Cô Nàng Xui Xẻo

Quyển 5 - Chương 6: Khi tình yêu đến hãy mở rộng trái tim



My Heart

Địa điểm:

Văn phòng hội học sinh trường British

Nhà Anna

Nhà ăn trường British

Phòng nhạc trường British

Ký túc xá trường British

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria

Anna – học sinh lớp 12 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British

An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 12 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 12 trường British

Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 12 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu có thể

Tôi nguyện có giọng hát trong trẻo như tiếng sáo

Đứng trên khán đài mặc sức ca hát

Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời nguyện cầu của con

Thế là những giai điệu đinh tai nhức óc vang ra xa…

oOo

Reng… Reng…

Tiếng chuông hết giờ học như giục tôi mau đến văn phòng hội học sinh. Vừa mở cửa đã nhìn thấy căn phòng bừa bộn, lộn xộn như một bãi rác.

Ôi! Tuy tôi đã chính thức trở thành hội trưởng hội học sinh nhưng mấy cán bộ trong hội chẳng ai chịu nghe lời tôi. Họ lần lượt mượn cớ ốm đau, bệnh tật, ngay cả văn phòng cũng lâu lắm rồi không dọn dẹp, nền nhà đóng một lớp bụi dày cộp, bước lên có thể nhìn rõ mồn một bước chân.

Tôi ngao ngán thở dài, đi đến góc tường lấy chổi quét nhà và chổi phủi bụi. Đành tự lực cánh sinh vậy!

Đau quá!

Đúng lúc tôi đang cật lực chiến đấu với lũ bụi bẩn thì ngón tay phải bỗng đau buốt.

Oái! Ối! Chảy máu rồi! Cái chổi chết tiệt! Tự dưng mọc đâu ra cái gai sắc như dao, đâm trúng vào tay tôi.

Ai da!

Tôi nhổ cái gai trên ngón tay ra, tay vẫn chảy máu không ngừng. Tôi vội vã lao đến tìm hộp thuốc. Tôi mở tung hộp lên để tìm nhưng cái hộp thuốc đáng ghét đó rõ ràng muốn đối đầu với tôi đây mà! Tìm mãi chẳng thấy miếng băng vết thương đâu!

Hu hu hu hu… Đau quá! Đúng là đen hết lần này đến lần khác.

Híc… Ông thần xui ơi ! Mà thôi, thi thoảng mình cũng phải cầu xin thượng đế cái gì chứ. Con mong thượng đến một miếng băng vết thương đi!

– Thái Lăng! Cậu không sao chứ? – Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói êm dịu như nước suối chảy.

Chiếc váy dài màu xanh nhạt gắn những viên pha lê nhỏ sáng lấp lánh, nước da trắng hồng, môi quả đào chúm chím thoa nhẹ chút son… trông cứ như búp bê Barbie màu hồng bằng xương bằng thịt.

Anna?!

– Ối! Thái Lăng! Tay cậu chảy máu kìa! – Ánh mắt Anna dừng lại chỗ tay tôi bị thương. Nhỏ giật mình – Mau băng lại ngay! Để thế này dễ bị nhiễm trùng lắm!

– Ơ! Nhưng trong hộp thuốc không có miếng băng… – Không ngờ Anna lại quan tâm đến tôi như thế. Tôi cảm động.

– Tôi có đấy! – Anna không chút do dự lấy ở túi ra một chiếc băng vết thương cá nhân, trên đó còn có hình chú gấu Winnie trông rất dễ thương.

Anna cẩn thận bịt miệng vết thương lại, nhẹ nhàng cuốn mấy vòng. Tôi nhìn Anna rất tỉ mỉ băng vết thương cho mình, trong lòng thấy kinh ngạc. Nhỏ đó không phải là sự kết hợp của ma nữ và ác quỷ chứ? Biến hóa khôn lường làm người khác không thể đoán trước được.

– Anna… cám ơn cậu! Cám ơn cậu ! – Tôi cuối đầu cảm ơn liên tục.

– Không cần cám ơn! Thái Lăng ! Tôi muốn mời cậu đến nhà chơi! – Anna cười dịu dàng như một thiên thần, đôi mắt đẹp biến thành hình bán nguyệt.

Đến nhà Anna… chơi?! Tôi có nghe nhầm không vậy?

Đợi tôi định thần lại thì đã thấy mình ngồi trong một chiếc xe hơn sang trọng.

Trong xe phảng phất mùi hương dìu dịu của cỏ Huân Y, tiếng nước chảy như tiếng đàn dương cầm vang đến tai tôi. Chiếc ghế ngồi mềm mại mang đậm nét cổ điển, đẹp giống như chiếc ghế của công chúa. Cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vút giống cảnh trong mơ, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương trắng tinh khiết.

Nếu như tôi thật sự có thể…

Pin pin!

Tiếng còi xe cất lên làm tôi sực tỉnh, quay về với hiện tại. Một cánh cửa sắt màu đen từ từ mở ra. Chiếc xe hơi từ từ lái qua khu vườn lớn đầy hoa cỏ sau đó dừng trước một căn biệt thự tráng lệ.

– Thái Lăng! Đến nơi rồi! – Anna nãy giờ ngồi trầm tư, lúc này quay sang mỉm cười nhìn tôi nói.

– À! Ờ! – Tôi gật đầu ú ớ, tim như nhảy tót lên lồng ngực.

Ôi chao!

Căn… căn biệt thự màu trắng này… là nhà Anna sao?

Đẹp… đẹp quá đi, sang trọng quá đi!

Tuy tôi sớm biết Anna là nàng công chúa gia đình giàu có kếch sù nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy. Tôi ngước đầu lên, mắt nhìn không chớp về phía khu biệt thự.

Tôi thấp tha thấp thỏm theo Anna đi vào trong rồi lại lên lầu. Trước mặt tôi là một căn phòng rất đẹp màu hồng phấn, trang trí toàn hoa bằng lụa.

– Trời đất! – Bỗng phía sau lưng tôi vang lên một tiếng kếu lanh lảnh làm tôi giật bắn mình. Quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc trang phục người hầu màu trắng đứng dưới lầu, cô ta đang nhìn tấm thảm rồi tức giận gào lên. – Là ai làm bẩn đây?

Tôi nhìn về phía cô ta chỉ. Chúa ơi! Chiếc thảm đó in dấu chân đen sì sì.

– Xin…xin lỗi… – Tôi ngượng ngùng gật đầu nhìn cô ta.

– Sao lại đi theo tiểu thư nhà chúng tôi? – Cô hầu gái chỉ ta về phía tôi rồi nói rõ to. – Đồng phục nam sinh?!… Sao lại mặc… Lẽ nào cậu là… Cậu và tiểu thư có quan hệ thế nào?

– Tôi… – Mặt tôi lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch ra, chỉ muốn có cái lỗ nẻ nào để chui xuống, cuối đầu càng lúc càng thấp.

– Đó là bạn của tôi – Anna quay người lại, kéo tay tôi, câu nói tràn đầy sự uy nghiêm. – Tấm thảm đó lát nữa cô giặt lại!

– Vâng! Thưa tiểu thư! – Cô hầu lắp bắp lui đi chỗ khác.

Tôi chẳng biết nên làm thế nào, đành đi theo Anna lên lầu.

Anna dẫn tôi đến cánh cửa màu hồng phấn, nhẹ nhàng đẩy ra, ra hiệu bảo tôi vào.

Đây có lẽ là phòng của Anna. Cả căn phòng đẹp như một bức tranh. Khắp phòng được trang trí toàn ren, những tấm ốp tường tuyệt đẹp, trông rất quý phái. Ở giữa phòng có đặt một chiếc giường chạm khắc hình hoa, có rèm màu trắng như biểu hiện sự tôn nghiêm của người chủ.

– Thái Lăng! Cậu thích nghe nhạc gì? – Anna đứng trước một dàn âm thanh. Dàn âm thanh đó màu hồng phấn, thuộc loại hàng hiệu Hello Kitty, bên cạnh là một giá đĩa để hàng trăm chiếc CD.

– Ơ! Mình thích… thích bài Wall flower girl của Aya – Tôi buột miệng nói.

– Ha ha ha… cái đó tôi không có, – Anna khẽ cười. – À! Nghe thử mấy bản này xem!

