Cô Gái Và Hoa Cẩm Chướng

Chương 9



Sáng ngày hôm sau, gió đã lặng, bầu trời lại trong xanh, và biển cả nhanh chóng trở lại hiền hoà. Đúng mười giờ sáng, Nancy gặp Madden ở boong dạo chơi, không có Katharine đi cùng với nàng.

“Chào em!” chàng kêu lên. “Còn người bạn đồng hành kia đâu rồi?”

“Người bạn hay ngủ sáng nay hả,” nàng đáp lại vui vẻ. “Bị nhức đầu!”

Chàng có vẻ thoáng ngạc nhiên, hơi bất ngờ. “Anh nghe nói ngày hôm nọ dì ấy bảo không bao giờ bị nhức đầu khi đi tàu biển mà.”

“Có lẽ dì ấy không có đụng đến tàu gỗ,” Nancy vừa nói vừa cười khúc khích. “Đừng có mà đứng há hốc miệng ra như thế anh yêu. Người thương mến của anh hoàn toàn mạnh khoẻ mà.”

Chàng mỉm cười nhẹ với nàng. “Thế tại sao không thấy em ở phòng tập thể dục hôm nay?”

Nàng làm cử chỉ điệu bộ õng ẹo. Nàng ở trong trạng thái vui vẻ, hoạt bát, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ quan trọng của chiều hôm trước. Phản ứng của nàng giải thích hết tất cả, và mối nhạy cảm của con người thường hay bị ảnh hưởng bởi một sáng đẹp trời trong lành. Nàng đáp lại vui vẻ:

“Đừng có trấn áp em như thế chứ anh yêu. Khi chúng ta lấy nhau rồi thì cũng chưa muộn mà. Bây giờ thì không nói nữa nhé, và châm cho em một điếu thuốc lá đi nào.”

“Em không muốn hút thuốc của anh à?” Chàng nhướng đôi lông mày ngó nàng. “Anh nghĩ chắc là không rồi! Anh phải mua cho em thứ khác thôi.”

Họ đi thang máy xuống tới hành lang chính, rồi chàng mua cho nàng một hộp thuốc lá lớn loại mà nàng ưa thích. Chợt chàng chăm chú nhìn nàng và chàng nghĩ chàng chưa bao giờ thấy nàng đáng yêu như thế này. Mảnh khảnh, hơi cứng ngắc, táo bạo và chiếc áo choàng lông lạc đà quấn quanh thân hình nàng, nàng có sức hút khiến chàng phải thở gấp. Những lọn tóc mềm mại được chải uốn ngược ra sau. Nàng vẫn mải bận rộn thoa môi son.

“Em yêu anh lắm phải không Nancy?” Chàng nói với một giọng trầm trầm.

Nàng vội ngừng tay. Một cảm giác sâu lắng bất ngờ chợt dâng lên trong nàng. Vẻ suồng sã của thường ngày biến mất. Nàng thở gấp hơn, thình lình nhận ra nàng yêu Chris biết bao, chàng có ý nghĩa với nàng biết dường nào. Nhìn chàng đăm đắm qua rèm mi, nàng trả lời đơn giản:

“Với tất cả tấm chân tình.”

Thời gian ngưng đọng. Mặt chàng sáng lên. Nhanh chóng chàng nắm lấy tay nàng. Ngón tay họ chạm nhau trong vài giây, rồi với một nụ cười hơi ngượng ngùng nàng rụt tay lại, cố gắng lấy lại tư thế như cũ.

“Anh nên nhớ rằng chúng mình đang ở giữa Đại Tây Dương,” nàng nói nhẹ nhàng. Rồi luồn tay mình trong vòng tay của chàng.

Họ đứng im khoảng một phút, quan sát bảng thông báo, rồi quay người đi xuống cầu thang, chợt chàng trông thấy một gian hàng hoa. Chàng vội nảy ra một ý.

“Thật là tiện! Chúng ta nên gửi cho dì Katharine vài đoá hoa mới được. Hoa sẽ làm cho dì ấy phấn chấn hơn.”

