Blue Melody
Địa điểm:
Hội trường trường British
Khu ký túc xá trường British
Văn phòng hội hội sinh trường British
Sân vận động trường British
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria
Anna – học sinh lớp 12 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 12 trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 12 trường British
Kì Dực – học sinh lớp 12 trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 12 trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Con nguyện lướt trên phím đàn dạo khúc sông xanh
Danuyp
Dưới ánh trăng cùng anh khe khẽ ngân nga
Chúa đáp: Lời nguyện ước ta đã nghe thấy…
Thế là tôi thấy cảnh
Anh và cô gái khác tay trong tay điệu vũ say sưa.
oOo
Boong! Boong! Boong! Boong! Boong! Boong! Boong!
Tiếng chuông đồng hồ cỡ lớn vang lên đúng bảy hồi, cánh cửa của hội trường British từ từ mở ra.
Chiếc thảm đỏ được trải dài từ trong hội trường ra tận cửa. Bốn chữ “Hội trường trường British” ánh lên màu bạc, xung quanh còn được trang trí bằng cờ hoa đủ màu sắc. Năm chùm bóng bay nhiều sắc màu như đang đung đưa theo từng đoàn người ra vào.
Đứng trước cửa hội trường được trang hoàng rất bắt mắt, trong lòng tôi thấp thỏm không yên.
– Hoan nghênh hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ mới – Thái Lăng! Một giọng nói tràn đầy niềm vui và nhiệt huyết vang lên từ chiếc loa phóng thanh.
Vụt!
Chiếc đèn sân khấu hắt ánh sáng từ trên cao xuống, chiếu sáng cả người tôi, khắp hội trường cũng được chiếu sáng rõ như ban ngày.
– Ô!
– A!
Đột nhiên có hai đám nữ sinh từ hội trường chạy bổ ra. Họ không nói năng gì mà xếp thành hai hàng ngay ngắn, đứng thẳng tắp, những tiếng gào thét reo hò như muốn nhấn chìm cả người tôi. Ai cũng hưng phấn cầm dải lụa vàng rồi hét rất to rõ ràng: – “Các nữ sinh trường Maria đón chào tân hội trưởng Thái Lăng!”
– Tân hội trưởng! Thái Lăng! Tân hội trưởng! Thái Lăng!
Nữ sinh?! Nữ sinh trường Maria?!
Tôi tròn mắt há miệng kinh ngạc nhìn, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Tôi cố gắng dụi mắt nhưng khi định thần lại, miệng còn há to hơn.
Hai nữ sinh đứng hàng đầu tiên ăn mặc lòe loẹt như cá bảy màu, đó không phải là hai bà bạn thân từ hồi để chỏm Thượng Hội và Ngọc Dĩnh sao? Trời đất thiên địa ơi! Hai nhỏ đó gào khẩu hiệu to nhất, lại còn làm ra vẻ dễ thương, chớp chớp mắt nhìn tôi. Không phải! Hình như ánh mắt của hai nhỏ đó không phải dành cho tôi mà là phía sau lưng tôi mới đúng…
Tôi vội quay đầu lại, ai dè nhìn thấy một khuôn mặt rất đỗi thân quen: Mái tóc dài, chiếc khuyên kim cương sáng lấp lánh… là An Vũ Phong.
Tôi nghệt mặt ra nhìn đám nữ sinh đang phát cuồng xô lấn, chen chúc nhau để tranh lên trước. Mắt ai cũng biến hết thành hình trái tim. Tôi thấy sợ đến rùng mình, mãi lâu sau tôi mới trấn tĩnh được, ngậm miệng vào, quay đầu lại thì thầm:
– Sao bọn họ… lại ở đây?
– Ha ha! Thái Lăng! Câu này cậu phải hỏi hậu duệ của chủ tịch trường British là tôi, Lâm Tử Hạo mới đúng! – Tai tôi không nghe thấy giọng nói như sức hút nam châm của An Vũ Phong nhưng lại nghe thấy một giọng nói rất giảo hoạt.
– Lâm Tử Hạo! – Không cần nói cũng biết cái tên mặt dày như mo cau đó là ai. Tôi quay đầu sang, đập ngay vào mắt là cái mũi diều hâu to tướng, sau đó là mái tóc nhuộm màu vàng. Lâm Tử Hạo liếc xéo tôi một cái, hắn ghen tị ra mặt.
– Hơ hơ! Trợ lý Lâm này, cậu chuyên tâm với công việc quá nhỉ! Buổi tiếp đón hôm nay long trọng lắm. Đối với một người dựa vào chính năng lực của mình để giành chiến thắng như Thái Lăng mà nói thì cũng đáng lắm! – Tôi chưa biết nên đối phó lại với bộ dạng vênh váo của Lâm Tử Hạo thế nào thì thình lình, An Vũ Phong tiến lên trước một bước, đứng chen vào giữa tôi và tên Hạo. Phong vừa cười ma mãnh vừa vuốt tóc.