Vừa dứt lời, nhỏ đã nhanh chóng đặt một chiếc đĩa CD vào máy, nhấn nút play. Thoắt một cái, căn phòng tràn ngập tiếng dương cầm du dương, êm ái. Ở đâu đó vang lên tiếng sóng vỗ bờ, làm cho tâm hồn người nghe như được bay vào một thế giới khác.

– Thái Lăng! Đây là thể loại nhạc tôi thích nhất – Anna đi đến trước mặt tôi, thờ ơ nói thêm một câu – Đây cũng là thể loại nhạc mà Hựu thích nhất!

Hả?!

Nghe Anna nói xong, mặt tôi bỗng nóng bừng lên, xấu hổ đến mức muốn đào hố chôn mình xuống.

– Thưa tiểu thư! – Bên ngoài cửa vọng lại giọng nói kính cẩn của cô hầu gái. – Người chiều nay tiểu thư hẹn gặp đang ở dưới phòng khách.

– Được rồi! Lát nữa tôi qua! – Anna trả lời rất nghiêm nghị rồi quay đầu lại nhìn tôi mỉm cười. – Thái Lăng! Cậu cứ tự nhiên nhé, tôi sẽ quay lại ngay!

Nói xong, Anna đẩy cửa bước ra, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Tự nhiên?! Tự nhiên ư?!

Tôi đi lại trong phòng một lát rồi dừng trước một giá sách.

Nhiều sách quá! Tôi tò mò rút mấy quyển trên giá xuống, mở ra xem. Không xem thì không biết, vừa xem thì giật mình. Toàn là tiếng Anh! Những chữ tiếng Anh đau đầu như bay vòng vòng quanh đầu tôi, làm tôi hoa mắt chóng mặt.

Chẳng nhẽ ở đây không tìm được cuốn sách nào phù hợp với tôi sao? Tôi vẫn không hề thất vọng, tiếp tục lục tìm, cuối cùng nhìn thấy một cuốn dày cộp, màu vàng nhạt tựa là: Kỷ niệm đẹp.

Tôi đã nói mà! Anna dù gì cũng không phải là người nước ngoài, nhất định sẽ có sách tiếng Trung. Tôi vui sướng muốn phát điên, lật cuốn sách dày cộp đó ra xem, ai dè vừa nhìn thì mặt thộn ra.

Đây… đây đâu phải là sách!

Nước da trắng ngần, mái tóc quăn màu hạt dẻ, lông mày dài, đầy đặn, trang phục công chúa màu hồng, tay cầm chiếc ô che nắng trang trí hoa văn, giày công chúa màu hồng… Lật trang đầu tiên xem, đó là một bức ảnh vô cùng tuyệt vời.

Đứa trẻ này đáng yêu quá! Cứ như búp bê nước ngoài!

Tôi vội mở trang sau ra xem. Té ra đây là cuốn album ghi lại quá trình trưởng thành của Anna.

Nhìn những bức hình đáng yêu, tinh nghịch, tưởng tượng ra cảnh Anna được nuôi dưỡng trưởng thành như một công chúa, tôi thấy rất ngưỡng mộ nhỏ. Anna đúng là một công chúa có khác, còn tôi… dù bây giờ có mặt trang phục của Anna chăng nữa thì cũng chỉ là một con nhỏ đen đủi luôn bị thần xui bám theo.

Í! Bức ảnh này có mấy đứa bé trai nhìn quen quá…

Tóc dài dài, khuyên tai kim cương… An Vũ Phong?! Không ngờ được chiêm ngưỡng hình ảnh hắn ta lúc bé. Chẳng trách tên đó lúc nào cũng thích châm chọc người khác, nhìn ánh mắt hồi nhỏ cũng đủ biết hắn nghịch rách giời. Đây là An Vũ Phong, vậy bên cạnh là Kì Dực?! Hồi đó Kì Dực vẫn chưa nhuộm tóc màu đỏ nên trông hiền lành hơn rất nhiều. Còn Ân Địa Nguyên từ nhỏ đã đeo kính nên nhìn một cái là nhận ra ngay. Nghiêm Ngôn đâu nhỉ? Bốn người bọn họ không phải chơi thân với nhau từ nhỏ sao? Lẽ nào chính là cậu bé quay người lại trước ống kính?! Hóa ra từ hồi nhỏ Nghiêm Ngôn đã lạnh như băng.

Tôi lật trang tiếp theo, lại một tấm hình mới hiện ra trước mặt tôi.

Anna mặc chiếc váy trắng thêu hoa, giày kết cườm pha lê, tay phải còn đeo chiếc túi xách màu bạc tinh xảo. Ủa?! Bên cạnh nhỏ còn có một hoàng tử sao? Cậu nhóc này mặc bộ lễ phục màu trắng, cổ thắt chiếc nơ bằng lụa rất đẹp, đôi giày màu trắng trông hài hòa, trên đầu còn đội một cái gì đó vàng vàng, sáng lấp lánh, hình như là vương miện!

Không ngờ Anna lại quen biết với một hoàng tử cao quý như vậy!

Nhưng đôi mắt của hoàng tử trong tấm ảnh này phát ra ánh sáng làm tim tôi đập thình thịch. Chẳng nhẽ vị hoàng tử này có sức hấp dẫn làm người khác không cưỡng lại được…

Mắt tôi nhìn xuống dòng chữ nhỏ ghi ở phía cuối tấm ảnh:

Party chúc mừng sinh nhật 13 tuổi của hoàng tử Giang Hựu Thần.

Hoàng tử Giang Hựu Thần… cậu bé này là Hựu Thần?!

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn kĩ lại tấm hình. Đôi mắt đen láy, nước da rám nắng…

Đúng là… là Giang Hựu Thần!

Anna và Hựu quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm giữa họ nhất định rất khăng khít.

Két!

Tôi đang đờ người ra cầm cuốn album thì cánh cửa phòng bỗng mở ra.

– Thái Lăng! Để cậu đợi lâu rồi! – Giọng nói ngọt ngào của Anna vang lên phía sau lưng tôi – Đang xem gì thế?

– Ơ… không… không… – Tôi hoảng hốt gập quyển album vào, vừa quay đầu lại thì kinh ngạc đến mức há hốc cả miệng vì Anna đứng trước mặt tôi như càng bắt mắt hơn: Bộ trang phục màu trắng vừa vặn người toát lên vẻ cao quý của một công chúa, mái tóc quăn được buộc gọn gàng bằng một chiếc cặp bươm bướm, đôi mắt to tròn biết nói dường như chứa đựng nụ cười đầy ẩn ý, lấp lánh lấp lánh nhìn tôi.

– Đang xem ảnh à? – Anna đi đến bên cạnh tôi – Ha ha ha… cậu xem ảnh chụp chung của tôi và Hựu à? Đó là chuyện lúc còn rất nhỏ, hồi đó tôi vẫn còn là một cô nhóc không nổi bật…

– Không… không phải… hồi đó cậu rất đẹp… – Tôi nói thật lòng nhưng có cảm giác man mác buồn. Anna đúng là cứ khiêm tốn.

– Hả? Vậy à! Ha ha ha… Hiếm khi Thái Lăng nghĩ vậy. Thái Lăng! Cậu thấy tôi và Giang Hựu Thần đứng cạnh nhau nhìn đẹp đôi không? – Anna vui mừng nhìn tôi, lại còn nháy mắt tinh nghịch như muốn nghe thấy một kết quả giống như thế.

– Ơ… – Tôi ngẩn người. Không ngờ Anna lại hỏi một câu mạnh bạo thế. Nhưng tôi trả lời thành thật một cách rất nhanh. – Rất hợp, cứ… cứ như một cặp trời sinh.

Nói xong tim tôi như vừa được dội một cốc nước chanh xuống, chua đến độ run cả người.

– Vậy sao? Hì hì hì… – Anna cười càng giòn hơn, cả khuôn mặt như tỏa ra ánh sáng mê người nhưng giọng điệu của nhỏ lại quay quắt 180 độ, như vừa ở đường cao tốc bằng phẳng, thoắt một cái lao vào khu hoang vu, đường gồ ghề. – Vậy… nếu như vậy sao cậu cứ quanh quẩn bên Giang Hựu Thần?

– Tôi? – Tôi sững người ra, toàn thân như bị đóng băng, biểu hiện trên khuôn mặt bị đông lại như xi măng.

