Hoàng hôn buông, cơn mưa ào ào kéo tới, hơi nước mang theo hương hoa ập đến, thế giới huyên náo bị ngăn lại sau những lùm cây dày đặc, dinh thự nhà họ Phan nằm im trong cơn tĩnh mịch, tựa một tòa lầu các chỉ xuất hiện ở những giấc mộng.
Vân Thăng mở cửa xe cho Huệ Lan: “Mời cô Huệ Lan xuống.”
Huệ Lan xuống xe, cô siết lại tấm áo choàng. Mấy tay bảo vệ mới tới vẫn đang đi tuần xung quanh biệt thự nhà họ Phan. Vào đến cổng, Vân Thăng đi trước dẫn lối, những gốc thủy tùng cùng ngô đồng mọc sum suê hai bên đường, hương hoa hồng rất đậm, ánh trăng rọi lại, chiếu bừng những đụn mây trên không trung, hòa vào cùng ánh đèn, mà khuất dưới đám cây hoa, bóng tối lại trĩu nặng dày đặc.
“Cô Huệ Lan đã dùng bữa chưa? Chúng tôi đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cô có thể ăn trước trong bếp.” Vân Thăng nói.
“Tôi đã ăn rồi, cảm ơn anh.”
“Cô Huệ Lan vẫn chưa quen hả?” Vân Thăng thoáng khựng bước, quay đầu nhìn Huệ Lan. Trong bóng tối mờ ảo, anh ta không thấy rõ ánh mắt của cô gái xinh đẹp này nên đành bước tiếp, vừa đi Vân Thăng vừa nói: “Nếu cô muốn ở lại cái nhà này lâu thì vẫn nên làm quen đi. Nói chung, chủ nhà này đối xử khá tốt với tôi tớ, cô Huệ Lan cũng từng làm thuê ở gia đình khác rồi, cô cứ so sánh là biết.”
“Tôi không phải tôi tớ của nhà họ Phan, tôi cũng không muốn ở lại đây lâu dài.” Giọng điệu Huệ Lan vẫn rất lịch sự, nghe chẳng rõ vui buồn.
Vân Thăng mỉm cười, không nói gì thêm.
Mặt Huệ Lan dửng dưng như không.
Cô cũng tạm được coi như giáo viên của Phan Cảnh Ninh. Một năm trước gia sư dương cầm của Cảnh Ninh trở lại Đức, trắc trở một phen, cuối cùng Huệ Lan cũng cầm được thư giới thiệu của Trường Trung học Nữ sinh St. Joseph, tới nhà họ Phan nhậm chức.
Cô bé Phan Cảnh Ninh 11 tuổi sống trong sự yêu chiều của cha mẹ cùng anh trai, lúc nào cũng toát lên vẻ vui tươi hạnh phúc đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Huệ Lan. Cô chủ họ Phan lại chẳng hề kiêu căng, Huệ Lan hoàn toàn không lo lắng tới chuyện phải ứng phó với một thiên kim tiểu thư ngang bướng bất tuân, về điều này Huệ Lan công nhận mình phải cảm ơn Cảnh Sâm. Cậu cả nhà họ Phan đã đích thân giám sát mười buổi học đầu của họ. Trước mặt anh trai, Cảnh Ninh rất ngoan ngoãn, chỉ mong thể hiện tài năng và sự nhạy bén của mình trên phương diện âm nhạc, cô bé học hành rất hăng say, nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi biếng nhác, mỗi lần cô bé giở chứng lười biếng, cậu cả Phan lại tự tay bưng đồ ngọt tới, có lúc là hạt dẻ rang mua bên ngoài, đôi khi là bánh ngọt nhà làm, rồi thỉnh thoảng anh lại nảy ra ý tưởng độc đáo, cho người làm qua Tô giới Đức mua bánh gừng, rồi anh vào phòng bếp lấy xi rô nóng, viết tên em gái lên bánh, dỗ cho em mình vui.
Anh luôn nở nụ cười thoáng vẻ bất lực với cô em gái: “Em trông kìa, nếu em mà còn không học hành chăm chỉ thì chẳng phải sẽ phụ lòng anh sao?”
