Cờ Rồng Tay Máu

Chương 21: Làm khó dễ một cách vô lý



Hai đại hán đi khỏi, trong miếu lại tối om như mực luôn. Độc Cô Ngọc khẽ thở dài rồi từ từ ngã lưng xuống. Chàng hối hận và nghĩ bụng :

“Ta đang có trách nhiệm nặng nề ở trong người, đã bị chậm trễ khá nhiều ngày giờ rồi, Tư Đồ Sương cũng dặn ta phải chịu nhịn. Nay ta làm như vậy không những đã gây thù địch mà lại còn lở cả chuyến đi Thiên Mụ. Hơn nữa với võ công hèn kém như thế này, tuy được bốn vị thúc thúc với Trà lão tiền bối truyền tuyệt nghệ cho, nhưng nội lực của ta yếu ớt như vậy, dù có học hỏi được võ công cao siêu mà cũng không phát huy được bao nhiêu oai lực. Nếu trong Long Hổ bảo có cao thủ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Tuy ta không hãi sợ gì hết, nhưng chưa trả được mối thù lớn, dù sao ta cũng phải tiếc thân mới phải. Vả lại vì sự sống ta có chịu lép vế, nhân nhượng đối phương một chút cũng không sao…”

Nghĩ tới đó, chàng thấy việc đã trót rồi, có hối cũng vô ích, nên chàng chỉ nhắm nghiền mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, đã có tiếng chân người rất khẽ rót vào tai nhưng không nghe thấy tiếng người nói. Chàng biết người nọ đã tới liền thở dài một tiếng rồi từ từ ngồi dậy.

Lúc tiếng chân càng rõ hơn trước, chàng mới biết có nhiều người tới chứ không phải là một. Vả lại ánh đèn cũng từ từ xua đuổi bóng tối ở trong miếu. Chàng suy nghĩ giây lát rồi đứng phắt dậy, lớn bước đi ra bên ngoài nghênh đón.

Độc Cô Ngọc vừa ra tới cửa miếu, ngửng đầu lên nhìn cũng phải kinh hãi thầm, vì chàng thấy có hơn mười người, tay cầm đuốc đang lớn bước đi tới nơi này. Họ đi tới chỗ cách chàng chừng hơn mười trượng liền ngừng chân lại, tiếp theo đó trong đám người ấy bỗng có tiếng khẽ kêu ủa, rồi một người giọng thô lỗ hỏi :

– Bạn này có phải họ Đỗ đấy không?

Độc Cô Ngọc chỉ cảm thấy giọng nói của người đó rất quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra được người đó là ai. Chàng ngơ ngác một lúc rồi lớn tiếng hỏi :

– Phải, tại hạ chính là Đỗ Ngọc đây. Bạn là vị cao nhân nào thế? Tại sao…

Trong đám người đó lại có tiếng cười rất hùng dũng. Người đó cười xong liền nói :

– Đây, hiền đệ xem, biệt hiệu Thần Mục Kim Cương của đại ca này rất xứng…

Độc Cô Ngọc nghe thấy người đó tự nhận là Thần Mục Kim Cương, đang ngẩn người ra suy nghĩ thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu gọi rất nũng nịu :

– Đỗ tướng công…

Một cái bóng người mảnh khảnh phi thân tới.

Độc Cô Ngọc đã biết người đó là ai, mừng rỡ khôn tả, vội chạy lại nghênh đón.

Dưới ánh đuốc sáng lờ mờ, chàng đã nhận ra người đó chính là Gia Cát Quỳnh Anh.

Ở nơi đất khách gặp cố nhân, Độc Cô Ngọc mừng rỡ khôn tả, cũng vội kêu lớn :

– Gia Cát nhân huynh…

Chàng còn giơ tay lên nắm lấy đầu vai Gia Cát Quỳnh Anh, sau sực nhớ nàng là gái giả trai vội rút tay lại, hổ thẹn vô cùng, chân tay cuống quýt…

Dù sao Gia Cát Quỳnh Anh cũng đàng hoàng hơn, nàng chỉ hơi cúi đầu rồi lại vừa cười vừa nói :

Không ngờ lại gặp Đỗ tướng công ở đây.

