@@Chap14: học sinh ngoan=>học sinh hư
Đến lúc về, nó mới thấy mình thật là ngu ngốc. Trời ạ, giữ hình tượng cho nó lắm vào, để rồi sau đó phá nát một cách tanh văn bành luôn. “Ối mẹ ơi! Sau này ảnh sẽ nghĩ sao về mình đây trời?”_Nó nằm xuống chiếc giường không mấy êm ái của mình(nhà nghèo thông cảm), vò đầu bứt tai nghĩ ngợi…
**************
Sáng hôm sau, mới hơn 5h sáng, trong nhà nó tự nhiên xuất hiện một chú panda không rõ nguồn gốc. Ôi! Động vật quý hiếm! Nếu không phải chú panda đó biết nói tiếng người thì chắc đã bị người của sở thú bắt đi rồi. Nó soi gương, nhìn thấy cái mặt mình mà phát ớn. Đầu tóc thì bù xù như tổ quạ, mắt thì cái nhắm cái mở, đã thế lại còn đen thui. Bà con có biết chuyện gì xảy ra với nó không? Ồ! Chính xác là đêm qua nó tự dằn vặt bản thân như vậy đấy! Thật là không hiểu nổi cái bà Lam Lam này!
Vừa mới bước vào cái cổng trường, đã gặp ngay cái thằng không đội mũ chung, à quên không đội trời chung ấy. Đã thế lại còn bị làm trò cười cho hắn ta nữa chứ! Phan Đức Thiên, anh dám cười nhạo Lam tỉ của tui hở? Chỉ sẽ không để anh yên đâu. Tui hiểu rõ mà! Và đúng như tg dự đoán, nó chống nạnh, quát:
-Anh cười cái gì? Bộ anh lúc ở nhà bị ba má cấm không được cười hay sao vậy?
Đáp lại nó lại là một tràng cười như điên. Hắn ta vừa cười, vừa nói một câu đứt quãng:
-Hahaha…Lần đầu…thấy…haha…chú panda…biết giận…hahahaha…
Phải công nhận hắn ta cười thực sự rất biến thái. Nhưng hình như người nào đó lại không phát giác ra điều này mà cứ ôm bụng cười sặc sụa. Tuy là máu nóng đã lên đến đỉnh đầu, nhưng đã rút kinh nghiệm từ một tuần qua nên chỉ phán một câu cụt lủn:
-Chó điên sổng chuồng!
Nói rồi, nó bỏ đi luôn để lại một con ‘tắc kè hoa’ đang chuyển màu. Mặt hắn hết đen rồi đỏ, đỏ rồi xanh. Chắc là đang tức lắm đây mà!!! Không tức sao được, nó vừa mới gọi hắn là chó, lại còn chó điên sổng chuồng mới ghê chứ!
***************
Cả buổi học, nó không nhét vào đầu được cái gì. Nguyên nhân là vì nó đang nhớ anh chết đi được. Bây giờ mà nó được nhìn thấy anh thì còn gì bằng. Nó ngồi tưởng tượng ra cái mặt của anh rồi mỉm cười. Nhưng mà…
-Cô lúc sáng ăn nhầm bả chó à?_Hắn ngồi cạnh nhếch miệng.
Nhưng tài đối đáp của chị Lam nhà ta cũng rất khá a~, chỉ đâu có để cho mình bị người ta nói như vậy.
-Nếu tui ăn nhầm thì còn ngồi đây mà nói chuyện với anh nữa à? Ngu thì nhận đi chứ đừng cố tỏ ra nguy hiểm._Nó xoắn lại một câu. Và…
-Lam Lam!!!_Giọng của bà cô già vang lên làm nó muốn thủng màng nhĩ. Người khác khi bị thầy cô bắt gặp như vậy thì có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng nó đã quen rồi. Một tuần qua ngày nào chả bị thế! Nhưng mà cái cảm giác thành học sinh cá biệt cũng vui đó chứ! Thấy chưa? Cái bà cô đó chỉ nhớ tên mỗi Lam Lam và Đức Thiên thôi. Vinh hạnh vinh hạnh!
Nó đứng dậy trong lúc tay vẫn còn quay quay cây bút, bình tĩnh hỏi lại:
-Cô gọi em sao cô? Có chuyện gì không vậy ạ?
-Tại sao em ngồi nói chuyện trong giờ học?
Nó vội giả bộ ngây thơ:
-Ủa? Vậy cô không phải nãy giờ đang nói hay sao ạ???
Cô: Em ăn nói với tôi như vậy hả??? Ra ngoài chạy vòng quanh sân trường cho tôi!
Nó cười hì hì đáp lại:
-Em rất lấy làm vinh dự thưa cô!
Nói rồi nó chạy ra khỏi lớp. Cô lắc đầu ngán ngẩm. Còn về phần nó thì đã sớm ngán hơn ăn mỡ rồi. Cái bà này đi dạy mà trát hàng chục tạ phấn lên người, đã thế lại còn hay bắt bẻ. Đúng là đã xấu lại còn đầu gấu mà. Thật là…
>