– Không phải sao? Cậu cho rằng tôi và Giang Hựu Thần là một cặp trời sinh thế mà lại tiếp cận rất gần gũi với Hựu. Thái Lăng, cậu nghĩ rằng như vậy sẽ có kết quả sao? – Anna cứ nói cứ nói mãi, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt, ánh mắt nghiêm túc, sắc lạnh vây chặt lấy tôi. Tim tôi loạn nhịp.

– Tôi… tôi… – Chết rồi! Sao lúc quan trọng thế này lại nói không ra hơi. Tôi lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ còn cách lắc đầu liên tục…

– Không ngờ Giang Hựu Thần có thể giải quyết êm thấm vụ tin đồn trên web của trường làm tôi rất ngạc nhiên. – Anna nghiêng đầu nhìn tôi, nét mặt rất nghiêm túc, giọng nói sắc bén vô cùng. – Tôi rất ưng ý với vị hôn phu tương lai của mình! Ha ha ha… Thái lăng, tôi không muốn mọi người nghĩ mình ỷ thế bắt nạt kẻ yếu. Thế này đi! Chúng ta thi đấu công bằng một lần. Anna này chính thức kiêu chiến với cậu!

– Khiêu chiến? – Anna đúng là thật đáng sợ, hết lần này đến lần khác nã đạn về phía tôi. Tôi gần như không chống cự nổi nữa rồi.

– Khán đài thi đấu của chúng ta chính là đại hội âm nhạc Red or White tuần tới. Tôi và cậu đứng mỗi người đứng đầu một nhóm tham gia trong ngày hội âm nhạc đó. Người thua cuộc phải tự động rời bỏ Hựu, từ đó về sau không được có bất cứ quan hệ gì với Hựu.

– Tại… tại sao? – Tôi lắp ba lắp bắp nhìn Anna, đầu óc hoang mang. Mãi lúc sau mới mở miệng nói được đúng ba từ.

– Tại sao ư? Khiêu chiến thì chẳng cần có lí do nào cả, chỉ là do sở thích bản thân thôi! – Anna nhìn tôi đang run rẩy cười tự tin vô cùng. – Nó còn chứng minh ai xứng đáng với Hựu hơn!

Chứng minh ai xứng đáng với Hựu hơn?!

Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm

Cứ như ban ngày mà có sét đánh, cơn mưa vô hình ở đâu xối xả dội ào ào xuống. Trước mắt tôi bỗng hiện lên hình ảnh đi cùng Giang Hựu Thần ngắm đom đóm, cùng Hựu sống những ngày tháng hạnh phúc ở nông trại… nụ cười của Hựu nữa, còn cả buổi chúc mừng của hội học sinh, khi tôi nhìn thấy Giang Hựu Thần và Ann nhảy với nhau, cảm giác đau nhói đến thấu xương đó…

Tôi đã khóc vì Hựu, tim nhói đau vì Hựu, nguyên nhân chính là… Tôi không dám thừa nhận cũng không dám nghĩ mình có đủ tư cách hay không để được đón nhận tình cảm của Hựu.

– Thái Lăng! Nếu cậu thấy không cần thiết phải thi đấu mệt mỏi làm gì, vậy hãy từ bỏ Hựu đi! – Anna cười lạnh nhạt nhìn tôi.

Từ bỏ…

– Vì cậu ấy là người rất quan trọng đối với tôi, cho nên nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành lại Hựu.

Tôi nhìn Anna. Câu nói đó mới dứt khoát làm sao, khuôn mặt đó cũng tràn đầy tự tin.

Người quan trọng… giành lại…

Đúng vậy! Tất cả những ký ức về Hựu đối với tôi rất quan trọng. Hựu là người mà tôi phải cố gắng hết sức mình để bảo vệ. Cho nên, tôi cũng phải cố gắng hết sức, nhất quyết không được từ bỏ!

– Được! Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu. – Tôi như bị một dòng sức mạnh dâng trào, thúc giục, gật đầu rất quả quyết.

– Hứa danh dự!

– Hứa danh dự! – Lúc tôi nói câu này, lòng tôi đột nhiên thấy thoải mái hẳn lên.

– OK! – Anna giơ tay về phía tôi.

Tôi không do dự, đặt ngay tay lên trên.

Bộp!

Tiếng tay của tôi và Anna đập vào nhau vang lên.

Thu tay lại, Anna vui mừng, mỉm cười một cái. Chắc nhỏ ta đắc ý lắm.

Chỉ mỗi tội tôi không thể nào cười nổi. Tuy tôi biết hạnh phúc là phải tự mình giành lấy nhưng…

Nhìn ra phía xa, trong lòng tôi như bị phủ lớp sương mù. Con đường phía trước không biết sẽ có khó khăn và trở ngại thế nào…

***- Đừng để lỡ cơ hội ngàn vàng này! Mỗi người hãy mau đến đăng kí tham gia vào đội Red Knight – Buổi trưa ở cửa nhà ăn British có nhiều người nhất, tôi đứng ở đó giơ chiếc cờ màu đỏ tự làm, gân cổ lên gào thét.

– Xem kìa! Hội trưởng đích thân đến chiêu mộ nhóm!

– Thật hiếm có! Vất vả quá nhỉ!

Có mấy đám học sinh cười nói rôm rả đi qua chỗ tôi, bình phẩm về tôi một lúc. Tôi mong ngóng chờ đợi họ, ra sức gào thét hơn nữa.

– Đội Red Knight của trường British! Thiên hạ đệ nhất!

Ặc! Ặc! buồn nôn quá!

Khẩu hiệu nghe quê như thế mà tôi cũng nghĩ ra được! Nhưng việc đã đến nước này thì cũng không còn cách nào khác, đành liều một phen vậy.

Nhưng dù cho tôi có gào thét hô hào đến khản cả cổ làm bao nhiêu người tò mò chạy đến xem nhưng những người thật sự đồng ý tham gia chỉ là con số 0.

Nhìn tấm bảng đăng ký thành viên mà tôi tốn bao công phu chuẩn bị vẫn trắng tinh, trán tôi nhễ nhại mồ hôi. Hừ hừ… chẳng nhẽ đời tôi thảm thế sao? Đừng nói là thi đấu, ngay cả chiêu mộ cho đủ đội cũng chưa xong nữa là.

– Đúng là không biết tự lượng sức mình. – Tôi đang lo sốt vó thì thình lình một giọng nói lạnh lùng cất lên như mũi tên nhằm trúng tim tôi.

– Là các cậu?! – Tôi ngước đầu lên. Ba tên dáng người cao lớn đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.

Mắt kiếng của Ân Địa Nguyên vẫn như trước, phát ra tia sáng chẳng lấy làm thân thiện gì. Nghiêm Ngôn im lặng nhìn tôi, mặt mày cậu ta nặng như đeo chì.

– Mau rút lui đi, nếu không thất bại thì khó coi lắm! – Giọng nói mỉa mai của Kì Dực nhẫn tâm xiên thẳng tim tôi một nhát.

– Không! – Tôi lùi lại hai bước, cố kìm lại nhìn ba tên đứng trước mặt – Tôi đã quyết định rồi! Tôi phải là người dẫn dắt đội Red Knight.

– Trên đời này công nhận nhiều đứa ngốc thật, chính vì thế nên thế giới này mới chán ngắt.

– Cứ đợi đó rồi lại khóc sướt mướt. – Nghiêm Ngôn tức giận đùng đùng, lạnh lùng buông ra một câu.

– Red Knight! Red Knight vô địch thiên hạ! Đội Red Knight của trường British thiên hạ đệ nhất! – Tôi cố gắng gạt bỏ những điều không vui vừa rồi, tiếp tục gào thét. Thời gian cứ từng giây, từng phút trôi qua, vẫn không có chút tiến triển gì.

– Thái Lăng! Cậu đang chiêu binh mãi mã à? – Bỗng một giọng nói ấm áp, thân thuộc cất lên.

Hơ hơ! Thánh thần quả không phụ lòng người! Cuối cùng cũng có người để mắt đến Thái Linh này. Tôi cảm động, vui sướng khôn xiết ngẩng đầu lên. Bỗng một nụ cười rạng rỡ làm tôi thất thần.

– Giang… Giang Hựu Thần. – Tôi nhìn thấy Hựu đang đứng trước mặt mình, nở nụ cười thuần khiết như một vị thiên sứ.

Ánh mặt trời không còn rạng rỡ nữa, bốn xung quanh đột nhiên tối lại vì tất cả các ánh sáng đều tập trung về phía Hựu. Ánh sáng đó như được phát ra từ người cậu, sáng trong, tinh khôi và bắt mắt làm người khác không dám nhìn thẳng.