Cậu ta đột nhiên quay người lại, nói rất to với đám nữ sinh đang rất hưng phấn đứng ở đằng sau:
– Mọi người hãy dành cho tân hội trưởng Thái Lăng một tràng vỗ tay nào!
– Thái Lăng! Cậu thật tuyệt vời! Lãnh đạo toàn những handsome boy.
– Thái Lăng giỏi lắm! Giỏi lắm!
Câu nói của An Vũ Phong như có ma lực làm đám nữ sinh cao hứng hơn, họ gào thét làm tôi suýt nổ màng nhĩ.
Trời ạ! Đó là khẩu hiệu gì vậy?
Tôi sững người ra ở một chỗ, quay đầu sang nhìn Lâm Tử Hạo. Tên Hạo mặt tối sầm lại, hậm hực quay người đi rồi rời khỏi.
Tôi đi cùng An Vũ Phong vào hội trường lớn. Nơi này được trang trí y như có vũ hội. Dưới những tia sáng mập mờ, ánh đèn neon như xoay tròn sáng lấp lánh, không khí âm nhạc sôi động làm người khác chỉ muốn thả lỏng cơ thể, nhảy hết mình trong sự vui vẻ.
– Thái Lăng! Chúc mừng cậu trở thành tân hội trưởng hội học sinh! – May nhờ có An Vũ Phong đuổi cổ tên Hạo đi giùm tôi. Tôi đang định đi tìm một nơi nào đó để hít thở không khí thì bỗng có một giọng nói rất ngọt ngào vang đến.
– Cám ơn cậu… Anna! – Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt búp bê của Anna, tôi đều cảm thấy lúng túng, đến nói cũng lắp ba lắp bắp.
– Ha ha! Cậu khách sáo quá! Nhưng làm hội trưởng hội học sinh không phải là chuyện dễ dàng đâu! – Anna khẽ chớp đôi mắt tuyệt đẹp, sau đó duyên dáng xoay người, nhìn về phía sau. – Hựu! Cậu nói xem có đúng không?
Hựu… Giang Hựu Thần!
Bộp bộp bộp!
Có tiếng bước chân chậm rãi đi về phía tôi. Tôi không dám ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói ấm áp, thân quen đã vang đến tai tôi từ lúc nào:
– Thái Lăng! Chúc mừng cậu!
– Cám ơn… – Giọng tôi có vẻ hơi run run, may mà lúc đó đột nhiên vang lên điệu nhạc rất mê lòng người.
Tôi ngẩng đầu thấy Hựu đang mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt Hựu đen nháy như hạt trân châu, dưới ánh đèn neon phản chiếu trông còn giống cả viên pha lê, khuôn mặt rạng rỡ như hoa anh đào đang nở. Nụ cười cậu ấy rất đẹp. Không, phải nói rất quyến rũ.
Nhìn khuôn mặt Hựu, tim tôi như bị cái gì đó va vào, đập liên hồi, trong đầu cứ hiện lại hình ảnh sáng nay, khi ở lễ bầu chọn, cậu ấy đã làm tất cả vì tôi. Lúc đó trông Hựu như anh hùng cái thế trên ngọn cân đẩu vân…
Từng đôi nam nữ đi lướt qua chỗ chúng tôi đứng, tiếng nhạc dần dần mạnh hơn.
Giọng nói ngọt ngào của Anna đã cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
– Hựu! Hôm nay mình vui lắm! Cậu có thể nhảy cùng mình một bản không? – Nụ cười trên khuôn mặt Anna còn rực rỡ hơn cả hoa hướng dương, thật thuần khiết làm người khác không thể từ chối.
Hựu Thần hơi ngạc nhiên, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt, cậu ấy quay lại nhìn tôi.
Anna dường như đoán được Hựu đang nghĩ gì, nhỏ quay đầu sang, cười rất tự nhiên:
– Tuy làm thế này là cướp mất vị trí nhân vật chính ngày hôm nay của Thái Lăng nhưng tôi nghĩ chắc cậu không để ý đâu!
– À… ừ… tôi không để ý đâu! – Tôi hiểu ý của Anna, vội vã lắc đầu, phối hợp cùng nhỏ.
Giang Hựu Thần nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, rảo bước nhanh đến trước mặt Anna, kéo đôi găng tay màu trắng lên trông rất lịch lãm giơ tay trái ra, hơi khom người:
– Anna! Mình có được vinh dự nhảy với cậu một bản không?
– Mình bằng lòng! – Anna nhìn đôi mắt dịu dàng của Hựu, nhẹ nhàng đưa một tay ra, đặt lên tay của Hựu.
Xoạt!
Hội trường đang tối mập mờ bỗng chiếc đèn sân khấu sáng bừng lên làm ai cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh hoàng tử Giang Hựu Thần cùng công chúa Anna sắp bắt đầu nhảy.
