Trong căn phòng rộng rãi, một đôi nam nữ nằm ở trên giường, cô gái đang đè trên thân người đàn ông.
“Shabaka. . . . . . Cho em. . . . . . Cho em. . . . . .” Christine đưa hai tay
ra, muốn cởi bỏ quần lót anh, để giải trừ dục vọng của cô.
Shabaka không hề báo động trước lui thân thể ra, trên người quần áo vẫn là thật chỉnh tề, so với người ở dưới, toàn thân cô lại là sạch trơn. (Đoạn
này hơi kì kì, mọi người thông cảm nha.=.=” )
“Shabaka?” Christine kinh ngạc nhìn hành động của anh.
“Cô cho rằng tôi không biết cô bỏ thuốc trong rượu sao? Christine. Không,
phải nói là Christine Thác Phổ, con gái của Lạp Tắc”. Không đếm xỉa đến toàn thân của cô, Shabaka thoải mái tựa vào trên ghế dài, giọng điệu
buông lỏng làm cho người ta đoán không ra trong lòng anh đang suy nghĩ
gì.
“Cái… cái gì? Anh, anh đang nói cái gì? Em không hiểu.” Nụ
cười cứng ngắc ảm đạm, Christine không nhịn được ở trong lòng rùng mình
một cái.
“Phải không? Cha cô thật là ngây thơ, lại muốn con gái
của mình ra tay? Lạp Tắc đối với cô rất có tự tin, nhưng mà người đã già rồi, thần trí rõ ràng mơ hồ, tưởng rằng tôi không biết quan hệ cha con
giữa cô và ông ta sao? Chơi trò gián điệp nhiều năm như vậy, cô thực sự
cho là tôi không biết rõ sao?”
Lạp Tắc vốn là nguyên lão quan
trọng trong tố chức, nhưng từ khi cha về hưu, anh tiếp tục đảm nhiệm
chức vị thủ lĩnh, ông ta liền không cam lòng, vẫn muốn cướp lấy vị trí
thủ lĩnh.
Vì vậy, ông ta liền an bài con gái của ông ta đi theo
bên cạnh anh, làm anh thư giãn, để công phá thế lực của anh, thuận lợi
thoán vị.
“Em. . . . . . Em thật sự là không biết anh đang nói
gì. Làm ơn, Shabaka, em thật khó chịu.” Christine cảm giác thân thể như
bị hàng vạn con kiến gặm cắn vô cùng khó chịu.
“Dĩ nhiên khổ sở,
bởi vì ly rượu kia của tôi. . . . . . Là cô uống.” Vừa nói xong, Shabaka gõ hai cái lên mặt bàn, tiếp theo cửa phòng được mở ra, Byron và Pierre dáng vẻ tự nhiên đi đến, tuyệt không để ý có một người phụ nữ trên
giường.
“Shabaka, cô ta lắp đặt máy nghe lén và camera mini, chúng tôi đã lấy được.” Sắc mặt Pierre nghiêm túc nói.
“Còn nữa, trong túi của cô ta có một phong thư, xem ra là nét chữ của Lạp
Tắc.” Byron nhìn cô gái trên giường một cái, trên mặt anh hiện ra sự
chán ghét.
“Còn có lời gì muốn nói không?” Shabaka gật đầu một cái, đốt điếu thuốc trên tay, cũng không thèm nhìn cô một cái mà nói.
“Shabaka, xin anh tha thứ cho em, đây đều là chủ ý của cha em, chuyện không liên
quan đến em.” Thấy việc bị bại lộ, Christine sợ hãi chịu đựng đau đớn,
bò xuống giường tựa vào bên cạnh anh, ôm chân của anh cầu khẩn nói.
“Em thực sự yêu anh. Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh.” Nói thế nào cô
cũng đi theo bên cạnh Shabaka một năm rồi, biết đâu anh sẽ tha thứ cho
cô.
Shabaka nhìn cô gái dính vào trên người mình, nhẹ giọng cười. “Christine, vô dụng thôi. Nói thế nào thì cha cô trước đây cũng là một
thành viên trong tổ chức, mà chính cô cũng đi theo ở bên cạnh tôi một
năm rồi đúng không? Còn không rõ tính cách của tôi?” Shabaka nhẹ nhàng
nâng mặt của cô, ngữ điệu mềm nhẹ.
Shabaka chợt đứng lên, như vương giả cao ngạo, nhìn cô gái bởi vì động tác của anh mà ngã trên mặt đất.
“Sát thủ là cô phái đến vì cha cô đúng không? Cô nên biết, chính mình sẽ có
hậu quả như thế nào! Nói đi! Cha cô còn có kế hoạch gì?”
“Shabaka, thật xin lỗi, em sai lầm rồi, anh cho em thêm một cơ hội đi, van cầu
anh, em lập tức hủy bỏ nhiệm vụ của bọn họ, van cầu anh tha thứ cho em,
em thực sự không biết cha đang đánh chủ ý gì, ông ấy chỉ kêu em theo anh mà thôi. Em yêu anh, Shabaka, cầu xin anh phải tin tưởng em, em không
phải cố ý.” Christine giùng giằng muốn đứng lên.
Ngay tại lúc cô muốn tiến lên kéo Shabaka thì hai người đàn ông cao lớn đột nhiên từ phía sau bắt giữ cô lại.
Christine quay đầu nhìn người phía sau, sắc mặt không khỏi đại biến, cô không
ngừng vặn vẹo người, nghĩ muốn hất người đàn ông phía sau ra, nhưng sức
lực hai người lại lớn đến làm cho cô không thể động đậy.
“Dẫn cô
ta đi.” Pierre mặt không chút thay đổi chỉ thị. Trước đem cô ta nhốt ở
trong đại lao, chờ giải quyết xong toàn bộ sự việc, lại tiếp tục trừng
phạt .
