Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói

Chương 5



Nếu như nói, lúc vừa rồi cùng Giang Luật Văn gặp mặt, Đỗ Vi Ngôn còn có chút tận lực tỏ ra thoải mái, thì trên đường trở về, ngay cả lớp tơ ngụy trang kia cô cũng hạ xuống, trầm mặc bất khả tư nghị.

Gương mặt Giang Luật Văn lại có vẻ thoải mái mãn nguyện, chỉ khi đến chỗ ngoặt mới hỏi cô:“Vẫn ở tại đường Hoa Môn?”

Đỗ Vi Ngôn vẫn không phản ứng lại, thật lâu sau, mới nói:“Anh cho em xuống giao lộ đi.”

Giang Luật Văn cười cười nhưng không nói gì, đèn đỏ dài đằng đẵng cuối cùng cũng chấm dứt, hắn thản nhiên nói:“Gần đây không an toàn như vậy, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?”

Đỗ Vi Ngôn nga một tiếng, cũng không cự tuyệt, chớp nhẹ mi, nói:“Đành làm phiền anh vậy.”

Nhìn bầu trời đêm nay cũng không được tốt.

Hỗn độn đầy sao, tầng mây như núi non trùng điệp, bao phủ lên màn đêm màu lam đậm.

Xe dừng lại ở cửa phòng trực ban tiểu khu, Giang Luật Văn và Đỗ Vi Ngôn cùng nhau xuống xe, hắn nửa dựa vào cửa xe, híp mắt nhìn cô xoay người rời đi.

Lúc qua sát bên người, hắn bỗng nhiên có phần không khống chế được cảm xúc của mình, bắt lấy cổ tay cô, thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy:“Vi Ngôn, lần này anh trở về tìm em, là vì……”

Đỗ Vi Ngôn bị lực đạo của hắn kéo khiến cơ thể hơi lay động, đứng cách chỗ hắn rất gần, cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn.

Cô bỗng nhiên có chút không dám nghe hết –

Đó là thời gian tốt đẹp nhất của cô. Giống như hoa nở rực rỡ vào tiết trời đẹp nhất, nhìn tươi đẹp đến độ kinh ngạc.

Đỗ Vi Ngôn là hơn hai năm sau khi gia nhập lục đội, lúc sắp tốt nghiệp đại học, quen biết Giang Luật Văn.

Lục đội của đại học A là đoàn thể xã hội( *xã đoàn) của sinh viên có tiếng cả nước, hoạt động cũng vô cùng phong phú. Mỗi khi một đám người cưỡi xe đạp có cắm lục kì từ trong thành phố, từ trong thôn quê đồng ruộng hò hét mà qua, chung quy khiến cho người ta có ảo giác giống như là những kẻ hành hiệp giang hồ ngày trước. Đỗ Vi Ngôn bắt đầu từ một chú chim nho nhỏ đại học năm nhất, đến năm thứ tư đại học, đã là trưởng nhóm phụ trách liên kết với bên ngoài trong xã đoàn. Mà lúc này đây, hoạt động của bọn họ, phải đi khảo sát khu vực đầm lầy của thành phố bên cạnh.

Cho dù là bây giờ, Đỗ Vi Ngôn vẫn có thể nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Giang Luật Văn. Hắn mặc T-shirt màu lam nhạt, khi đẩy cửa bước vào, tuổi trẻ mà anh tuấn, nhẹ nhàng khoan khoái tựa như lúc hắn nhe răng ra cười. Nếu như nói hắn cùng các sinh viên khác giống nhau, đều là thành viên xã đoàn, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào hoài nghi. Nhưng người thanh niên này lại là ở bên phía tài trợ cho hoạt động, cũng là bên đầu tư khai phá khu vực đầm lầy, lúc này đây mời các sinh viên ăn một bữa cơm trong sơn trang ở khu vực đầm lầy.

Thật ra nơi Đỗ Vi Ngôn ngồi cách chỗ Giang Luật Văn rất xa, lúc ăn cơm nói không được mấy câu, chỉ khi cuối cùng, thời điểm bọn họ phải rời khỏi, Giang Luật Văn đưa danh thiếp cho cô:“Sau này có hoạt động như vậy, có thể liên hệ với tôi.”

Ngụ ý là hắn vẫn sẵn lòng tài trợ?

Đỗ Vi Ngôn mở cờ trong bụng, sau khi nhận lấy, ánh mắt cười đều đã thành hình trăng lưỡi niềm:“Cám ơn Giang tiên sinh.”

Ngay sau đó liền chậm rãi đứng lên.

Nếu như nói thiếu nữ trải đời chưa sâu, cứ như vậy thích hắn một chút, cũng không phải là không thể lý giải.

