng.
“Ngu Bắc Châu!”
Tông Lạc gầm lên một tiếng, nhưng ngay giây tiếp theo, móng ngựa lại giẫm phải một viên sỏi nhỏ, lời nói nổi giận đùng đùng nhất thời bị hơi thở dồn dập ngắt quãng.
Nam nhân áo đỏ nắm chặt dây cương, vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này, chỉ khiến người ta cảm thấy tiên y nộ mã, tùy ý đường hoàng.
Không ai có thể ngờ rằng, chỗ xiêm y chất đống trên yên ngựa, lại che giấu thứ bẩn thỉu như vậy.
Bạch y Thái tử đuôi mắt đỏ bừng: “Ngươi cút cho ta!”
Giọng nói ủy khuất áp vào sau tai hắn, hàm chứa d*c vọng vô tận, lại có thêm vài phần gợi cảm mê hoặc, khiến người ta đỏ mặt tía tai: “Đệ chỉ thụt thụt chút thôi, không có đâm vào.”
Tông Lạc: “……”
Chết mợ, Ngu Bắc Châu làm nũng, thật sự rất giống một con chó lớn.
Đặc biệt là y còn vừa li3m vừa cắn, dùng răng nanh bén nhọn miết nhẹ vuốt v e da thịt trên cổ.
Tay kia cũng không biết lúc nào buông lỏng dây cương, bất lương vòng ra phía trước.
Đợi đến khi Tông Lạc không chú ý, hoàn toàn bị hai mặt giáp công, lúc này mới ý thức được mình trúng kế.
Ngựa vẫn còn đang xóc nảy, giữa dãy núi cách đó không xa dường như loáng thoáng khói trắng lượn lờ, rõ ràng có một ngôi nhà ẩn sâu trong mây trắng.
Biết đâu cảnh tượng vô liêm sỉ này sẽ bị người ta nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, Tông Lạc vừa thẹn vừa giận, tức giận đến mức lập tức đánh nhau với Ngu Bắc Châu.
Vừa vặn lúc này đã đi đến cuối thảo nguyên bằng phẳng, thay vào đó là con đường đất vàng phủ đầy đá sỏi.
Mỗi lần yên ngựa lắc lư, thanh kiếm Thái A cũng liền dịch chuyển.
Không có ai nắm lấy chuôi kiếm, thân kiếm nặng nề không thể hoàn toàn chui vào vỏ kiếm, chỉ có một phần nhỏ mắc lại ở lối vào, thỉnh thoảng vì quán tính mà trượt xuống, những va chạm không có thời gian để chăm sóc, càng khiến sự giày vò trở nên dằn vặt.
Tông Lạc không chú ý, nhưng Ngu Bắc Châu thì đã sớm nhận ra.
Y vừa phải chống đỡ quyền cước, vừa phải cưỡi ngựa, lại còn có tâm tư giở trò đồi bại.
“Chách chách chách…!lẹp chẹp.”
Tiếng vó ngựa chạy rầm rập chồng lên tiếng òng ọc nhóp nháp, giống như một cuộc đấu kéo dài.
Đến một mức độ nhất định, Tông Lạc không thể chịu đựng được nữa, tức giận đá người kia xuống ngựa, tự mình giật lấy dây cương.
Hắn hít sâu mấy hơi để bình lại hơi thở gấp gáp của mình, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chỉ huy hãn huyết bảo mã dậm chân tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống một đống đỏ trắng trên mặt đất.
“Nếu ngươi không chỉnh đốn chính mình, đừng mong đến chuyện lên ngựa, tự mình đi bộ đi.”
Ngu Bắc Châu sâu kín thở dài, chống tay ngồi dậy, mặc cho mái tóc đen dính đầy bụi đất rơi lả tả.
Hắn chỉ vào chiếc yên ngựa ướt sũng, ý tứ rõ ràng: “Sư đệ muốn chỉnh đốn bản thân thì không khó, nhưng sư huynh…!chẳng lẽ muốn đi đến doanh trại như vậy sao?”
———.