Cô Gái Mãn Châu

Chương 1: Viên ngọc Mãn Châu



Tháng tư, mùa hạ.

Năm thứ bốn mươi bốn đời Thần Tông nhà Đại Minh.

Bát Kỳ Hộ Trận của Mãn Châu chia binh làm bốn đạo, sanh kỳ bát ngát, rần rần kéo vào biên giới Trung Nguyên, họ nêu bảy điều vấn tội, để công bố lý do thúc đẩy dấy binh.

Biên cảnh Trung Hoa, Mãn Châu bụi cuốn mịt mù, máu đỏ nhuộm cả vùng sa mạc mênh mông, dẫn đến biên thùy Trung Quốc.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng ở biên cương, nội địa Trung Hoa phát sinh nhiều chuyện lạ.

* * * * *

Chuyện thứ nhất.

Xế về hướng Bắc, dựa lưng bởi một dãi núi trùng trùng điệp điệp, có một thôn trang.

Bên cạnh dòng suối vắt ngang bởi nhịp cầu tre có gian nhà tranh cửa trúc sơ sài.

Bóng chiều chưa sậm hẳn màu, từ dưới triều xa, một gã nông phu vai vác cuốc xăm xăm đi thẳng về hướng gian nhà trúc.

Hắn không nhận rõ mặt, vì chiếc nón là sùm sụp, chỉ thấy chót mũi, hắn là một thanh niên khỏe mạnh nhờ vào bắp chân bắp tay rắn chắc, xạm nắng hun hun của hắn.

Hắn đưa tay định xô cánh cửa nhà tranh, nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại.

Hắn quay mặt về con đường đất xuyên qua cầu nhỏ, hắn đứng yên nhìn về hướng đó.

Chưa mút tầm mắt, con đường cụt hẳn vì một khúc quanh.

Từ gian nhà tranh đến khúc quanh của con đường đất trống lồng vắng tênh.

Nhưng nếu thính giác bén nhạy, sẽ nghe có tiếng động phảng phất như tiếng chân người.

Qua một lúc khá lâu chỗ khúc quanh quả nhiên có người xuất hiện.

Sáu người và một chiếc kiệu xanh.

Hai người khiêng kiệu và bốn người đi kèm hai bên đều vận sắc phục Cấm quân Thị vệ.

Cấm quân Thị vệ của đại nội hộ tống một chiếc kiệu nhất định không phải là nhân vật tầm thường.

Là thôn dân, đáng lý tên nông phu phải cấp tốc lách mình vào nhà và khép cửa, đó là chuyện phải làm bất cứ người dân nào, thế nhưng hắn vẫn đứng yên nhìn về hướng đó.

Chiếc kiệu qua cầu và thẳng tới túp nhà tranh.

Tên nông phu vẫn đứng yên.

Chiếc kiệu và sáu tên Thị vệ đi ngay vào cửa.

Thông thường, nếu không kịp vào nhà, người dân phải lập tức quỳ xuống cúi đầu thật sát, vì bất cứ ai trong đại nội hoàng cung đi qua, người dân không có quyền ngẩng mặt.

Thế nhưng tên nông phu này thì không, hắn vẫn ngẩng mặt nhìn thẳng.

Chiếc kiệu đến sân.

Một tên Thị vệ bước tới trước.

Tên nông phu vẫn đứng chắn ngang.

Cảnh trang bắt đầu ngột ngạt nhưng cũng may lúc đó trong gian nhà tranh chợt có tiếng vọng ra :

– Hắc nhi, đừng làm mất quy củ, hãy tránh cho họ vào.

Giọng nói của một người đàn ông, của một người lớn tuổi.

Tên nông phu bước tránh ra hai bước, hắn vẫn lạnh lùng.

Hai tên Thị vệ đặt chiếc kiệu xuống vén rèm.

Từ trong kiệu bước ra một viên Thái giám.

Tên nông phu đưa tay xô nhẹ cánh cửa, viên Thái giám bước vào.

Sáu tên Thị vệ xốc đao bước tới.

Tên nông phu khép cửa lại và đứng chận ngang.

