Edit: Frenalis
Hứa Na đứng cạnh tôi, mắt đỏ hoe, thanh âm có chút run: “Hạ Dung không có người thân ở Sơn Thành, cô ấy chỉ có bà nội già ở quê. Tôi không biết phải tìm ai, chỉ có thể tìm cậu.”
Hứa Na và Hạ Dung đều học đại học bình thường và đều làm việc tại trường trung học cấp 2 số 19 sau khi tốt nghiệp.
“Hạ Dung chết như thế nào?” Tôi hỏi, cố kìm nước mắt.
“Cảnh sát nói là nhồi máu cơ tim”, Hứa Na nói: “Sau tiết tự học buổi tối ngày hôm đó, Hạ Dung lấy chậu rửa mặt và khăn tắm rồi nói muốn đi tắm. Ký túc xá giáo viên chúng tôi không có máy nước nóng. nên chúng tôi phải lên nhà tắm trên tầng bảy để tắm, cô ấy đi rồi tôi ngủ quên, khi tỉnh dậy thì đã là ba giờ sáng, nhìn sang giường cô ấy thì không thấy ai, tôi có chút lo lắng, liền nhờ hai cô gái ở ký túc xá bên cạnh đi cùng tôi lên lầu 7 để tìm thì thấy cô ấy nằm trong nhà tắm, đã không còn thở.”
Hứa Na vừa nói vừa khóc, tôi nghe thấy vẻ sợ hãi trong giọng nói, đưa tay kéo cô ấy sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Na run rẩy, ánh mắt né tránh: “Lời tôi nói đều là thật.”
“Cậu khẳng định không có giấu diếm cái gì, nếu không thì tại sao lại sợ hãi như vậy?”
Cô ấy vội vàng đem bàn tay đang run rẩy giấu đí.
“Tôi nói cậu sẽ không tin.” Sắc mặt cô ấy trắng bệch, thấp giọng nói.
“Cậu không nói, làm sao cậu biết tôi không tin?”
Cô ấy hít sâu một hơi: “Khương Lâm, cậu tin có ma không?”
Tin, tất nhiên là tôi tin rồi, hiện tại trong nhà tôi đang có một tên đấy.
“Cậu đã từng gặp ma rồi?” tôi hỏi.
“Không phải tôi, là Hạ Dung.” Cô ấy liếc nhìn thi thể Hạ Dung, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Sau khi đi ra khỏi nhà xác, chúng tôi đi vào một quán trà gần nhà tang lễ, Hứa Na hai tay cầm tách trà thủy tinh, nhấp một ngụm, bình tĩnh lại rồi nói: “hai ngày nay Hạ Dung có chút kỳ lạ. ”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Cậu biết không, Hạ Dung thích sạch sẽ, tối nào cũng phải tắm. Cô ấy làm việc vất vả nên mỗi lần đi tắm đều là lúc nửa đêm”. Hứa Na nuốt nước bọt nói: “Hai ngày trước, cô ấy tắm xong về nói với tôi rằng nghe thấy tôi gọi cô ấy khi đang tắm. Hôm đó tôi căn bản không có đi vào nhà tắm. Lúc đó tôi nghĩ cô ấy đang đùa với tôi.”
“Sau đó thì sao?” tôi hỏi.
“Chúng tôi không ai để ý, chúng tôi đều cho là mình nghe nhầm. Nhưng hôm kia khi cô ấy quay lại, còn nói nghe được tôi gọi cô ấy, mà còn thề rằng cô ấy chắc chắn không có nghe nhầm. Tôi cũng bị hù doạ, nên bảo cô ấy mấy ngày gần đây không nên đi tắm, dù có muốn đi cũng đừng đi muộn như vậy.”
Tay cô ấy càng run thêm lợi hại, gần như không thể cầm nổi tách trà: “Tôi không nghĩ tới, tối hôm qua hai chúng tôi lúc ngủ còn rất tốt, nửa đêm tỉnh lại thì không thấy cô ấy, tôi lúc ấy rất sợ, nên không dám một mình đi nhà tắm, do dự rất lâu mới gọi đồng nghiệp sát vách cùng tôi đi tìm”.
Cô ấy che mặt khóc: “Nếu phát hiện sớm hơn thì có lẽ Hạ Dung đã không chết”.