– Hựu! Sao cậu lại đến đây! – Ân Địa Nguyên nhìn thấy Giang Hựu Thần đi đến trước mặt tôi, cậu ta muốn ngăn Hựu lại như sợ virus đen đủi của tôi sẽ lây nhiễm sang cho Hựu.

– Đương nhiên đến cổ vũ cho Thái Lăng rồi. – Giọng Giang Hựu Thần vẫn thân thiện, ấm áp là thế làm mọi buồn phiền ban nãy của tôi như được giải phóng hết. – Thái Lăng! Thuận lợi cả chứ?

– Không… không thuận lợi lắm! – Nghĩ đến việc chiêu mộ một người vẫn chưa được, tôi cảm thấy thất vọng, cúi đầu không dám nhìn Hựu Thần.

– Ồ… thế à? – Giang Hựu Thần khẽ thở dài nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn rất lạc quan, rạng rỡ. – Đừng lo! Bọn mình sẽ nghĩ cách giúp cậu!

– Hả?! Cậu… – Nhìn Giang Hựu Thần hơi nghiêng đầu có vẻ như đang suy nghĩ, trong lòng tôi vô cùng cảm kích. Tôi nghĩ mình sao lại vô dụng thế! Gì mà là người dẫn đắt đội Red Knight chứ, ngay cả tìm được một người cũng không được. Nhưng tôi rất xúc động vì lúc tôi gặp khó khăn nhất, Giang Hựu Thần không cười giễu tôi như những người khác mà trái lại luôn tốt bụng động viên tôi.

– Cám ơn… – Tôi lí nhí nói. Đã quyết định phải cố gắng hết sức thì phải quyết tâm đến cùng.

Nghĩ đến đây, tôi cuộn bảng đăng kí thành một chiếc loa rồi đưa lên miệng gào tướng lên. – Mau đến tham gia vào đội Red Knight! Cuộc chiến giữ đội Red Knight và đội White Angel cần sự giúp sức của bạn.

Mấy năm sinh đi lên phái trước quay đầu lại nhìn tôi sau đó chụm đầu lại to nhỏ gì đó, có lẽ họ nghĩ tôi thần kinh có vấn đề. Mãi mà chẳng có ai chịu dừng lại cả, cũng chẳng có ai đến xin đăng ký.

Dũng khí và sự tự tin vừa rồi của tôi đã tắt ngúm từ lúc nào. Ngay lập tức, tôi cúi đầu chán nản đặt cái loa tự chế xuống, không biết nên làm thế nào.

– Có cách rồi! – bỗng Hựu nháy mắt tinh quái nhìn tôi, lấy từ tay tôi một cái bút mà tôi chuẩn bị sẵn để cho ai đến đăng ký dùng. Hựu quay người đi, bừng bừng khí thế chỉ tay về phía nhà ăn.

– Music! – Hựu lẩm bẩm một mình, giơ tay trái ra vung lên một cái, hai chân nhún nhảy từng bước rất có nhịp điệu. Lúc thì cuối đầu vẻ nghĩ ngợi, lúc thì ngẩng đầu lên như sực tỉnh. Chiếc bút từ tay phải chuyển sang tay trái, lúc chỉ lên trời lúc chúi xuống đất. Trước mặt tôi, dáng người cậu ấy di chuyển nhịp nhàng, tư thế đẹp đến mức làm người khác phải lóa mắt.

– Yo yo! One, two, three! Go! Red Knight của British lợi hại nhất! Yo yo! Four, five, six! Allright! Cùng nhảy với Red Knight! Yo yo yo, chỉ cần quyết tâm sẽ thành công, Red Knight luôn đợi bạn đến! – Giang Hựu Thần vừa nhún nhảy vừa hát hết mình, nhìn lên trời, nhìn xuống đất rồi nhìn khắp nơi, hô lên rõ to.

Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt anh tuấn đó như tỏa ánh sáng lấp lánh. Cứ như… cứ như tấm biển quảng cáo sống vậy.

– A ha! Hoàng tử trường British đang nhảy điệu múa bút trên kia kìa!

– Cậu ấy đang chiêu mộ người cho lễ hội âm nhạc Red or White! Thái Lăng lợi hại thật, được Giang Hựu Thần ủng hộ hết mình!

– Giang Hựu Thần cũng ủng hộ Thái Lăng, mau đi đi!

Tiếng mọi người bàn tán ầm ĩ cả lên, cứ như hoa anh đảo nở rộ vào tháng tư tại Nhật vậy!

– Hựu! Cậu làm trò gì thế? – Ân Địa Nguyên kinh ngạc đến mức rơi cả kính xuống.

– Nguyên! Dực! Ngôn! Mấy cậu cũng mau qua đây giúp mình lôi kéo thành viên cho Red Knight đi! – Giang Hựu Thần nhảy rất nhiệt tình, không hề để ý không khí xung quanh bắt đầu náo nhiệt cả lên, trái lại Hựu còn khẽ dừng lại, giơ tay vẫy ba ông bạn chí cốt của mình.

– Nhưng… – Mặt Ân Địa Nguyên bỗng biến sắc, có vẻ như không tình nguyện chút nào nhưng sau đó lại lấy được bình tĩnh. Cậu ta quay người lại thì thầm gì đó với hai người kia. Lát sau ba người này mặt tối sầm lại như tượng đồng đen đi về phía chúng tôi. Mỗi người lấy một chiếc bút trong tay tôi, đi cứng như khúc gỗ về chỗ Hựu rồi cũng nhún nhảy theo Hựu.

– Yo yo! One, two, three! Go! Red Knight của British lợi hại nhất! Yo yo! Four, five, six! Allright! Cùng nhảy với Red Knight! Yo yo yo, chỉ cần quyết tâm sẽ thành công, Red Knight luôn đợi bạn đến!

Những học sinh đi từ nhà ăn ra cứ như nhìn thấy kì tích, cả trường nhốn nháo ầm ĩ. Ai cũng tò mò lao đến xem.

– Hoàng tử British đang nhảy kìa!

– Cậu ấy chiêu mộ người cho đội Red Knight đó.

– Hoàng tử British Giang Hựu Thần và tam đại tướng quân tái xuất giang hồ! Điệu múa bút tuyệt nhất lịch sử!

– Mọi người mau đến xem! Ủng hộ trường British! Ủng hộ hoàng tử Giang Hựu Thần! Ủng hộ lễ hội âm nhạc Red or White.

Kì tích đã xuất hiện!

Ầm ầm ầm…

Hết đám này đến đám khác lao về phía chúng tôi, người mỗi lúc một đông.

– Đưa cho tôi cái đơn gia nhập!

– Cho tôi một cái!

Những chiếc đơn đăng kí trong tay tôi cứ ít dần đi, người phía trước càng lúc càng đông nghẹt.

– Mọi người đừng chen lấn, đơn còn nhiều lắm, ai cũng có hết!

Tôi vừa cầm cờ huơ lấy huơ để, vừa gắng sức giữ gìn trật tự. Không ngờ sức ảnh hưởng của Giang Hựu Thần và tam đại tướng quân lại lớn đến thế! Mới được một lúc mà mọi người chạy ào ào về như thác đổ.

Nhân lúc mọi người đang hào hứng, tôi tranh thủ kiễn chân lên hét thật to:

– Mời các thành viên hôm nay đến phòng nhạc tập hợp, tham gia cuộc họp lần đầu giữa các thành viên.

Reng!

Tiếng chuông tan học lanh lảnh vang đến tai tôi. Tưởng tượng ra cảnh phòng nhạc đông lúc nhúc người, tôi như bị tiêm thuốc kích thích, không nói không rằng, ôm một chồng đơn xin đăng ký dày cộp chạy một mạch đến đó.

Xoạt!

Tôi đẩy mạnh cửa bước vào.

Khung cảnh trước mắt khiến tôi sững người, có cảm giác bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân: Phòng nhạc chẳng có đến một bóng người.

Phòng nhạc trống trơn như đang cười giễu sự vui mừng lúc nãy của tôi. Căn phòng bây giờ yên tĩnh đến mức một cái kim nhỏ rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.