Sáu tên Thị vệ hơi tái mặt không hẹn mà bàn tay của họ đều đặt nhẹ lên cán đao.

Gã nông phu nói hơi nhỏ. Nhưng giọng hắn thật rõ ràng :

– Nhà hẹp không tiện mời nhiều khách.

Sáu tên Thị vệ, mười hai con mắt long lên…

Thật là đúng lúc viên Thái giám lên tiếng :

– Các ngươi hãy đợi ở ngoài.

Sáu tên Thị vệ vội cúi đầu tuân lệnh.

Gã nông phu khẽ nói :

– Xin lỗi.

Gã bước vào trong và đóng cửa gài then.

Bên trong chủ khách đã ngồi.

Tên nông phu bước vào đứng sát bên lão già. Hắn không chào khách cũng không lên tiếng.

Chủ nhân bên trong là một lão già áo xám, ông ta khoảng trên dưới sáu mươi, mặt cũng đã trở màu xam xám, vóc người tầm thước, gương mặt xương xương…

Ông đang ngồi đọc một lá thư.

Viên Thái giám ngồi yên lặng.

Đọc thơ, lão già áo xám mỉm cười :

– Tôi biết rồi, xin Công công hãy trở về.

Viên Thái giám sững sờ :

– Dạ thưa…

Lão già áo xám cười chúm chiếm :

– Tuổi đã xế chiều, tôi còn làm gì được chứ? Xin Công công trở về. Hắc nhi, hãy thay ta mà tiễn khách.

Viên Thái giám lúng túng :

– Dám thưa…

Lão già áo xám đứng lên dang hai tay?

– Xin mời.

Ông ta ra hiệu cho tên nông phu và quay mình bước thẳng vào trong gian phòng kế cận.

Viên Thái giám đứng lên dợm bước theo, nhưng cánh tay rắn chắc của gã nông phu đã đưa ra chận lại.

Viên Thái giám mím miệng thở dài và chầm chậm quay.

Đưa xong khách và gài then cẩn thận, tên nông phu quay trở vào, hắn gặp ngay lão già áo xám đứng nơi phòng khách.

Ông ta xòe ngửa bàn tay, nơi đó có một chiếc thẻ bài bằng bạc sáng chói.

Trên tấm thẻ bài có chạm một con rồng, nét khắc tinh vi sống động.

Tên nông phu không đón lấy, hắn đứng nhìn sững…

– Lý Đức Uy, con hãy thay cho nghĩa phụ mà lãnh chức “Bố Y Hầu”.

* * * * *

Chuyện thứ hai.

Trường An thành.

Ngoài Bắc Kinh, Trường An là một thành thị cổ nhất và hùng vĩ nhất.

Chuyện xảy ra vào khoảng giờ ngọ, một cỗ xe ngựa từ triền núi ngoại ô chầm chậm tiến vào thành.

Cỗ xe bốn mặt rèm buông cực kỳ sang trọng.

Gã đánh xe ăn vận cũng vô cùng sang trọng, hắn là một trung niên đại hán, nếu hắn không cầm cương giục ngựa, không ai dám nói hắn là một gã phu xe.

Hai bên, mỗi bên bốn ngựa, thứ ngựa ngoại mông lông trắng như tuyết, cao lớn dị thường.

Trên yên là tám gã đại hán, võ phục, lưng họ giắt thanh đao sang chói, trước yên một túi da đựng cung tên.

Bằng vào dáng sắc, họ thuộc về hạng võ quan hộ vệ và tự nhiên, võ công không phải tầm thường.

Tám người kỵ sĩ hộ tống một cỗ xe hoa quý, người ngụ trong xe nhất định cũng không thể tầm thường.

Một cỗ xe, tám người kỵ sĩ hiên ngang thẳng vào Trường An thành như không hề ngó thấy một ai.

Họ thẳng lên Trường Lạc Phường và ngừng lại trước cổng một tòa nhà tráng lệ.

Hai cánh cổng lớn đỏ chói, hình như hãy còn nghe thấy mùi sơn.

Hai tên nộ bộc như đang gác cửa, vừa thấy cỗ xe là chúng lật đật chạy ra mở hoác hai cánh cửa.

