Katharine bị đánh thức dậy sáng hôm sau bởi ánh sáng chói loà trong phòng và tiếng nhạc vui nhộn của những sinh hoạt trong và ngoài nhà. Có một cái gì đó khêu gợi và thúc giục tính hoạt bát như kích thích con tim nàng. Nàng nhảy ra khỏi giường, thay quần áo thật lẹ, mặc một bộ đồ tây ấm áp bằng vải tuýt, rồi đi xuống phòng ăn sáng, nơi mà Bà Madden, Chris, Bác Ben, và anh chàng Sammy Emmet đang chuẩn bị dùng điểm tâm.
“Sao thế,” Bà Madden nói, nửa như đứng dậy, mặt bà sáng lên, “chúng tôi không nghĩ cô muốn xuống đây dùng điểm tâm. Nancy lại muốn dùng điểm tâm ở trên giường.”
Katharine mỉm cười. “Tôi muốn đi dạo, một buổi sáng đẹp trời như vầy. Đặc biệt lại có màn trượt băng hết sức quyến rũ nữa.”
“Ăn nói như một người đàn ông thực thụ,” Sammy kêu to, gắp lấy một cái bánh rán nóng hổi bỏ vào đĩa của mình. “Cô nên đi với Emmet trẻ tuổi này nhé!”
Katharine ngồi xuống chỗ của mình, nhận lấy tách cà-phê nóng mà Bà Madden vừa rót ra cho nàng, và miếng thịt hun khói mà Chris cắt ra từ chiếc đĩa thiếc ở trước mặt chàng. Những chiếc bánh rán, theo lời giới thiệu của Sammy là một tác phẩm nghệ thuật của bà Hickey đầu bếp, vừa dòn lại vừa ngon. Thật là một bữa ăn đậm đà cho Katharine. Như ở bữa tối hôm trước, một lần nữa nàng có cảm giác vô tư lự và không ràng buộc trong bầu không khí vui vẻ và đầy ấm cúng gia đình làm cho nàng rung cảm quá đỗi. Nàng không thể nhận ra những thay đổi rõ rệt, nhưng với lý lẽ đơn giản là nàng tham dự vào những sinh hoạt trong gia đình như buổi điểm tâm sáng sớm này làm ẹ của Chris cảm thấy ấm áp lạ và một niềm vui không thể khoả lấp.
Ngay tức khắc sau đó, họ chuẩn bị ra chơi hồ băng. Sammy, như đã sớm thông báo sẽ lo liệu cho Katharine, không hề chậm trễ giây phút nào, và mặc dù không thấy bóng dáng của Nancy, anh chàng lấy ra một đôi giày trượt từ kệ gỗ và dẫn đường Katharine ra chỗ đóng băng. Madden đi với họ tới trạm nghỉ.
*
Thật là một buổi sáng tuyệt diệu. Khi nàng đi giữa Sammy và Madden trên con đường lộ, Katharine ước gì con đường đó không bao giờ hết. Người nào họ gặp cũng quen biết Chris nên ai cũng chào hỏi xã giao thân thiện. Bây giờ, với ấn tượng mà nàng đã có đêm trước, nàng hoàn toàn nhận ra tính cách thật sự của chàng, con người thật thụ của chàng, sự cân bằng giữa nghị lực và ý chí khiến cho chàng không bao giờ quên được những vị thánh thiện trong gia đình cũng như một người bạn.
Tại căn nhà thuyền, Sammy quỳ gối với vẻ hồ hởi lẫn nhiệt tâm, mang giày trượt cho nàng. Rồi họ đi khỏi, lướt ngang qua những mặt gương phẳng lặng như chim được chấp thêm cánh. Madden vẫn đứng không nhúc nhích tại trạm nghỉ, ngắm họ biến mất sau khúc ngoặc của con suối. Gương mặt chàng đượm vẻ hiếu kỳ. Chàng thích trượt băng và không trượt cũng đã lâu. Như thể chàng ước mình đi trượt chung với họ, tìm lại cảm giác cũ trên băng. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến chàng có ánh mắt bối rối lạ kỳ khi chàng quay người đi chậm rãi về hướng ngôi nhà để chờ Nancy.
Gần hai giờ rưỡi Katharine và Sammy mới về tới. Bữa trưa dĩ nhiên là đã xong, trên bàn không còn thức ăn nữa và mọi người cũng tản đi mất, nhưng khi họ ào vào nhà, miệng cười nói huyên thuyên cũng như tạ lỗi, Bà Madden gật đầu hiểu ý họ.