“Ý kiến tuyệt vời,” nàng đồng ý. “Anh nên chọn hoa cẩm chướng. Dì Katharine rất ngưỡng mộ chúng. Xem đây anh yêu, những cành lan màu hoa cà này đáng yêu quá, chúng đẹp thật nhỉ? Em cũng muốn mua vài cành lan ình luôn.”

Chàng liếc nhìn nàng thật nhanh, rồi cười lớn. Vào trong tiệm hoa, chàng chọn cẩm chướng để đưa lên phòng cho Katharine. Nancy thì tự cầm lấy những cành lan của mình.

Buổi ăn trưa cũng không thấy bóng dáng của Katharine đâu hết, và đúng hai giờ trưa họ ghé qua phòng của nàng ở boong trên. Nàng thật là ấm cúng thoải mái trong chiếc ghế sofa, đắp chăn và hoàn toàn yên tịnh, cái khay bên cạnh nàng chứng tỏ nàng đã ăn qua một bữa đạm bạc.

“Chào dì, dì yêu,” Nancy nói lớn. “Đầu của dì đã đỡ chưa?”

“Cũng khá hơn rồi.” Katharine mỉm cười với họ trong khi người vẫn trùm kín. Nàng quay qua Nancy. “Dì tưởng là con đang chơi quần vợt trên boong.”

“Vâng, tụi con sẽ đi bây giờ. Chán thí mồ, lại phải tranh tài. Nhưng dì biết không, anh Chris có sức chơi dẻo dai lắm.”

Có vẻ hơi do dự nhưng Madden cũng xen vào. “Chúng tôi có hơi lo lắng cho cô, Katharine. Cô có chắc là cô bình thường chứ?”

“Hoàn toàn bình thường. Chỉ vì gần đây tôi làm việc quá sức thôi. Tôi sẽ tịnh dưỡng nhẹ nhàng từ giờ trở đi.”

Chàng cố dằng dai, như thể chưa được thoả mãn lắm: “Thật là trống vắng khi không thấy cô ở bàn ăn hôm nay. Rồi trong phòng tập thể dục sáng nay nữa – à, tôi thấy thiêu thiếu cô mà thôi.”

“Thành thật xin lỗi về chuyện đó.”

Chàng ngây người ra nhìn nàng, như thể cử chỉ trung hoà cởi mở quá tự nhiên của nàng làm cho chàng mất mát điều gì, không được tự nhiên cho lắm. Nancy, vẫn ngân nga nho nhỏ, đã lần lần đi về hướng sân quần vợt, nhưng chàng vẫn đứng lặng đó như chưa muốn rời đi.

“Cô đã nhận được những đoá hoa cẩm chướng tôi gửi tới chưa?”

“Nhận được rồi, Chris.” Nàng ngừng lại. “Làm ơn đừng tặng hoa cho tôi nữa nhé? Thật đó, anh không nên.”

Chàng dường như lúng túng nữa. Chàng vẫn còn do dự. Rồi chàng hỏi, như thể chỉ là một câu nói bất thình lình: “Có phải tôi đã làm điều gì đó sai trái tới cô chăng?”

Nàng liếc nhìn chàng rồi lại liếc nhìn đi chỗ khác. “Không chừng chúng ta có hơi dây dưa với chuyện không đâu trưa nay hay sao?” nàng thì thầm nhỏ nhẹ. “Dĩ nhiên là anh không làm điều gì sai trái hết. Tôi chỉ có cảm giác muốn yên tịnh một mình trong một thời gian thôi.”

Chàng đổi sắc mặt. Trong một giây cảm giác hơi bị xúc phạm vẫn lần lữa trong mắt chàng. Thế rồi chàng trấn tĩnh lại bình thường. “Tôi xin lỗi, cô Katharine,” chàng nói với giọng nhỏ nhẹ. “Tôi quên mất là cô bị đau đầu. Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

Chàng quay người đi và theo sau Nancy.