Bên trong, một lão già áo gấm bước ra.

Trước hết, ông ta khẽ gật đầu chào tám tên kỵ sĩ và gã đánh xe.

– Đường xa mệt nhọc, chư vị thỉnh an.

Những tên kỵ sĩ không trả lời, mặt họ lạnh băng, như đều tập trung cả tinh thần vào chuyện họ hộ tống cỗ xe.

Gã đánh xe nhảy xuống, hai tay trịnh trọng dỡ rèm :

– Bẩm…

Hắn vụt nín ngang và tám tên kỵ sĩ cùng đều tái mặt.

Trong đó trống rỗng.

Tám tên kỵ sĩ giật mạnh dây cương, tám con tuấn mã lồng lên phi nước đại quay trở lại.

Lão già áo gấm ngơ ngơ nhìn cỗ xe “vô chủ” tay chân run bắn…

Cách một ngày sau, trên con đường lớn trong thành, tại tiệm cầm đồ ở đầu đường phát sinh một chuyện.

Tiệm cầm đồ rất lớn, chỉ bằng vào hai chữ “Cầm đồ” trên tấm bảng trước cửa tiệm, người ta cũng biết được sự làm ăn lớn lao của chủ nhân.

Bất cứ một cửa hiệu buôn lớn nào giữa thị thành, thường thường là những hiệu buôn nhiều thế lực.

Bằng vào thông lệ đó, chủ nhân tiệm cầm đồ này nhất định là người có thế lực nhất trong vùng.

Đúng ngọ, thường thường là giờ vắng khách nhất trong ngày, nhưng ngay trước cửa tiệm cầm đồ lại có một người xâm xúi đi vào.

Hắn là một thanh niên khoảng hai mươi, da mặt hắn xạm nắng, quần áo hắn vá khá nhiều, hắn bước vào tiệm cầm đồ, một tay buông ra ngoài, một tay thu trong túi áo.

Gã thanh niên áo rách này trông vạm vỡ, tướng mạo hắn thật hiên ngang.

Giá như đổi cho hắn một bộ đồ khá hơn thì chắc chắn sẽ có người bảo hắn, nếu không phải bậc công tử nhà quan thì chắc cũng là con phú hộ.

Chỉ tiếc một điều là bây giờ hắn rách quá nhiều.

Bước vào tiệm cầm đồ là đúng ngay quầy hàng cao nghệu gã thanh niên áo rách đập tay lên đó :

– Có khách nghe.

Từ phía sau quầy hàng cao nghệu đó ló lên cái đầu bóng loáng, một lão già phún phính, có lẽ là quản lý của tiệm cầm đồ, lão nhướng mắt nhìn gã thanh niên :

– Cái gì thế?

Gã thanh niên cười :

– Hỏi chi mà đâm họng thế? Đến tiệm cầm đồ, hổng lẽ lại là đi… xem hát?

Lão quản lý him híp mắt :

– Cầm đồ à?

Lão đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn gã thanh niên từ đầu tới chân, hình như lão thấy qua chiếc áo rách tả tơi của gã, chỉ còn nước đem chính cái thân gã ra cầm chứ không còn gì đáng giá.

Như đoán được ý nghĩ của quản lý, gã thanh niên cười :

– Ông thường nhìn người qua… kẹt vách, vì thế con người dầu mập, qua con mắt “kẹt vách” của ông cũng trở thành ốm tong teo.

Bàn tay trái của gã rút ra khỏi túi áo vừa lúc ra trước mặt quản lý :

– Sao? Vật này có thể cầm tạm được chứ?

Một viên ngọc to gần bằng quả trứng pha ánh hồng chóa mắt trong lòng bàn tay gã thanh niên.

Đôi mắt ti hí của lão quản lý vụt như có cây chống rộng ra, lão chỉ viên ngọc :

– Cầm… cầm cái… ấy à?

Gã thanh niên áo rách cười :

– Chứ không lẽ cầm tôi? Sao? Có cầm không?

Lão quản lý hơi đổi sắc, lão lại nhìn gã thanh niên qua một lượt nữa.

– Viên ngọc này ở đâu anh có thế?

