Trưa
hôm sau, gần mười một giờ, Diệp Phiên Nhiên xin chủ nhiệm Triệu Khang cho nghỉ
phép, ra khỏi văn phòng bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Khoát
nước lạnh thấm lên mặt, thoa lớp kem dưỡng da, kem giữ ẩm, phấn phủ nền, lại
phủ tiếp một lớp phấn mịn, làn môi điểm lớp son bóng hồng nhạt. Cô trang điểm
rất nhạt nhưng càng tôn lên dáng vẻ xinh xắn tự nhiên. Mái tóc suôn dài buộc
gọn nay xõa ra, đen nhánh sáng bóng, được thả rủ xuống bên cổ. Chiếc
áo len dệt kim phối cùng chiếc đầm đen ngắn. Ngắm nhìn mình trong gương, có lẽ
chẳng còn nét trẻ trung nhưng trông cô vẫn xinh xắn thanh lịch đến xao lòng.
Ngày
xưa Dương Tịch thích dáng vẻ của Diệp Phiên Nhiên, trong sáng xinh xắn, hệt như
đóa hoa loa kèn nở rộ buổi sớm mai.
Trang
điểm xong xuôi, cô bước ra khỏi công ty, vẫy tay đón taxi. Diệp
Phiên Nhiên không phải lần đầu tiên đến trung tâm Chi
nhánh công ty chứng khoán XX tại thành phố S nhưng chưa lần nào cô thấy căng
thẳng thấp thỏm như hôm nay. Đứng trong t nhìn hàng số đỏ rực nhấp nháy, cô nghe
nhịp đập điên cuồng của con tim trong lồng ngực, thình
thịch thình thịch, hơi thở dường như cũng trở nên khó khăn hơn.
Đứng
ngoài cửa phòng tiếp thị, bàn tay chậm rãi nhấc lên, hệt như đang phải gánh
chịu sức nặng ngàn cân. Cô hít một hơi thật sâu, trống ngực đập loạn nhịp, cô
nói với chính minh: “Diệp Phiên Nhiên, cố lên!”
Thế
nhưng, bàn tay chưa kịp chạm vào, cửa đã mở ra. Chung Ni từ trong bước ra, từ
đầu đến chân là bộ đồng phục xanh đậm, khó lòng che giấu nỗi niềm kinh ngạc lộ
trên gương mặt rạng ngời trẻ trung của cô.
“Chị
à, sao chị đến đây?” Kèm theo câu hỏi của cô là ánh mắt vây lấy của cả
phòng. Nhưng, Diệp Phiên Nhiên vờ như không nghe thấy, cô chỉ trân mắt nhìn
người đàn ông sau lưng Chung Ni.
Anh
mặc bộ âu phục đen tuyền, phong độ đầy mình, ngọc thụ lâm phong. Quả nhiên là
Dương Tịch, người mà cô hằng mong nhung nhớ.
Cô
không gặp lại anh đúng ba năm trời, cô nhanh chóng mắt đảo một vòng quanh gương
mặt, sống mũi, làn môi anh. Vóc dáng cùng vẻ bề ngoài Dương Tịch không thay
đổi, nhưng phong cách thay đổi rất nhiều, anh trở nên điềm tĩnh chững chạc,
lạnh lùng hơn trước. Nhất là ánh mắt, tuy rằng vẫn đen láy sâu thẳm nhưng không
còn vẻ ấm nồng cuồng nhiệt như trước mà lạnh lùng xa cách, khiến cô cảm thấy
hoàn toàn xa lạ.
Dương
Tịch tay ôm xấp chứng từ
nhưng anh không hề lúng túng
đánh rơi tập hồ sơ xuống đất như trong tưởng tượng của cô. Vẻ mặt anh lạnh
lùng, ánh mắt cao ngạo lướt qua trên gương mặt cô,
hệt như đang nhìn người đi ngoài đường, xoay người tiến vào
phía trong cánh cửa kính. Thứ bồm bộp rơi trên mặt đất chính là tâm trạng của
Diệp Phiên Nhiên, cô chết sững người tại chỗ, mặt mày trắng bệch như tuyết,
hoàn toàn đối lập với chiếc đầm ngắn màu đen, Chung Ni đứng trước mặt cảm nhận
có gì đó không ổn, khẽ đẩy vai cô, nói: “Chị sao thế?”
