Hãy nói Mạnh Hồng Tiếu nghe thấy tiếng mây mưa của Cổ Thanh Phong với Hoàng Sam Ngọc Nữ Bàng Tố Chân rồi, vì nang không biết hai người đã uống phải dâm dược của Khổng Lăng Tiêu nên nàng đau lòng vô cùng và khinh rẻ nhân phẩm tư cách của người yêu minh, rồi nàng nghĩ thầm :
“Ta coi trọng sắc đẹp của ta, không chịu gần gũi một người đàn ông nào, sau mãi mãi mới gặp được Thanh Phong, hai người tâm đầu ý hiệp và nhân tài xuất chúng, rất xứng đôi vừa lứa, nên ta mới chịu thề thốt với chàng như vậy. Ngờ đâu, cháy nhà mới ra mặt chuột, Cổ Thanh Phong lại là người tầm thường hiếu sắc như thế này…”
Trong khi chán nản, nàng lững thững đi về phía Tây nam.
Lúc đó, nàng đã quyết định chờ đến mồng bốn tháng tư dự Đại hội Vạn Kiếp xong, sẽ trở về núi ở cạnh ngôi mộ của ân sư cắt tóc đi tu.
Ngờ đâu, khi nàng đi tới Cao Lê Cống Sơn, thì lại có chuyện xảy ra.
Nàng thấy phía trước mặt là một vách núi vừa cao vừa thẳng, không có cách gì có thể leo lên được. Nhưng nàng muốn thử xem khinh công của mình ra sao, liền nín hơi lấy sức tung mình nhảy lên vách đó.
Nàng đã thuộc lòng Đằng Ma bảo lục, công lực của nàng lợi hại biết bao. Nên nàng không tốn mấy hơi sức đã lên được tới trên đỉnh vách núi rồi. Từ khi học thành nghề tới giờ, nàng chưa hề đối địch với ai, cho nên công lực của nàng tiến bộ đến mức độ nào nàng cũng không hiểu.
Lần này, vừa mang khinh công ra thử, nàng mới thấy mình tiến bộ hơn trước rất nhiều, trong lòng mừng thầm. Ngờ đâu, trong lúc nàng đang đứng hứng gió, thì bỗng nghe thấy phía bên kia núi có tiếng Phạm Bối bên dưới vọng lên.
Nàng đã luyện qua Diệu Âm thần công nên vừa nghe thấy tiếng Phạm Bối đã biết ngay đó là một môn Thiên Long Thiền Xướng, tuyệt học ở cửa Phật. Nàng rất ngạc nhiên và nghĩ thầm :
“Vị cao thủ của cửa Phật nào lại tới đây thế? Thiên Long Thiền Xướng này rất hao chân khí, trừ khi phải gặp kình địch mới giở ra đối phó. Chẳng lẽ người này đang gặp một địch thủ lợi hại, hay là Giáng Ma Chứng Đạo chăng?”
Nghĩ như vậy, nàng liền lẳng lặng đi xuống phía núi bên kia để xem thực hư ra sao.
Ngờ đâu vách núi bên này càng dốc và trơn tuộc hơn, khó đi vô cùng. Nàng phải leo mây mà từ từ xuống. Không bao lâu, nàng thấy bốn xung quanh toàn là mây và sương mù, không trông thấy gì hết.
Nàng không biết tình thế ở bên dưới ra sao, và nơi đây lại thuộc đất Mèo, tất phải có rất nhiều những độc xà mãnh thú, nhỡ chàng tấn công lén thì sao, nên nàng hết sức cẩn thận và xuống chậm hơn trước nhiều.
Nàng xuống được hơn hai chực trượng, thì bỗng nghe thấy có tiếng động như tiếng sóng lớn ở ngoài biển vậy, khiến nàng càng ngạc nhiên thêm và nghĩ :
“Chả lẽ dưới chân núi này lại có hồ hay chiếu gì chăng?”
Nàng chưa nghĩ dứt thì tiếng sóng tiếng gió càng mạnh hơn trước, không khác gì tiếng sóng gió ở ngoài bể cả vậy. Nàng đang thắc mắc cố nhìn xuống bên dưới xem sao, nhưng vì mây quá dầy và sương mù nên không trông thấy gì.
Ngờ đâu, lúc này tiếng Thiên Long Thiền Xướng lại lớn hơn trước nhiều, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng không quản ngại nguy hiểm gì hết, quyết chí xuống tận bên dưới và xuống nhanh hơn trước.
Vách núi đó cao vô cùng, nàng đã xuống được bốn mươi trượng rồi mà vẫn chưa tới đáy.
Đột nhiên, tiếng Thiên Long Thiền Xướng với tiếng sóng bỗng im lặng hẳn.