Ôi…

Tôi đúng là ngốc, nghĩ mọi người sẽ nghe lời mình, đã thế lại còn ngoan ngoãn đến sớm nhất. Tôi nên biết trước họ sẽ không đến…

Vụ “Chiêu binh mãi mã” trưa nay náo nhiệt thật nhưng đó chỉ là cái vỏ bề ngoài thôi. Tại mọi người nhìn thấy hoàng tử British Giang Hựu Thần nhiệt tình, tích cực quá nên mới ủng hộ. Còn tôi, tôi chỉ là một bông hoa mờ nhạt mọc ở vách tường, dù cho làm gì cũng chẳng ai thèm để ý đến. Ha ha ha…

Tôi đau khổ cuối đầu xuống, chầm chậm quay người bước đi.

– Thái Linh! Bỏ cuộc đi! – Bỗng ở ngoài cửa vang lên một giọng nói, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Không ngờ là… An Vũ Phong

– Đừng làm khổ mình nữa! Từ bỏ đi! Khuôn mặt An Vũ Phong có vẻ hơi buồn phiền, giọng nói không còn vẻ sắc lạnh như mọi khi mà ngược lại rất dịu dàng, thông cảm. Cậu ấy bước lên trước, vỗ nhẹ vào vai tôi.

– An Vũ Phong… – Sự tủi thân và đau khổ bỗng chốc nhấn chìm trái tim tôi. Tôi thấy khóe mắt mình ươn ướt. Tôi lấy hết sức chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Phong. – Tôi không thể bỏ cuộc được!

– Sao cô phải khổ sở như vậy? Hắn không đáng để cho cô phải làm thế, hắn đâu có giúp đỡ cô! – Đột nhiên giọng điệu của Phong thay đổi, có vẻ hơi phẫn nộ. Cậu ấy nắm chặt vai tôi hơn. – Để tôi nói với Anna, cô không cần phải thi đấu gì với cô ta hết!

– Đừng! – Nhìn thấy An Vũ Phong quay người chuẩn bị bước đi, tôi vội vã chạy đến ngăn lại. – Tôi sẽ không bỏ cuộc! An Vũ Phong, nếu cậu ủng hộ tôi, vậy hãy đợi được nhìn thấy lúc tôi thành công.

– Cô… thật sự muốn tiếp tục sao? – Ánh mắt An Vũ Phong bắt đầu tối dần, giọng nói cũng trở nên yếu ớt. Chưa kịp đợi tôi trả lời, Phong đã đi lướt qua tôi, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Quay người lại nhìn theo bóng của Phong, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, không thể nói được đó là cảm giác gì…

***Tít tít…

Tôi mang tâm trạng chán nản đi về khu kí túc xá. Tôi bật vi tính lên rồi mở nick chat.

Không biết đèn nick của ai vẫn còn sáng. Tay tôi bắt đầu đánh máy, trong lòng cảm thấy có chút an ủi.

Tách tách tách!

Tôi yêu giai đẹp:Hề lố tiểu thư! Mau làm thử trắc nghiệm sau, nếu không làm bạn sẽ gặp đen đủi trong vòng một tuần.

A! Là nick “Tôi yêu trai đẹp”.

Cái nick gớm ghiếc này chả cần nói cũng biết, chính là bà bạn Ngọc Dĩnh. Nhỏ ta cứ nhìn thấy giai đẹp là sáng mắt lên như nhìn thấy vàng. Ha ha ha… Lại còn dám trù ẻo tôi đen đủi… nhỏ này đúng là chẳng hiểu bạn bè gì cả. Tôi cười đau khổ một lúc rồi nhấp chuột vào dòng địa chỉ dài ngoẵng đó.

Ai là một nửa của bạn? Cuối cùng bạn đã gặp được người trong mộng của mình, bạn sợ hãi vì không muốn mất người đó nhưng lại không có can đảm bộc bạch…

Muốn biết vị trí của anh ấy (cô ấy) trong lòng bạn? Anh ấy (cô ấy) có thật lòng yêu bạn không?

Trước khi bạn nói câu “I love you”, trắc nghiệm nhỏ dưới đây sẽ cho bạn đáp án.

Bùm chíu! Bắt đầu thôi, hãy tìm một nửa của mình! Khi tình yêu đến hãy nắm chặt tay anh ấy (cô ấy).

Vừa mở trang web đó ra ai dè nhìn thấy một đoạn giới thiệu khiến ai cũng phải tò mò.

Hóa ra là trắc nghiệm tình yêu! Tôi nhấp chuột vào ô cần điền.

Hãy đánh tên bạn vào đây: Thái Linh

Tôi thành thật đánh từng chữ.

Tên người trong lòng của bạn:…

Á! Sao thẳng thừng thế? Bắt buộc phải điền sao? Tôi do dự nhưng nhìn thấy phía dưới có hàng chữ: Xin hãy trả lời thành thật câu hỏi trắc nghiệm này!

Thôi, đã trót rồi! Dù gì cũng chỉ là bói toán thôi, lại chẳng ai nhìn thấy.

Tuy tôi nghĩ thế nhưng hai tay vẫn run run, cẩn thận đánh 3 chữ: Giang Hựu Thần.

Xong! Bây giờ xin bạn hãy nhấn nút OK để biết kết quả.

Kịch!

Cảm ơn đã tham gia! Đáp án của bạn sẽ được gửi tới hộp thư của nick “Tôi yêu giai đẹp”

Hả?!

Nhìn thấy hàng chữ cuối cùng hiện ra, tôi chết điếng người.

Tít tít…

Lại có tin nhắn mới!

Tôi yêu giai đẹp:Ha ha! Thái Linh! Bà bị mắc lỡm rồi!

Wall flower girl:Bà dám…

Tôi yêu giai đẹp:Hô Hô! Không ngờ bà thích cậu ta đến thế! Ha ha ha…

Nhìn thấy tin nhắn của Ngọc Dĩnh liên tục dùng biểu tượng mặt cười ngoác miệng để lêu lêu tôi, mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua.

Thái Linh ơi là Thái Linh! Trời sinh ra vốn đen đủi đã đành nhưng sao mày ngốc đến cỡ đó.

Tôi yêu giai đẹp:Được rồi, được rồi! Không chọc bà nữa! Bà mau lập một cái nick khác sau đó bà cũng có thể lừa người khác chơi. Tôi phải đi shopping đây! Lần sau gặp! Bye!

Wall flower girl:Đợi đã…

Chưa nói dứt câu thì Ngọc Dĩnh đã out khỏi nick.

Tôi trề dài môi nhìn đèn nick của Ngọc Dĩnh tắt phụt. Trong đầu tôi bỗng lóe lên ý tưởng: Hô hô hô! Mau đi lập một cái nick khác sau đó tìm nick của tam đại tướng quân, An Vũ Phong và Giang Hựu Thần để trêu họ chơi.

Khà khà khà!

Sau khi làm xong xuôi, tôi tiện tay vào mở hòm thư của mình.

Tách!

Bạn có thư

Hả?! Không thể nào! Sao nhanh thế đã có thư?!

Tôi vội vã xem tên người gửi.

Người gửi: Secreter

Secreter?

Người bí mật?!

Lâu lắm rồi không thấy ông ta liên lạc với tôi, nhiệm vụ trị bệnh cho Giang Hựu Thần đã tạm gác lại một bên. Hay là ông ta giận nhỉ?

Tôi sợ hãi mở thư, thấp tha thấp thỏm đọc.

Thái Linh! Lâu rồi không liên lạc, không biết mọi chuyện có tiến triển như bình thường không…

Tôi có tin là cô ở trường British còn thuận lợi hơn ở trường Maria. Phải nhớ câu này “Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng”

Biết mình biết người?

Chẳng nhẽ người bí mật muốn tôi đi thăm dò tình hình của Anna…

– Nào! Mọi người làm lại lần nữa. Nghe tôi hướng dẫn!

– Yes!

– Nhóm bên trái giọng hơi đục, không rõ lắm, chúng ta là nữ sinh trường Maria, giọng phải trong, tràn đầy sức sống.

– Yes!

Tôi đứng nấp ở tường, nhìn lên mọi thứ trước mặt qua khe hở của lá cây. Mấy chục nữ sinh trường Maria đang đứng xếp thành ba nhóm ngay ngắn: trái, giữa và phải. Mỗi người đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, ánh mắt sáng rực nhìn về phía trung tâm.