Một tay Hựu giữ lấy eo của Anna. Mái tóc dài mượt mà, ánh lên tia sáng của Anna như khẽ bay bay. Nhạc nổi lên…
Bản nhạc dường như đã được người ta kiểm tra rất kỹ càng, chau chuốt, giai điệu trầm trầm vang khắp nơi. Bản nhạc “Dạ khúc sông Danuyp xanh” du dương vang khắp hội trường.
– Ôi! Anna của trường Maria và đệ nhất hoàng tử British Giang Hựu Thần đúng là cặp đẹp đôi!
– Đẹp quá đi mất!
– Thật tuyệt vời!
Mọi người có mặt tại đây đều như chìm vào trong bóng tối, tất cả ánh sáng đều tập trung lại dành cho cặp đôi Giang Hựu Thần và Anna. Theo giai điệu bản nhạc, Giang Hựu Thần giơ tay lên để Anna xoay người. Những hạt pha lê đính trên váy Anna khẽ rung động, tưởng chừng đó là những đám mây nhỏ trên bầu trời. Bước nhảy của Hựu Thần khoan thai. Anna thì giống như một thiên thần bé nhỏ giáng trần, cứ xoay người, xoay người theo điệu nhạc…
Bản nhạc vang vọng truyền đến tai tôi, lan vào tận tâm hồn. Nhưng nhìn thấy cảnh trước mặt mình đẹp như một bức bích họa, tim tôi không hiểu sao thắt lại.
Đứng trước mặt Hựu, Anna đẹp như một nàng công chúa barbie, mỗi ánh mắt của nhỏ cũng đủ để làm cả hội trường náo nhiệt lên. Có lẽ tất cả các nam sinh đều thích những cô gái đẹp và đáng yêu như thế. Anna và Hựu đứng cạnh nhau trông càng tuyệt vời hơn, mọi động tác, cử chỉ của họ đều đẹp mê hồn.
Ánh mắt Hựu ấm áp vô cùng, cậu im lặng nhìn nàng công chúa trước mặt mình. Sự ấm áp trong đôi mắt đó lại không thuộc về tôi…
Tôi chỉ dám đứng phía xa của sân khấu, đứng quan sát vẻ mặt hạnh phúc của hai người bọn họ…
Nghĩ đoạn, tôi thấy mũi mình cay cay, trong lòng rất khó chịu… Hình như có cái gì đó sắp trào ra ở khóe mắt.
Tôi cố gắng kìm nén bản thân nhưng cảm giác cay cay ở mắt càng lúc càng mạnh… Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra: Trong trái tim mình, Hựu chiếm một phần vô cùng lớn. Đây cũng là lần đầu tiên bản thân chợt hiểu rằng tôi luôn hy vọng người đứng bên cạnh cùng cậu ấy tỏa ánh hào quang là mình chứ không phải ai khác…
Trong lòng… thực ra tôi rất thích Hựu… liệu có phải…
Ầm ầm! Xẹt!
Một cơn sét vô hình lóe lên, mắt tôi bừng sáng.
Thái Linh! Mày điên rồi phải không? Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?
Mày phải biết, mày chỉ là một đóa hoa mọc ở góc tường chẳng ai thèm để ý, còn Giang Hựu Thần là một chàng hoàng tử bước ra từ lâu đài sang trọng. Tỉnh lại! Tỉnh lại đi Thái Linh! Mày đừng có nằm mơ nữa!
Những giai điệu êm dịu trong bản nhạc “Dạ khúc sông Danuyp xanh” vẫn vang lên. Tôi thẫn thờ nhìn Giang Hựu Thần và Anna nhảy với nhau. Điệu bộ của nhỏ Anna xem rất tự hào và kiêu hãnh.
Bất luận ai chỉ cần ở bên cạnh Hựu cũng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc sao? Tôi…
Cảnh diễn ra trước mặt mình như cái gai đâm vào mắt tôi, tôi thấy mắt mình cay cay, có cái gì đó nóng hổi lăn trên má.
Thái Linh! Bây giờ mày đang là tân hội trưởng hội học sinh của trưởng British đấy, đừng có… khóc ở đây chứ!
Nghĩ đến đây, tôi vội vã quay người đi, cắn chặt răng lại, đi thẳng ra khỏi hội trường British mà không hề ngoảnh đầu lại.
Gió buổi tối mát lạnh làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút. Nước mắt cũng được cơn gió thổi khô.
Tôi đi thơ thẩn trong vườn trường, trái tim như rỗng tuếch, đập vô hồn.
Tôi cố gắng lắc đầu, muốn vứt bỏ cảnh không vui ban nãy đi, nhưng tim tôi vẫn đau nhói không dứt.
Tôi ngước đầu lên mới phát hiện ra không biết từ lúc nào đã đến khu giảng đường. Nhìn khu giảng đường tối om như mực, tôi hít hơi sâu, sau đó đột nhiên nhớ ra một nơi.
Két!
Đẩy cánh cửa đang được khép chặt, tôi bước vào văn phòng của hội học sinh của trường British.