“Đừng có làm rộn như thế,” bà mỉm cười. “Tôi để dành thức ăn cho cô cậu trong bếp nướng kìa.”
Trong vòng năm phút, bà xuống bếp lại, thay khăn trải bàn mới; rồi bà ngồi xuống, ngắm họ ăn uống, bà rất hài lòng lặng lẽ trước cái vẻ háu đói của họ được thoả mãn.
“Hai người có trượt băng nữa chiều nay không?” cuối cùng Bà Madden hỏi.
Katharine lắc đầu. “Tôi nghĩ tôi không còn cổ chân nào nữa hết. Và Chris có nói gì đó về cuộc đi chơi sau bữa tối. Cho tất cả mọi người. Họ sẽ đốt lửa trại tại một trong những hòn đảo kia. Chiều nay tôi phải nghỉ ngơi chút.”
Người đàn bà già nua gật đầu. “Cô có muốn dùng cà-phê thêm với tôi không? Tôi hay có lệ uống cà-phê cạnh lò sưởi khoảng ba giờ.”
Trong phòng khách không gian yên tĩnh và lặng như tờ. Chiếc đồng hồ gõ tíc tắc chậm rãi trong góc nhà, và vẻ lộng lẫy của cái tủ -mốt cao làm bằng gỗ cây óc chó như nhấp nháy và lung linh theo ánh lửa của lò sưởi. Sammy đi ra ngoài, miệng vẫn huýt sáo để kiểm tra một đàn chó cún mà Hickey và anh ta nuôi dưỡng trong chuồng ngựa. Bà Madden, rót tách cà-phê, không nói gì một lúc lâu. Tuy nhiên cuối cùng, bà có cử động, ánh mắt luân đảo rồi bà nhận xét:
“Tôi rất mừng vì cô đã tới đây, Katharine. Bây giờ thì tôi lại nói nhiều quá, phải nói rằng tôi không trò chuyện với ai đã lâu. Nhưng khi tôi nói thì nó có nhiều giá trị cho tôi.”
Katharine vừa rung động lại vừa e thẹn, không trả lời gì hết. Giây phút kế tiếp, không định trước, Bà Madden với tay ra và lấy một cuốn album bọc vải nhung từ cái bàn kế bên. Đó là quyển album gia đình, một vật tượng trưng có hơi tang tóc và lố bịch, một vật sống còn kỳ dị của quá khứ mà Katharine vô tình tự nhủ có lẽ sẽ làm cho Nancy cảm thấy khó thở. Nhưng nàng không có gì để nói hết vì Bà Madden đã lên tiếng tiếp câu chuyện bỏ dở:
“Có vài tấm hình của Chris trong đây. Trông nó cũng hay hay.”
Katharine nhận lấy quyển album đã mở sẵn, nàng chăm chú nhìn vào tấm ảnh đã hoen ố vàng nhạt của một cậu bé, trên dưới bảy tuổi, vận quần soóc, đội chiếc mũ đan bằng tre kệch cỡm hếch ngược lên trời từ đằng chân mày. Đúng vậy, chính là Chris. Nàng có thể khẳng định như thế ở bất cứ độ tuổi nào với cặp mắt đen láy ấy như liếc nhìn nàng với khuôn mặt trẻ thơ nhưng không kém phần hiếu kỳ. Ngực nàng cảm thấy mềm yếu đi. Với tất cả nghị lực nàng cố ghìm nén những giọt lệ ngu xuẩn cứ đang chực trào ra từ rèm mi.
“Thật là một bức tranh dễ thương,” nàng nói. “Bà nên cho Nancy xem mới được.”
“Tôi đã cho nàng xem rồi,” mẹ Chris đáp lại chậm rãi.
Katharine ngửng đầu nhìn lên thật nhanh, rồi lại ngó sang chỗ khác cũng nhanh như vậy. Nàng có hơi ngạc nhiên vì trong cặp mắt của người đàn bà đó có ánh mắt u sầu như thể sẽ xé nát tim nàng ra.
“Thật là ngu xuẩn nếu tôi nói thế này,” Bà Madden tiếp tục nhưng có phần chậm hơn, “tôi muốn thấy thằng Chris của tôi được hạnh phúc.”
“Anh ta sẽ hạnh phúc mà,” Katharine nói.
“Nancy thật là dễ thương.” Bà Madden do dự. “Nhưng có cái gì đó làm cho tôi không thể nào giải thích được việc nàng diễn tuồng trên sân khấu. Tôi nghĩ là tôi cổ hủ rồi.”
“Nàng sẽ ổn định cuộc sống tốt mà.” Katharine ấm áp nói lại.