Độc Cô Ngọc hơi bẽn lẽn đỡ lời :

– Tại hạ cũng không ngờ lại gặp Gia Cát cô nương ở đây…

Bỗng có tiếng cười ha hả nổi lên, Gia Cát Đởm đã cùng một người phi tới gần và nói :

– Ngu huynh muội không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới đây tìm kiếm, nếu còn không gặp được Đỗ nhân huynh…

Gia Cát Quỳnh Anh vội đỡ lời :

Đại ca cứ nói lôi thôi mãi. Có mau giới thiệu Thiên Vân với Đỗ tướng công không?

Gia Cát Đởm cười ha hả đáp :

– Phải đấy, phải đấy! Để ngu huynh giới thiệu.

Y vừa nói vừa kéo một thiếu niên mặc võ trang trông rất đẹp trai và giới thiệu rằng :

– Thiên Vân, đây là Đỗ Ngọc nhân huynh, bạn thân của mỗ mà mỗ vẫn nhắc nhở tới hiền đệ đấy.

Ngắm nhìn Độc Cô Ngọc một hồi, thiếu niên nọ chắp tay vái chào và nói :

– Tiểu đệ là Bùi Thiên Vân, xin kính chào Đỗ huynh.

Mặt y lộ nụ cười nhưng có vẻ miễn cưỡng lắm. Độc Cô Ngọc vội đáp lễ và quay lại hỏi Gia Cát Đởm rằng :

– Thiếu trại chủ, vị Bùi nhân huynh này là…

Gia Cát Đởm vừa cười vừa đỡ lời :

– Y là biểu đệ của tiểu đệ và cũng là Bảo chủ của Long Hổ bảo, oai chấn miền Đông tỉnh Phúc Kiến đây.

Độc Cô Ngọc kêu ồ một tiếng, lại chắp tay vái chào và nói tiếp :

– Thế ra Bùi bảo chủ với Thiếu trại chủ là họ hàng với nhau. Đỗ Ngọc không biết, vừa rồi đã xúc phạm đến quý thuộc hạ.

Thiên Vân tủm tỉm cười đáp :

– Đỗ huynh khỏi cần phải khách sáo như thế. Chỉ tại vì của không biết là Đỗ huynh nên mới thất lễ như thế.

Độc Cô Ngọc biết đối phương vẫn còn giận mình nên chàng cũng tủm tỉm cười và nói tiếp :

– Không dám!

Chàng đưa mắt nhìn Quỳnh Anh và Gia Cát Đởm rồi hỏi :

– Vừa rồi Thiếu trại chủ nói hiền huynh muội không quản ngại nghìn dặm xa xôi tới đây tìm kiếm, chả lẽ có việc gì muốn chỉ giáo chăng?

Gia Cát Đởm cười ha hả, chưa kịp nói thì Quỳnh Anh đã vội đỡ lời :

– Đỗ tướng công đừng có nghe đại ca tôi nói bậy. Chúng tôi thừa lệnh gia nghiêm tới đây thăm bà con đây thôi!

Độc Cô Ngọc tưởng là thật, gật đầu :

– Ra là thế đấy. Tại hạ lại tưởng hiền huynh muội có việc muốn tìm kiếm tại hạ.

Gia Cát Đởm đưa mắt liếc nhìn em gái một cái nhưng chỉ mỉm cười thôi chứ không nói năng gì, sau y sực nhớ tới một việc gì liền cau mày hỏi :

– Dân cư ở nơi đây có hàng trăm gia đình, Đỗ huynh đến nhà nào ngủ nhờ mà chả được, sao lại phải tới ngôi miếu đổ nát này mà nghỉ ngơi như thế?

Độc Cô Ngọc nghe nói mới biết anh em Gia Cát Đởm chưa biết người em họ của họ đã có một luật lệ vô lý, nhưng ở trước mặt Thiên Vân chàng không tiện nói rõ, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp :

– Xưa nay tiểu đệ không thích quấy nhiễu mới kiếm tới cái miếu đổ nát này nghỉ chân. Nhưng cũng may, chỉ ngủ có một đêm thôi, sáng mai đã qua sông thật sớm rồi.