– Tưởng tượng mình đang ở trên một thảo nguyên bao la, hãy để giọng hát của mình vang thật xa. – Người đứng ở trung tâm đó chính là Anna. Lúc này trông nhỏ ta chẳng giống một búp bê barbie yếu đuối mà trái lại vô cùng chuyên nghiệp, trông dáng vẻ rất nghiêm túc, đứng ở vị trí chỉ huy rất hoành tráng.

– A à á a a… – Ba đội lại luyện âm, so với ban nãy có sức sống hơn nhiều.

– Mọi người khá lắm! Có thể đặt lưỡi về phía sau lần nữa để luồn hơi đi từ bụng ra…

Tách tách!

Trán tôi có một giọt mồ hôi to như hạt đậu. Anna lợi hại thật! Dường như cái gì cũng biết, còn tôi thì…

Nghĩ đoạn, tâm trạng tôi nặng trĩu.

– Hôm nay tập đến đây thôi. Hi vọng lần sau mọi người ai cũng đến tập đúng giờ! – Anna vẫy tay, nở một nụ cười mãn nguyện.

Các đội trong nhóm họp xướng dần dần giải tán. Nhìn cũng đủ biết họ đều rất tín nhiệm đội trưởng Anna. Tôi thở dài, định nhảy xuống dưới để chuồn đi, đột nhiên thấy Anna vẫn còn im lặng đứng ở chỗ cũ.

Không phải đã luyện tập xong rồi sao? Sao vẫn chưa về?

Tôi hơi tò mò, lại trèo lên tường xem nhất cử nhất động của Anna.

Cả một ngày làm việc mệt mỏi, mặt trời như vươn dài đôi chân, vội vã rảo bước về nhà. Trên bầu trời chỉ còn chút tia sáng màu cam hiền hòa.

Các nữ sinh khác dần dần rời khỏi sân vận động. Bây giờ chỉ còn bóng Anna được kéo dài ra bởi bóng hoàng hôn.

Anna đứng im, nhỏ nhíu mày, một tay chống cằm như đang suy nghĩ gì đó.

Khuôn mặt Anna đang chìm trong suy nghĩ căng thẳng bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, đi đến chỗ các đội lúc nãy xếp hàng, giơ tay ra vung lên một đường rồi lại giơ tay lên vung về chỗ khác.

A! Anna vẫn còn ở lại sân vận động một mình, nhỏ ta vất vả quá nhỉ!

Nhỏ ta giơ tay lên, lúc thì đứng ở đây so sánh, lúc thì ở chỗ kia nhẩm tính, liên tục đi đi lại lại mấy vòng. Mỗi khi đến chỗ quan trọng, Anna hơi khom lưng xuống, dùng phấn vẽ lên mặt đất để đánh dấu.

Đây có đúng là Anna cao quý thường ngày?

Nhỏ ta lúc này trông rất nghiêm túc, ánh mắt làm việc đến nhập tâm, đôi lông mày đẹp vì suy tư nên lúc thì nhíu lại, lúc lại giãn ra.

Vầng mặt trời đỏ ối đã lặn xuống đằng chân trời xa. Trên trời thi thoảng có một chú chim non bay qua tìm về tổ. Gió thổi làm lá cây kêu xào xạc xào xạc.

Xem ra Anna đã thấm mệt. Nhỏ lấy tay che miệng rồi ngáp dài. Tôi cứ nghĩ Anna sẽ dừng lại để về nhà nhưng không ngờ nhỏ giơ tay lên day day hai thái dương ở đầu rồi lại tiếp tục làm. Lúc Anna tiến gần về chỗ tôi đang nấp hai bước, tôi nhìn rõ trên trán Anna mồ hôi rơi tí tách như những viên trân châu, nhưng có lẽ Anna không có chút cảm giác gì.

Nhìn Anna rất chuyên tâm làm công việc, lòng tôi giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném đá xuống, mặt nước rung động gợn sóng.

Từ trước đến giờ Anna là một người trời sinh ra đã thông minh, nữ tính hơn tôi, làm bất cứ việc gì cũng rất tỉ mẩn, chẳng có gì làm khó được cô ta. Một Anna như thế thì trước việc gì cũng không cần phải lo lắng mới đúng, chỉ cần sử dụng trí thông minh, khéo léo của mình đúng lúc đúng chỗ không phải sẽ thành công một cách dễ dàng sao?

Nhưng hình ảnh Anna trước mắt đã làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng bấy lâu của tôi.

Không chỉ như thế, tôi cảm thấy… chưa bao giờ xúc động như lúc này.

Hóa ra đằng sau ánh hào quang chói lóa là bao nhiêu sự gian khổ. Chẳng ai không chịu bỏ ra cái gì mà thành công dễ dàng.

Vậy… tôi thì sao? Người luôn ngưỡng mộ Anna là tôi thì sao?

Tôi luôn nghĩ rằng Anna đứng ở vị trí cao tít tắp trên mình, như vậy tôi có phải là kẻ yếu đuối không? Một người như tôi sao có thể nói yêu Giang Hựu Thần? Làm sao có tư cách bảo vệ Giang Hựu Thần?

Tôi hiểu rồi… Anna! Yên tâm đi! Tôi sẽ không để cậu thắng dễ dàng đâu.

Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống, trong lòng tràn ngập dũng khí phấn đấu và sự quyết tâm. Tôi rảo bước chạy thật nhanh về nhà.

Bóng người đang bận rộn làm việc trên sân vận động bỗng dừng lại một lúc, nở một nụ cười rạng rỡ dưới bóng hoàng hôn.

***Ngày hôm sau, tôi chạy như con thoi khắp trường. Mất nửa ngày trời mới thông báo được hết cho tất cả mọi người. Lúc tan học, sự nổ lực của tôi cuối cùng cũng được đền đáp. Phòng học nhạc số một không còn trống trơn như trước. Có mười thành viên trông rất hiên ngang đang đứng ở giữa phòng đợi tôi phát hiệu lệnh.

– Các bạn… bây giờ… các thành viên đội Red Knight tập hợp! – Tôi lấy hết can đảm hô lên, muốn tất cả bọn họ tập trung lại với nhau.

– Ôi… thật vô vị! Chỉ muốn về nhà. Luyện tập chẳng có tý hứng thú nào.

– Tôi thấy chán òm…

– Vả lại cũng chưa chắc thắng được, hát đại cho nó xong đi, việc gì phải luyện tập chi cho mệt…

Tôi lấy hết dũng khí thế mà lại chỉ là những lời than thở vang đến bên tai.

Tuy tôi tràn đầy tự tin nhưng thấy họ tiêu cực như thế làm tinh thần tôi cũng bị ảnh hưởng theo, giảm đi đôi chút.

Không được! Không được bi quan được nữa.

Đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Anna nỗ lực luyện tập, lời thề danh dự của mình vẫn còn vang vọng bên tai rõ mồn một. Tôi lắc đầu lia lịa, lấy lại tinh thần, làm ra vẻ đầy sức sống, sung mãn:

– Mọi người chắc không tự tin lắm về lần thi sắp tới nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta đồng lòng sẽ có kì tích xuất hiện!

– Hừ! Kì tích cái gì chứ! Đội Anna mạnh thế, hơn nữa hợp xướng vốn là thế mạnh của con gái, sao có nổi kì tích?!

– Chúng ta phải thử xem mới biết được chứ! – Tuy tôi không dám chắc nhưng đã có trong tay bản “Kế hoạch quyết chiến” mà tôi mất cả buổi tối hôm qua mới soạn ra, tôi vẫn nuôi chút hy vọng.

– Thử xem?! – Mười người kia sững ra, nhìn nhau một lát, nắm chặt tay lại rồi lại tập trung ánh mắt nhìn về phía tôi chằm chằm.

Phải chớp thời cơ ngay!

– Mời xem! – Tôi lập tức lấy bản vẽ minh họa đã chuẩn bị sẵn ra. Nó to đúng bằng tờ lịch treo tường.

– Woa!

– Hình trái tim to quá!

– Màu sắc lại khác nhau!

Mọi người nhìn mười hình vẽ được ký hiệu bằng mười màu khác nhau trên bản vẽ, mắt trố hết cả ra.

Hay lắm! Hay lắm! Đây chính là phản ứng mà tôi mong đợi. Tôi cười sung sướng nói tiếp.

– Bây giờ bắt đầu xếp theo từng đội! Ba cậu… Hai cậu này… Cậu thì…

Dựa theo sơ đồ bản vẽ, tôi kiên nhẫn hướng dẫn từng nam sinh đứng theo vị trí của mình, trong lòng bỗng có cảm giác thành công đang ở rất gần tầm tay.