Tôi cau mày, an ủi cô ấy vài câu rồi nói: “Cậu có thể đưa tôi đi nhìn nhà tắm được không?”
Cô ấy lắc đầu nói: “Không, không, tôi sẽ không bao giờ đến nhà tắm đó nữa. Tôi muốn chuyển đi, ký túc xá này không sạch sẽ.”
Tôi vội hỏi: “Cậu có nghe tin đồn gì không?”
Cô ấy gật đầu nói: “Tôi cũng nghe đồng nghiệp nói rằng ký túc xá giáo viên nơi chúng tôi ở thực chất là ký túc xá sinh viên. Trước đây có hai nhà tắm, một ở tầng sáu và một ở tầng bảy. Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện, . Truyện hay? Tì𝙢 ngay trang chính _ T𝐑 ÙMT𝐑𝑼𝙔ỆN.vn _
nhà tắm tầng sáu trở thành kho chứa đồ, nhưng nghe người ta nói, từng có người nửa đêm đi lầu bảy tắm, sau đó phát hiện mình thực ra đang ở trong nhà tắm của tầng sáu”.
Hứa Na cũng biết không nhiều, cô ấy viết địa chỉ ký túc xá vào tờ giấy rồi đưa cho tôi, tôi tạm biệt cô ấy rồi rời đi, trong lòng có chút loạn.
Cái chết của Hạ Dung rất có thể là do ma quỷ gây ra, muốn điều tra rõ ràng đến cùng là có chuyện gì, trước tiên phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong nhà tắm tầng sáu vào mấy năm trước.
Tôi về nhà kể lại chuyện này cho Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh chợt nghiêm túc: “Có chút phiền phức.”
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi nhanh.
“Người bạn học của em Hứa Na, đã chết rồi.”
Tôi sợ đến mức suýt ngồi phịch xuống đất: “Anh, anh nói gì thế? Người chết rõ ràng là Hạ Dung.”
“Không phải em nói thi thể Hạ Dung nhìn quá đáng sợ sao?” Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Có phải sưng lên như người mập không? Đó gọi là chứng phù thủng, chết vài ngày mới có thể xuất hiện loại hiện trạng này.”
Tôi hít sâu một hơi, toàn thân lạnh toát: “Ý anh là Hạ Dung thật sự đã chết cách đây hai ngày rồi?”
Chu Nguyên Hạo dứt khoát nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên cô ấy nghe được Hứa Na gọi mình trong nhà tắm, là lúc đó cô ấy đã chết rồi.”
Tôi không phục: “Nếu vậy thì sao hai ngày nay không có ai tìm thấy xác cô ấy?”
“Bởi vì thi thể của cô ấy đang ở trong nhà tắm trên tầng sáu.”
Tôi lắc đầu: “Nhà tắm ở tầng sáu đã được cải tạo từ lâu rồi, không còn nữa.”
“Nhà tắm trên tầng sáu đã trở thành một không gian ma quái.” Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, để tôi dựa vào ngực anh. Tôi không nghe thấy nhịp tim của anh, nhưng dường như cơ thể anh không còn lạnh băng giống như lần đầu.
“Không gian ma quái là ảo giác do những hồn ma oán hận tạo ra.” Tay anh chậm rãi di chuyển, vuốt v e lưng tôi nói: “Em chưa đọc những cuốn tiểu thuyết cổ đại sao? Một thư sinh nào đó lên kinh đi thi, tại nơi hoang vu gặp được một tòa hào trạch, bên trong hào trạch có mỹ nữ rượu ngon. Sau một đêm vui vẻ, ngày hôm sau mới phát hiện ra rằng không có hào trạch nào cả, chỉ có một ngôi mộ lẻ loi. Đó chính là không gian ma quái.”
Tôi nghe được sợ hãi hỏi: “Sao anh xác định là Hứa Na đã chết?”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Anh tiến đến gần đầu tôi, ngửi và nói: “Trên người em có một cỗ tử khí.”
Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra tờ giấy Hứa Na đưa, phát hiện tờ giấy đã bị ướt!
Giống như bị nhúng vào nước vậy!
“Bây giờ tôi nên làm gì?” Tôi lo lắng hỏi.