Cô
nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười gượng gạo: “Đâu có gì. Sáng chị
ra ngoài có việc, vừa hay tiện đường ghé công ty em, luôn tiện ghé thăm em
thôi!”
“Thế
thì cùng nhau đi ăn trưa nhé chị!” Chung Ni nói: “Căn tin công ty bọn em,
thức ăn nấu cũng ngon lắm!”
“Thôi
vậy!” Diệp Phiên Nhiên nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, nín nhịn từng cơn đau
khẽ nhói lên trong lồng ngực, nói: “Chị còn phải vội quay về công ty, còn
một phương án chiến lược vẫn chưa làm xong, trưa nay còn phải tăng ca nữa!”
Cô
không đủ can đảm nán lại nơi này nữa, trước khi sụp đổ cô phải quay người cất
bước.
Cánh
cửa thang máy đóng chặt ngay sau lưng, cô cúi đầu, nước mắt tựa như bờ đê vỡ cứ
thế tuôn rơi. Diệp Phiên Nhiên, mày lầm rồi! Trong mắt Dương Tịch đã chẳng còn
mày nữa. Ba năm chẳng phải khoảng thời gian dài nhưng đủ để anh ấy quên mày!
Tháng
10 năm 2004, trong tin nhắn của Dương Tịch đã viết “Tình đã cạn, bát nước
hắt đi khó lòng lấy lại được.” Anh chẳng phải vì giận dỗi mà thực sự nhẫn tâm
tuyệt tình, muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô.
Lúc
đầu, cậu theo đuổi cô
cuồng nhiệt, cô chẳng thèm ngó ngàng, cứ coi như cơn hồng thủy gặp phải mãnh
thú. Giờ thì, vòng quan hệ nhân quả trở lại với cô. Tình yêu quả là thứ công bằng
nhất.
Bầu
trời đầy những ánh mây, không có đến một tia nắng mặt trời, luồng gió thổi hắt
vào mặt cô lạnh buốt, khiến làn da tê tái đau nhói. Diệp Phiên Nhiên một mình
cất bước trên con phố dài, băng qua cây cầu vượt dài thăm thẳm cảm nhận cơn rét
lạnh lẽo trời mùa đông. Con đường trước mặt dường như chẳng có điểm tận cùng.
Câu đố suy đoán từ rất lâu rốt cuộc hôm nay cũng tìm thấy đáp án. Hóa ra, Dương
Tịch đã chẳng còn yêu cô từ lâu.
Cô
đi bộ rất lâu, cuối cùng lại trở về công ty. Cô không biết ngoài công việc, cô
còn có thể làm gì để giảm bớt nỗi đau đớn dữ dội trong tâm khảm, không còn nỗi
đau thương bao trùm lấy nữa.
Những
ngày tháng sau đó, Diệp Phiên Nhiên vùi mình vào côngtừ chối nghe tất thảy
những việc của Chung Ni. Nhưng tin tức của cô em vẫn thường xuyên hết sức chủ
quan truyền đạt qua điện thoại. Chung Ni nói: “Chị à, Dương Tịch đột nhiên
đối xử tốt với em. Anh ấy mời em đi dùng cơm, hóa ra anh ấy thích món cá chép
kho…”
Diệp
Phiên Nhiên không phân được đâu là thật đâu là giả, không phân biệt được mối
quan tâm Dương Tịch dành cho cô em họ là vì điều gì. Nhưng mỗi
lần nghe Chung Ni nhắc đến Dương Tịch thì con tim cô lại khẽ nhói lên.
Cái
tên này tựa như dấu vết khắc ngay trước lồng ngực, cơn đau âm ỉ kéo dài, đau
đến mức cả đêm mất ngủ, đến nỗi cô không thể thở được.
Một
ngày, hai ngày rồi ba ngày…
Liên
tục ngủ không đủ giấc khiến tinh thần cô uể oải sa sút, càng thê thảm hơn là
biểu hiện trong công việc của cô xưa nay luôn xuất sắc vậy mà giờ phạm sai lầm
hết lần này đến lần khác. Triệu Khang nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, nói:
“Tiểu Diệp, cô không sao đấy chứ? Nếu không khỏe thì xin nghỉ phép vài
ngày đi!”
Thứ
Hai đầu tuần, cô thực sự nghỉ phép, vì bị ốm.
Con
gái độc thân, không ở bên bố mẹ, đầu nhức nhối, cảm mạo phát sốt. Cảm giác lạnh
lẽo thê lương đầy bất lực quả thực còn đắng hơn cả vị thuốc Hoàng Liên.
