Tô Mạc không thể lý
giải nổi tại sao cuộc hội thoại giữa hai người lại biến tướng sang chiều hướng quái đản đến mức này. Thôi, im lặng là vàng, nói câu nào lại chết câu đấy cho xem. Nhưng Tử Khiêm đúng là một ông chúa khó chiều, thấy cô im cậu lại bực dọc:
– Tại sao không trả lời? Nói chuyện với tôi khó chịu lắm à!
– Đâu có! – Tô Mạc khổ sở nặn ra hai từ. Cô phát điên lên vì không hiểu
sao mình cứ phải đứng trong nhà vệ sinh nam tranh cãi một chủ đề biến
thái với một gã dở hơi làm gì không biết. Nhưng hình như Diệp Tử Khiêm
lại không hề thấy nhảm chút nào. Thấy cô gái đang lúng búng như gà mắc
tóc, ánh mắt cậu chợt lóe lên ranh mãnh. Cậu nhướn đôi mày, khuôn mặt
trông rõ là phởn phơ:
– Này! Ban nãy nhìn rồi là phải chịu trách nhiệm đấy nhá!
– Tớ không nhìn thật mà! – Tô Mạc như sắp òa lên đến nơi, cô chỉ muốn giơ tay thề với trời mà cũng không được.
Nhưng “người bị hại” quyết không nghe cô phân trần, hắn vênh mặt lên trần nhà và nói:
– Tôi không cần biết! Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!
Trước thái độ ranh mãnh của cậu ta, cô đành bó tay tại trận. Sau một hồi im lặng, cô mới lên tiếng hỏi:
– Diệp Tử Khiêm, sao lúc nào cậu cũng cứ làm khó tôi thế?
– Cậu không biết câu trả lời là gì ư? – Chàng trai chớp mắt và mỉm cười vẻ nhu mì trông thật đáng yêu.
Tô Mạc tránh ánh mắt ấy bằng được, cô khẽ nói:
– Không có ích gì đâu. Cho dù thế nào thì cũng không thể được! – Cô nói lấp lửng nhưng Tử Khiêm hoàn toàn hiểu ý cô.
Trong lòng cậu chợt thấy tổn thương nhưng vẫn ngoan cố và tỏ ra kiêu ngạo:
– Tôi không cần biết là có thể hay không thể. Nhưng một khi tôi đã quyết thì không gì là không thể!
– …
– Tô Mạc, cậu nhớ lấy, trên thế gian này chưa một ai dám nói không với
Diệp Tử Khiêm! – Câu nói của cậu giống hệt như một bàn tay lạnh lẽo đột
ngột bóp chặt lấy cổ cô gái.
Trong mắt cô, gương mặt Tử Khiêm mỗi lúc lớn dần, và rồi một cảm giác nóng ấm bất chợt ập lên môi cô, quyện
theo một hơi thở xa lạ. Cô chết đứng tại chỗ, trí óc như đóng băng lại.
Nụ hôn đó nhẹ như cánh chuồn chuồn khẽ điểm trên mặt hồ yên ả, thoáng
vụt qua rồi tan biến mất, khẽ chạm vào môi cô rồi lại như chưa từng.
Cô tròn mắt nhìn, cậu khẽ nói với giọng thì thầm quyến rũ:
– Tô Mạc kia, hôm nay nhà ngươi dám nhìn trộm ta, ngươi phải làm nô lệ cho ta một học kỳ!
– …
– Im lặng là đồng ý!
– …
– Thế nhé, quyết định rồi đấy, bái bai nô lệ!
Cho đến khi bóng dáng Diệp Tử Khiêm đã thực sự biến mất, Tô Mạc mới định
thần lại. Sau khi hiểu hết những gì cậu ta vừa nói ban nãy, mặt cô tái
mét lại.
Cô vùng chạy để đuổi theo nhưng bóng dáng người con trai mỗi lúc một xa. Ngày thường cô hay nhịn cậu nhưng lần này phải gào thét lên vì tức:
– Diệp Tử Khiêm! Quân tiểu nhân hèn hạ!
Đáp
trả cô chỉ là tiếng cười hả hê ngạo mạn của chàng trai kèm theo một ngón tay giữa thẳng đơ. Tiếng cười ấy vang vọng dưới buổi chiều tà dùng dằng mãi không chịu dứt khỏi tai.
Từ đó trở đi, tự dưng Tô Mạc lại
biến thành một cô “nô lệ” bất đắc dĩ. Dĩ nhiên lúc đầu chẳng đời nào cô
lại đồng ý nhưng xem chừng Tử Khiêm đúng là cái tên miệng nam mô, bụng
một bồ dao các thể loại dao. Thấy cô tỏ ra phản kháng, cậu ta vẫn tỏ ra
rất mực hiền hòa, nhưng nói câu nào là “khủng bố” câu ấy:
– Không đồng ý cũng chả sao cả, cùng lắm tôi kẻ chuyện cậu nhìn trộm tôi cho mọi người cùng biết là được chứ gì.
