Cờ Rồng Tay Máu

Chương 25: Bắt cá trong chum



Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương trỏ mấy cái xác chết nằm ở trước những ngôi mộ rồi hỏi :

– Mấy người xấu số này là những ai, ngươi có thể nói cho bổn cô nương biết được không?

Long Phan lệnh chủ núp ở trong bụi cây cười khẩy đáp :

– Lão phu tưởng ngươi là người rộng kiến thức, không ngờ lại tầm thường đến như thế! Nói thật cho ngươi biết, mấy xác này là của Trung Điền lục nghĩa, xưa nay vẫn tự phụ là người trong giới hiệp nghĩa đấy.

Tư Đồ Sương cau mày lại, hỏi tiếp :

– Trung Điền lục nghĩa có thù hằn gì với ngươi mà ngươi lại hạ độc thủ, giết cả sáu người một cách dã man như vậy?

Cười the thé, Long Phan lệnh chủ đáp :

– Việc gì phải có thù, lão phu một ngày không giết người, cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên ngay. Mấy hôm trước đây, sáu tên này dám núp ở một nơi nói xấu lão phu, cho nên lão phu mới phải giết chúng như vậy.

Tư Đồ Sương cười khẩy hỏi tiếp :

– Ngươi thật không hổ thẹn với cái tên : tàn nhẫn độc ác. Người ta chỉ ở một chỗ nói tới ngươi mà ngươi nỡ giết chết sáu mạng như vậy. Nếu ngươi làm việc gì cũng chính đáng, cử chỉ quang minh chính đại thì còn sợ gì ai bàn tán hay nói xấu mình?

– Bất cứ ai phạm đến lão phu là sẽ bị giết. Xưa nay lão phu hành sự đều như thế cả. Trung Điền lục nghĩa là cái thá gì mà cũng dám bàn tán phê bình lão phu? Đó là tự chúng không muốn sống trước.

– Muốn ghép tội người khác thì thiếu gì cách nói. Nhưng thảm ác vô nhân đạo và có tính diệt tuyệt nhân luân như ngươi chả lẽ không sợ ông trời khiển trách hay sao?

– Lão phu không biết cái gì là trời khiển trách với chả khiển trách. Chỉ biết trên thiên hạ này không ai có thể làm gì nổi lão phu nên lão phu cứ sống một ngày là phải giết người một ngày.

Tiếng nói của Long Phan lệnh chủ tới đó lại di chuyển sang phía bên trái. Tư Đồ Sương lại quay mặt về phía đó, hỏi tiếp :

– Ngươi tưởng trên thiên hạ này không còn có ai hạ được ngươi hay sao?

– Lão phu dám nói như vậy. Từ khi lão phu được nổi tiếng đến giờ, chỉ có người bị lão phu giết chứ chưa có ai địch nổi lão phu hết.

– Ngươi đã tự phụ như vậy hà tất phải ẩn núp như thế mà không dám hiện thân ra?

Long Phan lệnh chủ cười the thé đáp :

– Ngươi đừng có nói khích lão phu như thế. Lão phu muốn giết chết các ngươi thật dễ như trở bàn tay. Nhưng lão phu không thèm ra tay giết đấy thôi.

Tư Đồ Sương cười khẩy hỏi tiếp :

– Thật không ngờ người có tính hung ác như Long Phan lệnh chủ lại là kẻ nói khoác không biết xấu hổ. Xem như vậy ngươi chỉ là một tên hóa thân phải không?

– Bậy nào.

– Bổn cô nương không tin Long Phan lệnh chủ thực lại là giá áo túi cơm, tham sống sợ chết vô sĩ đến như thế này!

– Con nhải muốn chết phải không?

– Phải! Ta muốn chết. Nhưng ngươi có cách gì để cho ta chết không?

– Chờ lát nữa, ngươi cứ việc thử xem.

– Bổn cô nương đã thử qua rồi. Nếu ngươi là Long Phan lệnh chủ thật thì tại sao bị bổn cô nương nhục mạ như vậy mà ngươi vẫn cứ rụt đầu, rụt cổ, không dám ló mặt ra như thế! Hà, lần này bổn cô nương lại gặp phải một tên giả hiệu thật là thất vọng quá.

– Ngươi khỏi cần phải thất vọng, lão phu sẽ giúp cho ngươi được hài lòng ngay.