Giang Hựu Thần đã giúp tôi làm hội trưởng hội học sinh, dù thế nào chăng nữa tôi cũng phải nỗ lực hết mình, không được phụ lòng tốt của cậu ấy. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, tôi mở đèn lên, đi thẳng về phía bàn làm việc, nhưng vừa mới lại gần chiếc bàn đó thì có một cảnh tượng rất kinh khủng hiện ra trước mắt làm tôi giật bắn người, lùi lại mấy bước.
Trên bàn để chất đống tầng tầng lớp lớp toàn là giấy tờ, văn bản, mỗi một chồng giấy tờ đều có thể dùng một câu thành ngữ để ví von: Chất cao như núi.
Trời ạ! Chẳng nhẽ những thứ này… đều là công việc của hội trưởng hội học sinh?!
Tai tôi vang vọng lại câu nói của Anna khi nãy:
Làm hội trưởng hội học sinh không phải là chuyện dễ dàng đâu…
Tôi thất thểu cố lết chân đến bàn làm việc một lần nữa, tiện tay lấy một tập giấy tờ, mở ra, cố căng mắt đọc những hàng chữ đầu tiên. Bấy giờ tôi mới biết hóa ra là đơn xin được hội trưởng hội học sinh phê duyệt. Tôi lại mở tập giấy tờ khác ra, đây lại là đề nghị khác với hội trưởng.
Híc! Bao nhiêu giấy tờ thế này, nếu như tôi phải đọc và phê duyệt hết chỗ này thì biết bao giờ mới xong đây?!
Mặt mày tôi méo xẹo, cố ngóc đầu lên khỏi chồng giấy tờ, nhưng trong lòng thì tối sầm lại như bầu trời sắp nổi cơn dông. Hóa ra làm hội trưởng hội học sinh và làm khổ sai cũng chả khác nhau là mấy. Liệu có thể xin không làm hội trưởng nữa được không? Nếu ngày nào tôi cũng phải vùi đầu vào những giấy tờ này thì nhất định tôi phát điên mất.
Hay là mau về khu kí túc xá để đánh một giấc đã. Cứ để mấy thứ này sáng mai xem cả thể. Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, dù gì bây giờ cũng chưa ai biết tôi đến đâu, mau về thôi!
Tôi nhấc bước, định đi về phía cửa nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh Hựu đứng trên khán đài tuyên bố rất quả quyết:
Tôi có thể lấy vinh dự của mình ra đảm bảo Thái Lăng không phải là con gái!
Đồ ngốc! Tôi tự lấy tay vỗ vào đầu mình! Thái Lăng! Mày đúng là đứa hết thuốc chữa nhất quả đất, vừa nãy rõ ràng nói không muốn để Giang Hựu Thần thất vọng, thế mà lại muốn chạy trốn. Mày đúng là đứa vô dụng.
Tôi chậm rãi thu lại bước chân, tự trách mình, cố gắng lấy tinh thần, rảo bước nhanh về phía bàn làm việc và ngồi xuống. Tôi tập trung tinh thần cao độ, khí thế bừng bừng xắn tay áo lên, mở tập giấy tờ ra, bắt đầu “nghiền” từng trang một.
Kế hoạch trù bị xuất bản tập san của các câu lạc bộ. Hết tập này đến tập khác, trường British có nhiều câu lạc bộ đến vậy sao? Câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá, lại có cả câu lạc bộ ẩm thực… Ha ha, tôi nhớ ra rồi, ngày xưa hồi học lớp 10 tôi cũng từng tham gia câu lạc bộ nấu ăn, nhưng tại sao câu lạc bộ ẩm thực cũng xin ra tập san nhỉ? Chẳng nhẽ họ muốn bình luận xem ai làm bánh kem ngon nhất?
Xem kĩ các văn bản, còn cả đơn xin phê chuẩn, đầu tôi ngày càng nặng trịch.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Tôi nên phê vào thế nào mới đúng?
Mở từng tập văn bản ra, đầu óc tôi cứ rối tinh rối mù, cứ giơ chiếc bút lên mấy lần nhưng lại lưỡng lự chẳng biết nên viết gì.
Một lúc sau, tôi hoa mắt chóng mặt, những hàng chữ trước mắt càng lúc càng nhạt nhòa đi. Tôi mở to mắt ra nhưng cái mí mắt cứ thích chống đối tôi, càng lúc càng nặng… càng lúc càng sụp xuống…
Xoạt! Xoạt!
Tôi đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng tiếng giấy kêu sột soạt đã “nhẫn tâm” kéo tôi từ giấc mơ trở về với hiện thực.
Tôi cố dụi dụi cái mí nặng như đeo chì, lát sau tôi mới nhận ra mình ngủ gật ở phòng làm việc từ lúc nào. Đã thế ngủ lại còn xấu thói, đẩy đổ cả mấy chồng văn bản xuống đất.