“Chúng tôi có nói chuyện như thế đêm hôm nọ,” Bà Madden đăm chiêu. “Vì lý do nào đó, nó được nảy ra. Trước khi cô đến đây. Và Nancy có vẻ muốn đi diễn kịch lại sau khi làm đám cưới với Chris. Cô ấy thật sự nói muốn làm như vậy. Làm cho ai cũng chới với. Nói rằng thời đại bây giờ người con gái nào cũng có thể có gia đình và sự nghiệp hết. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Ai cũng có lý cả. Tôi mến Nancy lắm. Tôi chỉ muốn cô ấy và Chris được hạnh phúc.”
“Họ sẽ có hạnh phúc,” Katharine nói mạnh bạo. “Tôi hiểu Nancy mà. Cô ấy còn rất trẻ, nhưng lại chững chạc nhiều. Và tôi thật sự không tin rằng Nancy sẽ ở trên sàn diễn dài lâu. Ít ra là…” nàng ngừng, nhớ lại viễn ảnh Nancy bị thất bại lần cuối cùng, “khi Nancy hiểu ra là nàng không là một ngôi sao, nàng sẽ bỏ hết đam mê và làm một người vợ tốt. Nếu chúng ta cứ để mọi việc theo ý họ, rồi mọi thứ sẽ tự giải quyết lấy thôi.”
“Tôi hy vọng vậy! Tôi hy vọng vậy!” Bà Madden lặp lại vẫn với nét lắng đọng nhẹ nhàng trong đôi mắt chứa chan suy nghĩ.
Bà Hickey đi vào với một đĩa bánh quy mới nướng làm cuộc đàm thoại bị gián đoạn. Sau đó, cả Katharine lẫn Bà Madden không ai nhắc nhở gì thêm.
*
Katharine không đi chơi chiều hôm đó. Nàng nhận ra cuộc thám hiểm dành cho buổi chiều tối hứa hẹn nhiều lý thú. Thật thế, khi giờ ăn tối đã điểm, còn đông người đến hơn là đêm hôm trước. Không có thì giờ nào được bỏ phí phạm hết. Ai cũng muốn đi chơi cho sớm. Thế là khoảng tám giờ có rất nhiều người đi, tự động túa từ nhà ra hồ băng. Madden có ở đó, nhưng Nancy lại từ chối không đi, viện cớ rằng nếu ai đó chỉ cho nàng trượt băng lần nữa, nàng sẽ phát điên lên mất. Trong bất kỳ tình huống nào, nàng sẽ trở về phòng để tập trung cho vở kịch.
Tại căn nhà thuyền, khi giày trượt đã được phân phát xong xuôi, ai ai cũng chuẩn bị xuất phát dưới ánh lung linh huyền ảo của bầu trời, tay nắm tay, dàn hàng ngang trên băng như một cái mắt xích người. Điệu trượt, được biến thể thành nhip điệu nhịp nhàng lẫn diệu kỳ vào đêm tối đầy mê ly bí ảo. Trên đầu họ là ánh trăng lung linh như một ngọn đèn lồng được treo từ thượng giới, toả ánh sáng dịu trên mặt băng đóng cứng. Phía nam là những mái ngói khít khao từ phía ngôi làng lấp lánh trong ánh sương giá. Về phía đông là dãy núi ngăn thành luống nhấp nhô như thể là ngưỡng cửa đi vào giới thần linh. Trước mặt là tấm thảm băng được trải phẳng phiu, tuy tối nhưng lấp la lấp lánh, như được dát cẩm thạch, nhẵn thín như đá mã não, hướng về xa, xa xa mãi vào tận vùng vịnh.
Katharine như nín thở trước cảnh vật tráng lệ, vội lao về phía trước. Hồi còn ở nhà, nàng hay trượt băng trên những vũng nho nhỏ quanh London, trong ánh sương mù ảm đảm hay gió rét căm căm. Nàng chưa bao giờ tưởng ra một cảnh tráng lệ huy hoàng như thế này, trong không gian tươi thắm trộn lẫn băng tuyết thanh tân. Tim nàng như được giải thoát. Những tiếng trượt băng như hoà khúc biến tấu bên tai nàng. Gió lùa, quất vào má nàng, khăn phu-la lồng lộng trong gió, máu trong huyết quản nàng chạy rần rật còn hơn là rót rượu sâm-banh.