– Trước hết bổn cô nương hãy cảm ơn ngươi trước. Bổn cô nương lại hỏi ngươi câu này. Ngươi có hàng trăm nghìn hóa thân, lúc thì đàn ông, lúc thì đàn bà. Vậy Độc Cô Vân Phi tiền bối bị hóa thân nam nào hay nữ nào của người giết chết như thế?

Độc Cô Ngọc nghe thấy Tư Đồ Sương nhắc nhở tới mối thù của cha mình nên máu trong người lại sôi lên sùng sục. Chàng vội để ý lắng tai nghe. Long Phan lệnh chủ cười the thé đáp :

– Con nhải ngươi tưởng lão phu thể nào cũng nói cho ngươi biết hay sao?

Tư Đồ Sương nghe nói như vậy, cười khì mấy tiếng nói tiếp :

– Đã có gan giết chết cha mẹ của người ta thì phải có gan đợi chờ người ta đến trả thù trừ phi người nhìn nhận là những tên chuột nhắt thuộc hạng tam cấp.

Long Phan lệnh chủ cười the thé đáp :

– Con nhải kia. Ngươi đừng có thi múa mồm múa mép nói khích lão phu phải nói ra cho các ngươi nghe ngay, mà dù lão phu có nói cho các ngươi biết rõ câu chuyện ấy đi nữa thì với tài ba của tên tiểu quỷ kia thì phải đợi chờ khi nào mặt trời mọc ở phía tây mới hòng trả thù được.

Độc Cô Ngọc bỗng xen lời, thét lớn :

– Lão quỷ, quý hồ ngươi dám nói cho thiếu gia hay, thiếu gia không giết nổi người để trả thù cha mẹ thì thề không làm người.

Lại cười the thé mấy tiếng, Long Phan lệnh chủ hỏi lại :

– Ngươi hào khí can vân thật. Tiểu quỷ, ngươi muốn thị mấy miếng võ hèn mạt của ngươi bây giờ mà cũng đòi giết nổi lão phu để trả thù hay sao?

Trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc đang định trả lời thì Tư Đồ Sương đã nắm chặt lấy tay chàng, vừa cười vừa nói trước :

– Phải, với võ công của Độc Cô tướng công hiện thời muốn giết chết ngươi để trả thù thì quả thật là ngươi si nói chuyện trong mơ. Nhưng chả còn bao lâu nữa, Độc Cô tướng công thể nào cũng khiến được kẻ đại thù kia nghe tiếng đã khiếp đãm.

Long Phan lệnh chủ đáp :

– Lão phu đang hy vọng y học hỏi thành công vì lúc này có thắng y cũng không vẻ vang gì, mà còn làm nhơ bẩn cả hai tay của lão nữa. Rốt cuộc, y vẫn không trả được thù cho đôi cẩu nam nữ đã bị lão phu giết chết.

Kêu ồ một tiếng, Tư Đồ Sương đỡ lời :

– Không ngờ ngươi lại là một nhân vật anh hùng như thế. Theo lời nói thì trước khi Độc Cô tướng công chưa học hỏi thành công võ công cao siêu thì ngươi sợ có đánh bại Độc Cô tướng công đi chăng nữa cũng không vẻ vang gì, và còn làm nhơ bẩn tay ngươi là khác phải không?

Long Phan lệnh chủ lại cười the thé đáp :

– Điều đó là lẽ dĩ nhiên rồi. Lão phu là người nổi danh lâu năm, có bao giờ thèm ra tay tấn công một tên nhỏ chưa hết hơi sửa và không có sức lực để chống đỡ như vậy bao giờ.

Tư Đồ Sương nói tiếp :

– Lời nói của ngươi dễ nghe lắm, chỉ e bên trong thể nào cũng có ẩn tình gì?

– Tư Đồ Sương, ngươi dám nhục mạ lão phu phải không?

– Đâu dám! Chỉ nên trách ngươi giấu diếm vụng về, đã để lộ rất nhiều khe hở đấy thôi!

– Lão phu không hiểu ngươi nói gì?

– Ngươi đừng có giả bộ không biết gì như thế làm chi? Ngươi hai lần giở trò ngầm, tưởng bổn cô nương không biết hay sao?

– Tư Đồ Sương, ngươi nói gì bậy thế?

– Ngươi giảo hoạt thật. Hai tờ giấy nọ chả đã do ngươi viết là gì?

– Tư Đồ Sương, ngươi đã hóa điên chắc.

– Ta không điên và cũng không nói, chỉ có ngươi mới giả điên giả rồ thôi.