– Tớ không nhìn trộm thật mà lại! – Tô Mạc gân cổ lên đáp, đôi mắt như
sắp ướt nhòa vì ấm ức. Nhưng hotboy Tử Khiêm vẫn tỉnh bơ như sáo.
Cậu nhìn cô từ đầu đến chân và khinh khỉnh đáp:
– Ai tin!
Trước đòn khủng bố tinh thần của tên hotboy, Tô Mạc đành ngậm ngùi khuất phục.
Giữa giờ ra chơi, Tử Khiêm đòi cô phải đấm lưng, bóp vai như a hoàn để thư
giãn gân cốt mới chịu. Khổ nỗi chân tay Tô Mạc vụng về, thư giãn đâu
chẳng thấy, cứ đấm thùm thụp khiến thiếu gia họ Diệp la bai bải. Cả lớp
được một phen kinh hồn bạt vía khi chứng kiếm “nam vương” lạnh lùng của
lớp hôm nay bỗng dưng nổi cơn mắng như tát nước vào mặt Tô Mạc đang cun
cút phục vụ.
Được cái Tô Mạc chỉ vụng tay vụng chân thôi chứ đầu
óc cũng rất lanh lẹ. Sau một hồi bị cằn nhằn, cô cũng đã biết phải làm
thế nào, không đấm bóp cho Tử Khiêm như kiểu mổ lớn lúc trước nữa.
Diệp Tử Khiêm hang ngày còn sai cô chạy xuống căng tin mua đồ ăn. Mỗi lần
“phụng lệnh”, tuy không nói ra nhưng trong lòng Tô Mạc luôn hậm hực, coi thường cái kiểu con trai to xác mà mồm mép háu nhai đồ vặt. Người đâu
cao to đồ sộ mà lại thích ăn quà vặt như con gái, không coi thường sao
được!
Nhưng Diệp thiếu gia cũng có tí lương tâm, lần nào cũng
nhón lại một ít “ban” cho Tô Mạc. Thế là “nô lệ” Tô Mạc ngày nào cũng
nhận được nửa miếng sô cô la từ tay Tử Khiêm. Vị ngọt béo ngậy ấy giống
hệt ký ức năm xưa. Mỗi lần Tô Mạc được nếm hương vị đặc trưng ấy, cô đều nhớ về quá khứ để rồi khi nhắm mắt lại, hình ảnh hai đứa trẻ quấn quýt
hiện lên rồi lại nhạt nhòa đi.
Khoảng cách giữa Tử Khiêm và Tô
Mạc mỗi lúc một ngắn lại. Ngô Du Du hay thốt lên với cô bằng giọng
ngưỡng mộ: “Đúng là Diệp Tử Khiêm đối xử với cậu càng ngày càng khác
mà!” Cô nhăm nhó và thầm nhủ: “Vừa làm ô sin không công lại bị ăn chửi
suốt ngày thì khác cái nỗi gì”. Nếu khác, cô tình nguyện nhường chỗ cho
Du Du luôn, cứ “ăn hành” cả ngày đi rồi biết!
Nhưng Du Du làm sao hiểu nổi tâm trạng của cô. Thấy Tô Mạc cứ im thin thít, tưởng được tán đồng, Du Du lại bắt đầu chí chách:
– Này, hình như Diệp Tử Khiêm có vẻ thích cậu rồi hay sao ấy? Không thì sao tự dưng lại đối xử với cậu như thế?
Tô Mạc có cảm giác Du Du vừa gài một quả bom hẹn giờ to tướng lên đầu cô,
mặt cô biến sắc rõ rệt. Du Du càng tưởng cô đang thẹn thùng nên vẫn
ngoan cố:
– Có khi thật đấy! Hai người mà cặp với nhau thì còn gì bằng, tớ cũng được ăn sái ở gần cậu ta thêm chút xíu. Hotboy cơ mà, chơi với hotboy thì tha hồ mà oai!
Tô Mạc chỉ muốn
dập tắt ước muốn lãng xẹt của Du Du, đằng nào cô cũng đã kiên quyết từ
chối Diệp Tử Khiêm. Nhưng cô không thể nào quên được nụ hôn bất thình
lình trong nhà vệ sinh nam hôm nọ. Trong trẻo, ấm nồng, tuy chỉ thoáng
qua như cơn gió nhẹ nhưng dường như đã gây nên cơn chấn dộng trong lòng
cô. Đó là nụ hôn đầu tiên cô nhận được trong trạng thái tình táo từ khi
hiểu chuyện đời tới nay.