Gia Cát Đởm gật đầu, định nói gì thì Thiên Vân đã cướp lời nói trước :

– Lúc này đã khuya rồi, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện. Nếu Đỗ huynh không hiềm tệ xá chật hẹp thì xin mời đến nghỉ tạm một đêm, sáng sớm mai tiểu đệ sẽ sai người tiễn Đỗ huynh qua sông.

Tuy Độc Cô Ngọc rất muốn nhân dịp này chuyện trò với anh em họ Gia Cát và ở lại một vài ngày nhưng chàng biết Thiên Vân có vẻ không muốn tiếp rước mình, nhưng vì nể anh em Quỳnh Anh mà phải miễn cưỡng mời mình về nhà y nghỉ ngơi đấy thôi. Vì vậy chàng mỉm cười đáp :

– Đa tạ Thiếu bảo chủ đã có lòng tốt như vậy. Vừa rồi tại hạ đã nói xưa nay vẫn có tính không thích quấy nhiễu người. Tuy Bảo chủ không phải là người ngoài nhưng bây giờ đã là canh ba rồi, chỉ chờ đợi một lát nữa trời đã sáng tỏ rồi. Tại hạ còn có việc bận phải qua sông đi ngay nên xin cảm ơn Thiếu bảo chủ và coi như đã tâm lãnh lòng tốt của Thiếu bảo chủ rồi.

Anh em Quỳnh Anh nghe thấy chàng nói như vậy rất ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì Thiên Vân đã mỉm cười đỡ lời :

– Đỗ huynh đã nói như vậy Thiên Vân tôi cũng không dám miễn cưỡng.

Độc Cô Ngọc vội đáp :

– Thiếu bảo chủ khỏi phải khách sáo như thế.

Gia Cát Đởm biến sắc mặt, trợn ngược đôi lông mày lên xen lời :

– Thiên Vân, Đỗ huynh là bạn thân của ngu huynh sao biểu đệ…

Độc Cô Ngọc sợ vì mình mà anh em họ của người ta gây hấn với nhau nên chàng vội đỡ lời :

– Xin Thiếu trại chủ đừng có hiểu lầm. Đó là do tiểu đệ thất lễ trước chứ có phải…

Nhìn Độc Cô Ngọc cười vẻ xin lỗi rồi Gia Cát Đởm quay lại nói với Thiên Vân tiếp :

– Nếu Đỗ huynh không muốn vào trong bảo thì biểu đệ cứ việc đem bộ hạ quay trở về trước đi. Ngu huynh với biểu tỷ còn ở lại nơi đây nói chuyện với Đỗ huynh.

Thiên Vân mặt hơi biến sắc nhưng không nói thêm nữa.

Độc Cô Ngọc lại nói tiếp :

– Xin Thiếu trại chủ không nên làm như thế. Tiểu đệ…

Cười ha hả ngắt lời Độc Cô Ngọc, Gia Cát Đởm vội nói :

– Đỗ huynh khỏi cần nói nhiều. Gia Cát Đởm thể nào phải làm thân với người bạn như huynh. Thôi chúng ta vào trong miếu.

Nói xong chàng cầm lấy bó đuốc của đại hán đứng ở gần đó và lớn bước đi vào trong miếu ngay.

Thiên Vân mặt tái mét, mắt lộ vẻ oán độc, nguýt Độc Cô Ngọc một cái, hậm hực dẫn các bộ hạ đi ngay.

Độc Cô Ngọc thấy thế trong lòng bức rức không yên, bỗng nghe thấy Gia Cát Đởm thở dài một tiếng và nói :

– Biểu đệ của mỗ được nuông chiều từ hồi còn nhỏ mới có tính nết như vậy. Có điều gì thất lễ mong Đỗ huynh nể mặt Gia Cát Đởm này mà lượng thứ cho.

Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :

– Sao Thiếu trại chủ lại nói như thế. Vì tiểu đệ mà khiến Thiếu trại chủ xích mích với lệnh biểu đệ như vậy tiểu đệ lấy làm không yên.