– Tư Đồ Sương, ngươi không được nói bông như thế. Bằng không đừng có trách lão phu cho ngươi lên đường sớm.

– Ngươi đã hãi sợ như vậy bổn cô nương hỏi ngươi sang chuyện khác nhé. Ngươi đã nói cho ta biết kẻ hành hung là ai đâu?

– Lão phu chỉ có thể nói cho ngươi biết người đã giết chết đôi cẩu nam nữ chính là Long Phan lệnh chủ đấy.

– Ngươi giảo hoạt lắm. Như vậy chả lẽ lại là ngươi hay sao?

– Cũng phải và cũng không phải. Ngươi cứ việc để cho tiểu quỷ coi bất cứ Long Phan lệnh chủ nào cũng là kẻ đại thù của y đi.

– Bổn cô nương có ý định như thế thật, và người sẽ bị giết chết trước tiên lại là ngươi.

– Tức cười thật! Lão phu ẩn nấp ở đâu còn không biết mà lại dám nói lời lẽ ấy ra, không sợ người ta cười rụng răng hay sao?

– Ngươi tưởng ngươi cao minh lắm phải không? Ngươi cho là làm cái trò tiếng nói lúc ở đông, lúc ở tây như vậy là không có ai có thể biết được ngươi ở đâu phải không?

Nói thật cho ngươi biết, cái trò ngu xuẩn này của ngươi chỉ có thể đánh lừa được người khác thôi, chứ còn giở ra ở trước mặt bổn cô nương thì thật không khác gì múa rìu qua mắt thợ. Lão quỉ, ngươi có muốn bổn cô nương vạch rõ cái trò ngu xuẩn ấy ra không?

Long Phan lệnh chủ cười the thé đáp :

– Lão phu muốn được biết ngươi có tài ba gì hơn người, vậy ngươi cứ việc vạch ra đi.

Tư Đồ Sương cười khẩy đáp :

– Bổn cô nương cũng muốn để cho ngươi biết xem ngươi có đủ tư cách đấu trí với ta hay không? Ngươi cứ quay đi quay lại như thế không thấy mệt ư?

– Đôi mắt mù quáng cao minh thật. Lão phu vẫn ngồi yên ở một chỗ mà ngươi lại bảo lão phu quay sang Đông quay sang Tây. Ngươi thật không biết hổ thẹn chút nào, tầm thường như thế mà cũng dám tự phụ. Môn Hư Vô Phiêu Miễu Phân Âm Thuật độc nhất vô song của lão phu mà ngươi cũng không hay biết gì lại còn…

Tư Đồ Sương đột nhiên cười khanh khách đỡ lời :

– Lão quỉ không biết liêm sỉ là gì! Nếu ngươi đã luyện thành môn tuyệt học Hư Vô Phiêu Miểu Âm Thuật thì đâu đến nỗi cứ phải rụt đầu rụt cổ như con rùa mà không dám ló mặt ra. Chẳng qua ngươi đã đào sẵn một con đường hầm cao bằng đầu người, rồi lúc ở bên đông, lúc chạy sang bên tây, cứ núp ở sau gốc cây nói chuyện. Ngươi tưởng ta không nghe hay sao? Thủ pháp ngu xuẩn và non nớt như vậy mà cũng dám nói khoác là thiên cổ tuyệt học, thật không biết hổ thẹn chút nào. Đến cả Tư Đồ Sương này cũng phải mặt đỏ lây hộ ngươi.

Im lặng giây lát, Long Phan lệnh chủ cười gằn đáp :

– Binh pháp có câu Binh bất yếm trá (xuất quân ra trận muốn xảo trá như thế nào cũng được). Đối với địch chỉ cần cầu thắng là được rồi. Dù ngươi có biết rõ hành động của lão phu đi chăng nữa, nhưng ngươi có làm gì nổi đầu mà lão phu phải sợ?

– Tất nhiên rồi, ngươi cứ rụt đầu rụt cổ như con rùa ấy quả thật bổn cô nương không làm gì nổi ngươi thật. Nhưng bổn cô nương rất muốn để cho ngươi biết, nếu ta có ý muốn diệt trừ ngươi, ngươi sẽ không hy vọng gì đào tẩu thoát thân được. Chỉ vì người đứng cạnh ta đây không muốn mượn tay người khác diệt trừ các ngươi nên ta cứ mãi vẫn chưa ra tay là vì thế.