Huệ Lan cũng nghĩ vậy.
Cảnh Ninh hào phóng chia một phần đồ ăn cho Huệ Lan, Cảnh Sâm chỉ mỉm cười nhìn họ ăn. Nghe nhắc đến tôn giáo của Huệ Lan, anh chủ động mượn vài cuốn sách về tín ngưỡng của cô, sự dịu dàng khiêm nhường của chàng trai tuấn tú này khiến Huệ Lan rung động, cô thường mang một cuốn Kinh Thánh theo mình, trang giấy cũng đã lấm tấm ngả vàng, trên có chọn viết vài giáo lý kinh văn mà cô hay đọc. Bắt gặp cuốn sách này, Cảnh Sâm bèn dò hỏi xem có thể mượn đọc không, Huệ Lan không từ chối, đến chính cô cũng lấy làm kinh ngạc, cô đã mang cuốn Kinh Thánh đó bên mình từ nhỏ, nó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại là một trong những món đồ quý giá nhất của cô. Vậy mà chàng trai ấy chỉ thuận miệng thốt một câu thôi, cô đã chẳng buồn nghĩ ngợi, cứ thế đưa ngay cho anh. Tại sao lại như vậy? Huệ Lan tự nhủ, có thể là vì anh có một hàng lông mi rất dài, khi cúi đầu đầu đọc sách, trông anh rất đẹp. Về sau, bọn họ đã âm thầm phát triển một mối quan hệ vô cùng khăng khít. Với Huệ Lan mà nói, dù trong đây cũng có một phần nỗ lực của cô, nhưng chắc có lẽ Chúa toàn năng đang giúp cô cũng nên.
“Sao anh lại muốn ở bên em?” Cô từng hỏi anh như vậy, khi ấy anh đã thuê cho cô một căn nhà nhỏ ở Vũ Xương, lo liệu toàn bộ học phí của cô, anh hứa về sau anh sẽ cho cô nhiều hơn, dù rằng cô chưa từng mở miệng yêu cầu.
“Còn em thì sao?” Anh hỏi ngược lại.
Cô lúng túng tới độ chẳng biết đáp lời ra sao. Dù có dùng lý do gì thì khi thốt ra nghe cũng chẳng êm tai. Thân phận địa vị hai người quá khác biệt, lúc này họ bên nhau, nếu bảo mình chưa từng trù mưu tính toán, mà đơn giản chỉ dành lòng mến mộ anh thôi thì ai mà tin nổi?
Anh tiện tay cầm cuốn Kinh Thánh đã trả lại cô từ lâu lên, lật giở, rồi lẩm nhẩm vài đoạn. Sau đó anh ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi đã thuộc lòng những câu chữ trong cuốn sách này rồi. Đoạn nào cũng đầy ý nghĩa. Huệ Lan, tôi biết người có đức tin sẽ không nói dối. Em thích tôi là vì em thật lòng thích tôi. Thế nên tôi cũng thích em.”
“Sao anh biết người có đức tin sẽ không nói dối?”
Trông vẻ nghiêm túc của Huệ Lan, anh véo má cô: “Nghe bảo Thượng đế của các em có những hình phạt rất nghiêm khắc, người nói dối sẽ phải xuống địa ngục, bị phạt nuốt một vạn cây kim.”
Gương mặt cô lộ vẻ run sợ, anh cười ha hả, giơ cao cuốn sách, khẽ cất tiếng đọc:
“Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.” Anh tựa cằm vào mép tóc đen óng của cô gái, nghiền ngẫm cất giọng, “Câu này có nghĩa gì vậy, ‘…Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin.’ Có phải nó nói thế gian này đầy rẫy những kẻ ngu ngốc cố chấp, đến Thượng đế cũng phải bó tay không? Ha ha.”
Cô khẽ lách mình khỏi lòng anh, ngẩng đầu nghiêm nghị nói: “Em không phải đứa ngốc, nhưng em cũng sẽ không hối hận.”