Nàng lại xuống thêm mười mấy trượng nữa mới hết mây và sương mù.
Thì ra bên dưới có một cái đầm to, bốn xung quanh đều có núi bao vây, ngọn núi nào cũng cao chọc trời. Nước trong đầm yên lặng không có một làn sóng nào hết. Nàng càng thắc mắc thêm, không hiểu tại sao ở trên cao thì nghe thấy tiếng sóng gió mà bây giờ lại không nghe thấy gì cả?
Nàng vừa hoài nghi, vừa đi tới cạnh đầm, bỗng nghe thấy có giọng nói rất quen thuộc lên tiếng gọi nàng :
– Thực là quả đất tròn, lại không sai chút nào. Có ngờ đâu tôi lại được gặp cô nương ở đây!
Mạnh Hồng Tiếu nghe nói quay đầu lại nhìn, thì thấy một người đàn bà trạc trung niên, mặt rất xinh đẹp, ăn mặc quần áo cung nữ. Người đó không phải là ai xa lạ mà chính là Diệu Âm công chúa trong nhóm Miêu Cương song quái, đã dùng Thiên Niên Hà Thủ Ô trao đổi Thần công với Mạnh Hồng Tiếu để cứu Cổ Thanh Phong thoát chết.
Lúc này nàng mới biết Thiên Long Thiền Xướng hồi nãy chắc thể nào cũng do Diệu Âm công chúa phát ra. Nên nàng mỉm cười vái chào và nói :
– Hậu bối Mạnh Hồng Tiếu tham kiến Công chúa! Công chúa vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Sao đột nhiên Công Chú lại sử dụng Thiên Long Thiền Xướng ở cạnh đầm nước này làm chi?
Diệu Âm công chúa mỉm cười đáp :
– Mạnh cô nương có biết đầm nước này là đầm nước gì không?
Mạnh Hồng Tiếu lắc đầu đáp :
– Tiểu bối ngu si không biết đầm này là đầm gì!
– Đầm này là một thắng địa rất có tiếng ở Cao Lê Cống Sơn, và tên nó là Nghiệp Long Đầm.
Nghe thấy đối phương nói đầm nước này là Nghiệp Long Đầm, Mạnh Hồng Tiếu mới nhớ ra và nói :
– Vừa rồi, Hồng Tiếu tôi lúc xuống núi có nghe thấy tiếng sóng gió rất sôi nổi, chẳng lẽ trong đầm…
– Mạnh cô nương đoán không sai tí nào. Trong đầm này có một con Nghiệp Long, ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ Tý Ngọ là con Nghiệp Long thể nào cũng nổi lên trên mặt nước gây sóng gió cho hết giờ Sửu mới thôi!
– Bây giờ chưa quá Ngọ, mặt nước lại phẳng lì như gương thế?
– Đó là nhờ có công lực Thiên Long Thiền Xướng mà nên. Hồi nãy tôi đã dùng môn nội công đó đấu với con Nghiệp Long đấy!
– Thế Công chúa đã có kết quả gì chưa?
– Tôi đã thử liền ba ngày, hễ thấy con Nghiệp Long ra khỏi mặt nước là dùng Thiên Long Thiền Xướng đối phó tức thì, kết quả không đầy nửa tiếng, nó đã lẳng lặng lặn xuống đáy nước nằm yên.
– Lần trước ở núi Hoài Ngọc, Hồng Tiếu tôi đã truyền thụ cho Công chúa hai môn Pháp Hoa Thiền Xướng với Vạn Diệu Thanh Âm. Hai môn đó còn lợi hại và thần diệu hơn Thiên Long Thiền Xướng nhiều. Tại sao Công chúa lại không đem hai môn ấy ra thi thố xem sao?
– Tôi muốn dùng con Nghiệp Long này làm đối thủ để thử thách những võ công mà tôi đã học hỏi được. Cho nên tôi mới dùng Thiên Long Thiền Xướng đấu với nó trước, rồi tôi sẽ lần lượt sử dụng đến hai môn tuyệt học của Mạnh cô nương.
– Tôi đang được nhàn rỗi, xin Công chúa cho phép tôi được ở đây góp vui với Công chúa. Chờ đến giờ Tý đêm nay, tôi với Công chúa hợp sức. Công chúa sử dụng Pháp Hoa Thiền Xướng, Vạn Diệu Thanh Âm để thử xem có thể diệt trừ nổi con Nghiệp Long này không? Và cũng không để cho nó lên khỏi mặt nước gây sóng gây gió làm hại những người qua đường.
– Như thế thì còn gì hay bằng nữa. Nếu vậy tôi phải cho cô nương biết rõ kế hoạch của tôi đã.
