Người lái xe hốt hoảng dừng lại ngay trước người cô . Cô ngẩng đầu lên nhìn , xong tiếp tục đi . Nhưng :
– Đứng im lại !
Một câu nói mệnh lệnh của đàn ông vang lên . Nhưng cô cũng chẳng mảy may quan tâm . Mặt vẫn cứ cúi gằm xuống , không nói tiếng nào . Anh vô cùng tức giận , rời ra khỏi xe , ngay lập tức , người phụ xe đã lấy ô che cho anh . Tiêu Lăng Minh đang đứng trước mặt cô , ánh mắt hình viên đạn . Anh vốn là một người rất hào đồng , không mấy khi tức giận như vậy . Chỉ tại cô xui xẻo . Anh đang tình cảm với một với một cô gái trên xe thì tự nhiên xe phanh gấp lại , khiến anh va đầu vào cửa xe , đau đớn vô cùng . Chính vì thế , anh mới giận lên . Mà anh lại còn là chủ tịch của tập đoàn lớn thứ hai trên thế giới ( chỉ sau tập đoàn của Dương Lâm Phong ) , chưa có ai từng ( dám) động vào một sợi tóc của anh . Vây mà lần này …
– Con nhỏ kia , cô là ai ?
– …
– Cô bị điếc hay sao ?
– …
Sau hai lần nói chuyện với không khí , anh giận lên tới đỉnh điểm . Anh tiến lại gần cô , cầm lấy cằm của cô nâng lên . Mặc dù rất đau , nhưng cô cũng không nói một lời . Cô lập tức cắn vào tay anh một cái , nó như trút đi ra biết bao phiền muộn trong lòng của cô .
” Bốp ”
Một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô . Một vệt máu dài từ từ lăn xuống . Cô cười – một nụ cườ buồn bã đến tột cùng . Thấy cô phản ứng như vậy , anh lầm bầm :
– Đúng là xui xẻo . Hôm nay là ngày gì không biết , toàn gặp phải kẻ điên .
Rồi anh lên xe , đi nhanh về phía trước , bỏ mặc một cô gái đang cười như điên dại kia .
* 30 phút sau :
Cô đang đứng trước cửa khách sạn của tập đoàn Dương Lâm . Cô lao vào như chốn không người . Nhìn bộ dạng tơi tả của cô khiến ai cũng phải
– … – Cô không nói gì , cứ ngang nhiên đi .
– Thưa cô , xin cô hãy cho chúng tôi biết cô muốn hỏi ai ?
– …
Vẫn là im lặng .
– Xin cô hãy trả lời chúng tôi . Nếu không , chúng tôi sẽ gọi bảo vậ .
Hết chịu nổi , cô hét ầm lên :
– Tôi hỏi ai liên quan tới mấy người sao ? Gọi bảo vệ hả , gọi đi . Xem ai thắng ai . Này , có giỏi bắt đi .
Mọi người xung quanh ai cũng sợ , đành câm nín . Vậy là cô ngang nhiên bước đi vào thang máy .
* Tầng 90 của toà nhà :
– Xin lỗi cô , cô là ai ? Tại sao lại muốn gặp tổng giám đốc cảu chúng tôi ?
Cô vừa bước tới nơi thì một đám vệ sĩ áo đen đã ngăn cô lại . Cô ngán ngẩm ;
– Một lũ ruồi nhặng , biến đi .
– Xin cô ăn nói …
– Tự trọng cái đầu mấy người . Cút , cút ra cho tôi nhờ . – Cô cắt lời của mấy tên áo đen .
– Chuyện gì ồn ào vậy ? – Giọng nói lạnh lùng của Dương Lâm Phong từ trong phòng vọng ra .
– Dạ , thưa tổng giám đốc , là một người phụ nữ .
– Cho cô ta vào .
– Nhưng …
– Tôi không nói lại lần thứ hai .
– Dạ .
Mấy người áo đen đành mở cửa cho cô vào . Anh đang uống một ly rượu vang , mắt nhìn ra ngoài màn mưa , nói :
– Cô tìm tôi có chuyện gì ?
” Rụp ” Cô quỳ xuống sàn nhà lanh ngắt .
– Tôi xin anh hãy giúp cho gia đình tôi .
– HỨ , lại một người vì tiền sao ? – Anh lạnh nhạt , không nhìn ô đến một lần .
Im lặng ….
Im lặng ….
Thấy lạ , anh quay đầu lại nhìn . Một cô gái với dáng người bé nhỏ , cả người ướt sũng nước mưa , tóc tai rối bời , miệng có một vệt máu dài . Và trên mặt cô , từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống . .
– Cái loại nước mắt rẻ tiền , cô nghĩ quyế rũ được tôi sao ? Mà ai vừa quát mắng mấy vệ sĩ của tôi , sao bây giờ như một kẻ ăn xin vậy ?
Biết anh nói mỉa , cô ngẩng đầu lên , nhìn thẳng vào đôi mắt anh .
– Xin lỗi , xin lỗi …. Nhưng xin anh hãy giúp gia đình tôi .
– Dưa vào cô sao ?
– Phải …
– Hứ , nực cười . Sao cô nghĩ tôi chấp nhận ?
– Vậy … Anh muốn thế nào ?
– Cô – Làm người phụ nữ của tôi .