Anh khẽ nhướng mày, đôi mắt đong ý cười nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.
“Ý em bảo,” cô nhìn thẳng vào mắt anh, “em không hối hận vì ở bên anh, em có thể chứng minh cho anh thấy.”
“Em đối tốt với tôi một phần, tôi trả lại em mười phần. Huệ Lan, tôi cũng sẽ chứng minh cho em thấy.” Anh hôn lên khóe môi cô.
Lúc này, Huệ Lan đang lẳng lặng ngồi trong sảnh phụ, chờ người nhà họ Phan ăn xong bữa tối, đợi bọn họ dùng hết trà, cười nói tiến lại phòng nhạc, cô mới có thể bước vào. Quản gia Hà Sĩ Văn đi ngang qua gật đầu chào cô, cô cũng mỉm cười đáp lại. Vân Thăng theo sau Hà Sĩ Văn, một lúc sau, anh ta tự tay mang trà và điểm tâm lên cho Huệ Lan.
“Quản gia Hà dặn tôi không được thất lễ với cô. Cô cứ dùng thong thả đi ạ.” Vân Thăng ngẩng đầu mỉm cười với cô, đôi mắt dài hẹp mang ý vị khó thốt thành lời, khiến Huệ Lan thấy vô cùng phản cảm. Có khi đám người làm cũng biết ít nhiều về mối quan hệ của cô và Cảnh Sâm, nhưng cô cũng chẳng sợ.
“Cảm ơn anh.” Huệ Lan thờ ơ thốt, cô đưa mắt nhìn bệ cửa sổ gỗ sồi màu nâu cùng đám vật dụng mang phong cách ArtDeco trong nhà.
Cứ chốc chốc lại có gió lùa vào phòng, tấm rèm tơ lụa nhấp nhô như sóng vỗ, vì đã là cuối xuân nên thời tiết cũng chẳng lạnh nữa. Tiểu Quân bước từ phòng nhạc ra, cười nói: “Cô Địch vào đi ạ.”
Huệ Lan đứng dậy, chỉnh trang lại áo quần, cô đã dạy kèm Phan Cảnh Ninh tròn một năm, hôm nay là ngày ông bà chủ nghiệm thu thành quả, vì ngày này mà cô đã bỏ công chọn một bộ đồ giản dị nhưng không kém phần nền nã, thần thái đúng mực, khung ảnh thủy tinh trên hành lang phản chiếu gương mặt mộc không chút son phấn của cô, xinh đẹp thanh tú vô cùng.
“Chào ông Phan, chào bà Phan.” Huệ Lan chào hỏi Phan Thịnh Đường và bà Vân, rồi lại gật đầu với hai anh em Cảnh Sâm đứng cạnh, nét cười mờ nhạt đã quá đỗi quen thuộc với cô lại hiện lên trong mắt Cảnh Sâm.
“Cô Địch,” Thịnh Đường mỉm cười, “thứ Năm tuần sau là sinh nhật 13 tuổi của Ninh Ninh, hôm ấy cô cũng phải tham gia nhé, con bé sẽ biểu diễn dương cầm trong tiệc sinh nhật, có cô ở đó nó mới không cuống.”
Bà Vân nói thêm: “Nếu có thời gian thì cô hãy dạy con bé thêm đôi ba khúc nhạc mới.”
Nghe những lời này, Huệ Lan biết một năm vất vả của mình đã được công nhận, công việc trong năm thứ hai cũng đã được quyết xong xuôi rồi.
Cảnh Ninh nháy mắt cười với Huệ Lan, hôm nay cô bé mặc một bộ váy mới, tóc tết đuôi sam sau gáy, làn da trắng trẻo láng mịn như cánh hoa loa kèn, cô bé này xinh đẹp đến nỗi Huệ Lan cũng phải kinh sợ. Chào hỏi Huệ Lan xong, Cảnh Ninh ngồi xuống trước cây đàn, Huệ Lan tiến lại lật bản nhạc cho cô. Trước khi chính thức trình diễn, Cảnh Ninh thì thầm: “Cô Địch, em đổi bản nhạc rồi.”