Katharine nằm dựa hẳn lại vào ghế, quyển sách để hờ hững trên đùi nàng, trông dáng nàng như bị cuốn hút vào khung cảnh xa xa của trời và biển. Không ai có thể đoán được nỗi đau nàng đang gánh chịu, đè nặng trĩu trong tim nàng, làm tan nát cõi lòng và không thể chịu đựng nổi được nữa. Mường tượng như nàng cầm dao đâm vào ngực mình không hề do dự với kế hoạch đã vạch sẵn. Nàng chợt thấy lạnh. Những gì còn lại trong nàng chỉ là một đốm lửa tàn nhỏ nhoi của an ủi, đốm trắng bé bỏng nàng đã hình thành ra sau một đêm dài thức trắng suy nghĩ. Với bất cứ giá nào, nàng phải giữ vững phẩm hạnh của mình. Nàng thà chết còn hơn là nhen nhúm một sự việc không may vào hạnh phúc của Nancy.

Hai ngày nữa trôi qua nhanh chóng, vội vã vì con tàu đã tiến gần vào hải phận của New York. Đoạn đường còn lại đặc biệt dễ chịu, và họ hy vọng thấy được ngọn hải đăng ở Nantucket vào sáng thứ Sáu. Trùng hợp làm sao, vì đã nói trước là cần được nghỉ ngơi, như đã tiên liệu trước cho ngày cuối của cuộc du hành, những chuyến xã giao trên tàu được tăng thêm, Katharine đã từ chối không tham gia nhiều mục và vẫn giữ được vẻ thân thiện với mọi người. Nhiều buổi tiệc khác nàng bắt buộc phải tham dự, nhưng phần lớn nàng thành công trong vẻ ít xuất đầu lộ diện chừng mực. Nhiều lần nàng bắt gặp cái nhìn đầy chăm chú lẫn bối rối, lặng lẽ của Madden chiếu về phía nàng, cho nên buổi tiệc dạ vũ đêm đó, không thể tránh được nàng phải chạm trán với chàng ở một nơi riêng biệt.

Tiệc khiêu vũ, không thể thiếu được rượu sâm-banh tuôn trào, cờ xí trang hoàng, nón giấy và đủ thứ linh tinh của hội hè, hiện ra lù lù trước mặt Katharine như một thử thách lớn nhất cho nàng, một phiên tòa mà nàng không thể nào chạy trốn khỏi. Mới đầu thì không có gì ầm ĩ, trong suốt bữa ăn, nàng chỉ chú trọng tới cuộc chuyện trò với vị thuyền trưởng và công nương Blandwell, vẫn giữ kẽ của một người bàng quang, xen vào với những kiến thức hàng hải vô vị ột người và những chuyện dớ dẩn trẻ con có vẻ tự cao tự đại cho người kia. Nhưng khi dàn nhạc trỗi lên, căn phòng đầy cột trụ lại tràn ngập trong ánh đèn màu, và mọi người bắt đầu khiêu vũ, sự căng thẳng thần kinh của nàng tự dưng bột phát. Chỉ ngồi và mỉm cười, giữ nét mặt thanh thản và thư thái trước cuộc liên hoan đình đám đã trở nên quá mức chịu đựng của nàng. Nàng có cảm giác buồn bực như thể nàng đã phản bội lại chính mình. Điều này làm cho nàng hơi lơ là trong việc phòng thủ bản thân và nàng đã phạm phải sai lầm.

Vị thuyền trưởng già mời nàng ra khiêu vũ, và vì không chuẩn bị sẵn lẫn thấy ngồi yên một chồ nãy giờ, nàng vội nhận lời ông. Ông bước đi nhẹ nhàng thong thả dìu nàng một vòng quanh sàn nhảy, rồi ông trả nàng lại chỗ ngồi cũ. Ngay lúc ấy, nàng cảm thấy ánh mắt của Madden như chiếu tới nàng. Nãy giờ chàng hầu như chỉ khiêu vũ với Nancy, và bây giờ chàng đứng dậy và mời nàng nhảy với chàng bản kế tiếp.

Trong một giây tưởng như là một năm, Katharine chỉ nhìn lên bàn, cảm thấy nhịp đập rộn rã không ngừng, cuối cùng nàng từ chối. “Tôi không khoẻ lắm.”

“Ồ, thật ra, cô khoẻ rồi,” chàng đáp. “Tôi vừa nhìn thấy cô nhảy mà.”

