Tiết dương cầm kết thúc, Phan Cảnh Ninh và Địch Huệ Lan cùng bước khỏi phòng nhạc, cô nhìn thấy anh mình đang ngồi trên chiếc xô pha ngoài phòng khách, anh mặc áo sơ mi trắng mềm mại, dưới ánh sáng dịu dàng, trông điệu bộ anh ung dung, mắt mày đẹp như vẽ.
Anh nở nụ cười với giáo viên dương cầm đứng cạnh cô: “Hôm nay em gái tôi có nghịch ngợm gây chuyện gì không? Cô Địch cứ nói với tôi nhé, khi nào cha về tôi sẽ bảo ông cho con bé một trận.”
Cảnh Ninh giả bộ giận dữ, làm mặt quỷ với anh.
Huệ Lan mỉm cười: “Hôm nay cô Phan rất chăm chỉ, trước đó chương trình học có bị trễ nhưng giờ đã theo kịp rồi, cậu cả đừng lo.”
“Con bé bảo mệt không muốn đi học, tôi sợ nó lại ham chơi giở trò lười biếng nên mới nhờ cô tới đốc thúc con bé luyện đàn. Nếu nó chịu học thì tốt, mấy hôm nay cha mẹ tôi không có nhà, tôi chỉ sợ con bé lại gây chuyện làm phiền cô.”
Cảnh Ninh bĩu môi: “Cô Địch ơi, anh trai em không bao giờ nghĩ tốt về em đâu. Cô nói mấy lời hay cho em đi, anh ấy thích cô nhất đấy! Anh ấy sẽ nghe lời cô.”
Địch Huệ Lan cũng mới chỉ chớm hai mươi, nghe Cảnh Ninh nói vậy, cô ngượng ngùng đỏ bừng mặt, khóe môi Cảnh Sâm khẽ cong lên, ánh mắt ấm áp của anh rọi lên gương mặt cô gái.
Xe đã đỗ ngoài dinh thự từ lâu rồi, Vân Thăng xách một một hộp bánh ngọt tới, Cảnh Sâm nhận lấy chiếc hộp, cầm hai tay đưa cho Huệ Lan: “Đây là bánh xốp đào và bánh ga tô phòng bếp mới làm, mời cô Địch mang về nếm thử, nếu thích thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cử người đưa đến tận nơi.”
“Cậu cả khách sáo quá.”
Cảnh Sâm đóng cửa xe lại giúp Huệ Lan, lúc này cô mới ngẩng đầu lên trông anh, cặp mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, khiến tim cô đập như trống bỏi.
Anh khẽ cất tiếng: “Ngày mai cô Địch có rỗi không?”
“Có…” Huệ Lan bật thốt, “Có… có chuyện gì không?”
Cảnh Sâm nở nụ cười dịu dàng: “Cuốn sách lần trước cô cho mượn tôi đã đọc xong rồi, tôi muốn trả lại cô.”
Huệ Lan khẽ gật đầu: “Mai tôi ở trường học cả ngày.”
“Vậy chiều tôi sẽ tới tìm cô.” Anh vẫn giữ nụ cười mỉm thường trực, nụ cười của anh như một liều thuốc bỏ bùa kẻ khác, Huệ Lan ngoảnh đầu đi không dám nhìn anh nữa.
Cảnh Ninh đưa mắt nhìn chiếc xe xa dần, cô kéo tay Cảnh Sâm, cười bảo: “Cô Địch thích anh quá nhỉ, vừa thấy anh đã đỏ bừng mặt, anh cưới cô ấy đi!”
“Bác đầu bếp bán chân giò muối ngoài cổng trường em thấy anh cũng đỏ mặt đấy thôi, chẳng lẽ anh cũng phải cưới bác ấy?”
“Là tại bác ấy uống rượu mà! Nhưng như vậy cũng hay, anh mà cưới bác đầu bếp thì hôm nào em cũng được ăn chân giò muối.”
Cảnh Sâm cúi đầu nhìn gương mặt tinh nghịch bướng bỉnh: “Toàn ăn nói linh tinh, khi nào cha về anh sẽ mách cha em trốn học.”
“Em có trốn học đâu, em khó chịu thật mà! Bụng em đau.”