Huệ Lan khẽ hỏi: “Em không đàn ballad à?”
Vẻ mặt Cảnh Ninh đắc ý như đang giở trò đùa tai quái: “Em sẽ đàn sonata! Vì hôm nay em rất vui.”
Huệ Lan thầm nghĩ: “Có hôm nào em không vui đâu? Lần nào thấy em em cũng vui thế này.”
Đám trẻ con nhà giàu học nhạc phân nửa cũng là học làm sang, thật ra chẳng cần bỏ nhiều tâm sức, đàn thạo vài bản phổ biến là được rồi, mà với các thính giả trong nhà này, có lẽ nhịp khúc sôi động của sonata sẽ khó khiến họ cảm động được như giai điệu ballad chậm rãi du dương, mà xác suất xảy ra sai sót khi đàn những khúc nhạc có tiết tấu nhanh cũng cao hơn. Huệ Lan cảm thấy Cảnh Ninh chọn sonata có vẻ hơi nguy hiểm. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là Cảnh Ninh thể hiện rất tốt, cô bé đàn bản
Sonata in A minor
của Schubert một cách rất trôi chảy, không có bất cứ một sai sót nào, những nốt nhạc tung mình nhảy nhót, len lỏi vào cõi lòng con người, như thể tâm hồn tươi vui của cô bé đã hóa thành âm nhạc qua bàn tay bé nhỏ, rồi trút vào từng nhịp dương cầm.
Tất cả thành viên nhà họ Phan, bao gồm cả tốp người làm đều nhìn cô bé bằng ánh mắt tràn ngập yêu chiều, họ cảm thấy kiêu ngạo từ tận đáy lòng vì bản diễn tấu tuyệt vời của cô bé, cùng nhiệt liệt vỗ tay.
Cảnh Ninh nói mình rất vui. Sao cô bé lại không vui cho được? Huệ Lan nghĩ, nếu cô là Cảnh Ninh, nếu cô được nhiều người yêu thương tới vậy, chắc hôm nào cô cũng sẽ vui mừng nhoẻn miệng cười trong cả giấc mơ.
Hai vợ chồng Thịnh Đường rất hài lòng với sự tiến bộ của con gái, họ cùng tỏ lòng biết ơn tới Huệ Lan. Cảnh Ninh chạy khỏi phòng nhạc, bưng một chiếc hộp to trở lại, đặt lên tay Huệ Lan, cô bé cười nói: “Cô Địch, đây là chiếc váy em và mẹ đã đích thân đi mua cho cô đấy, hôm sinh nhật em cô hãy mặc nó nhé! Cô không phải sợ không có váy đẹp nữa rồi.”
Huệ Lan nói: “Cảm ơn em!” Rồi lại quay sang bà Vân, “Cảm ơn bà Phan!”
“Các cô gái trẻ nên ăn bận sáng sủa một chút, cháu mộc mạc quá.” Bà Vân mủm mỉm.
Huệ Lan cười, không tiếp lời.
Thịnh Đường ngồi một lúc rồi rời đi, bà Vân cũng không nán lại lâu với họ, chỉ dặn cô Địch ở lại chơi thêm chốc lát rồi hẵng đi. Huệ Lan song tấu dương cầm với Cảnh Ninh một hồi rồi đứng dậy xem hai anh em Cảnh Sâm chơi cờ tướng, Cảnh Ninh cũng ghé lại, nhào thẳng lên lưng anh hai mình, khiến Cảnh Huyên giật mình rơi cả cờ.
“Quà sinh nhật của em là gì vậy?” Cảnh Ninh nhéo tai Cảnh Huyên.
“Bí mật, không nói cho em đâu.” Cảnh Huyên để mặc cô bé bò trên lưng mình, oai oái kêu la, “Con heo mập ở đâu trèo lên lưng anh thế này, làm anh không nhúc nhích nổi.”
Đương nhiên Cảnh Ninh biết cậu đang ám chỉ gì, mặt cô nóng bừng, đứng thẳng người nói: “Cô Địch, phòng em có thứ này vui lắm, để em lấy cho cô xem nhé!” Nói rồi cô bé chạy vút đi như một làn khói.
