Mạnh Hạ vội vàng làm xong mọi việc của công ty sau đó ở luôn trong văn phòng chờ, nhưng đến tối vẫn không thấy Quý Lương Mạc trở về, gọi di động cho đối phương thì điện thoại chẳng có người bắt máy, bất đắc dĩ đành phải quay về khách sạn xem có phải hắn đã về đó hay không, kết quả mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Lý Nhiên đứng nhìn cậu cười cười, Mạnh Hạ cảm thấy buồn nôn, ngoảnh đầu qua một bên, không thèm nhìn hắn mà tiếp tục bước đi.
Kết quả mới vừa đi hai bước đã bị Lý Nhiên nắm tay kéo lại : “Tiểu Hạ, em đừng vội, tôi tới đây là muốn giải thích, tôi sai rồi, xin lỗi.”
Mạnh Hạ quay đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ người trước mắt không phải là Lý Nhiên mà cậu biết, kết quả bị ánh mắt thâm tình kia của Lý Nhiên làm cho giật mình, vì thế cảnh gác nhìn Lý Nhiên : “Anh lại muốn giở trò gì đây?”
Đáy mắt Lý Nhiên hiện lên một tia bi thương, ôm Mạnh Hạ vào trong ngực : “Tôi biết cho dù mình có nói gì cũng vô ích, có điều Tiểu Hạ à, tôi chưa từng thích ai giống như em cả, tình cảm này cũng có đôi khi lãnh đạm, chính là tôi không muốn chia tay với em, tôi nghĩ tôi muốn sống với em dài lâu.”
“A. . .” Mạnh Hạ nhẹ bật cười : “Lý Nhiên, nếu như anh nói những lời này vào thời điểm tôi vẫn đang cố chịu đựng, thì khẳng định tôi sẽ giống như đồ ngốc ngay lập tức gật đầu, nhưng cái mà anh gọi là thích ấy chính là vừa quay lưng đã lên giường với người khác phản bội tôi, tình cảm của anh thật sự quá rẻ tiền.”
Lý Nhiên nhẹ vỗ về lưng Mạnh Hạ : “Tôi cảm thấy bây giờ có thể ôm em như vậy thì đặc biệt thỏa mãn, Tiểu Hạ, chúng ta không cần cãi nhau nữa, hãy sống tốt được không? Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Mạnh Hạ sửng sốt, nhìn vào mắt Lý Nhiên, muốn đọc thấu suy nghĩ của hắn lúc này, có điều không biết rốt cuộc hắn thiệt tình, hay là diễn quá tốt, Mạnh Hạ thật sự không nhìn ra được gì, mình nên tin tưởng? Chính là chẳng phải đã nói sao? Một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, Mạnh Hạ đẩy Lý Nhiên ra, ôn tồn nói : “Lý Nhiên, chúng ta hãy chia tay trong vui vẻ đi.”
Lý Nhiên nhìn Mạnh Hạ, thật lâu sau hắn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt lăn trên má, Lý Nhiên cảm thấy thực ra mình yêu Mạnh Hạ, chỉ có điều cho dù hắn yêu Mạnh Hạ cũng không có nghĩa là sẽ không phát sinh quan hệ với những người khác, tim của hắn đặt trên người Mạnh Hạ, sau khi nghe Mạnh Hạ nói những lời này, Lý Nhiên thậm chí cũng không biết tại sao mình lại đau lòng đến mưc vô thức rơi nước mắt, kéo tay Mạnh Hạ cơ hồ như cầu xin : “Tiểu Hạ, đừng chia tay được không?”
“Lý Nhiên. . .” Lần đầu tiên nhìn thấy một Lý Nhiên yếu ớt như vậy, chân tay Mạnh Hạ cũng luống cuống hẳn lên, đưa tay định lau nước mắt cho hắn, cuối cùng vẫn chỉ nắm chặt lại rồi quay mặt về phía khác.
“A. . .” Lý Nhiên nở nụ cười : “Em thật sự thích Quý Lương Mạc rồi sao? Tôi cứ nghĩ em chỉ là tức giận với tôi, em cũng biết nếu dồn tôi vào tuyệt vọng, tôi có thể làm ra bất cứ chyện gì.”
Nghe được lời của Lý Nhiên, Mạnh Hạ cơ hồ theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía hắn ta : “Anh đã làm gì anh ấy?”
“Không có gì, chỉ có điều, nếu muốn tìm được hắn, thì phải xem em thế nào.” Lý Nhiên buông tay Mạnh Hạ ra : “Nếu khi em tìm được mà hắn vẫn chưa bị tra tấn tới chết, xem như hắn mạng lớn.”
