Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã

Chương 45



Lương Vũ Trạch vừa nói xong thì lập tức cảm thấy ảo não, hắn biết hắn không nên nói ra những lời đó nhưng vừa rồi lại không khống chế được nên buột miệng nói ra lời trong lòng, giống như nếu không nói ra hắn sẽ rất khó chịu vậy.

Tô Đặng chỉ muốn làm một người chủ trì thất tốt, sáng tạo những điểm nho nhỏ cho tiết mục thêm hấp dẫn để thu hút tỉ lệ người xem TV cao là được. Mặc dù là mọi chuyện do hắn khởi đầu nhưng do quá quen thuộc với những thị phi, lục đục đấu đá trong làng giải trí nên lúc này hắn lại không lên tiếng chỉ đứng một bên xem.

Ngụy Hiểu Thiên quay mặt về khán phòng, hàng lông mày hơi nhếch lên, giọng nói cất lên rõ ràng, ” Cô Ngôn đối xử với mọi người trong công ty rất tốt, Thái tiền bối bọn họ cũng có mặt ở đây, các vị có thể hỏi bọn họ.” Y dừng một chút, lại nói tiếp “Cô Ngôn là thư ký của trợ lý Tổng giám đốc, như vậy cô ấy dẫn nghệ sĩ của công ty tới tham gia tiết mục thì có gì không đúng?”

Thái Ngọc Trác lúc này cũng lên tiếng, “Cô Ngôn là một cô gái rất biết cách làm người khác yêu thích, rất nhu thuận, điềm đạm nho nhã, tiếp xúc với cô ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ.” Cô lấy thân phận của trưởng bối nói, tuy cô và Ngôn Nại chỉ mới tiếp xúc một thời gian rất ngắn, nhưng Ngôn Nại cho cô ấn tượng chính là một cô gái nhỏ rất lịch sự, trên đường đi cô ấy luôn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh. Cô cũng không nhìn ra được giữa Ngôn Nại và Ngụy Hiểu Thiên có quan hệ đặc biệt gì. Ngôn Nại mặc dù là con gái của Ngôn tổng giám đốc, nhưng cô là nghệ sĩ, là người của công chúng cho nên cô đều phải chịu trách nhiệm với mỗi lời nói trước công chúng, nếu cô không ủng hộ Ngôn Nại, chắc chắn cô sẽ không lên tiếng nói giúp bọn họ.

Chị em họ Mai cũng gật đầu nói theo, “Cá tính của cô Ngôn rất ngay thẳng, hai chị em chúng tôi cũng rất thích cô ấy.” Họ còn nhớ rõ chuyện xảy ra hôm họ ký hợp đồng với Ngôn Thị, sau chuyện đó họ vẫn lo d.đ.l.q.đ lắng Ngôn Nại sẽ dùng thân phận của cô chèn ép họ, không để cho họ ra mắt công chúng, nhưng cô không làm như vậy, cô và Mã Nam cùng quang minh chính đại đánh giá bọn họ.

Lương Vũ Trạch không có chứng cứ chứng minh Ngụy Hiểu Thiên dựa vào quy tắc ngầm mà leo lên, nên hiện tại hắn còn có thể nói gì? Hắn nhìn thấy ánh mắt có ý trách cứ của Ân Lê, trong lòng nhất thời tràn đầy cảm giác uất ức.” Còn tưởng rằng cậu ta và cô Ngôn đang yêu nhau.” Hắn chỉ muốn vớt vát lại câu nói lỡ lời của mình, kết quả càng nói càng hỏng bét.

Trong mắt Ngụy Hiểu Thiên xẹt qua một tia sáng sắc lạnh, y hết sức thản nhiên nói, “Cô Ngôn đã sáng tác những bài hát rất hay trong album mới của tôi, tôi rất cảm ơn cô ấy, nhưng không phải là quan hệ yêu đương như lời anh nói. Cô Ngôn hiện còn là một hiệu học sinh cấp ba, mong anh chú ý lời nói.”

Cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ y và Ngôn Nại sẽ phát sinh điều gì, một tình yêu đẹp sao? Hay là hôn nhân hạnh phúc? Hay là lẩn quẩn trong cái quy tắc ngầm? Y cho rằng dựa vào việc bán thân để cầu đường danh vọng là sự sỉ nhục đối với âm nhạc. Trong lòng y có ngạo khí để cho y thà bị ngọc nát cũng không thể làm ngói lành, y biết với tính tình cố chấp như vậy rất khó phát triển được trong làng giả trí, cho nên gặp được Ngôn Nại là may mắn của y, còn có người quản lý Long Thành, ông ta đã giúp y biết có những thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, Long Thành đặc biệt coi trọng danh tiếng của nghệ sĩ, những nghệ sĩ dưới tay ông ta đều có đặc điểm là danh tiếng rất tốt, đều dựa vào thực lực của bản thân để đi lên. Gia cảnh Ngụy Hiểu Thiên rất bình thường, y và Ngôn Nại không môn đăng hộ đối, cho nên giữa y và Ngôn Nại tuyết đối không có khả năng nói chuyện yêu đương.

Học sinh cấp ba yêu đương cũng khá phổ biến, nhưng trọng điểm là làm minh tinh mà trước mặt công chúng nói đang yêu đương với học sinh cấp ba thì rất không thỏa đáng, đặc biệt là một quốc gia rất coi trọng giáo dục như nước Z. Lời của Ngụy Hiểu Thiên là lời nhắc nhở Lương Vũ Trạch nên có chừng có mực.

Ngôn Nại nắm chặt hai bàn tay, câu này của Lương Vũ Trạch bao hàm ác ý khiến cô rất tức giận, cô không hiểu hắn hãm hại cô và Ngụy Hiểu Thiên như vậy đối với hắn có ích lợi gì.

Ân Lê cách Lương Vũ Trạch một vị trí khá xa, hắn không ngăn lại được lời nói tự hủy hoại hình tượng của Lương Vũ Trạch, hắn chỉ hi vọng cậu ta có thể bớt tranh cãi đi, đừng phá hủy hoàn toàn hình tượng của mình.

“Điều này ai cũng biết là cô Ngôn sáng tác bài hát trong album của Hiểu Thiên, mà album của cậu ấy có thể bán chạy như vậy, công lao d.đ.l.q.đ của cô Ngôn cũng không nhỏ đâu!” Tô Đặng lúc này mới lên tiếng hoà giải, “Cô Ngôn sang năm sẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học phải không? Cả nước đều mong muốn toàn bộ học sinh lớp mười hai cũng đều có kết quả thi thật tốt!”

Bên kia Vạn Vạn thấy vậy cũng cùng với Tô Đặng nói mấy câu.

Kế tiếp hoa hồng lại truyền mấy vòng, không khí hiện trường hài hòa thoải mái trở lại. Sau đó người chủ trì tiếp tục đưa ra những trò chơi tranh tài được thiết kế trong tiết mục cho nghệ sĩ, hai phần chơi sau đều có liên quan đến ca hát, yêu cầu nghệ sĩ chơi trò hát nối tiếp, chỉ định một bài ca khúc được yêu thích, sau đó khi người này vừa dừng lại thì những nghệ sĩ khác phải hát một ca khúc bắt đầu từ chữ mà nghệ sĩ kia vừa kết thúc; còn có một phần trò chơi là người chủ trì ra một từ ngữ, nhóm nghệ sĩ nào được chơi trước sẽ phải biểu diễn một ca khúc có chứa từ ngữ đó, nhóm nào hát được nhiều hơn thì nhóm đó thắng. Trò chơi tranh tài này rất vui, Ngụy Hiểu Thiên cùng Lương Vũ Trạch trên sân khấu có lúc còn hỗ trợ lẫn nhau, giống như chưa từng xảy ra chuyện bọn họ mới đối chọi gay gắt ban nãy.

Đây chính là minh tinh, mồi người khi ở bên ngoài đều mang theo mặt nạ, che dấu đi hỉ nộ ái ố của mình. Lúc nãy Lương Vũ Trạch luống cuống, cũng coi như là hắn để lộ ra suy nghĩ thật của mình. Nhóm Ân Trạch được một tay Ngôn Thị bồi đắp và cho ra mắt, trước khi xuất đạo hai người chỉ là những sinh viên bình thường, từ lúc bọn họ xuất đạo đến lúc phát đĩa nhạc rồi đi đến thành danh, con đường này luôn thẳng tắp thuận buồm xuôi gió, trên căn bản chưa bao giờ gặp ngăn trở, khổ cực là có, nhưng làm minh tinh cũng không tránh khỏi khổ cực. Rồi đột nhiên bọn họ gặp phải một cô gái muốn bọn họ phải đi theo quy tắc ngầm, mà cô gái này lại là con gái của tổng giám đốc công ty bọn họ, đối mặt nguyên chủ cường thế, bọn họ không giải quyết được, sau đó liền cư xử không đúng mực. Lương Vũ Trạch và Ân Lê đương nhiên biết trong giới giải trí không nơi nào là không phức tạp, nhưng biết là một chuyện, còn làm thì họ không làm được. Cục diện bế tắc, cho nên bọn họ mới tìm cách rời khỏi Ngôn thị.

