Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 15



“Tốt lắm, ta phải thừa nhận, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi, hắn thật sự thật sự vô cùng giảo hoạt, chẳng những giảo hoạt, hơn nữa. . . . . . hơn nữa còn thập phần ngoan độc. . . . . .”

Bách Lý Giang lau một phen mồ hôi lạnh trên trán:”Hắn hiểu rất rõ điểm yếu trong tâm lý con người. Mặc cho ai sau khi đã đi qua bức tường quỷ cả đời khó quên kia, khi bất chợt gặp được mộ thất này, đều khó tránh khỏi để tinh thần cùng thân thể lập tức buông lỏng, thấy cái giường lớn, có lý nào lại không hào hứng tiếp cận, khi đó ai còn đi chú ý đến những vết máu cảnh báo mà các tiền bối đã lưu lại trên mặt đất chứ, ngươi nói có đúng không?”

Viên Dã dựa vào tường ngồi xuống, mở túi đeo lấy ra một cái túi đựng nước bằng da dê đưa cho Bách Lý Giang, thấy bộ dáng lấy lòng của hắn, liền nhịn không được cười khẩy nói: “Thế ta mới nói, trừ khi là những người quá ngu dốt, bằng không ta sao có thể phát hiện chứ?”

Chính hắn cũng uống một ngụm nước, rồi mới thở ra một hơi thật dài: “Con bà nó thật thoải mái a.”

Bách Lý Giang bĩu môi: “Ngươi là nguyên soái, trên chiến trường từng trải qua không biết bao nhiêu cạm bẫy quỷ kế, nhóm hoàng tử kia sao có thể cùng ngươi so sánh a? Cho dù từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng là nhằm vào tống tử, nga, chính là cương thi, còn có quỷ hồn âm linh các loại gì đó, chưa nghĩ đến Đông Đế đại nhân còn có thể dùng chiến thuật tâm lý để trêu đùa bọn họ chứ? Cho nên nói gì cũng là bình thường thôi.”

Viên Dã không nói nữa, đưa cho Bách Lý Giang hai cái bánh rán cùng thịt bò, nghe hắn hì hục sụp soạt ăn, một bên còn ra sức liếm mép. Không biết vì sao, tại đây trong mộ cổ tràn ngập nguy hiểm, trong lòng hắn thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp, an tâm đến kỳ lạ.

“Viên Dã, ta vẫn nghĩ không ra, vì cái gì có thể xây dựng lên một mộ đạo lớn như vậy chứ? Hành trình gần hai tiếng đồng hồ, trời ạ, chung quy cũng phải đến mấy km.” Sự thật chứng minh, Bách Lý Giang cũng không phải là người có thói quen yên lặng, sau khi hắn đã ăn uống no say thỏa mãn chính mình, lập tức giống như một đứa trẻ tò mò dò xét toàn bộ.

“Rất đơn giản, lăng mộ này của Đông Đế là do đào khoét cả tòa núi lớn mà xây lên, có như vậy mộ đạo dài mấy cũng không phải việc gì khó.” Viên Dã thản nhiên nói, mà Bách Lý Giang thì bừng tỉnh đại ngộ: “A, ta hiểu rồi, có phải giống như sơn đạo gì đó hay không? Chặc chặc, kia đòi hỏi phải cần biết bao nhân lực vật lực a, Đông Đế đại nhân của các ngươi thật sự là rất khác so với các nhà văn nổi tiếng.”

“Nói cái khác đi, chúng ta đã ngồi ở trong cổ mộ rồi, không cần đàm luận chuyện về nơi này, chỉ khiến trong lòng người hốt hoảng thôi.” Viên Dã duỗi thẳng tứ chi, tò mò nhìn về phía Bách Lý Giang: “Ngươi rốt cuộc là từ nơi nào tới? Vì cái gì trong khi ngươi nói chuyện có những từ ngữ ta không hiểu được? Còn có, vì sao ngươi lại từ trên trời giáng xuống? Còn cố tình rơi xuống đây, trong mộ Đông Đế, ta biết nói là mộ Đông Đế, nhưng mà ngoại trừ cánh cửa mộ chỉ có thể mở sau khi thánh sử nói, thì không thể có bất luận con đường nào khác để tiến vào, ngay cả đào từ trên đỉnh mộ cũng không thể.”