Đỗ Vi Ngôn chính là an ủi bản thân mình như vậy.

Có chút tình cảm, nếu như chậm rãi che đậy ở chỗ sâu bên trong lòng, có lẽ sẽ giống như hoa non, bởi vì không thể gặp ánh sáng, dần dần mục nát thành bùn đất. Thật lâu sau nhớ lại, lại là vân đạm phong khinh.

Nhưng có chút không đúng. Chẳng hạn như khiến cho Đỗ Vi Ngôn hối hận, trong cuộc tụ hội của ký túc xá trước khi tốt nghiệp kia, khiến cho chuyện thầm mến này tính chất xoay chuyển hoàn toàn.

Trước mặt bày ra trọn một bàn đầy những chai bia, cô đã uống đến mức ánh mắt mơ mơ màng màng, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt người khác, vừa khóc vừa cười, nói chuyện cũng không lanh lợi :“Tớ thật sự rất thích anh ấy! Nhưng mà tại sao lúc nào cũng không có dũng khí nói cho anh ấy biết chứ? Ô ô ô……”

Bạn cùng phòng so với cô uống không ít hơn, đầu óc cũng không tỉnh táo, nói quanh co cả buổi, đưa ra cho cô một cái chủ ý điên rồ:“Nếu không thì, hôm nay cậu thổ lộ luôn đi?”

Đỗ Vi Ngôn “Hở” một tiếng, còn nói:“Cái gì cơ?”

“Ngay……Hôm nay!” Nàng thay Đỗ Vi Ngôn ra quyết định,“Không phải vài ngày nữa cậu còn phải đi điều tra ngoài đồng ruộng sao? Vừa đi chính là ba tháng đấy! Nếu anh ta không đồng ý, dù sao cũng trốn ở bên ngoài mà, không có gì mất mặt. Cùng lắm thì sau này sẽ không gặp mặt nữa. Dù sao cũng tốt nghiệp rồi.”

Đỗ Vi Ngôn máu nóng nổi lên, cầm lấy di động của mình bắt đầu soạn tin nhắn:“Giang Luật Văn, em thích anh.”

Nghĩ tới nghĩ lui, tuổi trẻ không thiếu nhất chính là kích động, huống hồ là lúc nửa tỉnh nửa say, Đỗ Vi Ngôn nhấn gửi đi.

Nỗi lòng gần một năm, một khi gửi đi, bỗng nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm, khóe mắt chợt lạnh, vậy mà rơi xuống một giọt nước mắt.

Đây hình như là lần đầu tiên cô gọi hắn như vậy, gọi hắn là Giang Luật Văn. Lúc trước, cô bao giờ cũng khách khách khí khí gọi hắn –“Giang tiên sinh”. Xưng hô như vậy khiến cho cô có chút thấp thỏm, lại có chút ngọt ngào. Nhưng mà thậm chí không đợi được hồi âm, Đỗ Vi Ngôn đã ghé vào trên bàn mà ngủ.

Khi tỉnh lại, ánh nắng ban mai tốt lành, chim hót líu lo, ngay cả thanh âm của lá xanh phe phẩy trên những ngọn cây trong rừng cũng truyền đến thân thiết vô cùng.

Không giống như là ở ký túc xá trường học ồn ào náo động .

Đỗ Vi Ngôn xoa xoa thái dương, tầm mắt nhìn ra phía ngoài, còn có chút mơ hồ.

Có một chàng trai đứng ở một nơi không xa, đưa lưng về phía cửa sổ, ngược chiều ánh sáng, bóng dáng thon dài giống như tạo thành mấy đường sáng chói. Thanh âm của hắn mang theo ý cười như có như không:“Tiểu nha đầu, lá gan em không nhỏ, dám đi quán bar uống rượu.”

Cô còn có chút không hiểu rõ tình hình, nháy nháy mắt, mở miệng hỏi một câu:“Giang tiên sinh, nơi này là……”

Ngoài cửa sổ có chút mây mù buổi sớm, chàng trai trẻ tuổi sườn mặt tinh tế, ánh mắt lại rơi vào chiếc di động màu đen nằm trên bàn kia, ý cười giống như là ánh mặt trời ẩn náu ở phía sau tầng mây, không che lấp được.

Mấy năm xa cách, Đỗ Vi Ngôn vẫn như cũ có thể nhớ tới hình ảnh kia, gió đêm lướt nhẹ qua đây, dường như là đem toàn bộ thần kinh tách ra khỏi thân thể, để vào trong nước suối, linh hồn giật mình run rẩy. Khi Đỗ Vi Ngôn nhớ lại, hai má không khỏi mang theo một chút ửng hồng. Cô muốn ung dung thản nhiên từ trong lòng bàn tay hắn đem cổ tay mình rút ra –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.