Ôi! Văn bản…
Nhìn các giấy tờ rơi tứ tung trên sàn, đầu óc tôi hoảng loạn. Chết rồi, chết rồi! Mình ngủ bao lâu rồi? Văn bản! Mình chưa phê được chữ nào vào các văn bản cả.
Tôi vội vã cúi thấp người xuống nhặt các chồng giấy tờ lên. Một tập, hai tập… Hu hu hu, có đến mấy trăm tập liền!
Đầu tôi tê cả đi. Thế là tiêu đời rồi!
Khó khăn lắm mới xếp lại được các chồng văn bản ngay ngắn lại như cũ trên bàn. Tôi cúi đầu, khóc không thành tiếng, bỗng trong lòng bừng bừng ý chí chiến đấu: Không được! Thái Linh, mày phải cố lên!
Tôi nắm chặt tay, chuẩn bị lên dây cót tinh thần “đấu tranh” với lũ giấy tờ. Híc… xem ra hôm nay về kí túc xá muộn lắm đây!
Tôi thò tay ra với lấy một tập tài liệu, mở ra, đọc lẩm nhẩm từng câu từng chữ, ai dè ở phía dưới cùng đề một dòng chữ rất có sức thuyết phục:
Đồng ý đầu tháng tới sẽ tiến hành tổ chức hoạt động này. Mong đội trưởng các nhóm làm thật tốt công tác chuẩn bị. Thái Lăng!
Cái gì? Sao lại thế? Là… là ai phê duyệt đây?
Tôi ngồi bật dậy trên ghế, như bị đàn hồi lùi lại mấy mét. Vì quá đỗi kinh ngạc nên cả người run lên.
Lát sau tôi mới định thần lại, thấp thỏm đi về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
Boong! Trong đầu tôi bỗng lóe lên một tia sáng, tôi mau chóng lấy một tập giấy tờ khác, mở vội ra xem:
Khả năng thực hiện kế hoạch này không cao. Không duyệt. Thái Lăng!
Sao lại thế? Sao lại thế chứ?
Tôi như phát điên lật tất cả các tập văn bản còn lại ra. Tập thứ 3… tập thứ 4… tập thứ 5…
Ối! Tại sao tất cả các chồng văn bản này đều được phê duyệt hết sạch vậy?!
Tôi kinh ngạc nhìn đống giấy tờ đó, đột nhiên một mảnh giấy hiện lên trước mặt tôi. Mảnh giấy đó được kẹp dưới 1 chồng văn bản, phía trên có viết cái gì đó. Dựa vào trực giác, tôi nghĩ bụng, người để lại mảnh giấy này chắc chắn biết những chồng văn bản ở đây do ai đọc và phê duyệt.
Nghĩ đoạn, tôi vội rút ngay mảnh giấy đó ra, cố gắng mở to mắt đọc:
Văn bản đều đã được phê duyệt xong hết rồi! Mau quay về nghỉ ngơi đi!
Tôi ngạc nhiên đứng dậy, tay nắm chặt mảnh giấy đó, một ý nghĩ mơ hồ khẽ lướt qua trong đầu. Chả nhẽ là cậu ấy…
***Cả buổi tối hôm qua tôi không tài nào chợp mắt được. Sáng nay, tôi đờ đẫn đi đến khu giảng đường, rồi lại đi vào văn phòng của hội học sinh.
Cộc cộc!
Tôi vừa mới đi đến chỗ cái ghế, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
– Mời vào!
Một cán bộ trong hội học sinh ôm cả chồng lớn toàn giấy tờ bước vào, thận trọng đặt nó lên bàn tôi.
Bộp!
Đầu tôi như vừa được đeo thêm mấy tấn đá, dây thần kinh căng lên như cái dây đàn.
– Đây là những văn bản ngày hôm nay mới gửi tới! – Cậu cán bộ đó nhìn tôi thản nhiên rồi gật đầu. Cả người tôi như bị tê dại, ngồi phịch xuống ghế.
Hóa ra công việc của hội trưởng mãi mãi chẳng bao giờ hết. Vậy tôi… tôi ngày nào cũng phải sống trong cuộc sống như địa ngục thế này sao?
Hu hu hu…
– Hi! Mới sáng sớm ra mà đã chăm chỉ thế! – Mặt mày tôi đang nhăn nhó như cái bị rách thì có tiếng đẩy cửa, tam đại tướng quân bước vào trong.
Mái tóc màu hung đỏ của Kì Dực đầy vẻ khiêu khích.
– Xem ra bạn hội trưởng chuyên tâm với công việc gớm!
– Sao các cậu lại đến đây? – Tôi sững ra, nhìn về phía ba tên đó.
– Công việc vẫn ok cả chứ? – Nghiêm Ngôn mặt lạnh như hình sự, dường như chả có điều gì có thể làm cậu ta thay đổi vẻ mặt đó cả.
– Các cậu đến giúp tôi hả? – Nghe Nghiêm Ngôn nói vậy, tôi vui vẻ tiến về phía cậu ta một bước.