Tuy Ôn Tư Niên cũng từng trao cho cô nụ
hôn, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết, chỉ biết hình dung lại trong cõi mơ hư ảo. Nhưng nụ hôn của Diệp Tử Khiêm lại khác hoàn toàn,
cậu ta như thô bạo bắt não bộ cô phải ghi nhớ cảm giác ấy bằng được. Thi thoảng nhắm mắt lại, cô vẫn nhớ cảm giác hai làn da mỏng chạm nhau, khe khẽ, âm ấm, một hơi thở xa lạ, nhưng mạnh mẽ và gấp gáp.
Cả hai
đều không ai hé nửa lời về nụ hôn ấy và coi nó như một chuyện chưa hề
xảy ra. Nhưng cảm xúc ấy đã in lại sâu đậm trong ký ức của cô, thật lòng không thể coi nó như chuyện chưa từng có.
Cô khẽ nhắm mắt, Du Du lại rủ rỉ bên tai:
– Oài, sao mặt mũi cậu tự dưng đỏ lừ vậy?
Cô giật mình và định thần lại, Diệp Tử Khiêm cũng bị câu nói của Du Du thu hút sự chú ý, cậu quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt hoa đào không che giấu nổi vẻ lo âu, nó cứ xoáy thẳng vào tâm can cô.
Tô Mạc cảm thấy mất tự nhiên nên tự động hướng mắt ra chỗ khác, da mặt cô nóng lên rần rật. Diệp Tử Khiêm tỏ ra bất mãn:
– Tránh cái gì! Tôi đáng sợ vậy à?
– Đâu… Tránh đâu. – Tô Mạc vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cuốn bài tập vật lý
trên bàn, từng huyết mạch li ti dưới da như sắp vỡ tung, mặt cô đỏ lên
như quả gấc, giọng nói cũng lí nhí dần.
Ánh mắt săm soi của Diệp
Tử Khiêm vẫn không tha cho cô, nó rừng rực như ngọn đuốc đang hăng cháy. Đột nhiên Tử Khiêm sực nhớ ra điều gì, cậu cũng đỏ mặt theo nên chẳng
thèm tiếp tục tra khảo, lại ngoan ngoãn quay về chỗ cũ. Thấy lạ, Du DUu
hiếu kỳ săn hỏi:
– Này, câu thấy không? Hình như ban nãy Diệp Tử Khiêm cười vui lắm đấy.
– Hừ… Ai mà nhìn thấy cho được. – Tô Mạc lầm bầm, phần nào đoán ra được tại sao hắn ta lại vui đến thế.
Chuông báo tan học vang lên réo rắt, Tô Mạc toan về nhà thì Diệp Tử Khiêm gọi
lại. Cậu dí tấm lịch trực nhật trên tay vào mặt cô và ra lệnh:
– Ở lại, cùng tôi điền kín tấm lịch này đã.
Trời ạ, hóa ra hôm nay đến phiên cậu ta trực nhật. Đôi mắt thiếu nhân nhượng thừa tự tin của cậu ta như tước đoạt quyền từ chối của cô. Tô Mạc đành
ngoan ngoãn ở lại.
Hai người cùng trực nhật có khác, đỡ mất thời
gian hơn hẳn. Chẳng mấy chốc danh sách công việc đã được hoàn tất. Chép
xong thời khóa biểu của ngày mai lên bảng, Tô Mạc quay xuống và thấy Tử
Khiêm đang ngồi thẫn thờ trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Cánh cửa mở toang để căn phòng thỏa sức đón lấy những ngọn gió cuối thu sột soạt cọ lên bất cứ thứ gì nó đi qua. Gió thỏa sức nghịch ngợm mái tóc của
Diệp Tử Khiêm, thổi bùng tạo kiểu xù tung lên không theo phong cách nào, để lộ ra lơ thơ vài ngọn tóc vàng hoe như bị thiếu chất nhưng trông vẫn bồng bềnh như một lãng tử. Trước bức họa ấy cô chợt nhớ đến câu thơ cổ:
“Có người quân tử tài ba
Như lo cắt dũa để mà lập thân.”
Chưa câu nói nào hợp với Diệp Tử Khiêm hơn câu này. Những chữ thơ như quyện
vào vẻ tài tử của chàng trai, trông thật đắm say và mê hoặc. Đang thần
người nghĩ thì Diệp Tử Khiêm lại phũ phàng đập vỡ mộng ảo của cô:
– Này, làm gì mà nhìn tôi như yêu râu xanh thế?
“Đúng là chỉ khi ngậm miệng cậu ta mới là quân tử, quân tử “Xịn” là đằng
khác.” Tô Mạc lầm bầm trong bụng. Bỗng Diệp Tử Khiêm vừa nở nụ cười hấp
dẫn mê hồn vừa vẫy tay nói với cô như gọi con cún nuôi trong nhà:
– Qua đây!
