Bạch Dương Vĩ xoa đầu trấn an Sở Hòa, trong ánh mắt của cậu ánh lên sự sợ hãi hoảng hốt, đến cả lúc Dương Vĩ lặp lại câu nói kia cậu vẫn nghi ngờ nhìn hắn.
Cậu sợ hắn đuổi đi, cậu không muốn rời xa hắn… Sở Hòa vốn dĩ không muốn rời xa Bạch Dương Vĩ.
” Được rồi! Tôi không để cậu đi đâu cả. Như vậy có được chưa ? Ngoan nào, có như thế thôi đã muốn khóc rồi sao ? Không muốn rời xa tôi đến vậy”
Sở Hòa cố kìm nước mắt của mình, gật đầu thừa nhận, nhưng cậu không làm ra kí hiệu rằng mình thích hắn. Chỉ đơn giản ngụy biện bằng kí tự khác.
”
Em ở bên cạnh cậu chủ bao lâu nay, vốn dĩ chỉ quen phục vụ cậu. Giờ đi nơi khác có chút không quen, cũng không biết họ có đối xử tốt với em như cậu không ?”
Bạch Dương Vĩ gật đầu như đã hiểu hết câu. Vốn dĩ lúc mẹ mang Sở Hòa về cũng chỉ để phục vụ riêng cho hắn, Sở Hòa kém Dương Vĩ không nhiều tuổi, bản thân hắn cũng không có thói quen bắt nạt người yếu hơn mình cho nên bao năm nay, ngoại trừ việc Tiểu Ái Nhi làm khổ cậu ra thì Bạch Dương Vĩ cũng đối với cậu rất tốt.
Dương Vĩ cảm thấy vừa nãy mình nói năng có chút không đúng, giờ đây nhìn cả khuôn mặt Sở Hòa đỏ bừng lên vì buồn hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Dương Vĩ cười nhẹ nhàng trấn an cậu đáp.
” Được rồi, là tôi sai. Tôi không nên làm thế với cậu, vốn dĩ Sở Hòa đã bị tật. Người ta không hiểu ý sẽ làm khó dễ cậu, thôi thì cậu ở lại đây cạnh tôi…phục vụ cho tôi là được. Có chịu không ?”
Sở Hòa vẫn còn ấm ức buồn tủi lắm, cậu gật đầu. Sau đó bĩu môi không thèm để ý đến Dương Vĩ nữa, cậu yêu vòng ra phía sau tiếp tục chà lưng cho hắn.
Nhìn thái độ của Sở Hòa, Dương Vĩ có chút buồn cười quay đầu lại hỏi.
” Này! Giận tôi sao ?”
Sở Hòa mở to mắt như thể muốn nói.
”
Là do cậu trêu em trước!”
Nhưng mà sắc mặt cùng hành động lại khác, cậu chậm chạp lắc đầu.
” Tôi còn không biết tính cậu sao ? Này! Sở Hòa giận tôi thật sao ?”
Người nào đó vẫn lắc đầu không trả lời.
” Tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi còn gì ? Không những thế còn hứa sẽ không đuổi cậu đi nữa. Vậy cậu ấm ức cái gì”
Sở Hòa dùng tay ra hiệu.
”
Em buồn cậu chủ, thật sự rất buồn
”
” Ha! Được lắm, đừng thấy tôi ưu ái đặc biệt cho cậu được thì cậu có quyền thái độ với tôi. Xem đây!”
Bạch Dương Vĩ híp mắt đầy nguy hiểm, Sở Hòa còn chưa kịp biết hắn sẽ làm gì mình tiếp theo thì một chút nước do Dương Vĩ hất lên bắn lên người cậu, người kia vừa cười vừa nói.
” Này! Chết này. Còn dám giận tôi nữa không ? Cho cậu ướt luôn”
Hắn vừa nói vừa hắt chút nước lên người của Sở Hòa, ban đầu cậu còn tránh né. Nhưng càng về sau,Sở Hòa cũng không nhịn được mà bật ra tiếng cười khanh khách.
Dẫu cho cậu bị câm, ngôn ngữ cậu không thể nói rõ được. Tiếng cười của cậu cũng rất khó nghe, nhưng sâu thẳm trong nội tâm cậu… Tiếng cười mà do Bạch Dương Vĩ tạo ra chính là tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc nhất cậu từng trải qua.
Sở Hòa chỉ câm về miệng, nhưng trong trái tim cậu luôn muốn nói ” yêu Dương Vĩ” . Cậu muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng người cậu yêu là Dương Vĩ, cả một đời này…nếu không phải Dương Vĩ thì cậu sẽ không thích ai nữa.
Lợi dụng khiếm khuyết của mình, Sở Hòa mở miệng nhìn thẳng Dương Vĩ phát ra tiếng ú ớ.
” A a a”
Chẳng ai hiểu Sở Hòa nói gì, đến cả Bạch Dương Vĩ cũng không thể hiểu được. Duy chỉ có cậu mới biết bản thân muốn gì.
”
Em yêu an
h”
Đó là câu nói có thể cả đời này, vĩnh viễn một Sở Hòa câm có thể không nói được.
Bạch Dương Vĩ thấy Sở Hòa phát ra tiếng ú ớ liền cười nói nhỏ.
” Được rồi, đừng giận tôi nữa nhé ? Mau chà lưng cho tôi đi, một lát nữa nhớ làm cho tôi tách trà gừng mang lên phòng nhé!”
Sở Hòa gật đầu nghe lời, ngoan ngoãn tiếp tục chà lưng cho Dương Vĩ.