Bóng hình Tô Mạc khuất khỏi tầm mắt của Diệp Tử Khiêm. Cậu bàng hoàng tỉnh lại và co chân đuổi theo, miệng không ngớt lặp đi lặp lại một câu duy nhất nhưng vì quá nhỏ nên tất cả mọi người đều không nghe thấy. Nhưng sau đấy, tiếng nói ấy
lớn dần và trở nên đanh thép tựa một lời thề:
– Tô Mạc, tớ thích cậu!
Đây không phải lần đầu cậu thốt ra câu ấy nhưng chưa bao giờ cậu lại nói ra trước mặt bàn dân thiên hạ thế này.
Tô Mạc hiểu mình không nên bị mấy chữ ngắn ngủi ấy ràng buộc nên cô sải bước thật nhanh.
Nhưng tiếng gọi trong tim bỗng vang lên mãnh liệt khiến cô chẳng thể nào rời bước.
Diệp Tử Khiêm rõ ràng là một chàng trai kiêu ngạo, cao sang. Nhưng tại sao
vì cô, chỉ vì cô mà dám vứt bỏ tất cả sự kiêu ngạo của mình để trở nên
hèn mọn như thế?
Không, cô không xứng! Cô không xứng với điều đó!
Tô Mạc đang tự hành hạ mình bằng những suy nghĩ ấy, tiếng gọi sau lưng
vang lên mỗi lúc một hớt hải. Cô trông thấy rõ chàng trai đang mắm môi
mắm lợi, vừa bất cần vừa tủi nhục:
– Tô Mạc! Tớ yêu cậu! Thật đấy!
Đột nhiên cô muốn cười biết mấy, cô chỉ muốn ngoảnh lại để hỏi người con
trai thiết tha đang nói lời yêu thiết tha kia: “Diệp Tử Khiêm, chúng
mình mới ngần này tuổi đầu, làm sao hiểu được những thứ sâu sắc như tinh ái?”
Nhưng cô không tài nào thốt nên lời.
Hình ảnh Ôn Tư
Niên lại hiện lên trong đầu cô, mang theo cả lời thế lấy chàng năm mười
ba tuổi. Chúng kéo xệch hai khóe môi cô xuống và rồi lủi vào trái tim cô để gặm nhấm.
Và cuối cùng, cô cuống cuồng bỏ trốn, không dám để
tâm trí mình bị lôi kéo bởi lời yêu của chàng trai kia nữa. Cô, một con
chó bị lạc đang run rẩy tìm đường về nhà.
Nhưng ngay khi vừa bước tới cửa nhà, cô bắt gặp Bạch Y Y và Ôn Tư Niên đang đứng bên ngoài. Ôn
Tư Niên còn tay xách nách mang đủ thứ. Cô hoảng hốt và chưa hiểu chuyện
gì đang diễn ra thì Bạch Y Y đã nhanh chân bước tới và quan tâm niềm nở:
– Mạc à, nghe nói bác gái bị bệnh, chị và anh Tư Niên tới thăm đây.
Câu nói như tiếng chuông báo thức gọi Tô Mạc dậy từ cơn mê, khuôn mặt thân thiện, ôn nhu ấy kinh tởm không khác gì thực tại.
Cô lùi lại và đáp thẳng thừng:
– Không cần. Hai người về đi.
– Mạc ơi là Mạc, trẻ con quá kìa. Khách đến chơi nhà ai lại đuổi ngay từ
cổng thế này chứ? – Bạch Y Y cười tủm tỉm, nỗi ganh gét căm hờn hiện rõ
trên khuôn mặt diễm lệ.
Tô Mạc thừa sức nhận ra điều ấy nên cũng chẳng cần phải khách sáo:
– Chị gì ơi, chị buồn cười vừa chứ. Chẳng ai mời tự dưng dẫn xác đến rồi lại bảo tự nhận mình là “ khách đến chơi nhà”?
– Cô… – Bạch Y Y cáu tiết, đang định nổi đóa thì Ôn Tư Niên chặn lại.
Anh lặng lẽ nhìn Tô Mạc , giọng nói của anh bỗng trở nên thật xa lạ:
– Y Y, về thôi.