Gã thanh niên nói :

– Ông không phải quan nha, ở đây là cầm đồ, tôi hỏi có cầm hay không thì nói?

Lão quản lý cau mặt :

– Anh bạn nè, viên ngọc này có phải là của “đen” không?

Gã thanh niên gật đầu :

– Đúng đấy, kể ra thì cặp mắt của ông khá sáng.

Gan nhỉ, gã công nhiên nhìn nhận, viên ngọc là của trộm.

Lão quản lý lườm gã và lắc đầu :

– Anh nên biết đây là tiệm cầm đồ có môn bài hẳn hỏi, chứ không phải là nơi oa trữ đồ gian, đi đi, đi mau đi.

Gã thanh niên nhướng mắt :

– Sao? Không cầm à?

Lão quản lý lắc đầu :

– Không, đây là nơi làm ăn lương thiện, nếu là của cướp thì cho dầu là ngọc Liên Thành ta cũng chẳng ham.

Gã thanh niên nhồi ngồi viên ngọc trên tay :

– Nhìn viên ngọc quý như thế này mà không khoái?

Lão quản lý nói :

– Không phải là không khoái, nhưng không dám khoái, anh hãy mau đi đi, coi chừng ta gọi sai nha đấy.

– Sai nha à? Cha, cái thứ đầy đường đầy sá ấy ai chẳng biết mà lại mang ra hù nhau làm chi thế?

Hẳn chầm chậm quay ra và nói lơ đảng :

– Nghe nói trong thành này không phải chỉ có nơi đây là tiệm cầm đồ duy nhất, nghe nói có nhiều tiệm nữa mà… Hổng cầm thì cho đem đi chỗ khác, hăm dọa thì làm chi? Nghe nói viên ngọc này là thứ ngọc San Hô của một vị công tử Mãn Châu. Hổng cầm uổng dữ…

Lão quản lý như giạt mình, lão gọi :

– Này, anh này.

Gã thanh niên quay lại :

– Sao? Không gọi sai nha đấy chứ?

Lão quản lý chỉ viên ngọc :

– Cái đó ở đâu thế?

Gã thanh niên háy háy mắt :

– Thôi mà, biết rồi còn làm bộ hỏi hoài.

Lão quản lý nói :

– Không phải, ta muốn hỏi anh cái chuyện anh vừa nói đấy mà.

Gã thanh niên nói :

– Viên ngọc này của một công tử có hạng Mãn Châu, không tin ông cứ xem kỹ đi.

Gã với tay đặt viên ngọc lên mặt quầy hàng.

Y như sợ viên ngọc “chớp cánh” thình lình, quản lý thò tay chụp lấy thật nhanh.

Lão đưa tận vào mắt rọi qua rọi lại và hỏi gã thanh niên :

– Anh bảo đây là viên ngọc San Hô của một vị công tử Mãn Châu?

Gã thanh niên tỏ ra hơi bất mãn :

– Không tin thì ông cứ hỏi những ai rành về ngọc thử xem? Mà thôi, đâu phải ở đây chỉ mỗi một tiệm cầm đồ. Đưa đây.

Lão quản lý nở một nụ cười trên vành môi mỏng dính, lão nhìn gã đăm đăm :

– Nếu quả là ngọc San Hô của vị công tử Mãn Châu thì ta cầm. Sao? Định cầm bao nhiêu?

Gã thanh niên dựng đứng năm ngón tay đưa lên trước mặt.

Lão quản lý hỏi :

– Năm? Năm mươi lượng à?

Gã thanh niên bĩu môi :

– Đúng là ngươi không biết gì về ngọc cả, đưa đây, không cầm.

Hắn chìa ta đòi viên ngọc.

Lão quản lý rụt tay về :

– Chứ anh muốn bao nhiêu? Năm trăm lượng chứ?

Gã thanh niên tặc lưỡi :

– Năm trăm lượng không đủ cho tôi thua một ván, đưa đây, không cầm.

Lão quản lý nắm viên ngọc chặt hơn :

– Chứ bao nhiêu, nói đi.