Long Phan lệnh chủ cười khẩy đỡ lời :

– Ngươi khéo nói thật. Ngươi không muốn ra tay nhưng lão phu lại không tốt nhịn như ngươi.

Tư Đồ Sương nũng nịu cười nói tiếp :

– Ngươi có tài ba gì cứ việc giở ra đi! Bổn cô nương còn nói cho ngươi biết thêm một câu này nữa. Hiện giờ bổn cô nương đã thay đổi ý kiến, định bắt giữ ngươi giao cho người đứng ở cạnh đây xử trí, vậy ngươi cũng nên cẩn thận một chút mới được.

Long Phan lệnh chủ cười ha hả đỡ lời :

– Tư Đồ Sương, đó là việc của ngươi. Ngươi muốn làm việc gì thì cứ việc làm. Ngày hôm nay lão phu thử xem ngươi tài ba hay là lão phu tài ba. Nào ngươi ra tay chống đỡ đi!

Y vừa nói dứt, cái đầu lâu trông rất rùng rợn ở ngôi mộ lớn nơi chính giữa hình như là có người chỉ huy bỗng tự dưng có một làn mưa máu nhằm Tư Đồ Sương phun tới.

Thấy thế Độc Cô Ngọc cũng phải giật mình kinh hãi nhưng Tư Đồ Sương lại cười khúc khích và nói :

– Cái trò trẻ con này mà ngươi cũng đưa ra để bêu xấu.

Nàng vừa nói vừa giơ bàn tay ngọc lên, nhắm cái đầu lâu nọ khẽ phất một cái.

Cái đầu lâu ấy đang vừa phun mưa máu vừa bay thẳng tới bỗng quay trở lại bay thẳng vào rừng rậm ngay.

Lúc ấy Độc Cô Ngọc lại nghe thấy Long Phan lệnh chủ cười khẩy một tiếng và nói tiếp :

– Ngươi lại thử tiếp đầu lâu thứ hai xem sao.

Cái đầu lâu ở ngôi mộ bên trái lại nhằm Tư Đồ Sương bay tới nhanh như điện chớp vậy.

Tiếp theo đó những đầu lâu ở mấy ngôi mộ quanh đấy cũng lần lượt bay lên và nhằm chỗ ba người đứng mà bay tới.

Hai mắt sáng ngời Tư Đồ Sương vẫn nũng nịu cười và nói tiếp :

– Không ngờ trong rừng rậm này lại có nhiều người ẩn núp như thế? Có đi có lại mới toại lòng nhau, trả lại mỗi người một cái đây!

Chỉ thấy những ngón tay búp măng của nàng cứ cách không búng liên tiếp những đầu lâu của địch vừa bay tới chỗ cách ba người chừng một trượng đã tự động bay trở về ngay và bay vào trong rừng rậm luôn.

Long Phan lệnh chủ ở trong rừng cười the thé vài tiếng, cành lá ở trong rừng rung động liên hồi, mấy cái đầu lâu kia lại bay trở ra và lần này ở bốn mặt tám phương bắn tới chứ không như lần trước chỉ ở trước mặt bay tới mà thôi.

Tư Đồ Sương cũng cười khẩy luôn miệng và khẽ dặn bảo ông già họ Trà rằng :

– Cụ phải cẩn thận đề phòng y làm như thế là để làm hoa mắt chúng ta rồi ở phía sau chúng ta hạ độc thủ ngầm đấy. Để cháu đối phó những cái đầu lâu này cho, còn cụ thì cứ để ý về phía sau lưng được rồi.

Nàng vừa nói xong đã có mấy cái đầu lâu bay tới chỗ gần năm thước. Nàng vội giơ hai cánh tay trắng nỏn lên quay một vòng và tung một cái, rồi hất mạnh vào mấy cái đầu lâu ấy. Đồng thời nàng vừa cười vừa nói :

– Lão quỉ có nghe thấy ai nói Lan Hoa Thủ chưa? Hôm nay bổn cô nương cho ngươi được sáng mắt ra.

Mấy cái đầu lâu kia bỗng ngừng ở trên không giây lát rồi bay cả về phía sau ngay.

Lần này lại không bay nhanh như điện chớp như trước mà lại như có vật gì đỡ ở bên dưới, từ từ chia làm mấy ngã bay vào trong rừng.

Trong rừng bỗng có tiếng cười nghe rất rùng rợn nổi lên. Tư Đồ Sương bỗng dặn bảo :

– Phải cẩn thận đấy nhé!