Tô Mạc chết lặng đi như vừa bị điểm huyệt, mí mắt bủn rủn cụp xuống. Giọng nói lanh lảnh khích tướng của Bạch Y Y văng vẳng bên tai cô:
– Ơ kìa, về là thế nào hả anh? Dù sao anh và em Tô Mạc đây cũng là bạn bè
với nhau, mẹ em ấy ốm, phận con cháu chúng mình phải qua thăm mới phải
đạo chứ/
Ôn Tư Niên không đáp lời còn Tô Mạc chỉ thấy buồn nôn.
Chưa bao giờ cô thấy tởm lợm đến mức sắp nôn tại chỗ như thế này. Nhưng
giọng quan tâm giả tạo của Bạch Y Y vẫn cứ không tha cho cô:
– Tuy em Mạc không chào đón chúng ta, nhưng tại em ấy trẻ con thôi. Kiểu gì cũng phải tỏ lòng thành với bác gái.
– Hai người làm ơn đừng trơ ra trước cửa nhà tôi như thế? – Tô Mạc không
nhịn nổi nữa bèn quát ầm lên, trợn mắt lườm hai người đang đứng trước
mặt cô. Cô nghe được cả tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt:
– Trông bộ dạng hai người thế này tôi thấy kinh tởm lắm.
– Mạc, em…
– Đừng có gọi tôi là “em Mạc”, tôi chưa quen thân với chị đến mức đấy
đâu. – Ngay khi Bạch Y Y vừa mở miệng, Tô Mạc đã lên tiếng chặn họng.
Cô cười khoái trá và nhếch mép khinh bỉ:
– Cũng không cần thiết phải tỏ ra chị và anh ấy thắm thiết với nhau như
thế nào đâu. – nói đoạn cô quay sang nhìn Ôn Tư Niên và đay nghiến. –
Tôi biết anh ta hận tôi. Thế nên tôi cũng dây vào một người hận tôi đâu.
Những tiếng “hận” được cô nhấn vào đầy đau đớn. Sau khi cảm giác vừa trút
được nỗi kinh tởm, cô rút chìa khóa mở cửa,không thèm màng tới hai con
người oan nghiệt kia nữa và thẳng thừng đuổi khách:
– Thế nên phiền chị đưa chồng chưa cưới của chị cút đi chỗ khác cho tôi nhờ. Tôi chẳng ngu đến mức mà đi giành với chị nữa đâu.
Dứt lời, cánh cửa được đẩy vào. Đột nhiên Ôn Tư Niên chậm rãi lên tiếng.
Câu nói đơn giản thôi nhưng nó bị bóp méo bởi vô số suy nghĩ đan xen
trong đó:
– Anh không nên hận em sao?
– Dĩ nhiên là nên
rồi. – Lại là thái độ thủng thẳng bất cần. – Thế nên, anh cũng đừng luẩn quẩn ở đây cho vướng nữa. Tốt nhất là đi đi cho nhanh. Chúng ta coi như không nhìn thấy nhau và cũng không quan nhau.
Dứt lời, cô lách người qua sau cửa nhưng đột nhiên bàn tay cô bị ai đó giữ lại.
Hơi thở ấy thật quen thuộc, hình như đó vẫn là hơi ấm cô vẫn từng yêu đắm
say suốt một thuở. Nhưng bây giờ nó đã thành rẻ rúng, chẳng đáng một xu
nữa rồi. Khi xưa trái tim cô từng rung lên đầy yêu thương, ngất ngây
trong những lời thề ngốc nghếch khờ dại. Tất cả nay đã bị bào mòn rồi,
giây phút cô biết mẹ đã bị điên như một làn sóng dữ cuốn trôi tất cả đi
rồi.
Không phải lỗi của Ôn Tư Niên. Thậm chí, anh ta cũng chỉ là
một nạn nhân đáng thương. Nhưng cô không thể yêu anh nữa. Không thể,
không thể nào nữa rồi…
Cô nhắm nghiền mắt. Nhưng mắt cô khô khốc, cô bèn trả lời:
– Ôn Tư Niên, anh làm gì vậy?
– không có gì. –
Anh vẫn đáp một cách nhẹ nhàng, có lẽ lẽ dù biết hành động lúc này thật
không đúng lúc nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra, giọng anh vẫn ấm áp nhưng xen lẫn trách cứ. – Chính mẹ em đã khiến gia đình anh thành ra
thế này, chính mẹ em đã khiến anh không còn bố. Anh không nên hận em ư? – Là anh đang nói chuyện với cô, hay đang tự nhắc nhở chính mình?