Gã thanh niên nói bằng một giọng khinh thường :

– Năm vạn lượng, năm vạn lượng vàng ròng, nghe rõ chưa? Năm vạn lượng, không được thiếu một quan.

Lão quản lý kêu thảng thốt :

– Trời đất, năm vạn lượng? Mẹ ơi, tôi bán vợ đợ con, bán luôn tài sản của tiệm này cũng không đủ cho anh!

Lão nói nhưng vẫn nắm chặt viên ngọc.

Gã thanh niên áo rách cười mũi :

– Giỡn hoài vậy, bộ tưởng tôi không biết sao? Lão chủ của ông là một đại phú của thành Trường An này, năm vạn lượng không bằng một sợi lông chân của ông ta đấy. Thôi, khỏi cầm thì nói vậy.

Lão quản lý cười :

– Khá, trước khi đến đây chắc đã điều tra kỹ lưỡng lắm rồi? Rồi, ngồi chờ tý. Đừng có bỏ đi nhe.

Gã thanh niên áo rách nhún vai :

– Giỡn hoài, ngọc còn trong tay ông mà tôi lại bỏ đi à? Đừng giỡn thế chứ. Nhanh lên.

Lão quản lý thụp xuống khỏi quầy hàng.

Gã thanh niên nhịp nhịp tay lên mặt quầy, miệng gã cười chúm chím.

Qua một lúc khá lâu, gã kêu :

– Quản lý trốn rồi à?

Không có tiếng trả lời.

Gã thanh niên lớn giọng hơn :

– Lão quản lý, mang vàng ra đây chứ.

Bên trong vẫn lặng thinh.

Hai tay chống lên mặt quầy, gã thanh niên áo rách nhảy phóng lên.

Bên trong trống rỗng, không có viên quản lý mà cũng chẳng có một ai.

Gã thanh niên nói như thét :

– Quản lý đâu, trả viên ngọc lại đây.

Một tiếng động sau lưng, gã thanh niên áo rách quay đầu lại…

Không biết tự bao giờ, một gã đại hán cao lớn đứng chống nạnh nhìn gã thanh niên áo rách chầm chậm.

Tên đại hán cao hớn hất mặt :

– Cái gì?

Gã thanh niên áo rách đáp :

– Gọi tên quản lý.

Tên đại hán cao lớn cau mày :

– Ngươi không có miệng à? Gọi thì gọi chứ sao lại nhảy lên quầy hàng, bộ tính ăn cướp hả?

Gã thanh niên áo rách cười hề hề :

– Đâu có đại ca, đi cầm đồ mà.

Tên đại hán cao hơn hỏi :

– Có phải ngươi đến cầm viên ngọc đòi năm vạn lượng phải đấy không?

Gã thanh niên áo rách gật đầu :

– Đúng rồi, chà, đại ca cũng là người trong tiệm cầm đồ này à? Làm ơn bảo ông quản lý mang vàng ra đây giùm tôi chớ, làm ơn nghe.

Tên đại hán cao lớn chộp ngực gã thanh niên và trầm giọng :

– Bộ ở đây cầm đồ ăn cướp hả?

Gã thanh niên áo rách nhướng mắt :

– Ủa bộ… bộ đại ca là… thám tử quan nha…

Tên đại hán cao hớn nhún vai :

– Bây giờ mới biết à? bộ mới tập tễnh vào nghề sao? Ngây thơ quá vậy?

Gã thanh niên áo rách nhìn sững tên đại hán, nhưng gã bỗng cười hì hì :

– Thôi mà đại ca, đồng đạo với nhau mà tính chuyện phỗng tay trên làm chi thế?

Để cho tiểu đệ làm ăn mà.

Tên đại hán giật mạnh tay làm cho gã thanh niên áo rách nhủi tới, hắn gằn gằn :

– Ngươi bảo ai là đồng đạo? Đi về phủ đường rồi biết.

Gã thanh niên đưa tay phủi phủ vào ngực áo, nhưng tên đại hán vụt nghe cánh tay như gãy đoạn, hắn buông xuôi thụt lui…

Hắn không thấy tay của gã thanh niên có cầm gì, cũng không thấy đánh, nhưng mu bàn tay của hắn chợt tím xanh sưng lên.