– Kế hoạch gì thế có liên can đến Vạn Kiếp đại hội không?
– Mạnh cô nương thông minh thực. Nếu hai chúng ta làm được bắt con Nghiệp Long này nằm yên dưới đáy đầm, không lên mặt nước tạo sóng gió nữa. Rồi hai chúng ta ở lại nơi đây cùng tu luyện những môn Thần công của chúng ta để chờ đến mồng bốn tháng tư cùng giắt tay nhau đi núi Dã Nhân để dự Đại hội Vạn Kiếp môn.
Mạnh Hồng Tiếu nghe tới đó giật mình kinh hãi hỏi :
– Chẳng lẽ Công chúa muốn sử dụng Pháp Hoa Thiền Xướng và Vạn Diệu Thanh Âm để chế phục quần hùng ở trên Vạn Kiếp đại hội hay sao?
Diệu Âm công chúa lắc đầu đáp :
– Đó là tâm ý trước kia của tôi!
– Chả lẽ bây giờ Công chúa lại thay đổi ý kiến rồi hay sao?
– Lạ thực, trước kia tôi cùng đi với Liệt Hỏa Thái Tuế được thiên hạ ban cho một cái biệt hiệu Miêu Cương song quái. Lúc ấy, tôi rất hăng hái, muốn giỏi hơn mười ba danh thủ độc bá võ lâm, và cướp được Đằng Ma bảo lục, nên mới có chuyện thất kính với Mạnh cô nương…
– Chuyện cũ đã qua rồi, Hồng Tiếu tôi không bao giờ nhớ lại hết.
Công chúa cũng không nên nhắc nhở đến nữa!
– Nhưng từ khi tôi được Mạnh cô nương rất khẳng khái truyền cho Pháp Hoa Thiền Xướng với Vạn Diệu Thanh Âm cho đến giờ, càng tu luyện lâu bao nhiêu, trong người càng thông minh bấy nhiêu và không còn ước vọng hăng hái cướp đoạt ngôi báu hay bá chủ của võ lâm như trước nữa.
Mạnh Hồng Tiếu nghe nói, chắp tay vái chào Diệu Âm công chúa và mỉm cười nói tiếp :
– Lòng ham danh phai nhạt thì lòng hướng đạo tự nhiên nảy nở ra. Tôi rất mừng cho Công chúa đã thành chính quả rồi!
– Sau khi tôi phai nhạt lòng ham danh, liền nảy nở một ý nghĩ lạ :
Tôi muốn lợi dụng hai môn tuyệt học của Phật này đi dự Vạn Kiếp đại hội, để mong làm tiêu tan được sát khí và làm giảm bớt được kiếp vận của võ lâm đi!
– Ý muốn của Công chúa quả thực là đại từ bi, Hồng Tiếu tôi phục vô cùng.
– Nhưng một mình tôi dù sao cũng thế cô sức yếu, không biết Mạnh cô nương có bằng lòng hiệp tâm với tôi để hoàn thành công nguyện này không?
Mạnh Hồng Tiếu nghe thấy Diệu Âm công chúa nói như vậy, không ngờ một ma đạo mà đột nhiên biến thành kỳ nhân như thế, trong lòng nàng cũng phải cảm phục, cúi mình vái chào và đáp :
– Hồng Tiếu tôi nguyện nghe Công chúa sai bảo!
– Những anh hùng hào kiệt đi phó hội Vạn Kiếp đó ai ai cũng có lòng hiếu thắng và cướp danh, hoặc có hận cũ muốn lợi dụng Đại Hội ấy để trả thù huyết hận. Nếu không để cho họ phát xuất trước lửa giận đó mà chúng ta cứ cố gắng kìm chế họ, thì dù mình có Pháp Hoa Thiền Xướng với Vạn Diệu Thanh Âm hai môn tuyệt học của Phật đi chăng nữa chưa chắc đã hoàn thành nổi công nguyện của chúng ta!
– Ý kiến của Công chúa rất đúng!
– Cho nên theo ý tôi, thì khi chúng ta đến dự Đại hội Vạn Kiếp hãy đứng ở một nơi xem xét. Chờ tới khi hai bên không sao giải quyết được một cách êm ả và tai kiếp sắp đến nơi, thì lúc ấy chúng ta mới giở hai môn tuyệt học này ra để vãn hồi tai kiếp và số mạng cho võ lâm.
– Công chúa nhìn xa thực, Hồng Tiếu tôi rất kính phục vô cùng.
Nhưng tôi không muốn tham dự bằng bộ mặt thực này, không biết Công chúa có…
– Tôi cũng chung một ý kiến như cô nương, chi bằng ta hóa trang hai người đàn ông Mèo đi dự đại hội, như vậy thì tiện hơn.