Tô Mạc trầm tư một hồi lâu rồi từ từ ngẩng đầu. Nhìn anh, cô bỗng dưng nhoẻn cười, đôi mắt cô uốn thành một đường cong cong:
– Tôi đâu có nói là không nên. Tôi đang cố tình tránh anh bằng được, để anh khỏi phải nhìn thấy tôi mà khó chịu còn gì.
– Nhưng chẳng lẽ em đã quên ngày xưa em từng nói, đời này em sẽ làm vợ
anh hay sao? – Anh vẫn điềm đạm như thế, bàn tay anh lại càng siết chặt
lấy tay cô. Anh hiểu rằng, nếu lần này buông ra, vĩnh viễn anh không bao giờ giữ cô lại được nữa.
Tô Mạc không hiểu sao đột nhiên Ôn Tư
Niên nhắc tới chuyện xưa cũ đã hoen vàng dưới lớp bụi thời gian. Trong
kí ức của cô, Ôn Tư Niên là một con người vừa khoan dung vừa vĩ đại, làm gì cũng có chừng mực, cho dù gặp phải chuyện gì, anh luôn là người bình tĩnh, nhẫn nhịn nhất.
Nhưng hôm nay anh như đánh mất chính mình.
Nghĩ đến đây, Tô Mạc bỗng tức cảnh sinh tình. Cô tự trấn tĩnh và cố gắng hết sức để gạt bỏ những cảm xúc vô nghĩa kia. Bạch Y Y xem chừng khó chịu,
cô giục giã:
– Anh à, Tô Mạc không cho chúng ta vào nhà thì thôi, mình về đi vậy. – Y Y định giằng tay Tư Niên khỏi Tô Mạc nhưng ngờ đâu
bị anh gạt ra. Xưa nay anh vốn là một chàng trai hào hoa vậy mà lúc này
lại cư xử thô lỗ đến thế. Anh vẫn đăm chiêu nhìn Tô Mạc, đôi mắt bỗng
trở nên hoang lạnh:
– Em đã quên rồi sao?
-…
– Tất cả những gì em từng nói, nay đã quên hết rồi sao?
-…
– Những lời thề năm xưa, nay không còn gì nữa hay sao?
Thinh không khẽ rung lên trong những lời độc thoại của anh, người con gái kia cứ lặng im. Cô tránh nhìn vào mắt anh. Tư Niên bỗng nhếch mép cười khẩy vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng.
– Mạc, từ bé đã luôn thế này. Anh
luôn chạy theo em, dỗ dành em từng chút một, đem mọi thứ anh có ra để
dành cho em. Vậy mà em chỉ đứng nhìn và đo đếm xem những tình cảm đó có
đáng hay không. Chỉ cần có một chút gì đó không phải, em sẽ co rụt mọi
cảm xúc lại. Cho dù anh cho đi bao nhiêu, em đều coi như con số không.
-…
– Được, nói thẳng về chuyện này đi. Rõ ràng người chịu tổn thương lớn
nhất là anh. Nhưng chỉ cần có một chút nguy hiểm xảy đến với em, em đã
gạt đổ hết mọi thứ và vội vàng cất giấu mọi cảm xúc của mình chỉ vì sợ
nó bị tổn thương. Mạc, em nói đi, tại sao em lại có thể ích kỷ như thế? – Tư Niên không chất vấn cô, anh vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng để hỏi cô
khiến cho Tô Mạc càng cảm thấy khó chịu.
Ký ức thời trẻ dại lại
bật dậy, nào là Ôn Tư Niên gẩy hạt dưa cho cô và khẽ mỉm cười âu yếm,
nào là Ôn Tư Niên bênh cô và Lục Tiểu Niên với bộ mặt vừa trẻ con vừa
dũng cảm.
Đau chứ! Những ký ức kéo sụp mí mắt cô xuống, chỉ cần ngẩng đầu lên một chút thôi, những nỗi đau kia sẽ không có gì che đậy cả.
Ôn Tư Niên vẫn lặng lẽ chờ đợi một câu giải thích của cô nhưng vô ích. Anh cười xòa như thể vừa nhận ra điều gì, và như thể vừa buông bỏ một điều
gì.
– Nhưng em thấy không, cho dù mọi chuyện thành ra thế này, cho dù chúng ta đã đi đến nước này, thì anh… vẫn không thể quên em.