Nancy dướn người tới, điếu thuốc lá nằm gọn giữa hai ngón tay sơn đỏ chót. Nàng mặc một cái áo dài đen, làm nổi bật lên mái tóc óng ả, chân mang đôi giày bạc cao gót. Nàng trông xinh đẹp hơn bao giờ hết và rất trẻ trung. Nàng mỉm cười tự mãn. “Đi đi dì Katharine. Ráng chìu ảnh giùm con mà dì.”

Thế là nàng không thể thoái thác hơn gì nữa. Katharine đứng dậy và ra sàn nhảy với Madden. Chàng vòng tay ôm eo nàng, rồi họ sánh vai nhau khiêu vũ. Chàng ôm nàng nhẹ nhàng và mặc dù chàng không phải là người sành điệu, bước nhảy của chàng rất hài hoà với nhịp điệu của bản nhạc.

“Tại sao cô lại không muốn khiêu vũ với tôi?” cuối cùng chàng lên tiếng. Giọng chàng vẫn nhỏ nhẹ và tự nhiên.

Bây giờ thì nàng chẳng còn cớ gì để rút lui nữa, trong vòng tay của chàng, nhịp tim nàng đập rộn ràng một cách kỳ lạ, như sóng vỗ bên tai. Nàng bặm môi, tập trung hết can đảm để lấy lại bình tĩnh. Nàng xoay xở với một nụ cười nhẹ. “Tôi hơi già cho những thứ này.”

“Thật là vớ vẩn!” chàng kêu lên với một nụ cười thầm lặng. “Tôi phải nói là cô chỉ mới bắt đầu sống thôi.”

“À, ra thế, mà tôi thì lại nghĩ tới chuyện khác. Như là cặp bến vào ngày mai, rồi công việc, và những dự định tương lai của tôi nữa.”

Trong một khắc, không ai nói với ai. Nhạc vẫn chơi điệu chầm chậm. Nàng như cảm thấy ánh mắt của chàng đọng trên mặt mình.

“Dường như cô không quan tâm đến những dự tính của tôi cho lắm,” cuối cùng chàng nói.

“Dĩ nhiên là tôi có quan tâm.” Nàng cố dùng giọng đại khái. “Anh sẽ dừng lại một thời gian ở New York.”

“Vâng, tôi nghĩ tôi sẽ ở chơi vài ngày với cô và Nancy, dẫn cô đi vòng quanh phố xá. Tôi hy vọng cả cô và Nancy bỏ chút thì giờ tới Vermont thăm mẹ tôi và vài người họ hàng ở Graysville.”

Mặt Katharine đổi sắc. “Tôi không biết là tôi có thể tới thăm được.”

“Tôi đã tới thăm mẹ cô,” chàng nói như nhắc nhở nàng với một nụ cười thuyết phục kỳ bí.

Lại có sự ngưng đọng giữa hai người. Nàng cảm thấy vị trí của mình bị lung lay.

“Thôi được rồi,” nàng trả lời miễn cưỡng. “Tôi sẽ cố gắng thu xếp.”

“Thế thì tốt quá,” chàng đáp nhanh. “Tôi thật tình muốn dẫn cô du ngoạn cảnh vật vùng ngoại ô của Vermont. Tôi bao giờ cũng thích thú mỗi khi có dịp về nghỉ hè hồi còn nhỏ! Cũng như bây giờ, tôi cũng còn yêu thích nó!” Một lần nữa, chàng ngừng nói, rồi vẫn giữ phong thái cũ, chàng tiếp tục nhẹ nhàng: “Nhân tiện, Katharine, có điều gì bất trắc giữa cô và tôi chăng? Lúc trước chúng ta thật là hoà đồng, dạo gần đây thì không còn như vậy nữa. Cô có vẻ khép kín hẳn đi. Những người khác không cảm được điều đó thì không nói làm gì, nhưng tôi thì có. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với cô điều này: Katharine, cô là một người tuyệt vời. Tôi rất trân trọng tình bản của chúng ta, không phải vì tôi sẽ lấy Nancy mà tôi nói thế, tôi nói cho chính tôi. Chúng ta có thể làm lành lại từ đầu hay không?”