Cảnh Huyên tò mò nói: “Con bé này làm sao vậy? Lâu lắm rồi không thấy nó xấu hổ.”
Cảnh Sâm cười ha ha, không đáp lời cậu.
Cảnh Ninh đi mất, Huệ Lan cũng ngại không dám ngồi riêng cùng hai cậu thiếu gia này, sau khi họ kết thúc ván cờ, cô bèn chào từ biệt trở về nhà. Cảnh Huyên hỏi: “Giờ không còn thuyền nữa đâu, cô Huệ Lan vẫn muốn về Vũ Xương sao?”
“Không, hôm nay tôi ngủ lại nhà một người họ hàng.”
“À.” Cảnh Huyên thuận miệng hỏi một câu rồi thôi, sau đó cậu lại chợt cười bảo Cảnh Sâm, “Bé Hạt Dẻ mà thấy quà mình tặng chắc sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên!”
“Hôm nào con bé chẳng vui vẻ nhảy nhót tung tăng?” Cảnh Sâm nói.
Cảnh Sâm tiễn Huệ Lan tới cửa, lúc bước ngoài vườn hoa phủ đầy bóng râm, hai bàn tay họ lặng lẽ chạm vào nhau, không một tiếng động, Huệ Lan lùi về sau một bước: “Có phải Vân Thăng nhà anh biết chuyện chúng ta không? Ánh mắt anh ta lạ lắm.”
Cảnh Sâm khẽ thốt: “Nếu không ai biết thì mới to chuyện. Tiền thuê nhà cho em tôi lấy từ chỗ chú Hà, trước giờ chú Hà rất chiều chuộng tôi, về sau Vân Thăng sẽ là người tiếp quản vị trí của chú ấy, đương nhiên anh ta phải nghe lời chú Hà. Có biết cũng không sao đâu.”
“Em không muốn anh thuê nhà cho em,” Huệ Lan nghẹn ngào, “em không muốn mắc nợ bất cứ ai, cũng không muốn mắc nợ anh. Không có nhà em có thể ở lại ký túc trường, không có quần áo em cũng sẽ tự kiếm tiền mà mua.”
Bước chân Cảnh Sâm chậm lại: “Cảnh Ninh tặng váy cho em, em đừng nhạy cảm quá, trước giờ con bé luôn nói năng không suy nghĩ, thật ra con bé chẳng có ý coi thường gì đâu. Mà em cũng biết tấm lòng tôi dành cho em. Giờ năng lực của tôi chỉ được chừng này thôi, nhưng những thứ có thể cho em thì tôi cũng đã cho cả rồi.”
Huệ Lan nhìn anh bằng ánh mắt thoáng vẻ xót xa, tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Anh lẳng lặng siết lấy tay cô: “Xin lỗi em, dạo này tôi không có nhiều thời gian ở bên em.”
Cô dịu dàng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên mọi người lại bị giám sát chặt thế.”
“Ai mà biết được? Chắc là lúc làm ăn gặp phải chuyện phiền phức gì đó, cha tôi cũng không nói rõ, qua một thời gian nữa là ổn thôi. Tôi rất nhớ em đấy.” Bước đến một khúc ngoặt, anh lại chợt cúi đầu hôn lên trán cô.
Hai mắt Huệ Lan ầng ậc nước: “Em cũng nhớ anh.” Đi được vài bước, cô hỏi, “Anh và cậu hai chuẩn bị tặng gì cho cô chủ Phan mà bí mật thế.”
“Bọn tôi đặt cho con bé một sợi dây chuyền, dù sao nó cũng lớn rồi, phải có ít trang sức tử tế.”
“Cảnh Ninh có phúc quá, được hai người anh trai chu đáo nhường này.”