Gia Cát Đởm cười ha hả nói tiếp :

– Đỗ huynh mà còn nói như thế thì thực là khinh đệ quá! Gia Cát Đởm nhận thấy được làm bạn với người bạn có ích như Đỗ huynh thì dù có phải hy sinh tính mạng mỗ cũng bất chấp, huống hồ là một việc nho nhỏ như gây gổ với một người biểu đệ như vậy.

Độc Cô Ngọc rất cảm động, nhìn Gia Cát Đởm và đỡ lời :

– Thiếu trại chủ, Đỗ Ngọc có tài đức gì mà được Thiếu trại chủ nể mặt đến như thế?

Gia Cát Đởm vừa cười vừa đáp :

– Việc này Đỗ huynh khỏi cần phải hỏi mỗ, cứ hỏi gia muội là sẽ biết ngay.

Độc Cô Ngọc sực nghĩ tới lời nói của Tuyết Diệm Cầm giật mình đến thót một cái không dám nói tiếp nữa, nhưng Quỳnh Anh đã nũng nịu xen lời nói :

– Đỗ tướng công, chúng ta cùng đi vào trong miếu đi.

Độc Cô Ngọc thấy nàng ta nói như vậy mới hay Gia Cát Đởm đã vào trong miếu trước, chỉ còn lại mình với nàng ta ở bên ngoài thôi. Thế rồi chàng cùng nàng sát cánh đi vào trong miếu.

Gia Cát Đởm đã chia đống rơm ra làm ba đống, thấy hai người vào liền mỉm cười nói :

– Mỗ thấy nơi đây không có chỗ nào ngồi nên đành phải chia giường của Đỗ huynh ra làm ba.

Độc Cô Ngọc thốt cười đáp :

– Giường này thì ngủ làm sao được, tiểu đệ đang bực mình nay hai vị lại đòi ở lại đây là làm phiền cho hai vị quá. Mời hai vị ngồi xuống.

Gia Cát Đởm cười ha hả xen lời nói :

– Cái gì là làm phiền với chả làm phiền. Được chuyện trò cùng huynh suốt đêm dù có ngồi ở trên đống cát Gia Cát Đởm này cũng hài lòng.

Nói xong chàng ngồi ngay xuống. Độc Cô Ngọc với Quỳnh Anh nhìn mhau cười rồi cũng ngồi xuống theo.

Thấy hai người ngồi xuống rồi, Gia Cát Đởm liền mỉm cười nói :

– Đỗ huynh…

– Hãy khoan!

Quỳnh Anh không cho người anh nói mà đã vội cướp lời :

– Để tôi lảnh giáo Đỗ tướng công một việc này trước rồi đại ca hãy nói sau.

Gia Cát Đởm vừa cười vừa đáp :

– Phải, phải! Mời các hạ cứ nói.

Quỳnh Anh thấy người anh nói như vậy cũng phải cười phì, rồi nhìn Độc Cô Ngọc và hỏi :

– Có thực Đỗ tướng công không muốn quấy nhiễu người ta mà đến ở ngôi miếu đổ nát này phải không?

Độc Cô Ngọc nghe nói ngẩn người ra, chưa kịp trả lời thì Gia Cát Đởm đã ngạc nhiên hỏi :

– Chả lẽ lại có nguyên nhân khác chăng?

Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, gượng cười đáp :

– Quả thực tại hạ vì…

Quỳnh Anh bỗng cười và đỡ lời :

– Đỗ tướng công đã nói là không biết nói dối bao giờ, sao bây giờ lại thốt ra những lời lẽ trái với lương tâm như thế? Làm bạn với nhau là phải thành thực, hà tất Đỗ tướng công phải lo ngại nhiều như thế?

Lời nói ấy đã trúng ngay tâm sự của Độc Cô Ngọc nên chàng rất hổ thẹn mà không dám nói năng gì hết.

Gia Cát Đởm trợn ngược đôi lông mày xen lời hỏi :

– Có phải Đỗ huynh đến nhà nào người ta cũng không cho ở trọ phải không?

Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :

– Thiếu trại chủ nói rất đúng!

Gia Cát Đởm cười khẩy nói tiếp :

– Thực là những kẻ vô lý, ngày mai tiểu đệ phải hỏi chúng một phen xem sao mới được.

Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :

– Xin Thiếu trại chủ không nên làm thế. Đừng có trách những người ở đây. Đó là họ cũng có nỗi khổ tâm riêng.

Gia Cát Đởm ngẩn người ra hỏi tiếp :

– Cái gì? Tại sao họ lại có nỗi khổ tâm riêng? Chả lẽ để cho người khác ở trọ một đêm cũng phạm vào vương pháp hay sao?

Độc Cô Ngọc gượng cười một tiếng, lẳng lặng không nói năng gì. Quỳnh Anh vừa cười vừa hỏi tiếp :

– Chắc dân chúng ở nơi đây phải tuân theo một luật lệ, không được cho người ở trọ phải không?

Độc Cô Ngọc đành phải gật đầu đáp :

– Cô nương nói đúng đấy, nơi đây quả có luật lệ như thế. Không những người ngoài không được phép ở trọ mà đến bạn bè, họ hàng ở xa tới thăm hễ thấy trời tối là phải từ biệt ngay.

Gia Cát Đởm trợn ngược đôi lông mày lên, giận dữ xen lời nói :

– Ai đã đặt ra điều lệ quái đản và vô lý như thế?

Quỳnh Anh cười khẩy đáp :

– Chung quanh đây trong năm dặm đường đều thuộc phạm vi của Long Hổ bảo.

Chỉ trừ người em họ quý của chúng ta ra thì ai còn đặt luật lệ quái đản như thế nữa.

Gia Cát Đởm mới biết người bạn tốt này là vì nể mặt anh em mình mới không nói toạc ra nên chàng giận dữ nói tiếp :

– Sao Thiên Vân lại là hạng người như thế. Ngày mai thể nào mỗ cũng phải bắt y bãi bỏ luật lệ ấy đi mới được.

Quỳnh Anh cười khẩy đỡ lời :

– Nếu y có biết nể anh em chúng ta thì vừa rồi y không có thái độ vô lễ đối xử với Đỗ tướng công như thế.

Gia Cát Đởm nói tiếp :

– Nếu y không nghe thì cãi với y một trận, rồi mời cha đích thân đến đây một phen, xem y còn dám bướng như thế nữa không?

Độc Cô Ngọc vội nói :

– Xin Thiếu trại chủ không nên vì việc này mà tổn thương hòa khí với người bà con như vậy. Biết đâu Bùi bảo chủ làm như vậy chả có mục đích bảo vệ an toàn cho dân chúng, nên mới có sự bất đắc dĩ ấy cũng chưa chừng.

Ngẫm nghĩ giây lát, Gia Cát Đởm đáp :

– Để ngày mai tiểu đệ hỏi rõ y xem. Bây giờ Đỗ huynh hãy cho biết sau khi chia tay, tại sao đến mãi bây giờ huynh mới đi tới Trường Khê này?

Độc Cô Ngọc đáp :

– Suốt dọc đường đệ gặp mấy việc cho nên mới chậm trễ như thế.

Quỳnh Anh kêu “Ồ” một tiếng và xen lời hỏi :

– Việc gì thế, Đỗ tướng công có thể nói rõ cho anh em chúng tôi nghe không?

Phần vì không biết nói dối, phần vì không có ý nghĩ khác, Độc Cô Ngọc hơi trầm ngâm một chút, liền kể hết chuyện của mình cho anh em Quỳnh Anh nghe, chỉ giấu có đại thù của bổn thân là không nói ra thôi.

Nghe chàng nói xong, Quỳnh Anh cười khì và đỡ lời :

– Đỗ tướng công thực là diễm phúc quá. Xem như vậy Tư Đồ Sương một vị hồng nhan tuyệt vời ấy mới trông thấy tướng công đã có lòng yêu mến ngay nên mới có cách cư xử như vậy.

Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, vội biện bạch :

– Xin cô nương chớ nên nói đùa như vậy, tiểu đệ có việc lớn quấn thân, không dám nghĩ đến chuyện ái tình ấy.

Quỳnh Anh nói tiếp :

– Tình yêu cũng là một đại sự của người đời, chẳng lẽ tướng công lại còn có việc khác quan trọng hơn thế hay sao?

Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :

– Cô nương nói rất đúng, quả thật tiểu đệ còn có việc quan trọng hơn thế nhiều.