Nói đến việc này, Bách Lý Giang liền cảm thấy bực bội. Hắn vỗ đùi, hướng Viên Dã căm giận nói: “Ai, đừng nói nữa, nói cho ngươi hay, ta là từ một thời không rất rất xa so với ngươi mà tới, là người không ở cùng thời đại với ngươi, thời đại kia của chúng ta, có một nhà khoa học vĩ đại ưa thích tìm tòi, hắn sáng tạo cái gì mà học thuyết tương đối, cho rằng trong thời gian cùng không gian có đường hầm hoặc là khe hở, dù sao đi nữa, tóm lại, từ khi cái lý luận này của hắn sinh ra tới nay, mặc dù trước sau không cách nào để chứng thực, nhưng cũng khiến cho động lực cùng nguồn cảm hứng của các tác gia tiểu thuyết liên tục dồi dào, ta chính là sống trong môi trường với đủ loại kiến thức về xuyên qua chiếm giữ này, mà hiện tại đã trở thành một ví dụ xui xẻo.”

Viên Dã mở to hai mắt nhìn, hắn sống còn chưa đến hai mươi năm, rất ít khi bị kinh ngạc như vậy, nhưng hôm nay cũng không giống thế, hắn không rõ vì cái gì mà mỗi một chữ trong lời nói của Bách Lý Giang hắn đều có thể nghe hiểu, vậy mà một tổ hợp như thế được đưa ra, với tài trí thông minh của bản thân, vậy mà vẫn không hiểu ra sao. Bách Lý Giang thấy bộ dáng kinh ngạc kia của hắn, liền buông tay: “OK OK, ta không nên nói với ngươi những thứ cao thâm tối nghĩa gì đó, đơn giản mà nói, chỉ là như vậy, ta đây, chính xác là một thành viên khảo cổ bình thường ở thời đại đó . . . . .”

Vừa mới nói xong, Viên Dã liền nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Khảo cổ viên? Đấy là đồ vật gì vậy?”

“Không đúng, khảo cổ viên không phải là đồ vật này nọ.” Bách Lý Giang xua tay, chợt lại phát hiện lời này không đúng, hắn bất đắc dĩ nói: “Khảo cổ viên chính là ở trong phạm vi pháp luật cho phép, đối với việc phát hiện ra cổ mộ để tiến hành khai quật, làm cho những quốc bảo, di vật văn hóa có thể thấy lại ánh mặt trời hơn nữa còn được bảo hộ nghiêm mật. . . . . .”

Lúc này không chờ nói xong, Viên Dã liền bừng tỉnh đại ngộ, ha hả cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi , nói thẳng ra cho dễ hiểu chính là các quan úy đi tìm vàng, thông thường gọi chính là kẻ trộm mộ.”

“Cái gì mà kẻ trộm mộ, đừng nói khó nghe như vậy được không? Chúng ta là ở trong phạm vi pháp luật cho phép mà làm việc, là vì khoa học, vì toàn bộ nhân loại. . . . . .” Bách Lý Giang trịnh trọng nghiêm túc cường điệu, nhưng chỉ nói đến một nửa liền nhịn không được suy sụp hạ xuống bả vai: “Quên đi quên đi, đều đã xuyên qua tới đây, còn nói cái gì mà vì khoa học vì toàn bộ nhân loại a, sự việc thỏa đáng cấp bách hiện tại, là tự mình có thể sống sót mới đúng.”

“Ngươi nói chính xác.” Viên Dã mỉm cười gật đầu: “Bất quá Bách Lý a, ngươi nói nhiều như thế, ta còn không rõ, ngươi đến tột cùng là làm sao để vào được đây, ngươi nói chuyện có thể có trọng tâm một chút được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.