“Đừng bốc phét nữa. Em và Cảnh Huyên giống nhau y đúc, toàn nhân lúc cha mẹ không có nhà để gây chuyện. Cũng may thằng nhóc kia bị anh kéo đến trường rồi, còn mỗi em là nằm lì trong nhà làm loạn.” Cảnh Sâm quay người bước vào nhà, Cảnh Ninh vẫn cứ giữ rịt lấy tay anh không buông, cô chọc: “Anh, em phát hiện ra hình như anh lại cao hơn rồi, đúng là càng lúc càng phong lưu phóng khoáng, khôi ngô tuấn tú!”
Cảnh Sâm chẳng buồn lên tiếng đáp lại.
Vân Thăng đứng sau nhắc nhở: “Cẩn thận vũng nước kìa.”
Cơn mưa mới ban nãy khá nặng hạt, hai bên con đường lót đá cuội ứ đầy nước đọng, phải đi thẳng ra giữa đường mới không bị ướt, hai người đi song song chắc chắn sẽ có một người đạp phải vũng nước, một lúc sau, đôi giày sa tanh mới của Cảnh Ninh lấm ướt thật.
Cảnh Sâm bèn đẩy hai bàn tay nhỏ xinh bám chặt lấy cánh tay mình ra, Cảnh Ninh bèn dứt khoát níu chặt lấy eo anh, cười bảo: “Anh cõng em đi!”
“Không biết ngượng!”
“Dù sao sau này anh cũng phải đi, em sẽ không làm phiền anh nữa, anh cõng em thêm một hai lần thì có đáng gì đâu?” Giọng cô vương vẻ buồn bã mơ hồ.
Vân Thăng cười bảo: “Cô thương cậu cả lắm, cậu cả chiều cô đi.”
Cảnh Sâm cau mày: “Dạo này càng ngày nó càng mập, lần trước tôi cõng một lúc thôi mà đã thở không ra hơi, đâm sợ mất rồi.”
Cảnh Ninh nhìn Vân Thăng, rồi lại liếc Cảnh Sâm, gương mặt bé nhỏ đanh lại, cô cắm đầu tiến thẳng về phía trước, cứ thế giẫm cho nước đọng bắn tung tóe, Cảnh Sâm thở dài, anh đuổi theo cô, khuỵu chân xuống, nói: “Em lên đi.”
Cảnh Ninh quay người lại, leo lên lưng anh, tay cô vòng qua cổ anh, không cẩn thận đạp chân vào bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ của Cảnh Sâm nhưng anh cũng không hề để tâm, chỉ nhẹ nhàng giữ lấy chân cô: “Em đừng có ngọ nguậy, cẩn thận kẻo bị trầu bà cứa vào người.”
Anh cõng Cảnh Ninh đi được mấy bước, cô lại chợt thở dài bảo: “Anh đưa em đi du học cùng được không?”
“Em còn bé lắm, cha không nỡ để em đi đâu.”
“Em sắp mười ba rồi đấy!”
“Ôi chà, lớn quá rồi nhỉ.”
“Anh, anh xin cha giúp em đi, cha nghe lời anh nhất mà.”
Cảnh Sâm khẽ quay đầu lại, vừa khéo chạm phải gương mặt mũm mĩm của cô, cặp mắt to tròn xoe của cô rất gần, ánh mắt trong veo tràn ngập vẻ bịn rịn, anh dịu giọng bảo: “Em đàn một bài cho anh nghe nhé, anh hơi mệt rồi.”
“Thế cuối cùng anh có xin cha không?” Cô bướng bỉnh không chịu nghe.
“Anh đồng ý, được chưa nào? Đừng ngọ nguậy nữa.”
Cảnh Ninh ngả đầu xuống lưng anh.
Cô là công chúa nhà họ Phan, là viên ngọc trai của cha, sự nuông chiều yêu thương của cả nhà đổ dồn hết lên cô. Hai năm trước tự dưng cô lại đòi học dương cầm, cha bèn đập thông ba căn phòng ở dưới tầng một lầu chính để làm phòng nhạc cho cô.