Thế rồi mọi người cũng đến đảo, chỉ là một gò nổi lên giữa đám băng phủ đầy cây vân sam khô, và những bụi dương liễu mọc khoảng năm dặm từ phía hồ, và ngay nơi đó, khoảng vài phút nữa thôi, một cuộc đốt lửa trại được chuẩn bị từ trước sẽ được khai quang. Khi ngọn lửa được lách tách nổ bốc lên, những người trượt băng hợp lại thành vòng tròn xung quanh. Những chai bình thủy được mở nắp, và sữa nóng cùng cà-phê được chuyền tay nhau. Betty Lou, một kho tàng vô giá, đưa ọi người bịch bánh kẹo gừng từ cái túi xách nhỏ bằng da hải cẩu. Rồi Andy Dunn, người thư ký của một cửa hàngã trong làng, tháo tung cây accordion từ vai xuống và bắt đầu dạo phím. Anh chàng chơi những bản nhạc cũ quen thuộc, nhẹ nhàng, mơ mộng như – ‘Dòng sông Thiên Nga’, ‘Buổi tiệc đan móc của Dì Dinah’, ‘Chú Ned’ – những điệu nhạc êm đềm bay vút lên trời tới những vì sao xa xôi. Rồi mọi người bỗng cất tiếng hát.
Katharine liếc nhìn hết cả vòng tròn, những khuôn mặt ca hát vui vẻ sáng bừng lên bởi ánh lửa, và đó là lần thứ hai trong ngày, giọt lệ vui sướng lại rưng rưng chực trào khoé mắt. Nàng ước gì Nancy đi cùng. Hình như có sự một thoả thuận ngầm, một ảnh hưởng mang lại tình huynh đệ nối kết nhân loại trên quả đất này.
Và bây giờ họ vung tay nhảy múa theo điệu nhạc hay nhất, ‘Juanita’ (Cô Joan bé bỏng). Katharine không thể kềm lòng được nữa. Linh hồn nàng như được kéo ra khỏi thể xác, nàng như nhập vào cái tổng thể này rồi. Nàng cũng cất tiếng hát.
Thình lình liếc về phía Madden trong khi hát, nàng bắt gặp ánh mắt chàng đang ngó nàng. Cả ngày hôm đó – thật ra, từ lúc nàng tới – nàng ít khi gặp chàng. Nhưng bây giờ có cái gì kỳ lạ và gần như xáo trộn trong ánh mắt của chàng làm nàng rúng động. Chàng cứ nhìn chằm chằm lấy nàng như thể nàng quá mờ nhạt, hay lạ lẫm, hay là lần đầu mới gặp.
Khi bài hát chấm dứt, thời gian ngưng lặng thật dài, rồi như thể nhận ra không còn gì để hát nữa, họ lại trò chuyện rôm rả với nhau. Ngay lập tức, Katharine cảm thấy Madden ở ngay bên cạnh nàng. Chàng nói với giọng có hơi đè nén dị kỳ.
“Thật là hân hạnh quá khi cô tham gia với chúng tôi như thế.”
“Tại sao không?” Nàng cười lớn có chút không thoải mái. “Tôi cũng đâu có biết hát đâu?”
“Đâu thành vấn đề nhỉ?” chàng đáp lại. “Chỉ là cái cách cô biểu hiện đó thôi.”
Khi họ nắm tay nhau ra về, Madden vẫn ở bên cạnh nàng. Tay chàng trong chiếc găng len thô cặp lấy bàn tay nàng nhẹ nhàng. Chàng ít nói hẳn ra trong chuyến đi trở về hồ băng, và khi họ đã về tới nhà, chàng liếc nhìn nàng thật nhanh, rồi chào tạm biệt cũng như chúc ngủ ngon tới nàng vẫn với cái giọng ấm ớ.
Nhưng chàng không đi ngủ vội. Rời mọi người, chàng đi bách bộ ra vườn trái cây, nơi mà ánh trăng chiếu xuống những hình ảnh không hình thù từ vòm lá của những cây táo. Chàng đứng lặng đó hồi lâu như thể bị mê hoặc. Rồi với một cử chỉ vô ý thức, chàng bật tẩu châm thuốc hút. Nhưng cái tẩu bị dập tắt ngay rồi được nghiến trèo trẹo giữa hai hàm răng chàng. Thế rồi cửa sổ phòng của Katharine chợt sáng lên sau bức mành. Dường như nó đem lại sự cân bằng, như mở mắt ra cho Madden. Chàng lại chăm chú nhìn ánh đèn một cách ngây ngô, rồi xoay người, chàng ấn đôi mày rậm vào một vỏ lạnh giá của nhánh cây nhô ra. Khuôn mặt của chàng, lẫn trong ánh sáng vàng vọt ấy, cũng bị méo mó như những bóng nhảy múa từ vườn cây ăn quả.