– Cậu phải tự mình giải quyết!
Nghiêm Ngôn nói dứt câu xong, tôi như tí nữa thì ngất sùi cả bọt mép trên đất như bị trúng độc.
– Thái Lăng! Cậu cuối cùng cũng hiểu ra là làm hội trưởng hội học sinh không dễ, phải không?
– Tôi… – Vừa giãy giụa thoát ra từ bể khổ, tôi ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của tên Ân Địa Nguyên cứ đanh lại, nhìn tôi chằm chằm, vẻ muốn khuyên tôi đừng cố lấy trứng chọi đá.
– Hừm! Tôi khuyên cậu đừng có gắng gượng quá. Nếu cảm thấy không làm nổi thì từ bỏ đi. – Không ngờ Ân Địa Nguyên như nhìn thấu tâm can tôi, nói một câu mà trúng tim đen.
Tôi thộn người ra, mới đầu cứ nghĩ cậu ta sẽ cổ vũ, động viên tôi giống Giang Hựu Thần, nhưng không ngờ cậu ta lại khuyên tôi bỏ cuộc.
– Sao thế? Đang nghĩ xem lúc nào nên từ chức hả? – Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Nguyên mỉm cười, mắt kính phát ra một tia sáng rất lạnh.
– Không phải! Phê duyệt mấy giấy tờ này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, sao làm khó được Thái Lăng này chứ! Tôi nhất định sẽ làm một hội trưởng hội học sinh xuất sắc!
Tôi tức giận đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống. Rút một tập văn bản ra từ chồng giấy tờ chất cao như núi. Tôi đặt lên bàn rồi khẽ mở ra.
Cuộc thi “Công chúa British”
Vì trường British là trường toàn nam sinh nên xin đề nghị trường tổ chức cuộc thi “Công chúa British”. Cho các nam sinh hóa thành con gái, sau đó bầu chọn ra nam sinh trông giống con gái nhất…
Là ý kiến của ai thế này? Con trai hóa trang thành con gái?!
Nếu như cái đề nghị kiểu biến thái này mà được thông qua thì thân phận thật sự của tôi bị bại lộ là cái chắc. Những cố gắng của Giang Hựu Thần chẳng phải sẽ chỉ như công dã tràng xe cát sao?!
Tôi bực mình, lật trang cuối cùng của văn bản đề nghị đó ra, tôi nghiên răng ken két khi nhìn ba chữ ở phía cuối cùng ghi tên người đề nghị:
Lâm Tử Hạo
– Quá đáng quá! Thế này chẳng khác gì muốn lật tẩy tôi trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao? Vả lại British là trường nam sinh, hóa trang thành nữ sinh sẽ ảnh hưởng đến uy tín của trường! – Tôi cầm chặt tập văn bản đó trong tay nói ra ý kiến của mình.
– Thái Lăng! Cậu nên cẩn thận với hắn ta! – Ân Địa Nguyên liếc nhìn tập văn bản trong tay tôi – Hắn ta có thể làm những chuyện mà cậu không ngờ tới được đâu!
– Tôi… phải làm sao đây? – Tuy tôi biết cần phải cẩn thận với tên Hạo nhưng nhớ lại cái mũi diều hâu của hắn, tôi hơi lo sợ.
– Cậu không biết nên làm thế nào à? – Kì Dực nhảy dựng lên, đập tay vào bàn tôi. – Nếu cậu dám làm gì liên lụy đến Hựu thì tôi không để cậu yên đâu!
– Dực, đừng nóng nảy quá! – Nghiêm Ngôn tuy miệng thì khuyên Kì Dực, nhưng lại dùng ánh mắt ớn lạnh nhìn thẳng tôi. – Đó là trách nhiệm của cậu ta, cậu ta phải tự nghĩ cách.
Tôi bực mình nhìn ba tên mặt lạnh đó. Xem ra họ không làm tổn hại tôi là may mắn lắm rồi, nói gì đến giúp đỡ chứ?
– Thái Lăng! Cậu đúng là ngốc quá mức! – Ân Địa Nguyên nói một câu tỉnh bơ, sau đó cùng Kì Dực, Nghiêm Ngôn rời đi.
Đây là… là do tôi tự gieo gió thì phải gặt bão sao?
Tôi hậm hực đặt tập văn bản xuống, viết ba chữ to tướng:
Không phê duyệt!
***Boong!
Đồng hồ lớn vang hồi chuông báo hiệu 12 giờ, chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Không ngờ tôi mất cả buổi sáng bận bịu trong văn phòng hội học sinh. Híc… bây giờ đói muốn chết, phải đi kiếm cái gì nhét vào dạ dày đã.
Ọc ọc! Ọc ọc!
Nghĩ đến hai chữ “ăn cơm”, bụng tôi sôi lên òng ọc. Cơn đói cồn cào làm tôi đứng bật dậy, không nghĩ ngợi gì rời khỏi văn phòng.