Trời âm u, tuy vậy, phòng dương cầm không bật đèn mà vẫn sáng, cửa sổ nằm hướng phía tây, vì muốn bảo vệ thị lực của Cảnh Ninh mà Thịnh Đường đã cơi tường ngoài, thay cửa sổ thành loại cửa thủy tinh cỡ lớn, khiến căn phòng ngập tràn ánh sáng tự nhiên cho đến tận lúc chạng vạng. Trong phòng có rất nhiều sách vở, nào là truyện cổ tích, rồi truyện phiêu lưu, ngoài ra còn có cả hơn trăm tập sách tranh ghép hình, những tờ nhạc phổ bằng chất giấy tuyệt đẹp mua từ Ý về, hầu hết những món này đều do Cảnh Sâm đích thân chọn lựa đặt mua cho em gái.
Mưa đã tạnh, màn sương mỏng ngập tràn vườn hoa, đáp trên đám cây cối cùng những đóa hoa tươi tắn, nhìn từ khung cửa sổ lớn ra ngoài, trông khung cảnh hệt như một bức tranh màu nước, Cảnh Ninh đưa mắt nhìn phím đàn, cô hít một hơi, ngồi thẳng lưng, vươn tay, ngón tay cô khẽ đáp xuống phím đàn, tiếng đàn bắt đầu như làn nước róc rách ùa ra.
Cảnh Sâm ngồi cạnh, lấy khăn tay lau bụi bám trên những tập sách tranh, động tác của anh chợt ngưng bặt, anh ngẩng đầu.
Cô bé luôn tinh nghịch lúc này lại trở nên vô cùng nghiêm túc, hệt như đang làm chuyện nghiêm túc nhất đời mình vậy. Mà nhịp điệu ấy, nhịp điệu ấy bay bổng đẹp tuyệt tới lạ.
Cảnh Sâm nghĩ: Mình nên gọi nó là gì đây? Mùi hương, đúng vậy, là mùi hương.
Mùi hương thoang thoảng bắt đầu tuôn ra từ ngón tay, từ khóe môi, từ cặp mắt lấp lánh đẹp đẽ của thiếu nữ, lan tỏa khắp chốn, rồi lại buông dọc mình theo mái tóc đen nhánh của cô, tỏa ra, tỏa ra không trung, bay lên, rồi quay về, rồi lại cuộn lên.
Cảnh Sâm sững sờ, đến tận khi khúc nhạc đã kết thúc, cô quay người, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Hóa ra… em đã giỏi tới thế này rồi.”
“Thật hả?” Cô rất mừng, cười như nụ hồng nhỏ, “Ít khi anh khen em lắm.” Chẳng buồn đợi anh giải thích, cô bồi thêm một câu ngay, “Đương nhiên là vì em có quá nhiều ưu điểm nên anh không biết phải khen thế nào.”
Cảnh Sâm mỉm cười: “Tên khúc nhạc này là gì?”
“Đây vốn là một khúc vĩ cầm, tên là ‘Love’s Sorrow’, em sửa lại thành dương cầm đấy.”
Nỗi buồn của tình yêu.
Cụm từ ấy thốt từ miệng của một cô bé nghe sao mà hồ hởi, ngây thơ, anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, rồi anh tiến lại, kìm lòng không đậu vươn tay khẽ áp vào lớp tóc mái dày thật dày của cô.
“Em đàn lại lần nữa đi, anh vẫn muốn nghe.”
“Vâng!”
Thời gian dừng lại, không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai, chỉ có hiện tại, hiện tại với trái tim như mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Anh đắm chìm trong sự thanh thản hiếm có, giờ phút ấy, thậm chí anh còn mang máng cảm nhận được một thứ cảm giác gần như ngọt ngào, dù nó đã nhanh chóng biến thành nỗi đau đắng ngắt, biến thành cơn lạnh thấu tim.
Anh nói: “Cũng sắp tới giờ tan học rồi, anh đi đón A Huyên đây, em cứ nghỉ đi.”
Nốt nhạc ngưng bặt. “Em đi với anh!”
“Em ở nhà ngoan đi, lát anh mua tào phớ về.”
Cảnh Ninh định bảo “Em không muốn ăn tào phớ”, song anh đã vội vã rời khỏi phòng nhạc rồi.
Tuy vậy, Cảnh Huyên đã được người nhà họ Vân đưa đi, nghe bảo là tới hiệu buôn Tây.