Bản chất của nhóm Ân Trạch không xấu, chỉ là bọn họ thiếu đi một ít sự mài giũa của xã hội và kinh nghiệm từng trải mà thôi.

Trước khi kết thúc tiết mục《Đại tú ca》, Ngôn Nại bị người chủ trì Vạn Vạn mời lên sân khấu, cô rất bất ngờ, cô hoàn toàn không có chuẩn bị. So sánh với những nghệ sĩ trên sân khấu, trang phục của cô khá dày. Bên trong có máy điều hòa nên nhiệt độ cũng không lạnh, nên lúc với tiến vào sảnh d.đ.l.q.đ cô liền cởi áo khoác, chiếc áo lông vừa được bỏ ra, cô chỉ mặc áo thun cùng quần jean và giày thể thao, đơn giản vô cùng. Mái tóc thắt bím đuôi ngựa chỉnh tề, áo thun rộng thùng thình, trang phục bình thường như vậy đều có thể bắt gặp trên đường.

Ngôn Nại đi lên sân khấu, cô và hai vị chủ trì đứng phía trước, sau lưng là nhóm nghệ sĩ, cô trò chuyện với người chủ trì rất tự nhiên, không hề luống cuống.

Tô Đặng và Vạn Vạn mãnh liệt khen Ngôn Nại mấy câu, hai người cứ blah blah blah mà nói, cái gì rất xinh đẹp, cái gì tài hoa hơn người . . . . . .

Ngôn Nại xấu hổ cười cười, lên tiếng chào hỏi khán giả. Cô như vậy khiến mọi người có cảm giác cô là một cô gái rất thuần khiết, một cô gái như vậy làm sao có thể đề ra quy tắc ngầm với nghệ sĩ chứ?

Video quay lại đoạn Ngôn Nại biểu diễn trong chương trình của S. nir­vanaqi đã sớm truyền ra trên web, lúc này Tô Đặng yêu cầu Ngôn Nại trình diễn một ca khúc ngay tại đây, người xem dưới khán đài cũng rất mong đợi, Ngôn Nại gật đầu đồng ý, cô bảo người chủ trì tìm cho mình một cây đàn ghi-ta, cô sẽ từ mình vừa đàn vừa hát.

“Tôi chỉ mới học đàn ghi-ta nên các ngón tay còn chưa quen lắm, mong mọi người thông cảm, tôi muốn trình bày bài hát tên là《Imag­ine Me With­out You》, đặc biệt dành tặng cho người thân và bạn bè nơi phương xa.” Ba, mẹ, ông nội, Jenny, mọi người hãy nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé! Cô ở nơi này mỗi ngày đều nhớ đến và cầu chúc cho mọi người.

Ngôn Nại ngồi trên ghế tròn, nhân viên đưa cho cô một cây đàn đàn ghi-ta gỗ, trước mặt để một Microphone. Đầu tiên cô thử âm thanh của dây đàn, cô vừa điều chỉnh âm thanh vừa nghĩ, Mạnh Thuyền sư phụ, hãy d.đ.l.q.đ cầu chúc cho cô hôm nay có thể biểu diễn thuận lợi, ngàn vạn lần không được đánh ra một âm thanh lỗi nào. Ca khúc《Imag­ine Me With­out You》 là bài hát mà cô rất thích, lúc cô học đàn ghi-ta đã luyện tập rất nhiều lần, nếu không hôm nay cô sẽ không dám chọn nó để biểu diễn.

