Buổi sáng thứ 2,Khoảng 5:30 thì Trịnh Thanh Băng thức dậy,sau khi vệ sinh cá nhân thì Thanh Băng xuống lầu.
Vừa thấy Thanh Băng xuống lầu những người hầu lập tức kinh ngạc.Thanh Băng cũng không để ý nhiều,cô đi đến sofa thì thấy một người phụ nữ đang ngồi đọc báo,bà ta khoảng 40 tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ,mái tóc màu đen dài được uốn xoăn lại,trên người toả ra một loại khí chất cao quý.
Vừa thấy Thanh Băng,bà ta đã vui mừng nói: “Ồ Thanh Thanh chúng ta sao hôm nay lại không cần người hầu lên gọi dậy nhỉ,bình thường là Kim Quản Gia phải gọi con đến ám ảnh đấy”
Giờ đây thì Trịnh Thanh Băng mới hiểu ra ánh mắt kinh ngạc của những người làm khi nãy là vì cỗ thân thể này của cô lúc còn sống luôn ngủ nướng đến người làm cũng không gọi được.
Thấy cô im lặng không nói gì người phụ nữ lại lên tiếng: “Nào,lại đây mẹ mua cho con cái này.”
Mẹ? Chẳng phải Trịnh Minh Khuê nói là 2 ngày nữa mới về sao? Người phụ nữ này là Mộc Cát, nữ chủ nhân của nhà họ Trịnh?
“Thanh Thanh,con sao vậy? lại không khoẻ trong người à?”-Mộc Cát thấy Thanh Băng đứng yên nên lo lắng hỏi.
“Không sao.”-Trịnh Thanh Băng ngồi xuống sofa.
Mộc Cát vui vẻ lấy trong túi xách ra một hộp quà đưa cho Thanh Băng.Cô nhận lấy mở ra trong đó là một chiếc váy in hình Hello Kitty!!! Gì thế này? Bảo cô bận bộ đồ dị người này thì mơ đi, các anh em thuộc hạ của cô mà nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến rớt tròng trắng ra mất.Nghĩ thế nhưng bây giờ cô vẫn chưa rõ tính cách của những người ở nhà họ Trịnh này ra sao nên cô vẫn lịch sự nói: “cảm ơn.”
“Mẹ,sao mẹ lại ở đây?”-Tuấn Khải thấy Mộc Cát ngồi trên sofa cũng vui mừng nhào tới.
“Trịnh Thị đột nhiên có trục trặc nên Cha và Mẹ phải về xem sao?”-Mộc Cát tươi cười nhìn cậu con trai.
“Trục trặc?”-Tuấn Khải nhíu mày
“À,chỉ là hệ thống có chút sai sót nên phải chỉnh sửa thôi.”-Mộc Cát giải thích.
“Gì chứ chỉ là lỗi hệ thống lại bắt cha mẹ đang đi nghỉ mát mà phải quay về,bọn nhân viên trong công ty thật đúng là vô dụng.”-Tuấn Khải nói.
Thanh Băng nhướng mắt nhìn Tuấn Khải,Trịnh Tuấn Khải ngay từ đầu đã để lại ấn tượng không tốt với Thanh Băng,anh ta là 1 Play boy chính hiệu.
“Sao,con không muốn mẹ về sao?”-Mộc Cát nói
“Không,không không có.”-Tuấn khải phủ định.
Mộc Cát mỉm cười với con trai sau đó quay qua Thanh Băng,đứa con gái này thường ngày luôn như con chim chích choè hót mãi suốt ngày nói không biết mệt sao hôm nay đột nhiên lại lạ thế?
“Thanh Thanh,tài xế tí nữa sẽ đưa con và Minh Khuê đến trường.”-Mộc Cát nói.
Thanh Băng gật đầu. ‘Thanh Thanh?’ cái tên gọi này thật khó nghe sao sao ấy,nó làm cô khó chịu.