Chưa bao giờ Tô Mạc muốn chấp thuận lời sai bảo của cậu ta, nhưng giờ đây cô không kháng cự nổi ánh mắt hung thần của cậu nên cũng đành lút cút bước tới. Đứng trước mặt Diệp Tử Khiêm, Tô Mạc cũng chỉ cao bằng cậu khi
ngồi trịch thượng trên bàn. Cô phải ngẩng lên mới nhìn thấy khuôn mặt
tinh quái của đại thiếu gia và… đợi lệnh.
Nhưng Diệp Tử Khiêm
không nói gì, cậu lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt cậu như biết cười cho dù
không rõ nó đang muốn nói gì với người đối diện.
Bất thần, Tử
Khiêm vươn tay kéo Tô Mạc vào lòng. Vị trí này đúng là độ cao hoàn hảo
để ôm ấp. Đầu cô bị dúi chặt vào lồng ngực Tử Khiêm đến không tài nào
thở nổi. Sau giây phút bất ngờ, cô toan giằng ra nhưng Tử Khiêm biết vậy nên càng gồng tay ôm chặt. Cậu hỏi cô vẫn bằng giọng “thiếu gia” cô
quen thuộc hàng ngày:
– Này, Tô Mạc, cậu thích tôi đúng không?
– Cậu bớt hoang tưởng đi có được không? – Bị khóa chặt trong lồng ngực Tử Khiêm, cô vẫn giãy giụa gào lên bằng được.
Diệp Tử Khiêm không có phản ứng gì quyết liệt, cậu vẫn chỉ cười kiêu ngạo:
– Thôi đừng giả vờ nữa! Hôm nay tôi thấy cậu đỏ mặt!
– Vớ vẩn, lúc lên gặp hiệu trưởng mặt tôi cũng đỏ!
– Tóm lại là cậu thích tôi rồi!
– …
– Á à, không nói gì, thừa nhận rồi nhé!
– Diệp Tử Khiêm! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! – Không thể chịu đựng được nữa, cô gân cổ quát.
Thấy thế Diệp Tử Khiêm chợt phá lên cười một tràng và ngắm nhìn khuôn mặt
nhỏ xinh. Đôi mắt hoa đào của cậu rực rỡ như ánh nắng trào ra, đọng lại
trong không gian, thoáng chốc lại biến mất.
Tô Mạc cũng nhìn cậu và chậm rãi cười theo.
Nắng thu sưởi ấm sân trường, tiếng cười của đôi bạn vang vọng trong căn
phòng học thênh thang. Không có tổn thương, không có cô đơn, vô tư, thỏa lòng. Tất cả đều thuộc về năm tháng đẹp đẽ nhất ấy.
Hai người cười đùa một hồi rồi cùng nhau rời khỏi phòng học. Nhưng vừa đến cổng trường, Tô Mạc đã bắt gặp người ấy.
Ôn Tư Niên vận bộ đồ chỉn chu, lặng lẽ tựa vào mũi con xe Audi và trầm ngâm hút thuốc.
Một Ôn Tư Niên mà Mạc chưa bao giờ trông thấy, bởi lẽ khi xưa trong mọi
hoàn cảnh anh luôn nở nụ cười rạng rỡ, điệu bộ nói chuyện cũng hết mực
ấm áp và dịu dàng, khiến người nghe cứ thế mà say lịm.
Còn trước
mắt cô giờ đây lại là một Ôn Tư Niên kiểu khác, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay hờ hững, ánh mắt suy sụp và rã rời thả về tận phương trời vô định.
Trông lạ lắm, cô chẳng hề quen!
Đôi chân Tô Mạc như cứng đờ tại
chỗ. Ôn Tư Niên đã kịp trông thấy và dĩ nhiên cũng nhìn thấy luôn bóng
hình chàng thanh niên hào hoa đang đứng sau lưng cô. Diệp Tử Khiêm liếc
Ôn Tư Niên bằng ánh mắt đầy khiêu khích, cậu thản nhiên chắn ngay trước
mặt Tô Mạc, nói với cô bằng giọng vừa hách dịch vừa trẻ con:
– Thôi, đi nào, đi nào. Cậu chả bảo dẫn tớ đi ăn chè xí còn gì?
Tô Mạc không trả lời, bàn chân như bị đóng đinh tại chỗ, kéo thế nào cũng
không chịu rời bước đến nỗi Diệp Tử Khiêm định nắm tay lôi đi. Nhưng Ôn
Tư Niên đã kịp bước tới, dừng ngay trước mặt đôi nam nữ, nhìn thằng vào
Tô Mạc và cất giọng ấm áp:
– Mạc, tan học rồi đấy à.
– Vâng. – Tô Mạc lặng lẽ đáp, cố gắng khống chế trái tim đang đập loạn nhịp.