“Ai vậy?” Cô tò mò đem ví da cầm lên.
“Có người tới sao?” Buổi sáng lúc cô rời đi, rõ ràng không có a. . . . . .
Hơn nữa, Nhân Hạo hình như vẫn còn đang ngủ? Đặt ví da xuống, Cẩn khẽ
nhíu mày hướng phòng khách đi tới. Đang lúc cô nghĩ bên trong không có
ai, định xoay người rời phòng khách thì sau lưng đột nhiên truyền đến
tiếng bước chân.
“Nhân Hạo. . . . . . Cô, cô là ai?”
Xuất
hiện ở trước mắt cô, là một cô gái nhìn vô cùng kiều mị, trên người cô
mặc một bộ áo ngủ hấp dẫn, không để ý chút nào đứng ở trước mặt của cô.
Trên mặt cô gái kia rõ ràng là nhìn Cẩn giễu cợt cùng xem thường, một
đôi mắt không khách khí đánh giá cô .
“Cô chính là cô gái quấn
lấy Nhân Hạo, không để cho anh ấy rời đi ?” Cô gái dùng tiếng Trung lưu
loát, giọng điệu hết sức khinh thường hỏi.
“Quấn lấy Nhân Hạo?” Cẩn hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói cái gì, thân thể cô khẽ run.
“Anh ấy ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói bị một cô gái tự
mình đa tình, nói cô da mặt dày sống chết bám lấy anh ấy, không để cho
anh ấy rời khỏi nước Pháp, tôi nghĩ . . . . . . Người kia chính là cô
phải không!”
Phác Vấn Thấm ghen tỵ trừng mắt nhìn Cẩn, thấy bộ
dáng Cẩn ngây thơ, trong lòng cô liền nổi lên hận ý. Phác Vấn Thấm, con
gái Phác lão Tông Nham Môn ở Hàn Quốc. Lần đầu tiên nhìn thấy Xa Nhân
Hạo liền yêu anh, vì muốn lấy được sự chú ý của anh, chẳng những đối với anh quấn quít không tha, hơn nữa thường lợi dụng thân phận cha mình
theo Xa Nhân Hạo, hi vọng dùng những ngày ấy cùng anh thân thiết.
Nhưng bất kể cô cố gắng như thế nào muốn làm cho Xa Nhân Hạo vui vẻ, anh đối
với cô ta chẳng thèm ngó tới. Vậy mà đến nước Pháp không bao lâu, liền
yêu cô gái khác, thử hỏi làm sao cô có thể chấp nhận? Cô liền tìm người
theo dõi nhất cử nhất động của Xa Nhân Hạo, còn mua chuộc người của anh, làm thêm một chiếc chìa khóa nhà ở Pháp của anh cho cô, sau đó liền
chạy tới nước Pháp. Buổi sáng vừa xuống máy bay, cô liền chạy tới tòa
nhà của Xa Nhân Hạo, đang định sử dụng sự quyến rũ của mình, hấp dẫn Xa
Nhân Hạo, không nghĩ tới cô gái này lại xuất hiện.
“Tôi. . . . . . Tôi không có dán lấy anh ấy, “lời của cô Cẩn một câu cũng không tin,
Nhân Hạo từ đầu đến cuối cũng không nói với cô anh muốn rời khỏi nước
Pháp, cô cũng không có sống chết bám lấy anh, hai người ở một chỗ vì
lưỡng tình tương duyệt.
“A! Cô không? Vậy anh ấy tại sao lại cầu
cứu với tôi – vị hôn thê của anh ấy; muốn tôi vội vàng tới đây, giúp anh ấy xử lý chuyện này?”
“Cô gạt người, Nhân Hạo chưa từng nói qua anh ấy có vị hôn thê.” Cẩn không thể nào tin nổi lời cô ta nói. Vị hôn
thê. . . . . . Từ chói tai như vậy , làm cô cảm thấy trong lòng đau đớn
như bị ai đánh vào.