Mà đến trường? là đi học sao? Mấy cái kiến thức đó cô đã học qua lâu rồi giờ còn phải nhai lại,nhớ kiếp trước cô đã lấy được cả bằng tiến sĩ giờ là phải ngồi học chung với 1 đám nhóc,thật nực cười.
Chiếc xe đắt tiền dừng tại trường THPT JY,Trường JY là một ngôi trường chất lượng ở thành phố A.Nếu học lực không đạt loại xuất sắc thì cũng đừng hòng bước vào đây,nhưng trong nhật kí Trịnh Thanh Băng thứ nhất (vì để dễ phân biệt nên cô gọi chủ nhân lúc trước của thân thể này là Trịnh Thanh Băng thứ nhất) có ghi là Trịnh Thanh Băng thứ nhất học rất yếu,luôn bị bạn bè chê cười và chèn ép.Vả lại Trịnh Thanh Băng thứ nhất rất nhát gan sợ cái này sợ cái kia nên thường bị chọc ghẹo.
Theo như nhật kí thì Trịnh Thanh Băng thứ nhất cùng Trịnh Minh Khuê vừa mới chuyển trường đến đây 2 tuần.
Trịnh Thanh Băng thật hoài nghi,1 cô gái không có tố chất như Trịnh Thanh Băng thứ nhất sao lại có thể vào một môi trường như thế này?
Thanh Băng và Minh Khuê đi vào trường,Minh Khuê thì xinh đẹp trắng trẻo nên đi kế cô ấy,Thanh Băng trông thật sự thua xa về ngoại hình nhưng bù lại trên người cô tỏ ra 1 khí chất lạnh lùng cao quý lạ thường.
1 đám người chặn đường Minh Khuê và Thanh Băng,có 5 người,2 nam 3 nữ.Trong 2 người nữ có 1 người cô đã gặp qua hồi tối,là Đại Ngọc.
“Con nhỏ chết nhát,chút xíu nữa đi mua cho tụi tao 3 ly nước và thay tụi tao chà cái tolet rõ chưa?”- 1 đứa con gái trong nhóm đó nói,nhìn cô ta có dáng người rất đẹp mái tóc màu vàng xoăn kết hợp với làn da màu trắng khiến cô ta quyến rũ và xinh đẹp hẳn so với tụi con gái khác
Thanh Băng vẫn im lặng nhìn chằm chằm người con gái đó,cô chưa kịp nói gì thì Minh Khuê ở bên cạnh đã lên tiếng: “Nè,Yến Chi,cậu vừa phải thôi sao cứ bắt nạt Thanh Băng? Nó không làm đấy,thì sao nào?”
Yến Chi cười khẩy khinh bỉ: “Con nhát chết thì mãi là con chết nhát nó dám làm gì tụi tao nào? Học đã dốt thì chỉ có con đường làm người hầu cho bọn tao thôi.”
“Cậu….”-
“Cút.”- Minh Khuê chưa kịp mắng lại thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng đầy rẫy mùi vị của chết chóc ở phía sau lưng mình,Minh Khuê quay lại thì thấy Thanh Băng đang dùng ánh mắt như từ địa ngục lên nhìn chằm chằm Yến Chi khiến gương mặt của Yến Chi thoáng tái nhợt vì sợ cái loại khí thế này của Thanh Băng lại nhanh chóng đỏ bừng vì xấu hổ.
“Con nhỏ chết nhát kia,gan mày hôm nay cũng lớn nhỉ? Dám cãi lại lời tao? Xem ra lâu quá chưa cho mày ăn đòn thì mày không nhớ ra rồi.”-Yến Chi quát lớn đồng thời nhìn sang 2 cậu con trai kế bên.
2 cậu con trai 1 cao 1 lùn hơn trên mặt người nào người nấy cũng toàn là mụn và mụn trông rất kinh khủng.