“Vậy ta tới thẳng nhà họ Vân nhé?” Vân Thăng nói.
Cảnh Sâm thoáng do dự: “Cha mẹ vẫn chưa về, cậu Tú Thành lại là bậc cha chú, chúng ta đường đột ghé tới như vậy lại thành ra thiếu lễ phép. Không đi vẫn hơn. Anh Vân Thăng, anh thấy sao?”
Cậu chủ thành khẩn hỏi xin ý kiến của mình như vậy, tức là coi trọng mình lắm đây, Vân Thăng không khỏi đắc ý, bèn gật đầu:
“Cậu cả nói sao thì cứ làm vậy ạ.” Rồi chợt nhớ ra chuyện gì, anh ta nói, “Hôm nay có hai cậu học sinh mang thư giới thiệu tới tìm ông chủ, lúc ấy cậu cả lại đang trong phòng nhạc, tôi đã định để họ tới tìm thẳng cậu rồi, nhưng hình như họ ngại nên để thư lại rồi đi luôn.”
“Chắc là họ thiếu tiền học, định tới vay chút học phí. Ai giới thiệu vậy?”
“Cử nhân Trình ở Vũ Xương ạ.” Vân Thăng đưa anh lá thư giới thiệu.
Cảnh Sâm mở ra đọc, anh thở dài: “Đúng vậy thật. Bọn họ đã trúng tuyển đại học bên Anh rồi, có trợ cấp học phí, nhưng lại thiếu tiền đi đường và sinh hoạt phí. Thầy Trình là người có tiếng bên Vũ Xương, đã là học trò nghèo do thầy tiến cử thì chắc chắn nhân phẩm và tài cán phải rất đáng khen. Nếu cha có nhà ắt ông cũng sẽ hỗ trợ hết mình. Nhưng…” Anh nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi lại mỉm cười, “Nếu cha không có ở đây thì tôi phải giúp ông ấy xử lý chuyện này vậy.”
“Ý cậu cả thế nào ạ?”
“Tiền để tôi trả, cứ tính vào phần của tôi, lấy từ khoản tôi tiết kiệm tiền dùng hằng ngày ấy, dù sao cũng chỉ mua sách thôi, có biết tiêu gì đâu?”
Vân Thăng cười nói: “Cậu đúng là con người lương thiện nhân ái. Mai tôi sẽ gọi họ tới nhận.”
“Không. Nên đưa tiền tới nhà họ, dù gia cảnh khó khăn nhưng họ là người đọc sách, ít nhiều gì cũng phải tôn trọng họ.” Cảnh Sâm nghiêm túc cất lời.
Lúc đi ngang qua đường Hâm Sinh, Cảnh Sâm rẽ vào một cửa hàng văn phòng phẩm, mua hai chiếc bút máy, nhờ chủ cửa hàng gói lại cẩn thận rồi dặn Vân Thăng hôm sau đưa cho hai học sinh nọ làm quà. Cửa hàng văn phòng phẩm này nằm cạnh hiệu buôn Tây Phổ Huệ, đó là một tòa nhà cao lớn rộng rãi sơn màu gạo, ánh sáng rọi nơi góc phòng, hệt như gợn sóng vẩy trên đá ngầm, khiến tia nắng tóe ra tứ phía, Cảnh Sâm híp mắt, cúi đầu sải bước nhanh chóng rời đi.
Đến tối, đã quá giờ cơm rồi nhưng Cảnh Huyên vẫn chưa về, Cảnh Sâm không gọi điện thoại cho nhà họ Vân mà dùng bữa với em gái luôn.
Ăn xong, họ nghỉ ngơi trong phòng sinh hoạt, Cảnh Ninh ôm chiếc hòm nhỏ đựng đồ chơi của mình, đặt nó trên tấm thảm Ba Tư cạnh bàn trà, cặm cụi ngồi chơi. Đọc sách một lúc, Cảnh Sâm mới ngẩng đầu lên, thấy cô trang điểm cho “Meo Meo” như thật, cô mặc váy, thắt nơ cho nó, rồi lại cầm sợi dây chuyền năm ngoái anh mua tặng đeo lên cổ Meo Meo, có lẽ thấy dây chuyền chưa đủ khiến Meo Meo trở nên xinh đẹp, cô lại chăm chú lựa hộp trang sức. Một cô bé con thì lấy đâu ra trang sức thật, toàn là những chuỗi ngọc trai đồ chơi bố mẹ hay anh cả tặng mà thôi.