“Tôi lừa cô làm gì ? Nếu không, cô cho rằng
tôi tiến vào như thế nào, tôi chính là có chìa khóa gian phòng này, hơn
nữa. . . . . . Mới vừa rồi chúng tôi còn. . . . . .”
Phác Vấn
Thấm mặt cười ám muội, trên mặt một bộ dáng thỏa mãn. Cẩn không mở miệng được, cô một chữ cũng không phun ra, trong đầu loạn thành một đống.
“Thật ra thì , tôi cũng không để ý chuyện cô dán lấy anh ấy, đàn ông mà!
Thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi, huống chi . . . . . . Đối với người ngoại quốc cảm thấy tương đối mới mẻ, chẳng qua là . . . . . . Thương hại cô
gái tự mình đa tình như cô thôi.” Phác Vấn Thấm làm bộ đồng tình nhìn
sắc mặt Cẩn trắng bệch, cơ hồ sắp té xỉu.
“Cô gái giống như cô
tôi gặp nhiều rồi , tôi cũng biết rõ Nhân Hạo không nên như vậy, bất quá . . . . . . Chỉ cần là đàn ông. . . . . . Tôi nghĩ cô nên hiểu rõ mới
đúng.” Hiểu rõ? Hiểu rõ cái gì? Cô không biết. . . . . . Cẩn cắn đôi môi tái nhợt, từng giọt nước mắt không kìm được rơi xuỗng lã chã.
Cô hoàn toàn không tin tưởng lời nói của cô gái kia, nhưng là. . . . . .
Nhìn quần áo mặc trên người cô ấy, còn có cô ấy có thể trực tiếp đi vào
trong nhà là sự thật, cô không cách nào không tin cô ấy. . . . . . Nhân
Hạo. . . . . .
Cô thực sự muốn trực tiếp lao vào bên trong phòng, đem Nhân Hạo lay tỉnh hỏi rõ ràng, nhưng mà..
“Thôi, xem ra cô hoàn toàn không tin tưởng lời của tôi, không bằng như vậy đi! Chúng ta cùng đánh thức Nhân Hạo, để cho anh ấy chính miệng tới nói với cô lời của tôi là thật hay giả.” Phác Vấn Thấm nhìn ra tâm tư của cô,
cố ý mặt không ngại hướng phòng nghỉ bên trong đi tới.
“Không, không cần!” Cẩn tay nắm chặt thành quyền la lớn.
“Cái gì?” Phác Vấn Thấm quay đầu lại như không nghe thấy, lại hỏi lần nữa.
“Không cần. Đừng gọi anh ấy, tôi đã hiểu.”
Cẩn dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được những lời này. Muốn cô chính tai nghe Nhân Hạo nói đối với cô chỉ là vui đùa một chút, làm sao cô có thể chịu đựng? Cô thương hắn (chỗ này vì đang hiểu lầm nên mình để
nguyên là “hắn” không sửa thành “anh”) như thế a. . . . . .
“Vậy sao? Cô tin tưởng lời nói của tôi?” Mưu kế thành công, Phác Vấn Thấm khóe miệng hiện lên cười lạnh.
“Tôi, tôi. . . . . . Mời nói cho anh ấy biết. . . . . . Tôi, tôi sẽ không
quấn lấy anh ấy nữa. Chúc, chúc các người hạnh phúc.” Vừa nói xong, Cẩn
cũng không quay đầu lại, xoay người lao ra ngoài.
Cô vừa đi, Phác Vấn Thấm liền cười đắc ý , “Hừ! Muốn cùng tôi đấu?”
*********
Cẩn lao ra khỏi nhà Nhân Hạo, không kịp đợi thang máy liền lao xuống một
bên cầu thang, nước mắt vương đầy tầm mắt của cô, khiến cô cái gì cũng
không nhìn thấy, “Cô liều mạng lao xuống dưới, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi làm cho cô đau lòng này. Tại sao lại lừa gạt cô,
tại sao muốn đùa giỡn cô? Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Cô toàn tâm toàn ý thương hắn, tại sao kết quả lấy được lại là như vậy? Tại sao. . . . . .