1 người trong đó vung nắm đấm về phía Thanh Băng,nhưng thoáng chốc 2 người con trai kia đã sững sờ vì nắm đấm của mình đã nằm gọn trong bàn tay nhỏ bé của cô.Ngay lập tức Thanh Băng bẻ quặt cánh tay của người đó đồng thời giơ chân đá vào ‘chỗ hiểm’ của cậu ta khiến cậu ta lăn ra dùng 2 tay che lại la lớn vì đau đớn.Người còn lại mặt mày xanh lét vì sợ.
Thật ra Thanh Băng vốn không định ra tay với mấy đứa nhóc chưa mọc đủ răng này,nhưng vì nấm đấm vừa rồi của cậu con trai bị Thanh Băng dùng tay khống chế nên cô biết rất rõ cậu ấy đã dùng lực rất mạnh tuy sức lực đó đối với cô chỉ là trò trẻ con nhưng nếu nó đánh vào một cô gái yếu ớt như Trịnh Thanh Băng thứ nhất thì cô nàng chỉ còn lại nửa cái mạng.Nghĩ đến đây cô lập tức tức giận bước từng bước về Yến Chi mặt đang tái nhợt vì sợ,Thanh Băng gằng từng chữ một: “Đừng có ngu xuẩn mà đụng vào tôi,nếu không tôi sẽ cho các người chết không chỗ chôn thay đâu.”
Nói xong cô lướt qua từng ánh mắt ngạc nhiên của các học sinh đứng xem thản nhiên lên lớp Minh Khuê cũng đi theo.
Lớp học khá thoáng mát chỗ của cô ở dưới cùng của lớp,Minh Khuê học lớp 12A còn Thanh Băng học lớp 11A cách nhau tận một tầng lầu.
“Minh Hạo….anh Minh Hạo đến kìa.”- mấy nữ sinh đứng ngoài hành lang hét lớn.
Trịnh Thanh Băng nhướng mày lên nhìn,Minh Hạo? Dương Minh Hạo? Đây chẳng phải là người Trịnh Thanh Băng thứ nhất thầm mến sao? Nghe Minh Khuê nói Dương Minh Hạo là hot boy số 1 của trường học cùng lớp với Thanh Băng,khá đào hoa.Hình như cũng là Nhị thiếu gia của Dương Thị khá nổi tiếng.
Từ ngoài cửa một người con trai có mái tóc dài tới chân mày khá lãng tử,gương mặt kia…quả thật cái danh xưng hot boy đối với anh ta là vô cùng xứng đáng.Chả trách nữ sinh thấy anh ta liền bu lại như kiến gặp đường.
Dương Minh Hạo tiến vào cùng với một đám nữ sinh,người nào người này như muốn dính chặt vào người anh ta nhưng anh ta vẫn không có khó chịu ngược lại còn nở nụ cười ma mị đầy sức hút chứng tỏ anh ta đã quá quen với cảnh này rồi.
“Minh Hạo,sao lúc này bạn không gọi điện cho mình nữa?Hay là bữa nào chúng ta đi bar nha”-Yến Chi nũng nịu.
“Phải đó Minh Hạo,thật sự nhớ cậu muốn chết vậy đó”-Đại Ngọc cũng nói.
Các nữ sinh còn lại nháo nhào theo.Cô Đại Ngọc này,vừa mới ngồi ở nhà họ Trịnh tối qua giờ lại giở trò với người khác,chả trách Minh Khuê lại có thái độ như vậy với cô ta.
Mặc kệ người khác làm gì thì Trịnh Thanh Băng vẫn mặc kệ,tai cô đeo MP3 và ngồi dựa vào vách tường nhắm mắt,trông như đang ngủ.
~Reng !!!!!!~ chuông vào lớp vang lên khiến cả ngôi trường ồn ào thoáng chốc im lặng,các nữ sinh đang vây quanh Dương Minh Hạo cũng luyến tiếc về chỗ.
Gần nửa tiết học trôi qua rất nhàm chán,Trịnh Thanh Băng tai vẫn đeo MP3 nhìn ra cửa sổ,hoàn toàn chìm đắm với thế giới riêng với những âm thanh sôi động. Lúc trước cô ít khi có được thời gian nhàn rỗi như thế này,cảm giác thật sự không tệ.