Quỳnh Anh kêu “Ồ” lên một tiếng và nói tiếp :

– Tướng công nói như vậy có thể nói tướng công là người thiếu tình cảm số một trên thiên hạ và có trái tim cứng rắn hơn sắt đá.

Độc Cô Ngọc chỉ gượng cười chứ không trả lời.

Quỳnh Anh hơi biến sắc mặt, đang định nói tiếp thì Gia Cát Đởm đã đưa tay ra hiệu vừa xen lời hỏi :

– Có thực Đỗ huynh không biết ai đã cứu mình đấy không?

Độc Cô Ngọc gật đầu gượng cười đáp :

– Chính thế! Khi tiểu đệ tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên bãi cỏ, bốn chung quanh không có một bóng người nào hết nên nay vẫn không biết đã được vị cao nhân nào cứu giúp mình?

Trầm ngâm một hồi, Gia Cát Đởm lại nói :

– Thế thì lạ thực…

Quỳnh Anh vừa cười vừa đỡ lời :

– Việc đó không có gì là lạ hết. Ví dụ như đại ca ra tay cứu một người chả lẽ lại đợi chờ ở cạnh để người ta cảm ơn mình hay sao?

Gia Cát Đởm thốt cười đáp :

– Hiền muội nói rất phải, như vậy đủ thấy người đó quả thực là một vị cao nhân.

Độc Cô Ngọc thở dài nói tiếp :

– Thiếu trại chủ nói rất đúng. Tiểu đệ được người ta cứu mình thoát chết mà đến giờ vẫn chưa biết ân nhân là ai nên trong lòng rất lấy làm áy náy!

Bỗng có tiếng cười vang ở đằng xa vọng tới, Quỳnh Anh vội cất tiếng hỏi :

– Ai đó?

Cả hai anh em đều biến sắc mặt và vội nhảy xổ về phía đó, chờ tới khi Độc Cô Ngọc đứng dậy thì anh em Gia Cát Đởm đã đi mất tích rồi.

Chàng bỗng nghe thấy có mấy tiếng giận dữ quát tháo và mấy tiếng hò hét càng lúc càng xa, sau cùng theo gió biến mất. Chàng giật mình kinh hãi, đang định đuổi theo thì bỗng có tiếng người rót vào tai rằng :

– Chị em chúng ta đã tốn công dụ anh em y đi rồi, tướng công có mau chạy đi không?

Lại giật mình đến thót một cái, Độc Cô Ngọc lớn tiếng hỏi :

– Cô nương là ai? Tại hạ không hiểu dụng ý này của cô nương?

Người ấy liền trả lời :

– Tướng công khỏi cần biết chị em chúng tôi là ai hết, hãy đi mau lên, chậm thì không kịp đâu!

Độc Cô Ngọc lại nói tiếp :

– Anh em nàng ta là bạn thân của tại hạ, cử chỉ này của cô nương có dụng ý gì thế?

Người nọ hậm hực đáp :

– Người này sao lại bướng bỉnh như thế? Thôi được, chúng tôi xin nói cho tướng công biết vậy. Chẳng lẽ chuyến đi Mân Đông này tướng công cứ cần phải có anh em y đi cùng mới được hay sao?

Độc Cô Ngọc càng giật mình kinh ngạc thêm hỏi tiếp :

– Tại hạ đã biết rồi, xin cảm ơn cô nương. Nhưng cô nương là vị cao nhân nào?

Sao lại biết tại hạ định đi Mân Đông mà trợ giúp như vậy?

Người nọ đáp :

– Khỏi cần phải cảm ơn tôi. Đây là tôi chỉ thừa lệnh hành sự mà thôi. Còn thừa lệnh ai thì sau này tướng công sẽ rõ. Riêng hai chữ cao nhân thì chúng tôi không dám nhận, nếu tướng công cứ nhất định hỏi chúng tôi là ai thì chúng tôi chỉ có thể nói cho tướng công biết chính là chị em chúng tôi đã cứu tướng công thoát khỏi bàn tay của Liễu Chân Chân đấy. Chị em chúng tôi chỉ biết nói như vậy thôi, tướng công mau đi đi.