Tôi đi thật nhanh ra khỏi khu giảng đường, tiến thẳng về phía sân vận động. He he… chỉ cần đi qua sân vận động là tới nhà ăn. Ôi! Cái bụng tôi sắp được no nê rồi!
Tôi rảo bước định đi qua sân vận động, bỗng tôi nhìn thấy một người…
Buổi trưa ở sân vận động thường có rất ít người, nhưng người này lại đứng ở ngay giữa sân vận động, thái độ nom rất kì lạ. Hơn nữa, cậu ta trông rất bắt mắt: Mái tóc dài dài, nước da trắng hồng, chiếc mũi thanh tú…
Đó không phải là An Vũ Phong sao?
An Vũ Phong đứng quay lưng lại về phía tôi, hai tay đút túi quần, đầu ngẩng cao trông rất hiên ngang. Tôi biết cậu ta không phát hiện ra tôi vì ánh mắt tên đó đang còn mải nhìn thẳng vào một người phía trước.
Nhìn theo ánh mắt của An Vũ Phong, tôi khẽ giật mình: Mái tóc ngắn bồng bềnh, nước da rám nắng, khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đẹp như cánh hoa anh đào…
An Vũ Phong cứ nhìn chằm chằm người đó, mà người đó lại chính là Giang Hựu Thần.
Càng làm người khác thấy ngạc nhiên là Hựu đứng thẳng người trông rất điềm tĩnh, hai tay hơi trùng xuống.
Hai… hai tên này trước giờ cứ như nước với lửa, sao lại đứng với nhau ở đây thế này? Hơn nữa lại còn là sân vận động vắng teo vắng ngắt.
Tôi đột nhiên thấy căng thẳng, cố nuốt nước bọt rồi như phản xạ có điều kiện thu ngay lại bước chân, vội vã nấp sang đằng sau một cái cây.
– Phong! Cậu tìm tôi có chuyện gì? – Giọng Hựu ấm áp, làm tim tôi như đập nhanh hơn.
– Tại sao cứ ép buộc Thái Linh phải là hội trưởng hội học sinh? – An Vũ Phong vừa mở miệng ra đã nói với giọng điệu đầy đe dọa, có vẻ còn rất nghiêm túc và lạnh lùng làm tôi run cầm cập.
Cậu ta đang nhắc đến tôi sao? Không ngờ An Vũ Phong lại tìm gặp Hựu để bàn chuyện về tôi. Cậu ấy không muốn tôi làm hội trưởng hội học sinh sao?
Tôi ngạc nhiên đến nỗi cứ há hốc miệng, tim đập như gõ mõ. Vì căng thẳng quá, không biết từ lúc nào, tay cứ bấu chặt vào thân cây, thấp thỏm chờ câu trả lời của Hựu.
– Chức hội trưởng hội học sinh của Thái Linh đều do mọi người bằng lòng bầu chọn! – Có vẻ như Hựu không tán thành cách nghĩ của An Vũ Phong. Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, mỉm cười. – Mọi người đều chấp nhận Thái Linh!
Nhìn thấy nụ cười của Hựu, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.
Nếu như không phải Hựu lấy danh dự ra đảm bảo, tôi e rằng mình sẽ bị đuổi cổ ra khỏi British rồi. Tôi được mọi người chấp nhận cũng là do công lao của Giang Hựu Thần.
– Do mọi người bằng lòng bầu chọn?! – An Vũ Phong như bị kích động, cậu ta gắt lên. – Cậu nghĩ rằng như thế Thái Linh có vui vẻ không? Cậu nghĩ rằng cô ấy làm hội trưởng hội học sinh là sung sướng lắm sao? Nhìn Thái Linh cả ngày vùi đầu vào công việc, trông rất đáng thương. Cậu có biết tối hôm đó cô ấy phê duyệt văn bản nhiều đến nỗi ngủ thiếp đi từ lúc nào không?
A… Tôi phê duyệt văn bản nhiều quá đến nỗi ngủ thiếp đi… Trông bộ dạng tôi lúc đó chắc khổ sở lắm…
Sao An Vũ Phong lại biết chuyện tối hôm đó tôi ngủ gật ở văn phòng nhỉ? Hay là người giúp tôi phê duyệt toàn bộ số văn bản đó chính là cậu ấy?
Nhìn khuôn mặt tức giận của Phong, tâm trạng tôi rối bời.
– Không sao! – Giang Hựu Thần không hề để tâm đến cơn giận dữ của An Vũ Phong, giọng nói của cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, dường như muốn làm Phong yên tâm hơn. – Chúng ta có năm người, cùng nhau giúp cô ấy sẽ khắc phục được thôi!
– Cái gì mà năm người? – Nhưng câu trả lời điềm tĩnh của Hựu như đổ thêm dầu vào lửa. – Ai mà biết được ba tên ngốc kia giúp được cái gì cơ chứ?