“E hèm học sinh Trịnh Thanh Băng.”-Không biết từ lúc nào đã đứng kế bên Trịnh Thanh Băng.
Trịnh Thanh Băng căn bản không nghe thấy tiếng gọi của cô giáo bộ môn mắt cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.Cô nghĩ về Bang Thiên Long không biết giờ như thế nào? Bao nhiêu người bị chết trong vụ nổ lần trước? …v..v..
“Học sinh Trịnh Thanh Băng !”-Cô giáo bộ môn vẫn không ngừng gọi.
Trịnh Thanh Băng vẫn không trả lời.
Cô giáo bộ môn tức giận lấy thước đập bàn miệng gằng từng chữ: “Trịnh-Thanh-Băng.”
Lúc này Trịnh Thanh Băng cảm thấy có gì đó lạ lạ nên cô từ từ quay lại,đôi mắt đen và trong thản nhiên nhìn cô giáo bộ môn như muốn hỏi: có chuyện gì?
“Em lập tức ra khỏi lớp cho tôi.Mau!”- Cô giáo bộ môn bị ánh mắt thản nhiên như không của Trịnh Thanh Băng nhìn vừa sợ vừa tức,bà ta quát lên chỉ tay ra ngoài hành lang.
Trịnh Thanh Băng không nhìn giáo viên bộ môn cũng không nói lấy một lời đứng lên thản nhiên đi ra ngoài,cánh cửa lớp đóng lại nhưng chưa đầy 10 giây lại mở ra, Thanh Băng bước vào.
Giáo viên bộ môn cười thầm bà ta thầm nghĩ chắc là cô vào xin bà ta tha lỗi,trước giờ chưa có ai dám xem thường bà ta như vậy vì bà ta chỉ lấy le với cả lớp mới đuổi cô ra ngoài.
Nào ngờ…
Trịnh Thanh Băng lướt qua mặt giáo viên bộ môn khiến bà ta đang từ trạng thái phấn khích và hả hê lại chìm nghỉm xuống 18 tầng địa ngục.
Trịnh Thanh Băng khiến cả lớp và giáo viên bộ môn mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc vì…cô về chỗ của mình lấy cái máy MP3 sau đó chậm rãi ra ngoài hành lang…nghe nhạc.
“Em,em…”-Giáo viên bộ môn tức đến nỗi nói không nên lời.
~Reng~ chuông giờ tan học đã reo lên,Giáo viên bộ môn kia định ra hành lang cho Thanh Băng một ‘bài học’ nhưng bà ta lại ngạc nhiên lần thứ 2 vì…ngoài hành lang đã không còn bóng dáng của ai đó.
Trịnh Thanh Băng cùng Trịnh Minh Khuê ngồi trong chiếc xe đang chạy trên đường,Minh Khuê liên tục hỏi cô là tại sao cô lại biết võ cô học hồi nào? V.v….
Thanh Băng chỉ trả lời qua loa là cô học lén đâu đó để qua chuyện nhưng thật không ngờ Minh Khuê lại tin đó là thật.
Thật ra Minh Khuê đầu óc đơn giản là thế nhưng rất dũng cảm lại rất yêu thương 2 đứa em là Trịnh Thanh Băng thứ nhất và Ái Linh,trước đây luôn là Trịnh Minh Khuê bảo vệ Trịnh Thanh Băng thứ nhất,Trịnh Ái Linh hiện đang du học tại canada.Bị đánh cũng là Minh Khuê bị đánh thay Trịnh Thanh Băng thứ nhất.Gia đình thì lại không cho tiếc lộ thân phận thật sự vì sợ con cái vì thân phận đặc biệt cao quý mà khó hoà nhập với bạn bè nên bọn Yến Chi vẫn không nhìn ra thân phận của Minh Khuê và Thanh Băng.Chỉ có Đại Ngọc,hôm qua mới biết Thanh Băng là em của Tuấn Khải nên hôm nay mới im lặng như thế.