Liền có mấy tiếng kêu bộp bộp, mấy cái đầu lâu nọ như bị vật nặng gì đánh trúng, liền vỡ tan tành đi nhanh như điện chớp, bay thẳng vào trong rừng, không khác gì một trận mưa máu xương vụn bao trùm khu rừng ấy vậy.

Trong rừng liền có tiếng kêu hừ rất khẽ, Tư Đồ Sương nũng nịu cười và bảo với ông già họ Trà rằng :

– Cụ phải để ý phía bên trái, sắp có người đào tẩu đấy.

Ông già thốt tiếng cười như sấm động, hai cây cổ thụ to bằng hai người ôm đã gẫy ra làm đôi và đổ ngay xuống kêu ùm ùm hai tiếng.

Tư Đồ Sương cau mày lại khẽ bảo :

– Cụ này thật là, tức giận những vật đã chết như thế làm chi?

Độc Cô Ngọc liền thấy ông già họ Trà ở trong rừng giận dữ nói vọng ra rằng :

– Quân chó má giảo hoạt thật, con nhải hãy vào đây xem.

Tư Đồ Sương cười nũng nịu và hỏi :

– Cái gì? Chúng đã đào tẩu rồi ư?

Ông già giận dữ đáp :

– Còn gì nữa? Người ta bảo “thỏ giảo hoạt có những ba cái hang” mà bọn chó má này lại có những sáu cái.

Tư Đồ Sương vẫn đứng yên tại chỗ, vừa cười vừa đáp :

– Cụ cứ yên trí, dù chúng có đến mười cái hang cũng vô ích. Sương nhi còn ở đây thì chúng không thể nào thoát được đâu.

Ông già có vẻ ngạc nhiên nói tiếp :

– Nhải con, bọn chúng đã chạy hút bóng rồi còn gì nữa?

Tư Đồ Sương đáp :

– Sương nhi biết rồi, nhưng đó chỉ là giả thôi, cụ chớ có rời khỏi mấy cái cửa hang ấy. Bằng không thỏ thật sẽ đào tẩu mất đấy.

– Chả lẽ bọn chó má vẫn còn núp ở trong hang hay sao?

– Phải, nhưng cụ chớ có nên vào trong đó. Những cái hang ấy đều thông liền với nhau, nên cụ vào cửa hang này là chúng ở cửa hang khác đào tẩu ngay.

– Sao con nhải không vào cả trong này canh gác cửa hang để lão vào trong chum bắt cá có hơn không?

– Sương nhi không thể rời khỏi nơi đây nửa bước vì ngoài này cũng có cả lối thoát nữa.

Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến phắt một cái, bỗng xen lời hỏi :

– Có phải cô nương bảo…

Tư Đồ Sương gật đầu tủm tỉm cười, trỏ mấy ngôi mộ lớn ở trước mặt và đỡ lời :

– Mấy cái mộ này là mấy cửa ngõ bí mật của mấy cái hang ấy đấy.

Độc Cô Ngọc kêu ồ một tiếng, chưa kịp nói năng gì cả thì đã nghe thấy ông già họ Trà ở trong rừng kêu gọi :

– Con nhải, ngươi hãy còn…

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :

– Cụ không nên nóng lòng như thế vội. Đằng nào bây giờ y cũng là cá nằm ở trên thớt, còn chạy đi đâu được nữa. Để cho y nghỉ ngơi một lát đã rồi hãy nói chuyện sau.

Nói tới đó, nàng nhìn Độc Cô Ngọc mỉm cười hỏi :

– Chắc thiếu hiệp thể nào cũng đang muốn hỏi tôi tại sao lại biết rõ như vậy phải không?

Độc Cô Ngọc mỉm cười đáp :

– Phải, tại hạ đang có ý định ấy thực!