Cảnh Sâm thấy vui, bèn mỉm cười đặt sách xuống, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của anh đã cứng đờ. Anh đứng dậy bước lại, lấy một chuỗi khóa ra từ chiếc hòm.
Cảnh Ninh quay đầu, vội vã định giật lại, Cảnh Sâm đứng thẳng người giơ sợi dây khóa bạc lên cao.
Đây là một chiếc khóa bạc nhỏ vô cùng tinh xảo, có khắc hình dơi và mẫu đơn trang trí, tua khóa hình cá và hoa quả bằng bạc, phát ra những tiếng tinh tang lanh lảnh, sau khóa có khắc bốn chữ:
Thiên trường địa cửu.
“Của em của em chứ! Ai tìm được thì là của người ấy!” Cảnh Ninh sốt sắng tới đỏ bừng mặt, “Cái này em tìm được, trả lại em đây!”
Cảnh Sâm trầm lặng hồi lâu, đặt chuỗi khóa bạc vào lòng bàn tay trắng như tuyết của cô, rồi anh lại ngồi xuống xô pha, tiếp tục đọc sách.
Cảnh Ninh len lén liếc anh, cô lè lưỡi, một lúc lâu sau lại quay đầu ngó Cảnh Sâm. Anh đang cúi đầu, hàng lông mi dài cụp xuống, phủ kín ánh mắt anh.
“Anh ơi…” Cảnh Ninh thì thầm, “Anh giận em à?”
Cảnh Sâm lắc đầu.
Cảnh Ninh cười khanh khách, cô nhào lên đầu gối anh, vươn tay giở sách của anh: “Anh đang đọc gì thế?” Tay vừa chạm vào góc sách, Cảnh Sâm đã chợt quăng mạnh cuốn sách xuống xô pha, tay cô còn đang vịn đầu gối anh, cô hoảng sợ tròn mắt nhìn Cảnh Sâm, ánh mắt anh sắc lẹm, tràn ngập sự ghét bỏ mà cô chưa từng bắt gặp.
Anh hất mạnh tay cô ra, giận dữ trách: “Con gái mà sao không biết lịch sự gì hết? Không hiểu phép tắc, càng ngày càng chẳng ra gì!”
Cảnh Ninh ngẩn ra, mắt ầng ậc nước, thật ra vẻ ngơ ngác của cô rất đáng yêu, gương mặt mũm mĩm hệt như một quả táo đỏ, nhưng anh dằn lòng, quay đầu đi không nhìn cô.
Từ nhỏ cô đã thích tỏ vẻ ương ngạnh trước anh, anh bảo thế nào cô cũng làm trái ngược, anh biết cô không có ác ý, cô làm vậy cũng vì biết anh chiều chuộng cô.
Hồi nhỏ khi học thuộc lòng thơ Đường, cô chắp tay sau lưng, gật gù đắc ý đọc: Ngỗng, ngỗng, ngỗng…
Thầy dạy sai, dạy thành “Cong cổ hướng lên trời mà ca”. Vậy nên anh chủ động sửa lại giúp cô, là “Cong gáy hướng lên trời mà ca”, còn cầm cả sách chỉ cho cô xem. Cô lại trợn trừng hai mắt, cố tình bảo: “Em không nghe anh, không nghe anh!” Anh chẳng bao giờ giận, anh biết về sau cô sẽ lặng lẽ sửa lại, miệng thì bảo không nghe anh, nhưng lúc nào cô cũng nghe lời nhất.
Anh có gì cô cũng cướp mất, từ chiếc thìa bình thường anh vẫn dùng để ăn cơm, cho đến đồ chơi, đến sách vở, khăn tay của anh, anh không thấy cô ngang bướng, vì từ lâu rồi lòng anh đã nghĩ mình sẽ sẵn lòng cho cô mọi thứ. Anh luôn nuông chiều cô, luôn yêu cô, chưa từng mảy may làm trái ý cô. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Đó là món đồ mẹ để lại cho anh. Sợi dây khóa bạc.