Không sai! Cách sắp xếp này… chính là tuyệt chiêu của Thái Linh đây… hợp xướng hình trái tim!

– Đúng là đội hợp xướng hỗn tạp thế mà bây giờ thành một đội chỉnh tề đâu vào đó! – Bỗng một giọng nói dịu dàng như một cơn gió vang vào phòng nhạc.

– Giang Hựu Thần?! – Quả nhiên người bước vào không phải ai khác, chính là đệ nhất hoàng tử của trường British và tam đại tướng quân.

– Cũng khá đấy! – Lại có một giọng nói khác cất lên. Tôi ngẩng đầu nhìn, ai ngờ người đó là An Vũ Phong. Không biết cậu ta đến từ lúc nào!

– An Vũ Phong! – Tôi thấy vui vì mọi ngưòi đều đến. Hơn nữa, họ đều đến giúp đỡ và động viên tôi.

– Gì mà phải hét tướng lên thế! Giữ tí nữa còn hát! – Tiếng hét mừng rỡ của tôi làm ai cũng quay ra nhìn Phong. An Vũ Phong không được tự nhiên lắm, vội giục tôi rồi đứng sang một bên.

– OK! Đã ổn định đội hình, bắt đầu tập thôi! Tôi hưng phấn vỗ tay, quay người đi nhưng thấy ánh mắt của mười thành viên cứ ngó tôi không dời.

– Các cậu… cảm thấy có gì đó không thỏa đáng sao? – Tôi giật bắn mình, sợ kế hoạch mình vạch ra không được mọi người ủng hộ, hơi lo lắng. – Xin lỗi! Tôi tự ý sắp xếp mà không thèm để ý các cậu có bằng lòng không…

– Không dám tin cậu ta cũng có đầu óc sáng tạo đó chứ…

– Ừ! Cách sắp xếp này không đến nỗi tồi, có lẽ sẽ được cộng thêm hai điểm vì tạo hình đẹp…

– Cứ thử xem thế nào, tôi cũng có chút hứng thú rồi đó…

Tôi vừa mừng vừa lo nhìn đội hình đang sắp xếp thành hình trái tim, bọn họ xì xào bàn tán. Ban nãy còn nói những lời làm tôi chán nản, thất vọng thế mà bây giờ lại trở nên rất đáng yêu.

Thoắt một cái, tôi cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi ưỡn ngực, vươn vai, tự tin vô cùng dõng dạc tuyên bố:

– Tôi còn một cách khác có thể sẽ giúp chúng ta có thêm điểm quyết định giành chiến thắng ở lễ hội âm nhạc Red or White.

– Thái Lăng! Những thứ cậu cần tôi tìm được rồi!

Kì Dực ôm một đống báo được cuộn tròn lại chạy vào phòng nhạc.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Mở các cuộn báo đó ra, ở trong đó có rất nhiều bút lông và giấy trắng tinh.

– Rồi! Mỗi người sẽ cầm một cái bút lông. Phần thi cuối cùng của lễ hội âm nhạc là phần quyết định, chúng ta sẽ vừa hợp xướng vừa kết hợp viết thư pháp. – Trông tôi rất hào hứng, cầm lấy cái bút lông, huơ một cái trong không trung để tượng trưng.

– Bây giờ chuẩn bị lên mực!

– Mực?! – Kì Dực bỗng thộn người ra. – Mực gì?

– Là mực tàu dùng để viết thư pháp đó! – Tôi cũng nghệt ra, bây giờ mới phát hiện lúc nãy Kì Dực chỉ mang có mỗi giấy và bút lông đến, chẳng thấy mực đâu cả.

– Cậu không nói sao tôi biết được! – Kì Dực nói rõ to. – Đợi đó để tôi đi mua!

Nói xong, mặt Kì Dực dài thuỗn ra, cậu ta chạy vội ra ngoài. Tôi như nghĩ ra cái gì, vội gọi cậu ta lại.

– Đợi đã! Nhớ phải mua loại mực nhãn hiệu Tào Tuyết Cần[2]!

– Xoẹt!

– Câu nói của tôi làm cả phòng nhạc lặng ngắt như tờ, họ ngạc nhiên há hốc miệng nhìn tôi, mắt ai cũng trợn trừng lên như bất ngờ lắm.

– Này, Thái Lăng! Có phải cậu định nói là mực hiệu Tào Tố Công… – Giang Hựu Thần cố nén cười đến nỗi mặt hơi đỏ, cố gắng lắm mới nói ra được một câu.

– Ha ha ha… Ha ha ha…

Câu nói của Hựu Thần như phá vỡ sự tĩnh lặng vừa rồi, ai cũng ôm bụng cười nghiêng ngả. Mặt tôi đỏ bừng. Khi nãy Kì Dực đang giận đùng đùng thế mà bây giờ cũng gãi đầu buồn cưòi.

– Nhìn xem! Đây là gì?! – Giang Hựu Thần như nhà ảo thuật rút từ đống giấy và bút lông ra một vật vuông vuông, mỉm cười bước về phía tôi.

– Nghiên mực! – Hơn nữa lại là một cái nghiên mực to đùng. Hơ hơ! Không có mực tàu sẵn thì ta tự mài vậy. Tôi vui vẻ nhưng lại hơi ngạc nhiên, nhếch lông mày lên. Bao nhiêu người phải viết thư pháp thì ai mài mực đây?

– Để tôi! – Thình lình một giọng nói lạnh lùng cất lên, tôi ngước đầu, Nghiêm Ngôn lấy chiếc nghiên mực từ tay Giang Hựu Thần, đi về một bên, còn một người khác thì lấy trong ba lô ra một chai nước, chuẩn bị đổ nước vào nghiên để mài mực.

– May quá! Mọi người đợi một lát, sắp tập được rồi! – Mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ cần đợi gió đông mà gió đông cũng sắp đến rồi. Tôi phấn khích liên tục huơ huơ bút, nói rất hùng hồn trước mặt các thành viên khác.

– Đợi đã! Có thể nói cho tôi biết mấy thứ này lấy ở đâu ra không! – Ân Địa Nguyên nãy giờ cứ đứng im ở một chỗ xem tất cả bỗng đột ngột hỏi.

– À! Không phải Thái Lăng nói sao, phải tiết kiệm tiền, tớ đến câu lạc bộ thư pháp lấy giấy bút mang đến đây đó! – Kì Dực vuốt mái tóc màu hung đỏ của mình, giơ tay về phía tôi, nói rất ngang nhiên.

– Cái gì!?! – Tôi cứng đơ ngưòi. Không phải chứ?! Tôi chỉ luôn mồm nói là tiết kiệm nhưng Kì Dực lại lấy hết giấy bút của câu lạc bộ thư pháp mang đến! Vậy… vậy chẳng phải là cướp trắng trợn của người khác sao?

– Nguyên! Mai nhờ cậu đi mua giúp một ít bút để đem trả lại cho câu lạc bộ thư pháp! – Giọng nói bình tĩnh của Hựu vang lên làm tôi lấy lại tinh thần, vừa quay đầu lại thấy cậu ấy mỉm cười, gật đầu nhìn tôi, hai mắt hiện lên hai chữ to tướng: Đồng ý.

– Được! – Ân Địa Nguyên gật đầu. Nhưng sau đó cậu ta nhíu mày, nhìn tôi nghi hoặc. – Cậu thấy cách đó ổn không? Làm gì có chuyện thi hát lại viết thư pháp?!

Nhìn đôi mắt nghi hoặc của Ân Địa Nguyên, tôi thấy hơi bất an nhưng rất nhanh lấy lại tinh tưởng, gật đầu lia lịa.

– Tôi thấy không đến nổi nào! Chúng ta trong lúc hát hợp xướng kết hợp thêm thư pháp tập thể, như vậy sẽ thể hiện được sự đoàn kết.

– Vậy… – Mắt kiếng của Ân Địa Nguyên như phát sáng, trầm ngâm rồi quay người đi chỗ khác. Nhìn dáng vẻ lặng lẽ của cậu ta, trong lòng tôi khấp khởi vui mừng. Tốt quá! Ân Địa Nguyên cũng ủng hộ mình rồi.

– Mực mài xong rồi! – Một giọng nói trầm trầm cất lên. Tôi quay đầu lại thấy Nghiêm Ngôn vẫy tay. Chiếc nghiên mực to đùng bên cạnh cậu ta toàn là mực đen đặc.

