Một buổi sáng lại bắt đầu, tiếng chim hải âu vẫn kêu vang khắp bầu trời. Tiếng sóng vỗ rì rào vẫn còn đó, một chiếc du thuyền cá nhân đỗ trên mặt biển, tiếng động cơ cũng dần vang lên.
Hôm nay Bạch Dương Vĩ không còn đi biển nữa, hắn khóa chặt cửa ngôi nhà nhỏ. Nắm tay Sở Hòa nói.
“Chúng ta sẽ nhớ nơi này lắm, đợi em khỏe lại. Chúng ta cùng về đây thăm mọi người có được không ?”
Sở Hòa lắng nghe tiếng sóng vỗ lần nữa, nơi yên bình này cậu sắp phải rời xa. Cảm giác có chút luyến tiếc lại không nỡ đi.
Nhưng cuộc sống của Bạch Dương Vĩ không thể vì cậu mà trói buộc tại đây. Trở về thành phố, có thể bộn bề xô bồ hơn. Nhưng lần này cậu có Bạch Dương Vĩ ở cạnh, Sở Hòa tạm biệt nơi này cũng không sao.
Bạch Chính Nghiêm cùng vợ chồng Tiểu Ái Nhi đã lên du thuyền từ trước. Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hòa ở lại đây khóa cửa nhà rồi mới lên sau.
Đạp trên bãi cát biển, làn gió nhẹ thổi rối tung mái tóc của hai người. Căn nhà sau lưng cũng nhỏ dần đi.
“Khoan đã, Dương Vĩ…Sở Hòa! Đợi một chút!”
Chất giọng địa phương vang lên, phía sau lưng bọn họ vang lên tiếng ồn ào.
Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa đều quay lại, người dưng trong thôn đang đuổi theo bọn họ.
“Hai đứa mang chút đồ này về làm quà, còn nữa tôm này đã được đóng thùng ướp lạnh. Dương Vĩ mang về nấu cháo cho Sở Hòa ăn nhé!”
Vợ chồng bác Trần nhét vài túi khô mực cùng một thùng xốp nhỏ vào tay Dương Vĩ. Bác gái còn đi đến, vuốt mặt Sở Hòa nói.
“Sau này rãnh rỗi có thời gian về thăm mọi người con nhé…”
Sở Hòa thấy sống mũi mình cay cay, sống ở đây cũng gần một năm. Mọi người đều đối tốt với cậu, làm sao mà cậu lạnh lùng khi rời đi được.
Người dân địa phương ở đây cũng thừa biết hai người trẻ tuổi này gia thế không phải dạng tầm thường từ trước, họ biết nơi xóm làng nhỏ này chỉ là chỗ trú chân tạm thời của hai người, cũng sẽ có lúc hai người rời đi. Nhưng mà… Hai người trẻ tuổi này như một làn gió mới mang đến sự vui vẻ cho thôn làng nhỏ này, bây giờ rời đi có thật nhiều luyến tiếc.
“Anh Hòa và anh Vĩ sau này nhớ về thăm chúng em nhé…”
Lũ trẻ nhỏ trong xóm ôm chân hai người bọn họ, dặn đi dặn lại chuyện đừng quên chúng nó.
Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa ở lại với mọi người thêm một chút. Sau đó cũng cúi đầu chào mọi người rồi rời đi.
Trên chiếc du thuyền, Sở Hòa vẫn nghe thấy tiếng hò reo tạm biệt của người bản địa… Rời đi lúc này, quả thật có chút đau lòng.
Bạch Chính Nghiêm bị say sóng, đang phải ngồi dựa vào người Nhậm Phi ra sức than thở.
Tiểu Ái Nhi vì quá dậy sớm, cho nên đã ngủ từ lúc nào không hay. Chỉ còn lại Sở Hòa nghiêng đầu dựa trên vai Bạch Dương Vĩ.
“Biết là em sẽ mệt, nhưng mà sau khi về thành phố nghỉ ngơi hai hôm. Chúng ta sang Nhật có được không? Dù sao cũng cần phải phẫu thuật mà!”
Bạch Dương Vĩ nóng lòng muốn để Sở Hòa có thể trở lại bình thường, hắn mong muốn Sở Hòa một lần nữa có thể nhìn thấy hắn.
Nhìn thấy con người hắn thay đổi thế nào, hắn cũng không muốn thấy cậu vô tình va phải nơi nào đó đến bầm tím cả chân. Hắn muốn cậu có thể thấy lại, lúc đó Sở Hòa sẽ không còn phải chịu nhiều vết thương nữa.
Sở Hòa dựa trên vai hắn, gật đầu tán thành.
Đối với cậu, thế nào cũng được. Miễn rằng sau này cậu còn Bạch Dương Vĩ ở bên là được.
Hai người rời khỏi nơi mình đã lưu lại gần một năm qua, trở về thành phố tốn hết nữa ngày.
Tiếng âm thanh hỗn tạp từ xe cộ đông đúc vang lên. Âm thanh ngày trước nghe quen thuộc nay thật sự rất xa lạ.
Bọn họ quay trở về căn biệt thự cũ theo lời của Tiểu Ái Nhi, nơi mà chuyện đau thương nối tiếp chuyện đau thương.
“Chào mừng hai người về nhà!”
Tiểu Ái Nhi mỉm cười bấm chuông cửa, âm thanh quen thuộc vọng từ trong ra ngoài.
“Ra liền đây…”
Khoảng chừng năm phút sau, tiếng mở khóa vang lên. Giọng nói kia lại vang lên.
“Cô Nhi cùng Nhậm Phi đã về rồi sao?”
Tiểu Ái Nhi cười hì hì nói.
“Cháu về rồi, bác xem cháu còn mang ai về này…”
Tiểu Ái Nhi vừa cười vừa nghiêng mình cho Minh Tuấn xem, Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa xuất hiện ngay trước mặt ông.
Quản gia lớn tuổi mở to đôi mắt, sau đó vội vã chạy vào nhà gọi lớn.
“Cậu chủ và Sở Hòa về rồi…cậu chủ và Sở Hòa về thật rồi…”