– Có những việc tôi chỉ làm được thế. Phong, cậu nên hiểu… – Giang Hựu Thần vẫn không hề bị những câu nói của An Vũ Phong làm cho tức giận, trả lời điềm tĩnh. – Nguyên rất thông minh, cậu cứ yên tâm!
– Cậu thì biết cái gì? – Nhưng An Vũ Phong rất không vừa lòng với cách trả lời đó, ngọn lửa giận dữ trên người cậu ấy cháy đùng đùng, giọng như gằn lên. – Từ trước đến giờ, cậu chỉ như cây hoa được trồng trong nhà kính, lúc nào cũng chịu sự bao bọc, bảo vệ của mấy tấm kính đó, chẳng bao giờ có chủ kiến của mình. Cậu chẳng hiểu cái gì cả, cậu giúp Thái Linh được gì? Cho dù lần trước cậu tuyên bố rất hùng hồn là lấy danh dự ra bảo đảm, nhưng tôi nói cho cậu biết, cái danh dự của cậu chẳng đáng giá đến thế đâu, Thái Linh cũng chẳng cần đến!
An Vũ Phong nói dứt câu, nhíu chặt lông mày, quay đầu ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt Hựu nữa.
Bỗng, cả sân vận động yên lặng đến đáng sợ. Không khí xung quanh yên lặng đến nỗi cơn gió thổi qua cũng nghe rõ tiếng.
Tôi nín thở nhìn hai người đó, mím chặt môi, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận phát ra tiếng động thì…
Tích tắc… Tích tắc…
Kim giây và kim phút khẽ chuyển động mấy vòng nhưng tôi có cảm giác thời gian kéo dài đến mấy thế kỉ.
– Ừm! – Giang Hựu hơi cúi đầu xuống, mắt tối lại, đợi đến lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng đôi mắt ấm áp mọi khi đã biến mất, thay vào đó là một đôi mắt rất kiên định, dứt khoát. – Vậy cậu thấy Thái Linh cần gì?
– Thái Linh cần sự quan tâm chân thành, cần một người có thể bảo vệ cho cô ấy, một người luôn săn sóc, giúp đỡ cho cô ấy! – An Vũ Phong nói thẳng thừng mà không chút nghĩ ngợi. – Cậu căn bản không thể đem lại hạnh phúc cho Thái Linh, hãy từ bỏ cô ấy đi!
Ơ!
Câu nói của An Vũ Phong như một dòng nước lạnh ùa vào đầu tôi. Tôi không kiềm chế được, hơi run lên, trượt tay, suýt nữa ngã từ trên cây xuống, may mà tôi kịp phản ứng, tóm chặt lấy cành cây, cố sống cố chết ôm thật chặt cái cây đó.
– Dù có mất cả buổi tối giúp cô ấy phê duyệt các văn bản cũng vô ích sao? – Đột nhiên Hựu mỉm cười như nắm chắc phần thắng trong tay.
Ầm ầm!
Cả người tôi cứng đơ như bị sét ban ngày đánh.
Người mà buổi tối hôm trước giúp tôi phê duyệt toàn bộ các văn bản hóa ra là … Giang Hựu Thần.
Tôi sững người ra nhìn Hựu đứng trước mặt, trong lòng sự xúc động cứ như dòng nước lũ tuôn trào, sâu sắc, im lặng và một chút cay cay ở sống mũi…
Tại sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Hay là Hựu không muốn cho tôi biết?
– Vậy thì để cậu làm được rồi hẵng nói! – An Vũ Phong nghe không hiểu câu nói của Hựu, trái lại còn tiến sát đến trước mặt Hựu nói rõ to. – Nhưng e là tôi không để cho cậu có cơ hội đó đâu! Bây giờ tôi sẽ giành lại Thái Linh từ tay cậu!
– Vậy sao? – Nụ cười của Hựu phụt tắt, lông mày nhếch cao lên, buông ra một câu nói sắc lạnh. – Nếu cậu nghĩ mình có khả năng giành lại được thì cứ thử xem!
Thịch!
Cả người tôi cứng đơ như khúc gỗ, có cảm giác người mình biến thành một bức tranh bị dán chặt trên cây.
Gió khẽ thổi trên sân vận động làm tóc dài của Phong khẽ bay bay, để lộ ra ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Hựu, cách nhìn này giống như nhìn người không quen biết.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi xuống mái tóc Hựu, đôi mắt đen láy như phát ra tia sáng, trên khuôn mặt đẹp như một bức tượng điêu khắc để lộ ra nụ cười vừa ấm áp, vừa kiên định, đôi môi khẽ mấp máy.
Tôi nghệt ra đứng nấp sau gốc cây, không nói câu gì nhìn hai người đó, tâm tư trong lòng cứ bộn bề như từng đợt sóng dâng lên đánh vào bờ…
Giọng nói của Giang Hựu Thần vang vọng… vang vọng rất lâu bên tai tôi…
Nếu cậu nghĩ mình có khả năng giành lại được thì cứ thử xem!