Ngôn Nại vuốt sợi dây đàn ghi-ta, sau đó vừa đánh vừa cất tiếng hát, giọng hát nghe rất êm ái trong trẻo, chậm rãi và bình thản, giống như cây đàn ghi-ta gỗ trong tay cô vậy, đơn giản, bình tĩnh, nghe vào khiến linh hồn có thể được an bình trong thoáng chốc, rất thoải mái. Ngôn Nại hát rất nhập tâm, tiếng hát trong suốt chan chứa tình cảm, cô đem người đối diện cùng với những tưởng niệm về Kiều Jenny đưa vào trong bài hát. Tình cảm đó lây nhiễm đến khắp khán giả đang ngồi trong khán phòng, tiếng đàn ghi-ta cùng tiếng hát chậm chạp du dương thông qua truyền hình trực tiếp, khiến những người khác cũng phải dừng chuyện đang làm lại nhìn lên màn ảnh nhỏ, chuyên chú nghe tiếng hát nhẹ nhàng của cô.

Ngôn Diễn cũng theo dõi tiết mục này, lúc anh nghe Thẩm hoan tình trả lời, quả nhiên như Ngôn Nại đoán đau lòng một hồi. Nhưng vừa nghe đến Lương Vũ Trạch tô đen chửi bới Ngôn Nại thì anh lập ném sự thương tâm của mình đến tận sau ót, anh đang suy nghĩ phải làm sao để tiếp tục hành hạ nhóm Ân Trạch đây, hơn nữa trình độ hành hạ còn phải tăng gấp bội. Trước lúc tiết mục sắp kết thúc, tiếng hát của em gái lại đem suy nghĩ của anh kéo trở lại, anh nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm em gái đang phát biểu trên TV, “Chờ anh hai chế tác xong phim, sẽ lập tức đền bù cho anh hai, thật ra thì muốn lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh hai!” Người thân trong lời của Ngôn Nại, anh cho rằng chính là anh.

Trong ánh mắt của anh ngấn lệ, không phải là bởi vì cảm động, mà là mấy buổi tối anh liên tục bận bịu chế tác cho hoàn thành bộ phim, nên ngủ không đủ, đôi mắt của anh mệt mỏi rã rời cho nên lúc này nước mắt cứ thế chảy ra.

Phương Đình Na đã đến đại sảnh khách sạn Ngôn Diễn đang ở, thành phố X cách thành phố B chỉ có giờ đi xe, cô lại lái xe tốc hành nên nửa giờ là đã đến nơi.

Cô trước tiên đặt cho mình một phòng khách sạn, sau đó đem hành lý cất vào, sau khi chỉnh trang lại y phục mới tiến đến phòng Ngôn Diễn gõ cửa.

Ngôn Diễn buồn bực không biết là ai buổi tối khuya còn tới khách sạn tìm anh? Thấy trước cửa là Phương Đình Na anh cũng không có kinh ngạc, ở trong trường quay mọi người đã có một đoạn thời gian tiếp xúc, cũng đã thành thói quen, “Là Tiểu Nại kêu em tới hả? Em hãy nói với nha đầu kia, anh sẽ mau chóng chế tác phim thật tốt, sau khi hoàn thành thật tốt anh lập tức trở về. . . . . .”

Phương Đình Na đi theo anh vào phòng, trên ti vi còn đang chiếu tiết mục Ngôn Nại tham gia《 Cuộc so tài giữa các minh tinh》, sau khi Ngôn Nại trình diễn xong bài hát, tất cả các nghệ sĩ khách mời đều bước lên trên sân khấu. Phương Đình Na nhận được tin nhắn Ngôn Nại gửi nói Thẩm Hoan Tình trang điểm rất xinh đep, cô liền cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Ngôn Diễn, “Anh Ngôn, hai chúng ta thử quen nhau nhé!” (Đúng là Na Na thuộc phái hành động, ra tay nhanh quá)

Trên sân khấu người chủ trì và nghệ sĩ sau khi chào cảm ơn lẫn nhau, nghệ sĩ rối rít trở lại phía sau sân khấu dọn dẹp đồ của mình. Ngụy Hiểu Thiên gặp Lương Vũ Trạch đang đứng ở đầu hành lang hút thuốc lá. Y đi tới trước mặt của hắn, một câu còn chưa nói đã trực tiếp giáng những cú đấm liên tiếp vừa hiểm vừa nhanh vào người Lương Vũ Trạch. Lương Vũ Trạch mới đầu còn có thể đánh trả, nhưng hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Ngụy Hiểu Thiên. Bị Ngụy Hiểu Thiên đánh liên tục mấy quyền trên người khiến lục phủ ngũ tạng của hắn giống như đều bị đảo lộn, hắn cảm giác hô hấp đều đau, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn không còn hơi sức xoay tay lại, hắn bị Ngụy Hiểu đánh dính vào tường, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể buồn bực than nhẹ.