Ngay lúc ấy, bên ngoài, lão quản lý đi vô.

Theo sau, hai tên đại hán lưng giắt đại đao sáng chói.

Như được tiếp sức, tên đại hán cao lớn lao mình nhảy tới…

Đúng là “chó cậy hơi đông”. Gã thanh niên áo rách mỉm cười nhích qua nửa bước.

Tên đại hán cao lớn chụp trật, thân hình dình dàng của hắn nhủi luôn.

– Ông quản lý, viên ngọc của tôi đâu? Ở đây là tiệm cầm đồ giữa Trường An thành, chứ đâu phải sào huyệt của vùng rừng núi? Vàng đâu?

Lão quản lý không trả lời mà lại háy mắt cho hai tên đại hán cầm đao :

– Hắn đấy.

Hai tên đại hán cầm đao xốc tới.

Gã thanh niên làm như không thấy, hắn nói với tên quản lý :

– Sáng mai, giờ này, nếu không có năm vạn lượng vàng thì ta sẽ mang “chủ nhân” viên ngọc sang cầm chỗ khác đấy.

Lão quản lý và mấy tên đại hán giật mình, họ đưa mắt nhìn nhau thật nhanh.

Một trong hai tên đại hán cầm đao trừng mắt :

– Thiếu gia của chúng ta đã lọt vào tay ngươi?

Gã thanh niên áo rách dửng dưng :

– Thiếu gia, đại gia của ai ta không biết, ta chỉ biết đó là một tên công tử Mãn Châu.

Mấy tên đại hán đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ nghi ngờ.

Gã thanh niên áo rách mỉm cười nói tiếp :

– Cái vị công tử Mãn Châu đó kể cũng khá là khôi ngô, hắn chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, trông thật y như con gái, khoé miệng hắn lại có một nốt ruồi trên…

Tên đại hán cầm đao hỏi :

– Thiếu gia của chúng ta ở đâu?

Gã thanh niên nhún vai :

– Sao lại hỏi một câu quá dễ như thế hả bạn?

Tên đại hán đặt tay lên cán đao :

– Vậy thì ngươi hãy ở Trường An thành này chứ không đi được.

Gã thanh niên áo rách gật đầu :

– Có thể… nhưng chỉ có điều thiếu gia tôi có dặn phải về trước giờ cơm tối, tôi thì sao cũng được, ở lại đôi ba tháng cũng không sao, chỉ sợ thiếu gia tôi nôn nóng… ông bạn nè, thiếu gia tôi nóng giữ lắm, khi nôn nóng thì… ngọc cũng đập nát luôn.

Tên đại hán siết chặt cán đao, trầm giọng :

– Ngươi dám?

Gã thanh niên áo rách cừơi hề hề :

– Tôi thì không dám, nhưng có lẽ thiếu gia tôi thì dám.

Tên đại hán thứ hai nhích tới đưa tay ngăn đồng bọn và cười hỏi gã thanh niên :

– Chẳng hay các hạ tôn danh quý tánh?

Gã thanh niên áo rách gật gù :

– Dữ ác, từ lúc đặt chân đến Trường An thành, bây giờ mới nghe được mấy tiếng hơi giống… tiếng người. Không dám, không dám, tại hạ họ Xích.

Tên đại hán cầm đao hỏi :

– Dám hỏi, chẳng hay các hạ thuộc… giới nào?

Gã thanh niên áo rách hỏi :

– Ông bạn yên lòng, tôi không phải là quan lại nhà Minh, tôi không cần biết vị đại phú hộ ở nam thành này đang cho ai… tôi không cần biết vị đại phú hộ đó sẽ là công hầu hay vương tướng… tôi không cần biết gì cả, tôi chỉ biết vàng, năm vạn lượng vàng ròng. Tôi cũng không cần biết vàng đó do ai đưa ra, tôi chỉ biết “tiền trao cháo múc”, tay phải cầm vàng, tay trái buông người, đơn giản thế thôi.