Diệp
Phiên Nhiên báo với công ty nghỉ bệnh, trùm chăn nằm trên giường, sắc mặt yếu
ớt. Cô không ăn sáng, không đến bệnh viện, không uống thuốc. Toàn thân cô kiệt
sức, nằm yên chẳng buồn cử động.
Tối
thứ Bảy cô nhận được điện thoại của Chung Ni, cô em họ đang đi công tác Nam
Kinh, đi cùng Dương Tịch. Hai người đi tham quan Miếu Khổng
Tử, Vũ Hoa Đài, Hồ Huyền Vũ, Lăng Trung Sơn, còn cả trường đại học cũ của Dương
Tịch nữa. Chung Ni nói: “Chị à, chị chưa đến Nam Kinh bao giờ đúng không?
Quả là một thành phố không khí thoáng đãng tráng lệ, thủ đô của sáu triều đại,
chị không đến sẽ hối hận cả đời đấy!”
Nam Kinh, thành phố thời trung học cô từng vô cùng
khát khao mong ngóng vậy mà chưa bao giờ cô đặt chân đến. Ngày 1 tháng 5 năm đó, Dương Tịch rủ cô đến đó chơi nhưng cô
đã từ chối.
Tối
đó, Diệp Phiên Nhiên đột nhiên sốt cao, đầu choáng váng, ngực căng phồng. Không
rõ nhiệt độ cơ thể hạ đột ngột do không mặc thêm áo dẫn đến cảm mạo hay là kết
quả của mấy ngày liên tiếp lo lắng mất ngủ.
Chủ
nhật, cô nằm trên giường cả ngày, không ăn không uống gì, toàn thân nóng ran
như lửa đốt, đầu óc nặng trĩu cứ ngỡ lần này chết đến nơi rồi. Ngày hôm sau mở
mắt ra, cô vẫn còn có thể trông thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ trong phòng. Lồm
cồm ngồi dậy, gắng gượng gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép rồi mơ màng
chui vào chăn ngủ tiếp.
Chẳng
rõ cô ngủ bao lâu, đến khi tỉnh giấc, đã sắp đến giữa trưa. Chiếc điện thoại
đặt bên gối bỗng chốc thình lình vang lên.
Cô
nhận điện thoại, cổ họng khản đặc, kiệt sức nói: “A lô?”
Giọng
nam trong trẻo cất lên: “Diệp Phiên Nhiên! Tôi là Tiết Sam! Bao giờ cô mời
tôi đi uống cà phê?”
Tiết
Sam à? Cô chật vật lắm mới nhớ ra, xoa xoa vầng trán nhức nhối, nói lời xin
lỗi: “À, xin lỗi, tôi không khỏe…”
Đối
phương vồn vã hỏi: “Cô bị bệnh gì? Có nặng lắm không?”
“Chỉ
là cảm mạo bình thường thôi. Đợi tôi khỏe rồi sẽ mời cậu đi uống cà phê!”
Vứt điện thoại xuống, cô vùi đầu ngủ tiếp.
Chuông
điện thoại lại vang lên. Cô không muốn nghe, nhưng đầu dây bên kia hết sức nhẫn
nại, gọi một lần rồi lại lần nữa.
Cô
đành nhấn nút nhận điện thoại, giọng Tiết Sam vồn vã
vọng lại từ đầu dây bên kia: “Cô đang ở đâu? Giờ tôi đến thăm cô!”
“Thôi
khỏi!” Cô muốn khước từ nhưng không thế cưỡng lại lòng nhiệt thành của
cậu, đành nói: “Tôi đang ở nhà.”
“Xin
cho tôi biết địa chỉ!” Lẫn trong sự dịu dàng là chút cố chấp ngang bướng
Ma
xui quỷ khiến thế nào mà cô báo địa chỉ nhà cho cậu ta.
Nửa
tiếng đồng hồ sau, có người gõ cửa bên ngoài.
Cô
trở mình bước xuống giường, khoác chiếc áo ngủ nhàu nát, đầu bù tóc rối, đi ra
mở cửa. Tiết Sam với thân hình dỏng cao tựa người bên thành cửa, trong tay cầm
cả đống thuốc, nói: “Tôi cũng chẳng biết cô bị bệnh gì, vừa rồi trên đường
đi tôi có mua ít thuốc, cô xem loại nào dùng được!”
Diệp
Phiên Nhiên sốt cao, mặt đỏ ửng như gấc, lại mấy ngày không ăn uống gì, cô gần
như đứng không vững. Cô nhận lấy thuốc, nói giọng yếu ớt: “Tiết Sam, thuốc
thì tôi xin nhận, cậu có thể về được rồi!”
Tiết
Sam nhìn chăm chăm vào gò má đỏ gay của cô, cậu chìa ngay tay ra sờ thử trán
cô, nói giọng kinh ngạc: “Sốt cao thế này, không được! Cô nhất định phải
đến bệnh viện!”
Diệp
Phiên Nhiên né tránh bàn tay cậu, lùi về sau một bước, nói: “Không
sao…” Lời còn chưa dứt, trước mặt cô là màn đêm đen, cô mê man ngất đi.
Cả người cô hệt như phiến lá, khẽ khàng bay nhịp nhàng rơi xuống bờ vai Tiết
Sam.
Diệp
Phiên Nhiên được Tiết Sam đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện, cô mắc bệnh viêm
phổi cấp tính.
Một
tuần lễ sau bệnh tình cô thuyên giảm, Tiết Sam xin nghỉ phép, túc trực bên cạnh
cô. Diệp Phiên Nhiên trải qua trận ốm cảm giác mình chưa bao giờ yếu đuối như
lúc này. Mỗi lần mở mắt ra trông thấy dáng vẻ bận túi bụi hầu hạ cơm bưng nước
rót của Tiết Sam thì cô không thể không cảm động. Cậu ta mà nói, là hai người
xa lạ, nhưng trong lúc này ngoài Tiết Sam cô lại chẳng thể tìm được người nào
khác, cô cần đến sự giúp đỡ của cậu.
Hôm
xuất viện, Tiết Sam đưa cô về đến tận cửa, Diệp Phiên Nhiên chủ động nói:
“Mời cậu vào nhà ngồi chơi!”
Tiết
Sam ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhìn cô chằm chằm, chân thành nói: “Diệp
Phiên Nhiên, những tháng ngày sau này, để tôi chăm sóc cô được không?”
Con
tim Diệp Phiên Nhiên nhen nhúm một nỗi niềm ấm áp. Tiết Sam điều kiện
tạm ổn, diện mạo vóc dáng đều không có điểm nào chê, vả lại từ thời đại học đã
một lòng một dạ với cô. Bao nhiêu năm nay tình cảm cậu vẫn trước sau như một.
Trong thời đại hiện nay với quan niệm coi tình yêu như thức ăn nhanh thì cậu
cũng vẫn có thể được xem là đáng giá.
Thời
gian gần đây tiếp xúc với cậu, ấn tượng của Diệp Phiên Nhiên về cậu rất tốt.
Gương mặt Tiết Sam có hơi nét giống với Dương Tịch, còn tính cách lại giống
Thẩm Vỹ, trầm
tĩnh tinh tế hết sức bảo vệ che chở cho cô, ngoài ra ở cậu còn dành cho cô niềm
kính phục cùng sự khiêm nhường đến dè dặt.
Diệp
Phiên Nhiên không hề nảy sinh tình cảm mãnh liệt với cậu. Có lẽ, cả cuộc đời
của cô sẽ chẳng bao giờ xuất hiện thứ tình này. Thế nhưng, là một người bạn
trai, Tiết Sam là ứng cử viên sắc nhất, chí ít còn hơn những đối tượng xem mắt
xa lạ chẳng chút cảm tình kia.
Ngẫm
nghĩ bản thân mình, tuổi xuân chẳng còn bao ngày nữa. Phụ nữ mà, dù sao cũng
phải suy nghĩ thực tế đôi chút, phải tìm cho mình một bến đỗ, một sự ổn định cả
đời, chẳng thể nào tiếp tục theo đuổi những thứ tình yêu viển vông hão huyền đó
được. Vả lại, phương thuốc điều trị những tổn thương tình cảm chính là quên hết
quá khứ, cách tốt nhất chính là làm lại từ đầu.
Diệp
Phiên Nhiên quyết định thử hẹn hò cùng cậu. Chí ít, ở bên Tiết Sam có thể khiến
cô không còn cảm giác cô đơn lẻ loi nữa, cô sẽ chẳng còn thi thoảng nhớ đến
Dương Tịch nữa.