Anh dám nói những lời này ngay trước mặt vợ chưa cưới khiến Tô Mạc sửng sốt vô cùng. Còn Bạch Y Y nghe xong liền nổi cáu:
– Ôn Tư Niên, anh nói thế là sao?
Ôn Tư Niên không đoái hoài gì đến Y Y, đôi mắt long lanh và hiền dịu của
anh chỉ dành cho Tô Mạc. Bất giác, hai người như vừa được trở về với quá khứ.
Mọi thứ nay đã khác rồi, chẳng còn gì giữ đươck cút ngày
xưa trong mình hết. Thời gian thật tàn nhẫn, nó đã bào mòn tất cả. Mới
chớp mắt vài cái, lắc đầu vào lần, mọi thứ đã vụt qua đi không để lại
vết tích. Tỉnh lại đi, chúng mình bây giờ chỉ còn thế này thôi. Những gì hai ta có thể làm chỉ là cùng nhớ về kí ức xưa, và cùng quên đi những
năm tháng nhiều màu sắc ấy. Càng nghĩ, Tô Mạc càng thấy đau nhức nhối.
Cô ngây người ra và rồi trả lời anh:
– Ôn Tư Niên, bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa đâu.
– Thật sao? – Anh cười, nụ cười ấy buồn lắm. Anh bắt đầu nhạo báng sự
hoang tưởng của mình. – Đúng, em nói đúng. Bây giờ nói cũng chẳng để làm gì nữa rồi.
Bàn tay anh bất giác siết chặt hơn lấy khiến Tô Mạc bất giác thốt lên:
– Ôn Tư Niên, đau! – Tiếng kêu không quá to nhưng cũng đủ đánh thức người mẹ đang nằm nghỉ trong phòng. Bà Lâm vật vờ thò đầu ra ngoài cửa phòng
và mừng mừng tủi tủi:
– Tô Mạc, con về rồi đấy à.
Tô Mạc
chưa kịp trả lời thì khuôn mặt cô bỗng trở nên khác lạ. Bà chậm rãi
hướng mắt vào bàn tay Tư Niên đang bấu chặt vào tay Tô Mạc. Có lẽ anh
nắm tay cô khá lâu khiến vùng da chỗ đó đỏ au, đôi mắt người mẹ bỗng
chốc cũng đỏ rực.
Tô Mạc không hiểu chuyện gì đang diễn ra khi mẹ cô lập cập chạy tới, nắm vụt lấy con dao gọt hoa quả trên bàn:
– Không được bắt nạt Tô Mạc! Không được bắt nạt con gái tao! –Bà Lâm lầm bầm trong miệng và lao tới phía hai người.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ trông thật ma quái, đáng sợ. Bà Lâm lấy hết sức bình sinh cắm phập con dao vào người Ôn Tư Niên1
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ai nấy đều hoảng hồn. Bạch Y Y kêu gào loạn lên
và lập cập rút điện thoại ra goi cảnh sát. Tô Mạc định thần lại và giật
lấy chiếc điện thoại trong tay Y Y. bà Lâm cười hể hả. Bàn tay ròng ròng những máu.
– Giết người! Ối giời ơi giết người! –Bạch Y Y thét liên tục, Ôn Tư Niên ngã vật xuống đất, không chút động tĩnh.
Phải chăng đó chỉ là mơ?
Toàn thân Tô Mạc bất
chợt run lên lập cập, nước mắt chảy xuống dần dần, giờ đây trong đầu cô
chỉ văng vẳng duy nhất câu nói: “ Đây chỉ là giấc mơ! Chắc chắn tôi đang mơ! Tôi đang gặp ác mộng! Tại sao mãi không tỉnh! Tỉnh lại đi chứ! Tỉnh lại đi… em xin anh đấy, tỉnh lại đi!”
Khi đã hoàn hồn thật sự cô mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, Ôn Tư Niên đang được cấp cứu,
cô và Bậc Y Y ngồi chờ bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau mà không nói nên
lời.
Cô cho mẹ uống thuốc ngủ để giam lại trong nhà, biết làm vậy không đành nhưng đành cấp rấp theo Bạch Y Y tới bệnh viện. May hai
người đã nhanh chân nên vết dao không lún quá sâu, các bác sỹ cũng không quá vất vả.