“Không muốn, không muốn. . . . . . Shabaka, van cầu anh,
em sẽ không dám nữa. . . . . .” Tiếng người bị mang đi khàn khàn kiệt
lực cầu xin tha thứ, ba người bên trong phòng vẫn là thờ ơ ngồi trên ghế sa lon.
“Shabaka, thật xin lỗi, không kịp ngăn cản bọn họ, sát
thủ đối phương đã phái ra.” Pierre đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nói, trên mặt có tự trách và áy náy sâu sắc.
“Pierre, cậu đang nói cái gì, đó cũng là chuyện không có cách nào khác! Chớ tự trách nữa, Shabaka có
hai người chúng ta bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, đừng suy
nghĩ quá nhiều.” Byron thấy bộ dáng bạn tốt tự trách như vậy, không nhịn được an ủi anh ta.
“Pierre, chuyện này cậu đã tận lực rồi.” Trên mặt Shabaka là nụ cười chân thành khó có được, trong giọng nói hết sức thoải mái.
“Nhưng là. . . . . .lệnh truy sát của bọn họ . . . . . .” Pierre ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Shabaka và Byron.
“Tôi tin tưởng các cậu .”
Shabaka nói một câu đơn giản, làm cho hai người ở đây cảm nhận được sự tin cậy
của anh đối với bọn họ, trong lòng vui mừng lại cảm động.
“Ha ha
ha! Đương nhiên là phải tin tưởng chúng tôi, nói thế nào thì ba người
chúng ta chính là nhóm bạn tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn mà.” Byron cười
to, thay đổi không khí nặng nề bên trong phòng.
“Nhớ dọn dẹp sạch sẽ phòng của tôi.” Shabaka nhắc nhở người làm đứng ở một bên.
Anh không thể chịu đựng được bất luận người phụ nữ nào lưu lại mùi ở trên
giường của anh. Nếu không phải là bởi vì muốn dụ rắn ra khỏi hang, căn
bản anh không có khả năng cho cô ta vào phòng ngủ của mình.
“Đi.” Nâng lên khóe môi, Shabaka đứng dậy đi ra ngoài phòng.
“Đi đâu?” Byron và Pierre đứng lên đi theo hỏi.
“Uống rượu.”
“Nhưng mà . . . . . Hiện tại thời cơ này rất . . . . . .” Pierre còn chưa nói
hết lời, liền bị ánh mắt trách cứ của hai người khác làm cho ngưng lại.
Bọn họ khi nào thì biết sợ? Tình hình như thế trong quá khứ cũng xảy ra rất nhiều lần, lần này cần gì phải sợ đây?
“Được rồi.” Pierre biết mình nói sai, bất đắc dĩ thở dài đi theo.
Ngay khi bọn họ cho là chuyện đã giải quyết thì đồng thời, người thủ lĩnh
tiền nhiệm vốn là nói muốn đi ra ngoài dạo một chút đột nhiên không
thấy. . . . . .
Hôm nay Chi Liễn mặc một bộ đầm màu xanh thẫm,
cộng thêm một cái áo khoác nhỏ màu trắng tuyền, giống như một thiên sứ
không nhiễm bụi trần, cô đứng ở ngoài cửa hàng, nhìn xung quanh.
Bà chủ Hoàng Na Sa đi nơi nào? Đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, trên mặt
cô tràn đầy khẩn trương và lo lắng. Sắc trời dần dần trở tối, người nơi
này bắt đầu nhiều.
“Hình như thực sự bị lạc rồi . . . . . Làm thế nào đây?” Là đứng ở chỗ này bất động, chờ Hoàng Sa Na đến tìm cô, hay
là tự cô đi trở về?
“Nhưng là. . . . . . Đã tám giờ. . . . . .” Cô không ngừng nhìn thời gian, lòng của cô càng ngày càng hốt hoảng.
“Thôi . . . . . Quên đi .” Cô dùng sức thở ra một hơi, hạ quyết định trọng
đại. Nếu như cô không nhớ sai, hình như chỉ cần chuyển mấy ngã rẽ là đến nhà rồi.
Cúi thấp đầu, thân thể nho nhỏ co lại, cô định tự mình đi về nhà.
Ở trong đoàn người, Chi Liễn có vẻ cực kỳ nhỏ nanh và yếu ớt.
Người qua lại đối với một cô gái nhỏ Đông Phương, một thân một mình xuất hiện ở nơi hỗn loạn lại phức tạp này, trong mắt rõ ràng có lo lắng.
Nơi này đối với đàn ông Ý mà nói là “thiên đường dục vọng”, nhìn đường phố
phía trước phía sau đi, nhiều loại màu sắc rực rỡ trên bảng hiệu, tên
gọi cũng là làm cho người ta mơ màng, không ít phụ nữ trên mặt nhiều son dầy phấn, đứng ở cửa không ngừng gọi mời đàn ông đi qua lại.
Chi Liễn một lòng chỉ nghĩ mau chút về đến nhà, cúi đầu bước nhanh đi phía
trước, căn bản không phát hiện không ít đàn ông đi theo sau mình.
“Chi. . . . . . Chi Liễn?”
Đột nhiên, tiếng gọi của đàn ông làm cho Chi Liễn dừng bước.
Cô tò mò quay đầu lại, là người đàn ông lần trước cứu cô.
“Thật sự là cô? Khi Shabaka nói là cô thì tôi còn không tin tưởng lắm” Mặt
Byron kinh ngạc đi về phía Chi Liễn, trong mắt mang theo giật mình.
“Shabaka. . . . . .” Vừa nghe đến cái tên này, trong đầu Chi Liễn tức thì hiện lên một đôi con ngươi lạnh lẽo.