Cảnh Sâm chỉ cười: “Dạo này nhà bọn tôi đang làm ăn với người Mỹ, tôi và Cảnh Huyên không phải bỏ tiền ra mua món quà này, người ta tặng không cho đấy, bọn tôi nhặt được món hời, tặng lại cho con bé, cũng hay nhỉ? Dù không mất tiền nhưng đoạn thiết kế cũng có tôi và Cảnh Huyên góp phần, thời gian hơi gấp nên không biết tuần sau có kịp tặng không. Đồ tuy nhỏ nhưng trước khi hợp đồng ký kết, ai lại dám tùy tiện nhận quà của người ta? Cha không biết chuyện này, cậu chúng tôi đã giấu giúp đấy.”
“Chắc là quà sẽ xong kịp lúc chứ?”
“Ừ, bọn tôi đã hẹn trước thứ Tư tới xem đồ, tôi dặn Cảnh Huyên đi rồi.”
“Sao anh không đi?”
“Nhà vẫn còn một số chuyện cần lo liệu. Hiệu buôn đá quý cũng gần trường Cảnh Huyên, lúc giữa tiết nó có thể lén chạy ra.”
Huệ Lan cười bảo: “Có chút chuyện cỏn con mà cứ như vụng trộm làm điều xấu không bằng. ”
Ngón tay Cảnh Sâm trượt theo lưng cô: “Không phải hai chúng ta cũng đang vụng trộm làm điều xấu đó sao?”
Huệ Lan cảm thấy người mình nóng rực, liếc anh bằng ánh mắt vừa mang giận, vừa mang cười.
Cảnh Sâm trở vào nhà, bước lên tầng, lúc đi ngang qua phòng Cảnh Huyên, anh thấy Cảnh Ninh cũng đang trong phòng, cô bé đuổi theo Cảnh Huyên, cười đùa ầm ĩ:
“Đưa em, đưa em xem nào!” Cảnh Huyên giơ cao món đồ trông như cuộn giấy trong tay, đó là bản thiết kế sợi dây chuyền. Cảnh Ninh cứ nhảy tót lên như một chút thỏ, nhưng vẫn chẳng thể với được.
Cảnh Sâm tiến lại, anh cầm lấy bản vẽ, nói với Cảnh Huyên: “Không biết giữ mồm giữ miệng gì cả! Cẩn thận cha biết là chúng ta lại cùng chịu phạt.”
Cảnh Huyên cười hì hì.
Cảnh Ninh lặng lẽ thò tay ra, Cảnh Sâm bèn giấu bản vẽ sau lưng: “Em đừng mơ. Giờ mà nhìn thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa, đợi đến hôm sinh nhật rồi ngắm vật thật.”
Cảnh Ninh nài nỉ: “Anh hai bảo bức tranh này là do tự tay anh cả vẽ, anh vẽ gì vậy? Anh cho em xem nhé, có được không anh?”
Tâm trạng Cảnh Sâm rất tốt, anh cố tình đáp: “Không cho em biết.”
“Đồ xấu xa, xấu xa!” Cảnh Ninh giậm chân kêu.
Hai cậu anh trai cùng bật cười ha hả, giọng Hà Sĩ Văn vọng vào phòng: “Nào các cô các cậu, muốn ông chủ ra xem trò vui hả?”
Ba người cùng im bặt, anh nhìn em, em ngó anh, mắt ai nấy tràn ngập nét cười.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày xem trang sức, Cảnh Huyên và Cảnh Sâm đã bàn nhau rồi, dù dây chuyền được làm xong hay chưa, Cảnh Huyên vẫn sẽ gọi điện về nhà. Hôm ấy biệt thự nhà họ Phan phải tổng vệ sinh, giá sách, tủ âm tường, rèm cửa đều cần được dọn dẹp giặt giũ sạch sẽ. Tất cả người làm trong nhà đều cắm đầu vào làm việc, đài phun nước ngoài vườn hoa cũng đã hỏng, phải mời thợ đến thay máy bơm nước, Cảnh Sâm sợ người ta làm hỏng bức tượng Psyche và Eros trên đài phun nước nên đứng trông nom từ đầu chí cuối, đến lúc sắp tới giờ cơm mới về phòng khách nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
“Đây là điện thoại nhà ông Phan Thịnh Đường phải không?” Một giọng đàn ông hết sức xa lạ vang lên.
“Cho hỏi ông là ai ạ?”
“Tôi là ai hả?” Người nọ bật cười, “Ồ, cậu cả nhà họ Phan đấy phải không?”
Cảnh Sâm cau mày: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Cậu hai nhà cậu đang nằm trong tay chúng tôi, phiền cậu chuyển lời cho ông Phan, năm nay kinh tế không mấy thuận lợi, chúng tôi không lấy giá cao, chỉ xin 500.000. Vụ làm ăn này rất đơn giản thôi.”
Hồi lâu sau Cảnh Sâm vẫn chẳng lên tiếng, kẻ nọ lại nói: “Cậu Phan hiểu ý tôi chứ?”
Cảnh Sâm hít sâu một hơi, anh nói: “Tại sao tôi phải tin ông đang giữ em trai tôi, ông dám đùa cợt với người nhà họ Phan ư? Không muốn sống nữa sao?”
Kẻ nọ cười khằng khặc, cất lời như đang nói với kẻ bên cạnh: “Thằng nhãi con này không tin, hay mình cho nó vật làm tin đi?”
Bàn tay giữ ống nghe của Cảnh Sâm dần run rẩy, đối phương bèn dứt khoát cúp máy.
Hà Sĩ Văn bước vào gọi anh ra ăn cơm, thấy anh ngồi ngây như phỗng trên sô pha, ông ngạc nhiên thốt: “Cậu cả sao vậy? Cậu thấy khó chịu chỗ nào à?”
Đôi mắt Cảnh Sâm trống rỗng: “Chú Hà…”
Tiết học buổi sáng vừa kết thúc, Cảnh Ninh đã được đón về nhà ngay, căn biệt thự nhung nhúc những người. Anh cả ủ dột tới lạ, còn không chào hỏi cô, cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ ngồi lặng đi trong phòng khách, không nói năng gì; gương mặt mẹ cô tái xám, bà dựa mình vào xô pha như ngã bệnh. Cha đang bàn bạc gì đó với vài người đàn ông trung niên xa lạ, thấy cô vào, ông nhíu mày bảo: “Ninh Ninh, con về phòng đi.”
Cảnh Ninh bất động, chẳng biết vì cớ gì mà sống lưng cô lạnh ngắt, tất cả thành viên trong nhà đều ở đây, trừ một người.
“Anh hai đâu ạ?” Cô sợ sệt hỏi.
Thịnh Đường im bặt, bà Vân bật tiếng khóc, bà ôm mặt gào lên: “Con trai tôi! Con trai đáng thương của tôi! Tại sao lại là con chứ!”
Đôi môi Cảnh Sâm khẽ run lên, ánh mắt anh len qua bả vai bà Vân, dừng lại trên chiếc khăn sợi gai trải trên mặt bàn vuông, phía trên là một chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc lại bởi vải thô màu xám. Chiếc hộp này được đưa tới nhà họ Phan, Thịnh Đường vừa mở ra nhìn đã tức khắc gọi điện mời Đồng Xuân Giang tới, chẳng mấy chốc, các vị thanh tra nổi tiếng nhất Hán Khẩu đã tụ tập đông đủ. Ban đầu bà Vân không tin con mình lại bị bắt cóc, bà ôm tâm lý may mắn, hồn bay phách lạc liếc nhìn chiếc hộp, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến người phụ nữ này gục thẳng xuống đất.
Cảnh Sâm cũng đã nhìn thấy thứ trong hộp.
Một cái tai, được rửa ráy sạch sẽ, chẳng có lấy một vết máu, đường viền ngoài gọn ghẽ sắc lẹm, có thể tưởng tượng được động tác hạ dao lưu loát tới chừng nào. Cái tai của cậu thiếu niên trắng bợt, dái tai có một nốt ruồi nhỏ màu đen. Tai của Cảnh Huyên.
Và đó cũng chính là thứ bằng chứng mà Phan Cảnh Sâm anh đã đòi kẻ ở đầu dây điện thoại bên kia.