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười nói tiếp :

– Việc này y chỉ có thể tự trách mình được thôi chứ không thể trách ai được? Ai bảo y khôn ngoan quá hóa dại dột và quá sơ xuất đến như thế. Vừa rồi tôi suy tính từ ngôi mộ lớn này vào tới trong rừng chỗ y lên tiếng nói cách xa ít nhất cũng trên năm trượng. Trong vũ nội này người có thể cách không đẩy được những vật khác đi xa năm trượng trở lên như thế trong võ lâm này chưa chắc đã có tới hai người có tài ba như vậy. Tôi nhận thấy Long Phan lệnh chủ không thể nào có được tài ba đến mức độ này. Có lẽ thiếu hiệp không để ý đấy thôi, hồi nãy khi mấy cái đầu đang bay, mấy ngôi mộ này cũng đều rung động rất khẽ. Tôi tuy không trông thấy rõ lắm nhưng trên mộ có một ít đá vụn rớt xuống đã đủ chứng minh rồi. Nếu không có người ẩn núp ở trong mộ, dùng những môn võ công như Cách sơn đã ngưu mà đẩy thì mấy cái đầu lâu đó làm sao bay được như vậy? Cho nên tôi nói với ông cụ nhảy xổ ngay vào trong rừng để nhân lúc y không đào tẩu được phải trốn vào hang. Ngờ đâu y lại ngoan ngoãn nghe lời tôi như thế!

Mấy lời nói ấy khiến Độc Cô Ngọc kính phục vô cùng và rất động lòng, nhưng chàng vẫn cố nén sự khích động và hỏi tiếp :

– Tuy bây giờ lão tặc đã không sao đào tẩu được, nhưng chúng ta cũng không vào được trong hang mà bắt y, như vậy có phải là…

Bỗng nghe thấy ông già họ Trà ở trong rừng kêu gọi :

– Con nhải đã nói xong chưa? Lúc này hai người còn có tâm trí và thời giờ nói chuyện phiếm như thế chứ lão không thể đợi chờ được nữa đâu.

Tư Đồ Sương khẽ đáp :

– Cụ đừng có nóng nảy như thế, tôi đã có cách rồi.

Rồi nàng lại vừa cười vừa hỏi tiếp :

– Thế nào? Còn cụ có cách gì chưa?

Ông cụ cười ha hả đáp :

– Con nhải đã biết lại cố ý hỏi, định tâm bêu xấu lão phu phải không? Nếu lão phu đã nghĩ ra được cách gì rồi thì việc gì còn phải đợi chờ đến bây giờ? Đã bảo những việc gì mà cần phải dùng đến đầu óc thì đừng có gọi đến lão phu, ngươi có mau ra lệnh đi không? Lão phu đã ngứa tay lâu lắm rồi.

Tư Đồ Sương đáp :

– Cụ không nên nóng nảy như thế vội, vai chính người ta không bằng lòng đấy!

Ông già họ Trà nói tiếp :

– Ngươi không nói thì lão phu suýt quên mất. Được, được! Tùy ngươi muốn thế nào cũng được, lão phu chỉ có chịu trách nhiệm ra tay bắt đối phương thôi. Còn việc cắt tiết thì là việc của thằng nhỏ. Chẳng hay thằng nhỏ có làm được không?

Tư Đồ Sương liếc nhìn Độc Cô Ngọc nũng nịu cười và hỏi :

– Thiếu hiệp có thể cắt tiết nổi y không… cụ đừng có rời khỏi chỗ cũ, cụ đang kiếm cành cây và lá cây khô làm chi thế?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và hỏi :

– Cô nương…

Tư Đồ Sương vừa cười vừa ngắt lời :

– Thiếu hiệp đừng có hỏi, hãy nghe tôi nói đã.

Hai người lại nghe thấy ông già có vẻ ngạc nhiên hỏi :

– Con nhải muốn gì thế?

Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :

– Cụ quên cách bắt thỏ ngu xuẩn của thổ dân ở Mân Tây rồi hay sao?

Ông già nghe nói bỗng cười ha hả đáp :

– Nhờ có một lời nhắc nhở của con nhải lão phu mới biết phương pháp trước của lão ngu xuẩn đến nổi không thể tưởng tượng được. Còn bây giờ thì lại tuyệt diệu vô song.

Tư Đồ Sương nói tiếp :

– Như vậy cụ ra tay đi, đừng có rời khỏi nơi đó nửa bước. Phải đề phòng thỏ nó đào tẩu mất đấy. Châm lửa xong cụ cứ dùng chưởng lực oai mãnh mà dồn khói lửa vào trong hang để tôi trả thù hộ cho Trung Điền lục nghĩa.

Ông già họ Trà lớn tiếng cười đỡ lời :

– Con nhải cứ yên trí, phen này bắt cá trong chum, hun thỏ trong hang thực là hay lắm!

Nhưng bỗng nghe thấy có mấy tiếng “lách cách”, cành lá ở trong rừng rung động một hồi. Chỉ trong nháy mắt, khói xanh đã bốc lên mù mịt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.