– Mọi người ơi! Chuẩn bị xong rồi! Bây giờ bắt đầu chính thức luyện tập. – Tôi cảm kích nhìn Nghiêm Ngôn, vui sướng giơ bút lông lên, tuyên bố dõng dạc.

***Cạch… cạch… cạch…

Xoạt… xoạt… xoạt….

Trong phòng nhạc hiện lên một cảnh vô cùng hoành tráng: Mười mấy thành viên tay như múa, cúi xuống mài mực, huơ huơ bút lông. Mọi người đều tập trung cao độ vào “Biểu diễn hợp xướng kiêm thư pháp”.

Dưới sự chỉ huy của tôi, một số thành viên vẫn giữ nguyên vị trí của mình trong hình tròn trái tim để tiến hành hợp xướng, một số người đứng ở giữa vòng tròn trái tim để biểu diễn thư pháp. Như vậy xem ra đây không còn là buổi hợp xướng đơn thuần mà là một bữa tiệc thịnh soạn của màn biểu diễn giành cho thính giác và thị giác.

Ha ha ha… Xem ra Thái Linh này đúng là thiên tài mới “khai quật”! Nhân tài mà hậu thế nuôi dưỡng! Tôi đã thành công khi vận dụng trí thông minh và tài năng ít ỏi của mình để làm nên kiệt tác.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Bên tai vang lên tràng vỗ tay cổ vũ nghe rất tuyệt. Tôi như bị kích động nhắm mắt lại, vừa cao giọng hát, vừa tự mình say sưa.

– Này! Cậu đứng xích ra một chút! Tôi không viết chữ được!

– Cái gì! Trong đội xếp tôi ở vị trí này mà! Chữ cậu viết to quá thì có!

– Tránh ra! Tôi còn phải viết nốt chữ cuối cùng nữa!

– Cậu đổi hàng khác đi! Đây là chỗ của tôi!

Đúng lúc tôi đang đắm đuối trong cầu vòng bảy sắc thì bên cạnh vọng lại tiếng cãi nhau chí chóe.

Tôi giật mình, vội vã quay đầu sang nhìn. Chúa ơi! Chỉ thấy mấy thành viên phân công viết thư pháp đã ngừng viết. Mỗi ngưòi tay nắm chặt bút, chống nạnh, mắt gườm gườm tức giận. Báo động! Đang nổ ra “Chiến tranh đấu khẩu”. Hóa ra vì lúc viết thư pháp sẽ phát sinh ra chuyện vị trí bị dịch chuyển, thêm vào đó những thành viên này không có kinh nghiệm nên lúc biểu diễn đã đụng phải nhau dẫn đến “xung đột”, làm cho tình trạng xấu thế này.

– Mọi người! Bây giờ đang luyện tập, đừng cãi nhau nữa… – Tôi vội vàng đi đến, nhưng chưa kịp dứt lời khuyên thì đã bị cướp lời.

– Hừ! Cái tên này! Đứng im dùm đi, cứ động đậy làm tôi viết nguệch bây giờ!

– Ông chẳng biết cách viết thì viết sao nổi?

– Đội hình loạn cào cao! Cái gì mà biểu diễn thư pháp chớ! Trò này đúng là vớ vẫn!

Không khí ôn hòa, vui vẻ lúc nãy biến mất từ lúc nào. Lúc này đập vào tai tôi chỉ toàn là oán thán, trách móc.

Tôi buồn bã, ngẩng đầu lên muốn tìm được sự giúp đỡ nhưng nhìn thấy Hựu đang nhíu mày, mắt kiếng của Ân Địa Nguyên như phát ra luồng khí lạnh.

Những thành viên còn lại cũng lắc đầu nguầy nguậy, dường như đã hết hi vọng với tôi.

Lẽ nào… tôi đã làm một việc sai lầm hết thuốc chữa?!

Không!

Trong đầu tôi bỗng lóe lên hình ảnh Anna ở sân vận động trường Maria ngày hôm qua… Anna vừa so sánh vừa đánh, đi đi lại lại rất nhiều. Ai có thể chứng minh mỗi quyết định của Anna đều là đúng đắn.

– Xin mọi người hãy tin tôi! – Tôi rất muốn hét thật to để bọn họ lấy lại tinh thần nhưng sức lại không đủ. – Tôi tin chỉ cần quyết tâm là sẽ thành công!

– Nếu như lần sau vẫn không được thì sao?

– Đúng đấy!

Mọi người có vẻ chán nản, lần lượt oán than.

– Nhưng trên thế giới này có biết bao nhiêu việc, nếu như chúng ta không thử làm thì ai biết mình sẽ làm được hay không? Nếu như vừa mới bắt đầu đã nghĩ không thể thành công thế thì đời người cần có bắt đầu làm gì? – Tôi sốt ruột như có lửa đốt, bỗng buột miệng nói ra một câu mà ngay đến bản thân cũng phải giật mình.

Yên ắng…

Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Những thành viên đang cãi nhau ỏm tỏi bỗng đình chiến, quay sang tròn mắt há miệng nhìn tôi.

Giang Hựu Thần nhìn tôi như vẻ muốn nói điều gì, mắt kiếng của Ân Địa Nguyên không phát quang nữa, Nghiêm Ngôn im lặng ngẩng đầu lên, mắt Kì Dực thì trợn trừng lên. An Vũ Phong nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cứ như lần đầu quen biết tôi vậy.

Năm phút sau…

– Thái Lăng nói đúng lắm!

– Thái Lăng! Bọn tôi tin cậu!

– Thái Lăng! Chúng ta tiếp tục luyện tập thôi! Cùng nhau thử xem, biết đâu lại thắng!

Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Tiếng cãi nhau ồn ào vừa rồi bỗng chốc biến thành một tràng ca ngợi lên tận mây xanh! Các thành viên đều cảm kích lao đến, vây quanh tôi. Ai nấy nhìn tôi với đôi mắt vô cùng khâm phục. Lúc đó, tôi thấy mình như biến thành bậc thánh nhân đến nơi.

Bỗng – Két!

Cửa phòng nhạc mở ra.

– Là Anna kìa!

– Công chúa barbie Anna!

Mấy thành viên vừa rồi nhìn tôi với ánh mắt khâm phục thì nay chuyển ngay tầm nhìn ra chỗ khác. Ai cũng đang nhìn chằm chằm Anna đang cất bước chân cao quý của mình đi vào trong phòng.

Hừ… Tại sao nhỏ Anna lại xuất hiện đúng lúc này chứ? Vừa rồi tôi cứ ngỡ mình là thánh nhân nhưng bây giờ lại có cảm giác là thánh nhân bị thất sủng.

Hu hu hu…

Tôi khóc không thành tiếng, khẽ run lên một lúc. Hôm nay Anna đẹp thật!

Nhỏ mặc một bộ váy tây màu vàng, tóc bóng mượt đến nỗi như tỏa ra ánh sáng. Bất kể lúc nào nhỏ cũng tỏa ánh hào quang.

Anna bước nhanh vào, đi thẳng đến trước mặt Giang Hựu Thần.

– Hựu! Đi với mình một lát! Tối nay có việc! – Anna chớp đôi mắt đẹp mê li, nói ngọt ngào. – Phu nhân dặn nhất định chúng ta phải đến dự tiệc!

– Được! – Giang Hựu Thần quay lại nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh. Nghe Anna nhắc đến phu nhân, Hựu khẽ gật đầu, theo Anna rời khỏi phòng nhạc.

Cậu… cậu ấy đi sao…

Đi như thế, cũng không quay lại nhìn tôi lấy một cái!

Quay… quay lại… mau quay đầu lại!

Nhìn theo bóng của Giang Hựu Thần, tôi khẽ lẩm nhẩm nhưng cậu ấy đã đi ra đến cửa. Tim tôi nặng trĩu.

Vụt!

Đúng lúc Giang Hựu Thần sắp bước ra khỏi cửa, thình lình cậu ấy quay lại nháy mắt với tôi. Đôi mắt nghịch ngợm đó như muốn nói – Đừng ghen đấy! Mọi việc ở đây giao lại cho cậu!

Xoạt!

Mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua, trong người sôi ùng ục như nước ở 100 độ. Tôi cố gắng căng mắt…

Nhưng tận đáy lòng tôi có cảm giác chua xót lan dần khắp nơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.