“Lý Nhiên, đồ khốn kiếp.” Mạnh Hạ cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân đánh một quyền vào mặt Lý Nhiên, Lý Nhiên lảo đảo rồi ngã xuống, Mạnh Hạ cũng không thèm nhìn hắn, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lấy di động ra định gọi điện thoại, chính là vô cùng hoảng loạn, giọng nói của Lý Nhiên bất chợt vang lên bên tai cậu : “Tôi đã nói rồi, có chết cũng sẽ không kết thúc với em.”
Lý Nhiên ôm Mạnh Hạ đã bất tỉnh, đưa tay vuốt ve mặt của cậu : “Đừng ép tôi, nếu không tôi thật sự sẽ giết chết em, cho dù không yêu, cũng không cho phép em sống cùng người khác.” Huống chi, tôi lại biết mình yêu em. Lý Nhiên lấy ra một cái ống chích tiêm vào cổ tay Mạnh Hạ : “Cứ ngủ ngon nhé, lúc em tỉnh lại thì đã quay về nhà của chúng ta rồi.”
Giống như bị người ta bóp cổ, Mạnh Hạ giãy dụa mãnh liệt như thế nào cũng không thoát khỏi cái cảm giác hít thở không thông này, đầu từ từ thanh tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, bị ánh sáng đèn rọi thẳng vào khiến cậu chảy nước mắt, chợt nghe thấy : “Bảo bối, sao lại khóc? Tôi không muốn bóp chết em, em đừng khóc nữa được không?”
Hiện tại Mạnh Hạ nghĩ thầm có lẽ mình đang nằm mơ, bằng không sao lại nghe được thanh âm biến thái của Lý Nhiên. Ngay sau đó liền cảm giác mình bị hắn ôm vào trong lòng, Lý Nhiên để cằm ở trên đầu của cậu : “Bảo bối, có chỗ nào không thoải mái hay không? Có thể là thuốc dùng quá liều, em đã ngủ hai ngày rồi, em nhìn xem chúng ta về nhà rồi này.”
“Lý Nhiên?” Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó nói : “Vừa rồi anh mới làm gì vậy?”
Lý Nhiên nở nụ cười : “Anh? Sợ em tỉnh lại sẽ lại muốn bỏ đi, cho nên muốn em chết chung với tôi ở chỗ này, có điều tôi phát hiện mình vẫn không xuống tay được.”
Thanh âm Lý Nhiên trầm thấp như đang nói chuyện bình thường, nhưng Mạnh Hạ thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai tay bắt đầu không thể khống chế run rẩy hẳn lên : “Anh muốn giết tôi?”
“Em không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, tôi có thể cam đoan em không có việc gì, về phần Quý Lương Mạc, chỉ cần sau này em không rời xa tôi, không ra khỏi nhà, tôi sẽ tha cho hắn.”
Mạnh Hạ đau đầu nhắm mắt lại : “Anh đang phạm pháp đấy, Lý Nhiên, đầu anh có bệnh rồi!”
Lý Nhiên đứng lên rồi buông một tiếng cười lạnh : “Đúng vậy, tôi có bệnh đấy, nếu chẳng phải do em tự nhiên nói chia tay, tôi sẽ giống như người bị bệnh tâm thần sao?”
“Anh không yêu vì sao không chịu buông tha tôi?” Mạnh Hạ lớn giọng.
Lý Nhiên thay đổi bộ dáng dữ tợn vừa rồi kéo Mạnh Hạ ôm vào trong ngực : “Xin lỗi, tôi không nên hung dữ, chắc là em đói bụng rồi, chờ em ăn no chúng ta lại từ từ nói chuyện này được không?”
Lý Nhiên hoàn toàn không hỏi ý của Mạnh Hạ, xoay người đi ra ngoài, Mạnh Hạ thừa dịp Lý Nhiên rời đi thì nhanh chóng xuống giường, sau khi đi đến mở cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa, Mạnh Hạ ra sức kéo cửa ra, thanh âm bên ngoài lại làm cho sắc mặt cậu trắng bệch : “Quả nhiên em vẫn muốn bỏ đi đúng không? Em chẳng ngoan gì cả, nếu vậy vẫn nên giam lại trong này thì tốt hơn.”
Mạnh Hạ hít sâu một hơi, ngồi lại bên giường, lúc này mới nhìn rõ mình đã trở về nơi mà trước kia cậu và Lý Nhiên chung sống, cậu chán nản “Hừ” một tiếng : “Mạnh Hạ, mày thật là xúi quẩy.