Nghệ sĩ của giải trí Ngôn Thị trong tối nay phải lên máy bay trở về thành phố B, tiết mục sau khi chấm dứt bọn họ sẽ phải chạy tới phi trường. Lúc này Ngôn Nại đang ở phía sau sân khấu, chợt nghe một nhân viên của tổ chuyên mục nói Ngụy Hiểu Thiên đang đánh nhau với Lương Vũ Trạch của nhóm Ân Trạch ngay đầu hành lang, tên nhân viên kia đang thao thao bất tuyệt với bạn d.đ.l.q.đ anh ta qua điện thoại, nói là anh ta vừa muốn đi qua đường kia để xuống lầu, kết quả không cẩn thận thấy được một màn kia.

Ngôn Nại vội chạy đi tìm, liền thấy được cảnh tượng mà nhân viên kia nói, Lương Vũ Trạch dựa vào trên tường, đôi tay che lên bụng, Ngụy Hiểu Thiên cùng sử dụng quyền cước, tất cả đều chào hỏi trên người của hắn, chỉ nghe tiếng bịch bịch phát ra trên người hắn sau mỗi một quyền đánh xuống.

Ngôn Nại che hai mắt của mình, đứng chờ ở nơi cách không xa bọn họ, cô cảm thấy Lương Vũ Trạch bị đánh là đáng, nên cô không gọi Ngụy Hiểu Thiên dừng tay. Cô còn thỉnh thoảng thả tay xuống nhìn chung quanh xem ai tới hay không, canh gác giúp Ngụy Hiểu Thiên, nhưng vì thể diện của y, cô lại bưng kín hai mắt của mình, chỉ xem một chút thôi mà cô đã thấy khiếp sợ.

Một lát sau, Ngụy Hiểu Thiên mới dừng lại, y buông lỏng kiềm chế Lương Vũ Trạch ra, thân thể hắn trượt dần xuống vách tường, hắn co người lại ngồi xổm xuống đất ho khù khụ.

“Có cần đưa anh ta đến bệnh viện không?” Ngôn Nại hỏi.

Lúc Ngôn Nại tới đây, hai người bọn họ cũng biết.

“Không sao, tôi cũng có một đoạn thời gian học quyền đạo, biết chỗ nào trên người hắn nên đánh, hắn không có việc gì đâu, yên tâm.” Ngụy Hiểu Thiên nói với Ngôn Nại.

Ngôn Nại đi tới trước mặt Lương Vũ Trạch, hơi khom người xuống đối diện với hắn, “Trước quấy rầy anh với Ân Lê là tôi không đúng, cũng đã nói xin lỗi rồi, sau lần tại quán rượu đó, tôi chưa từng đi tìm các anh gây phiền toái. Lời xin lỗi của tôi, không chấp nhận cũng không sao, nhưng d.đ.l.q.đ anh lại tô đen mối quan hệ giữa tôi và Ngụy Hiểu Thiên là anh không đúng! Chuyện trước kia thật lòng xin lỗi, lần này coi như là huề nhau, không ai còn nợ ai nữa.” Nói xong Ngôn Nại đứng dậy, gọi Ngụy Hiểu Thiên rời đi.

Sau khi xuống máy bay, xe của công ty đón Ngôn Nại về thẳng nhà chính của Ngôn gia, về đến nhà, Ba Ngôn và mẹ Ngôn đã đi ngủ, cô nhẹ nàng đi về phòng của mình.

Sáng hôm sau mẹ Ngôn nghe nói tối hôm qua Ngôn Nại về nhà, sau đó giống như thường ngày, buổi sáng cả nhà ngồi ăn sáng rồi sau đó cô theo ba Ngôn đến công ty.

Ngôn phu nhân biết Ngôn Nại về nhà, sau khi cô đến công ty không lâu thì bà gọi điện thoại đến, nói là hai giờ chiều hôm nay bà đợi cô ở trước cửa công ty. Sau khi căn dặn Ngôn Nại xong, lại gọi một cú điện thoại cho một người nào đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.