Nhân lúc đối phương nói chuyện, Độc Cô Ngọc đưa mắt nhìn bốn chung quanh để xem người đó ẩn núp ở đâu, nhưng lời lẽ của nàng đó hầu như từ bốn phương tám hướng, theo gió thổi tới nên chàng đành phải chắp tay vái chào vào nói tiếp :

– Được cô nương hai lần ra tay cứu giúp, ơn lớn không dám nói cảm tạ, tại hạ sẽ ghi sâu trong đáy lòng.

Nói xong, chàng lại chắp tay chào, lớn bước đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Lúc ấy trời đã tang tảng sáng, Độc Cô Ngọc nhận được phương hướng xong liền đi thẳng ra ngoài bờ sông. Khi đến cạnh bờ sông đã thấy bốn bề trống rỗng và chỉ có sương mù lờ mờ trên bờ, không có một chiếc thuyền đánh cá nào và cũng không có một bóng thuyền nào. Chàng mới biết lúc này những người đánh cá còn chưa ngủ dậy liền nghĩ bụng :

“Nếu mình còn quanh quẩn đợi chờ ở nơi đây, nhở lát nữa anh em Gia Cát Đởm quay trở lại không thấy ta thể nào cũng ra đây tìm kiếm thì sao?”

Chàng hơi trầm ngâm một chút rồi quay mình đi tới khu rừng cách đó hơn mười trượng. Chàng ở đó đợi chờ một lát, quả đã thấy những người đánh cá vác lưới và cần câu đang ở đằng xa đi tới.

Chàng mừng khôn tả, đang định chạy ra nghênh đón, nhưng lại thoáng thấy có hai bóng người ở đằng xa chạy tới. Đó chính là anh em Gia Cát Đởm, chàng cả kinh vội quay vào rừng ẩn núp ở sau một thân cây cổ thụ.

Chỉ trong chớp mắt, anh em Gia Cát Đởm đã chạy đến bên lề khu rừng. Chàng trông thấy vẻ mặt của hai người rất lo âu nên chàng cũng cảm thấy rất áy náy không yên, định chạy ra gọi hai người, nhưng chàng nghĩ lại và tự nhủ rằng :

“Người đã cứu giúp ta bảo làm như thế này không phải là vô lý, vì chuyến đi này ta đi Thiên Mụ tìm kiếm Bách Hiểu lão nhân. Việc này có liên quan đến vấn đề trả thù của ta rất lớn, ta để cho người thứ hai đi cùng sao tiện?”

Vì thế mà chàng đành phải nén sự áy náy ấy xuống.

Chàng đang nghĩ ngợi thì đã thấy anh em Gia Cát Đởm quay trở về đường cũ ngay, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng. Chàng thở dài một tiếng rồi thủng thẳng bước ra nghên đón bọn đánh cá.

Thấy trời sáng tỏ mà trong rừng lại có một thư sinh rất đẹp trai đi ra, bọn người đánh cá đều ngạc nhiên ngừng chân lại. Độc Cô Ngọc tiến lên chắp tay vào chào, vừa cười vừa nói :

– Tại hạ là khách ở xa tới muốn qua sông, không biết có vị nào vui lòng đưa tại hạ qua, tại hạ xin tặng gấp đôi tiền thù lao.

Bọn người thuyền chài thấy chàng nói như vậy đều ngẩn người ra nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng.

Độc Cô Ngọc cũng ngẩn người ra theo, rồi lại chắp tay chào định nói tiếp thì một ông già lão vọng trong bọn đã xua tay và đỡ lời :

– Tướng công khỏi cần phải nói thêm, chúng tôi đã nghe rõ hết. Nhưng tối hôm qua chúng tôi đã thừa lệnh của Long Hổ bảo là trong một tháng trời, không được đưa bất cứ một người nào qua sông. Nếu tướng công muốn qua sông thì đi về phía bắc, rồi lại quẹo về phía nam chừng vài dặm thì may ra kiếm thấy một chiếc thuyền cũng nên.

Độc Cô Ngọc nghe thấy ông già ấy nói cứ trố mắt, cứng lưỡi thôi chứ không biết nói năng gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.