“A –” một chút sơ ý, chân Cẩn đạp vào khoảng không, từ
trên cầu thang té xuống. Cô cũng không nhúc nhích nằm trên mặt đất khóc
lớn.
Nước mắt uất ức cùng không cam lòng rơi càng nhiều, làm cho
cô muốn lau cũng lau không được. Tâm, đau đến nghẹt thở, không cách nào
phát tiết đau đớn nghẹn ở trong ngực, gặm cắn lòng của cô. Cô nghĩ rằng
cùng Nhân Hạo gặp nhau là vận mệnh an bài, cho rằng hắn là cảng tránh
gió cuối cùng của cô, cho rằng hắn yêu cô. . . . . .
“Nói láo,
nói láo! Đây tất cả đều là nói láo, gạt người –” tiếng la khóc bi thống từ trong miệng cô truyền ra, vang vọng giữa cầu thang.
“Cẩn. . . . . .” Đột nhiên, thanh âm Nhã Văn truyền đến. Cô vì lo lắng cho Cẩn
nên chạy tới, không nghĩ tới vừa ra thang máy lại nghe trong cầu thang
nghe tiếng Cẩn la khóc.
“Làm sao cậu…. ?”
Nhã Văn từ trên lầu lao xuống, lo lắng ngồi xổm ở bên người cô.
“Nhã Văn. . . . . . Nhã Văn. . . . . .” Cẩn khóc ngã vào trong ngực của cô,
từng tiếng khóc lóc thảm thiết làm cho người ta nghe mà đau lòng.
“Không sao, không sao, mình đều biết. . . . . . Chúng ta đi trước, đừng đợi ở
chỗ này nữa, đi.” Hỏi cũng không cần hỏi, nhìn cô đau lòng khóc đến như
thế , Nhã Văn đại khái cũng biết kết quả. Người đàn ông kia không muốn
phụ trách, còn khiến Cẩn đau lòng như vậy. Cô đã sớm nên biết, Nhã Văn
giận chính mình lúc ấy vì sao không ngăn cản Cẩn, cũng bị người đàn ông
kia lừa.
“Đi, chúng ta đi về.” Nhã Văn lau đi nước mắt trên mặt Cẩn, cố gắng đem cô kéo lên.
“A –” Cẩn đột nhiên buông tay ra, hai tay ôm bụng ngồi xổm xuống, trên mặt xuất hiện vẻ mặt hết sức khổ sở.
“Thế nào? Thế nào?”
Nhã Văn không biết làm sao lại cùng ngồi xổm người xuống.
“Bụng của mình. . . . . . Bụng đau quá .” Cẩn ra sức hít không khí, cảm giác đau đớn ở bụng dưới càng lúc càng rõ ràng.
“Thế nào?” Nhã Văn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng.
“Nhã Văn. . . . . . Chảy máu. . . . . .” Cẩn chỉ một chấm đỏ trên nền chiếc váy màu xanh.
“Nguy rồi. . . . . . Cậu sảy thai sao? Đừng, đừng động, mình đi tìm anh trai
tới, cậu ngàn vạn lần đừng cử động, biết không?” Vừa nói xong, Nhã Văn
không chút nghĩ ngợi hướng lầu dưới phóng tới.
Sẩy thai? Sẩy thai . . . . . . Là chỉ đứa bé của cô và Nhân Hạo sao?
“Không cần, không cần bỏ đi . . . . . Con phải cố gắng lên, ngàn vạn lần đừng
đi, mẹ đã không có Nhân Hạo rồi, không cần ngay cả con cũng muốn rời đi. . . . . .”
Cô cẩn thận đưa hai tay ra ôm bụng, đau lòng cầu xin. Cô không phải cố ý không cẩn thận như vậy . . . . . .
Ở khoảnh khắc cuối cùng, bởi vì không chịu nổi đau đớn mà Cẩn choáng
váng, ở trong sương mù mờ mịt. . . . . . Thấy được một đôi tay nho nhỏ
mập mạp đáng yêu, đối diện với cô quơ tay, giống như là đang cùng cô nói lời từ biệt. . . . . .