“Hứa Na tìm em, chẳng qua là muốn tìm người thế thân thôi.” Chu Nguyên Hạo khoé miệng nhẹ cười: “Có tôi ở bên cạnh em, cô ấy không dám tới.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại cau mày nói: “Vậy cô ấy có đi tìm thế thân khác không?”
“Tất nhiên, nếu không cô ấy vĩnh viễn sẽ không được đầu thai.”
Nghĩ đến sự việc ở trường cấp ba, tôi không đành lòng: “Không còn cách nào khác sao?”
Chu Nguyên Hạo cười có chút tà ác, xoay người đè tôi xuống, thọc tay vào trong váy tôi: “Vậy thì xem biểu hiện của em đi.”
Tôi tức giận: “Đã lúc nào rồi mà anh còn nhớ làm chuyện đó!”
Anh vén váy tôi lên, cười nói: “Chỉ cần em hầu hạ tôi tốt, đêm nay tôi sẽ cùng em đi bắt ma, thế nào?” Vừa nói anh vừa vùi mặt vào ngực tôi.
“Vô sỉ!” Tôi thấp giọng chửi mắng, nhưng kìm lòng không đặng đắm chìm trong trong ôn nhu của anh..
“Này, dậy đi.” Không biết ngủ bao lâu, tôi bị Chu Nguyên Hạo đánh thức, nhìn đồng hồ thấy đã một giờ rưỡi sáng.
Giờ Tý đã qua, máu của tôi đã mất tác dụng.
“Đi thôi.” Lần này anh không vào tấm mộc bài, nên tôi lái chiếc xe van tồi tàn của mình ra ngoài.
“Muốn đổi xe không?” Anh gõ lên cửa sổ không đóng được và nói.
Tôi liếc mắt: “chẳng lẽ anh định tặng tôi một chiếc à?”
“Có thể,” anh thờ ơ nói, “Em muốn chiếc nào? Chiếc Lamborghini Poison thì thế nào? Đó là một trong những chiếc xe tôi thích nhất.”
Tôi khiếp sợ nhìn anh, một chiếc xe trị giá năm ngàn vạn, nói đưa liền đưa, rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ của người giàu có.
“Vẫn là thôi đi.” Mặc dù tôi rất động tâm, nhưng là bắt người nương tay, cắn người miệng mềm.
Anh thấp giọng nở nụ cười: “Không nghĩ tới em rất có cốt khí.”
“Dừng lại.” Tôi xua tay, “Tôi không ăn kiểu này.”
Ai mà ngờ được, tên nhóc này lại dán vào người tôi, tay lại không thành thật luồn vào quần áo của tôi bên trong sờ loạn, tôi nhất thời không chú ý, có chút mất tập trung, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao tới, vội vàng tránh qua, may mắn tôi phản ứng nhanh nên không có gì xảy ra.
Tôi bị doạ đến hồn đều mất, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn hại chết tôi à?”
Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt tôi, nói: “Về sau hãy dịu dàng với tôi một chút”.
Trong lòng tôi gửi lời chào đến mười tám đời tổ tông của anh.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis
Xe van chạy vào trường cấp 2 số 19, trước đó Chu Nguyên Hạo đã nhờ Trịnh thúc hỏi chuyện qua nhưng người bảo vệ không nói gì cả.
Tôi đứng dưới ký túc xá nữ giáo viên, Chu Nguyên Hạo đứng cạnh tôi thấp giọng nói: “Sau khi đi vào giữ vững tâm thần, ghi nhớ, em có mắt Âm Dương, hãy dùng tâm đi nhìn”.
Tôi gật đầu đi vào khu ký túc xá, nơi đây cũ kỹ nên không có thang máy, chỉ có thể đi bộ lên, khi lên đến tầng bảy thì nghe thấy Chu Nguyên Hạo từ phía sau gọi tôi: “Khương Lâm.”
Tôi dừng lại, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Không có ai trả lời, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Tôi cau mày nói: “Chu Nguyên Hạo, anh có ở đó không?”
Vẫn không có ai trả lời.
Tôi hít một hơi, Chu Nguyên Hạo đi đâu rồi, người vừa gọi tôi có thật sự là anh không?
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis