Cô Gái Của Sếp

Chương 2



Sáng hôm sau, tôi dậy trễ nên xuống ăn sáng cũng trễ. Khi tôi đang ngồi uống ly nước cam rất uể oải thì sếp và Hằng bất ngờ ngồi xuống cùng bàn với tôi. Hằng cười rất tươi với tôi, hỏi tôi đã đọc hết quyển “Hẹn em ngày đó” chưa. Đây mới là lần đầu tiên tôi nói quá năm câu với Hằng. Hằng đã đọc quyển sách này, và nhớ rất rõ các chi tiết. Sếp rất vui khi thấy tôi nói chuyện thoải mái với Hằng nên anh cũng khuyến khích bọn tôi nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi về nhân vật này, quyển sách nọ. Tôi rất ngạc nhiên khi Hằng đọc khá nhiều, trong đó có nhiều tác giả mà tôi biết hoặc tôi thích như Musso, Levy, Nicholas Sparks,… Tôi chợt nghĩ nếu Hằng thật sự là gái gọi thì sao nhỉ? Thực ra, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra vào thời nay.

Chậc, một nhân viên văn phòng và một cô gái điếm ngồi nói chuyện về văn học lãng mạn trong một nhà hàng bên bờ biển, ngồi cùng là một doanh nhân giàu có. Thật là một hoàn cảnh.

Đó là ngày thứ hai trong chuyến đi của chúng tôi. Chiều hôm đó, công ty đi khảo sát cùng đối tác. Dĩ nhiên, Hằng không đi cùng. Chúng tôi về khá muộn, khi xe về gần đến resort, tôi xin xuống xe. Tôi muốn đi ăn vài món ngon dân dã của thành phố biển này, không phải những món Tây trong resort và cũng không phải đặc sản đắt tiền của bữa tối hôm qua. Tôi cũng thưởng thức cà phê trong phố, xem cà phê ở đây thế nào, chứ không phải cà phê trong nhà hàng mà tôi uống hai hôm nay.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong là sếp với Hằng đi chơi, còn tôi và cậu nhân viên qua làm việc với phía cấp dưới của đối tác về những vấn đề mà cấp dưới phải làm. Sếp bảo anh tài xế đưa đón bọn tôi, còn sếp và Hằng tự túc.

Xong hết mọi việc, anh Cường tài xế đưa bọn tôi đi ăn trưa rồi về lại resort. Về ngủ được một chút, tôi lại mang sách ra bờ biển nằm đọc, đọc một hồi thì lại thiu thiu ngủ.

– Đọc thế này bao giờ mới xong quyển sách đây.

Tôi giật mình tỉnh dậy, Hằng đang đứng cúi xuống nhìn tôi. Tôi gấp quyển sách lại, hỏi:

– Em đi tắm biển à?

– Dạ.

– Anh Lâm có xuống không?

– Dạ không, ảnh không thích tắm biển, với lại ảnh buồn ngủ nên đi ngủ rồi.

Thấy tôi không nói gì nữa, Hằng đi qua ghế gần đó ngồi thoa kem chống nắng. Chiều nay Hằng mặc một bộ bikini khác, vẫn khoe dáng đẹp và đầy sức sống. Chợt Hằng nói:

– Phát hiện anh Nhật nhìn em hoài nha.

– Đâu có.

– Còn chối nữa.

Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nói:

– Anh thấy em giống một người.

– Vậy à, bạn của anh à?

– Không, bạn của bạn anh. Tên là Nhi.

Hằng giật mình. Chắc chắn là cô bé giật mình, vì cô ngừng việc thoa kem chống nắng vốn đang làm rất thuần thục. Tôi thì còn giật mình hơn, tôi không biết việc tôi vừa làm sẽ đưa câu chuyện đến đâu. Dù cho tôi có muốn tìm hiểu thực hư về Hằng, tôi cũng không nên đánh động ngay từ đầu như thế. Nếu như Hằng quả thật là cô gái gọi tên Nhi, tôi chẳng khác nào đang bóng gió đe dọa cô ta.

Tôi nói tiếp: “mà chắc không phải đâu, người giống người nhiều mà”, rồi mở sách ra giả vờ đọc tiếp. Tôi cứ nhìn lướt theo con chữ chứ không hề đọc nổi dòng nào, mỗi lần lật sách lại vờ nghiêng đầu để liếc nhìn Hằng, được hai lần thì thấy Hằng đứng lên đi xuống biển. Tôi bỏ sách xuống nhìn ra biển, Hằng bơi một chút rồi lên bờ, thân hình cân đối của cô bé loang loáng nước, sáng lên dưới ánh nắng vàng của buổi chiều. Ngại nói chuyện với Hằng, tôi cười rồi ôm sách về phòng.

Tối hôm đó, tôi chủ động đề nghị bọn tôi đi ăn tối, để sếp và Hằng đi ăn riêng. Dĩ nhiên là sếp đồng ý. Anh Cường đưa hai người họ đến một nhà hàng, rồi quay lại đón tôi và Luân. Không có sếp, ba anh em đi kiếm một quán hải sản bình dân, vừa ngon vừa rẻ, làm vài chai và bàn luận rôm rả.

Anh Cường là một tài xế rất điển hình. Từ khi tôi vào công ty đến giờ đã ba năm, chưa bao giờ tôi nghe anh kể một câu về đời tư của sếp. Kể cả khi anh lái xe đưa một mình tôi đi công chuyện, anh nói chuyện với tôi rất vui vẻ, anh cũng nói về sở thích của sếp, về căn nhà sếp ở, về đội bóng sếp yêu thích, nhưng tuyệt nhiên không nói về đời tư, dù cho chuyện sếp đã từng ly dị và sếp đang cặp bồ là chủ đề rất hot trong công ty. Trong buổi nhậu tối nay cũng vậy, dù Luân hỏi về chuyện sếp và Hằng, anh Cường chỉ cười và nói: “đừng biết nhiều quá em ạ, mà có biết thì cũng phải làm như mình không biết”. Câu nói của anh Cường làm tôi suy nghĩ nhiều. Có lẽ, tôi không nên biết nhiều, và những gì đã biết thì phải tỏ ra mình không biết.

Ba anh em ăn uống chán chê, nhất là sau đó sếp gọi anh Cường nói sẽ tự đi taxi về. Về lại resort, tôi ra nhà hàng, định uống một ly nước ép nhưng nhân viên pha chế đã nghỉ. Tôi ra bãi biển, kiếm một cái ghế dài và nằm ngắm biển, một phần cũng là để bớt hơi men trước khi về phòng ngủ.

Bất chợt, tôi thấy Hằng trong nhà hàng, cô bé nhìn quanh quất như đang tìm ai đó, không biết là cô tìm sếp hay tìm tôi. Tôi nhìn Hằng từ góc khuất, khi thấy Hằng đi về hướng bãi biển, tôi ngại một cuộc nói chuyện trong khi tôi chưa sẵn sàng nên đứng dậy, đi về hướng hồ bơi để tránh Hằng. Vừa đi về phòng, tôi vừa nghĩ nếu cô bé đến tận phòng tôi gõ cửa thì câu chuyện sẽ thế nào. Chậc, tôi thật sự chưa chuẩn bị lật bài ngửa, nhất là khi tôi chưa thật sự biết chắc chắn thực hư của câu chuyện.Về phòng được một lúc thì tôi ngủ, thật may là trong lúc chưa ngủ không có ai gõ cửa.

Sáng hôm sau, Hằng cười rất tươi khi gặp tôi, tôi cũng gượng gạo đáp lại. Trừ Hằng, sếp cùng bọn tôi ăn sáng nhanh gọn rồi qua ký kết các hợp đồng và giấy tờ với đối tác. Sau bữa trưa cũng rất nhanh gọn, mọi người về lại phòng nghỉ ngơi một chút rồi trả phòng, về lại Sài Gòn.

Về lại Sài Gòn, tôi quán triệt chủ trương không-quan-tâm đến chuyện của sếp. Thực ra, từ trước đến giờ, tôi chả bao giờ hỏi han chuyện riêng tư của sếp, dù anh và tôi khá thân nhau. Có lẽ vì vậy nên tôi được xem là có phẩm chất của một nhân viên đáng tin cậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.