Tên đại hán cầm đao gật đầu :

– Tôi biết, chỉ có điều giá cả hơi cao…

Gã thanh niên nhướng mắt :

– Cao? Hừ, đâu có, một vị công tử Mãn Châu mà thấp hơn năm vạn lượng vàng? Hừ, ông bạn đùa chăng? Thôi, thì giờ ít lắm, trả chắc làm chi? Chúa tướng của các ông dùng bảy điều tội tử binh, hiện đang một mất một còn nơi biên cảnh, các ông đến đây hành sự, chắc chắn đâu muốn cho quan quân nhà Minh hay biết, có phải thế không nào?

Tên đại hán cầm đao trầm ngâm :

– Năm vạn lượng vàng sẽ đưa đến đâu?

Gã thanh niên áo rách nói :

– Nếu các vị tình nguyện đưa đi thì còn gì tốt bằng, nhưng nếu không thì tôi sẽ thuê xe đến chở. Còn về chuyện tại đâu thì tôi phải hỏi lại thiếu gia tôi đã.

Tên đại hán cầm đầu gặn lại :

– Như vậy bây giờ các hạ không cho biết?

Gã thanh niên áo rách cười :

– Tôi tuy là một tên để cho người ta sai vặt, nhưng tôi thật khùng.

Tên đại hán cầm đao hỏi :

– Bao giờ có thể trả lời?

Gã thanh niên áo rách nói :

– Không vội, sau khi hỏi lại thiếu gia tôi rồi sẽ có thư đến trả lời, vả lại bây giờ biết bằng vào mấy người của các anh cũng không phải nhỏ, không phải chúng tôi kéo dài mà chỉ sợ các vị phải kéo dài. Thôi, như thế này đi, chư vị hãy lo thật đầy đủ, thật đúng số năm vạn lượng, khi có đủ thì cho tôi hay, tôi sẽ báo về địa điểm, tiền trao cháo múc là xong.

Tên đại hán cầm đao hỏi :

– Nhưng lúc đó thì chúng tôi biết ở đâu để báo tin?

Gã thanh niên áo rách cười :

– Khỏi lo, rất dễ, chư vị cứ đợi trước cửa Khai Nguyên tự, hỏi một tiếng: “Khoái Thủ Tiêu Xích” ở đâu? Tự nhiên sẽ có người ứng tiếp.

Tên đại hán cầm đầu gật gù :

– Được rồi, các hạ cứ đi.

“Khoái Thủ Tiêu Xích”

– Tôi đợi tin đấy nhé. Nhớ, thiếu chủ của tôi là người Áo Trắng, là Bạch Y Khách nghe.

Vừa nói, hắn vừa quay mặt bỏ đi không thèm nói một tiếng chào, đầu cũng không thèm gật.

Lão quản lý nhìn theo ngơ ngác…

Gã thanh niên đi khuất lão mới giật mình quay lại :

– Tại sao lại để cho hắn đi?

Tên đại hán cầm đao gặn lại :

– Không để hắn đi thì làm gì hắn?

Lão quản lý trù trừ :

– Vậy bây giờ… phải làm sao?

Tên đại hán cầm đao nói :

– Cũng không có gì khó khăn, ông cứ bảo ông chủ trao năm vạn lượng vàng cho hắn.

Lão quản lý nhăn mặt :

– Trời đất, làm sao có?

Lão nói tiếp :

– Thật ra thì tiệm cầm đồ làm ăn cũng khá, nhưng chư vị nhớ cho rằng đây chỉ làm một… vàng đâu có đến con số ấy?

Tên đại hán cầm đao lạnh lùng :

– Không khó, ông cứ báo tin cho chủ ông biết, cho người chở vàng tới là xong…

Hắn nhìn lão quản lý đăm đăm và nói gằn từng tiếng :

– Năm vạn lượng vàng, một người rể quý; năm vạn lượng vàng trở thành một Vương tôn của Mãn Châu quốc… Chủ của ông sẽ dư sức để lo.

Hắn kéo tay động bạn bỏ đi không thèm ngó lại.

Lão quản lý đứng ngẩn ngơ.

Một tên đầy tớ, theo hắn tự xưng, mà như thế thì chủ hắn Bạch Y Khách sẽ lợi hại đến mức nào? Nhưng “Bạch Y Khách” là ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.