Chỉ còn lại một cái nhìn hốt hoảng là đọng lại trong con người Katharine. Nàng rất muốn xa rời Madden bằng mọi giá, chỉ vì Nancy thôi. Nhưng bất thình lình thay đổi trong cách cư xử như nàng làm đây lại không được khôn ngoan lắm và có hơi lộ liễu. Mãi vật lộn với hai dòng tư tưởng, nàng nhận thấy mình hoàn toàn bế tắc.

“Anh đã lầm rồi.” Nàng có vẻ ấp úng. “Tôi dám nói là tôi không được khoẻ dạo gần đây cho lắm, vì thế mà tôi có nhiều sắc thái không hay. Tôi không có ý làm cho tình bạn chúng ta bị sứt mẻ.”

“Ý cô là cô chẳng hề thấy có gì thay đổi trong cô?”

Nàng lắc đầu.

“Tôi biết rồi,” chàng đáp, rồi ngưng lại. Rồi với nụ cười có vẻ bí hiểm: “À ra thế, trong tình huống này thì không có gì để lo lắng vậy.”

Nhạc chơi đã ngừng, và họ trở lại bàn của mình. Có ai đó đã châm đầy ly rượu của Katharine. Nàng uống nhanh. Rượu sâm-banh, làm tê tê dây thần kinh của nàng, làm nàng trấn tĩnh lại. Khi nàng ngửng đầu lên, Madden đang khiêu vũ với Nancy, và vị bác sĩ, đang tiến tới, bày tỏ đã tới phiên của mình. Sau đó nàng lại khiêu vũ với ngài Pym, người không ngừng bỏ lỡ dịp may này, rồi nàng lại khiêu vũ một lần nữa với vị thuyền trưởng. Rồi vì một vài người tại các bàn khác chuẩn bị rút lui, nàng cũng kiếu từ và đi về khoang của mình.

Nàng không thể nào đọc sách được, và dỗ giấc ngủ là điều không tưởng. Nàng nằm trăn trở với những dòng suy nghĩ tiếp nối nhau xảy ra dạo gần đây làm nàng thao thức mãi. Mãi tận sáng hôm sau, nàng mới thiếp đi thật lâu, và khi người nữ chiêu đãi viên đánh thức nàng dậy, con tàu đang trong hải phận nên di chuyển chậm chạp, thấp thoáng xa xa những toà nhà chọc trời của New York ẩn hiện khắp hải cảng. Cảnh vật như một nhân chứng hữu hiệu cho cuộc du hành sắp kết thúc với đất liền san sát, như một liều thuốc giải thoát cho Katharine, làm nàng cảm thấy tự tin trở lại. Nàng thay quần áo nhanh chóng và lên boong tàu. Trên hết tất cả, nàng giải đáp mọi ưu phiền, nàng sẽ không nhượng bộ ai cả để thực hiện cho được mục đích của mình.

Katharine tìm thấy Madden và Nancy ở boong trên, họ đang quan sát sự tuyệt mỹ của thành phố chỉ với đường viền quanh trông cao vút như đụng phải trời thành từng tầng riêng biệt giống như kiến trúc của một Acropolis hiện đại. Sự yên tịnh trong lòng cho nàng thêm can đảm, tạo cho nàng sự tự tin mới.

“Thật là đẹp, phải không?” nàng nhận xét, và bao gồm Madden trong sự chào hỏi. “Tôi thật là mừng khi anh cho Nancy xem cảnh đầu tiên là quang cảnh này.”

“Đúng thế, trông có vẻ một thành phố không tồi,” Nancy nói. Khuôn mặt nhỏ của nàng đọng một sự trầm ngâm khác thường. “Và nó thật là rung động lòng người, lần đầu tiên con được nhìn Mỹ như thế này.”

“Cứ như là Kha Luân Bố,” Katharine gợi chuyện nhẹ nhàng.

“Đúng như vậy,” Nancy đồng ý. Đôi mắt nàng hơi nheo lại. “Nhưng chỉ với lần này, châu Mỹ sẽ khám phá ra con.”

Rồi ngài Pym tiến tới gần, chải chuốt hơn và như thể có quyền hành nhiều hơn bao giờ. Tách riêng Katharine ra, ông thì thầm có vẻ bí mật:

“Có nhiều ký giả trên tàu, Cô Lorimer. Tôi nghĩ cô muốn cho họ một cơ hội, như thường lệ.”