Vài tiếng sau, Ôn Tư Niên được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt anh tuy nhợt nhạt hẳn đi nhưng đầu óc xem chừng rất tỉnh táo. Không ai bảo ai, Tô Mạc và Bạch Y Y cùng nhau bước tới. Đôi mắt Ôn Tư Niên vẫn chỉ hướng về Tô Mạc để trông đợi điều gì đó.
Cổ họng cô đã khô khốc, mãi một lúc cô mới lắp bắp được vài tiếng:
– Ôn Tư Niên, mẹ em không cố ý đâu.
Nghe xong, mặt anh càng trắng bợt đi. Anh không nhìn cô nữa mà chỉ khẽ mím
môi trông rõ đáng thương. Bạch Y Y lườm Tô Mạc rách mắt, cô ta chua
ngoa:
– Tô Mạc, làm ơn thông cảm cho bọn tôi một chút. Anh Tư
Niên vừa cấp cứu xong, để người ta thở một cái có được không? – Nói rồi
ngúng nguẩy theo chiếc bàn cấp cứu đưa Ôn Tư Niên rời đi.
Tô Mạc đứng trân trân tại chỗ, không biết làm gì hơn.
Bất giác, cô vòng tay ôm chặt lấy đôi vai và co mình lại thành một cụm nhỏ. Trí óc cô đuổi theo hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, cô bật cười.
Nước mắt bắt đầu lăn cuồn cuộn trên má, cô ngượng ngùng lấy tay che giấu đôi mắt ướt nhòa và khẽ nói:
– Ôn Tư Niên, em xin lỗi.
Nhưng không ai nghe thấy hết. Bỗng chốc cô trở thành một đứa con gái ích kỉ,
xấu xí vừa thấy người bị tổn thương bước ra đã vội dẩu mỏ thanh minh cho người mẹ đầy tội lỗi. Cô nhắm nghiền mắt và nghe thấy có thứ gì đó vỡ
xoảng trong tim.
Tô Mạc không thể ở lại bệnh viện quá lâu vì sau
khi làm thủ tục nhập viện Ôn Tư Niên trông có bẻ mệt mỏi. Anh bảo Bạch Y Y hãy ở lại chăm sóc còn Tô Mạc hãy về nhà.
Tô Mạc không muốn đi một chút nào nên cô cứ đứng câm như hến và trơ ra ở đó. Mãi đến khi Ôn Tư Niên lạnh nhạt nói:
– Em yên tâm, anh không kể chuyện này cho mẹ anh đâu! – Thì cô bàng hoàng tại chỗ và không nói được câu nào.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt anh bỗng chốc sắc như một lưỡi dao. Lưỡi dao ấy cứ
phanh từng nhát vào tận đáy lòng cô. Bên ngoài trông vẫn bình yên khỏe
mạnh nhưng bên trong đã tã tời những vết rạch.
Cô đành bỏ đi thôi chứ biết làm sao. Vì cô hiểu, ý anh là không muốn gặp lại cô nữa.
Về đến nhà, bà Lâm đang ngủ thiu thiu và nằm phục trên sô pha cũ kĩ, đôi
mắt bà đang nhắm lại, nhưng khuôn mặt trông vẫn lơ ngơ như một kẻ điên. Vết máu trên tay bà đã khô lại thành tảng từ lúc nào, như thể nó sẽ
dính chặt mãi vào đấy, cả đời không bao giờ rửa sạch.
Cô thần người đứng nhìn hồi lâu rồi mới lững thững bê nước, mang khăn tới và rón rén rửa sạch vết máu ấy đi.
Có lẽ bà Lâm quá mệt nên không tỉnh dậy. Cả chậu nước trong veo bỗng
chppcs nhuốm màu máu, còn bàn tay bà Lâm lại sạch sẽ như xưa.
Cuối cùng, vết đỏ đã được lau sạch và Tô Mạc cũng được ngơi tay.
Cô lặng lẽ nhìn chậu nước pha máu đó, khẽ đưa bàn tay khuấy nhẹ lên làn
nước nhưng đang ve vuốt khuôn mặt cười của người cô yêu như ngày xưa.
Cô cười, nụ cười run rẩy bấu víu trên đôi môi. Câu nói chợt thốt lên và bị thinh không nuốt mất:
– Anh Tư Niên, em yêu anh.
Không ai trả lời cả.
Nước mắt của ai kia đã hòa vào máu của ai kia. Chúng quyện vào nhau làm một.