Katharine hiểu ý của người quản lý với cái nhắc nhở thiện ý, mong mỏi của ông là cho cuộc viễn du của nàng với bức Holbein thành công một trị giá đáng kể. Không một ai có được sự hiểu biết về thương mại như ngài Pym thầm lặng này. Xoay người, nàng nhìn đám ký giả đang tiến lại gần nàng. Họ hầu hết còn trẻ, thạo đời và có vẻ thương mại, với cổ áo khoác bẻ cao lên và mũ đội sùm sụp.

“Xin chào, Cô Lorimer,” một anh chàng gần nhất, vội mở miệng.

Katharine nhận ra anh ta là Kelly của tập tin sốt dẻo buổi chiều.

“Thật là hân hạnh khi gặp cô lần nữa,” anh ta nói. “Những thủ thuật buôn bán giờ ra sao rồi? Gần đây có nghe Cô có một tin nóng hổi cho chúng tôi về một món đồ cổ nhỏ cô mang theo đây.”

Katharine gật đầu, chuẩn bị tiết mục chào hàng cho bức tiểu hoạ của mình thật hay. Nhưng cùng một lúc nàng bắt gặp khuôn mặt của Nancy với vẻ háo hức chờ đợi từ đám đông. Ngay lập tức, một nỗi niềm như lan toả trong nàng, gạt bỏ những ý muốn riêng tư của mình đi. Như chợt nghĩ ra, nàng nói:

“Tôi có đem theo một thứ hấp dẫn hơn là món đồ cổ kia. Bức tranh nhỏ bé kia không lấy làm quan trọng lắm. Trong bất kỳ trường hợp nào, nó bị chờ đợi xếp hàng cũng không sao. Nhưng tôi muốn các vị gặp gỡ cháu gái của tôi, Nancy Sherwood. Nàng đến đây để tham gia vở kịch mới nhất của Bertram. Nếu ai muốn có một bản sao trước hay hình ảnh lưu niệm, đây là cơ hội cho các vị, và tôi cũng lưu ý với các vị, Nancy sẽ là một khám phá mới của vở diễn này.”

Ngay tức thì chín cặp mắt rời Katharine và chuyển sang Nancy, và chín vành môi cùng mở miệng một lúc. Thời gian ngưng đọng.

“À ra thế, Cô Lorimer,” anh chàng Kelly nói như buộc tội, “Tôi hiểu ý cô muốn nói gì. Các anh nghĩ như thế nào hả?”

Tới khi đó, Katharine đứng sang một bên, máy ảnh chớp sáng lên, và nhiều câu hỏi được liên tục đặt ra cho Nancy. Nàng đón nhận chúng không lúng túng, nụ cười toả sáng trên môi, cử chỉ thái độ của nàng có nét thu hút thật táo bạo.

“Cám ơn dì, dì Katharine,” nàng thở gấp, khi mọi thứ đã xong xuôi. “Con lúc nào cũng muốn một mở đầu như thế.”

Giờ thì họ đi dọc theo mạn tàu, và Madden quay người lại từ lan can nơi mà chàng nãy giờ thưởng ngoạn cảnh vật ở boong dưới. Lần đầu tiên của sáng hôm ấy, chàng mới đối diện với Katharine.

“Nancy hứa sẽ ăn trưa với tôi tại vùng Waldorf. Còn cô – cô có đi chung không?”

Katharine cố lấy một cử chỉ hối tiếc. “Có công chuyện,” nàng nói với một nụ cười nhạt, không thân mật. “Nó sẽ làm tôi hơn bận rộn.”

“Cô sẽ không quên chuyện Vermont chứ?”

“Không,” nàng phải trả lời, “Tôi sẽ không quên.”

Họ rời khỏi quầy tiếp tân cùng lúc, và hiển nhiên, Katharine chào tạm biệt với tất cả mọi người trên tàu, nàng nhanh chóng vượt qua hải quan. Tại đây, không hiểu cố ý hay vô tình, nàng lạc mất Madden và Nancy, ra tới ngoài phố West Street, nàng gọi một chiếc tắc-xi và một mình đi về khách sạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.