– Hóa trang làm hai người Mèo kể cũng lý thú đấy! Còn những tùy tùng của Công chúa thì theo ý tôi Công chúa không nên cho chúng đi theo thì hơn!
Diệu Âm công chúa nghe thấy Mạnh Hồng Tiếu nói như vậy, biết ngay nàng ta chỉ mấy con gấu khiêng kiệu của mình, nên thất cười và đáp :
– Từ khi tôi đã coi nhẹ danh lợi, khi nào tôi còn giở những trò làm bộ làm tịch ấy nữa, cho nên tôi đã thả mấy con gấu ấy vào trong rừng sâu để cho chúng được sinh sống tự do rồi!
Mạnh Hồng Tiếu bỗng nghĩ đến Liệt Hỏa Thái Tuế, người nổi danh cùng với Diệu Âm công chúa, liền mỉm cười hỏi :
– Còn vị Hô Diên thái tuế nổi danh cùng với Công chúa, không biết ông ta có cùng chung ý kiến như Công chúa không?
Không đợi cho Mạnh Hồng Tiếu nói xong, Diệu Âm công chúa đã lắc đầu đáp :
– Người ấy bản chất rất hung ác, khác hẳn tôi nhiều. Từ khi tôi tu luyện hai môn tuyệt học của Phật, tôi đã gián đoạn lai vãng với y rồi!
Mạnh Hồng Tiếu nghe nói hớn hở vô cùng, đang định lên tiếng nói, thì Diệu Âm công chúa đã nghiêm nét mặt lại :
– Hô Diên Bính đã hung ác mà các thứ liệt hỏa thần của y lại bá đạo vô cùng, nên tôi chỉ e sẽ có nhiều nhân vật võ lâm bị tai kiếp bởi tay y thôi!
– Theo sự nhật xét của tôi, thì Vạn Kiếp ma chủ rất kiêng nể Hô Diên Bính với Hỏa Hàn Nhi của Tam Nguyên bang, nên Ma chủ đã chuẩn bị cách khắc chế hỏa khí của hai người rồi!
– Mạnh cô nương có biết họ định khắc chế bằng cách nào không?
– Vì thấy Xử gia bị thương và chết bởi những hỏa khí đó, Vạn Kiếp Ma Chu liền liên minh với Huyền Băng lão muội ở Bắc Thiên Sơn và Quỷ Thủ Thiên Tôn ở núi Đại Tuyết. Y định lợi dụng Huyền Băng tuyệt học của Huyền Băng lão muội để khắc chế hỏa khí của Hô Diên Bính với Hỏa Hài Nhi.
– Nếu việc này liên can tới nữa, không biết sức lực của chúng ta liệu có vãn hồi tai kiếp lớn lao như thế không?
– Công chúa có lòng từ thiện như vậy, thế nào trời cũng phù hộ cho, chúng ta cứ biết mang hết năng lực của chúng ta ra…
Nàng chưa nói dứt đã thấy nước ở trong đầm sôi sùng sục và sóng gió cũng nổi lên liền. Nàng thất kinh vội hỏi :
– Bây giờ chưa đến giờ Tý sao con Nghiệt Long đã lên trên mặt nước làm nguy rồi?
– Đó là nó ngẫu nhiên quậy đuôi đấy thôi, chứ lên mặt nước thực sự ngọn sóng cao như núi, gió như bão, mạnh gấp mấy trăm lầm…
– Nếu vậy sao chúng ta không thi thố tài năng của chúng ta trước để nó được nghe thêm mấy lần Diệu Âm của Thích Đào, nhờ vậy nó bớt nổi hung.
– Chúng ta đợi đến đầu giờ Hợi ra tay cũng vừa, bây giờ mới là giờ Thìn hãy còn sớm chán. Mời Mạnh cô nương hãy thưởng thức rượu Phiêu Ngọc Tần Can của tôi ngâm và thịt hươu nướng đã.
Nói xong, nàng ta đi vào trong thạch động lấy một hồ lô rượu với một mâm thịt nướng ra, rồi rót hai ly cho Mạnh Hồng Tiếu.
Mạnh Hồng Tiếu thấy rượu đó màu ngà ngà như Phi Thúy đẹp mắt vô cùng, mới trông thấy cũng đã muốn uống. Nàng uống thử một ngụm thấy thơm vô cùng, liền nói với Diệu Âm công chúa rằng :
– Công chúa rượu này quả thực là rượu ngon hiếm có. Nó có đủ cả sắc, hương, vị, tuyệt.
– Mạnh cô nương đừng khen rượu của tôi, thử nếm mùi thịt hươu nướng xem sao đã?
Mạnh Hồng Tiếu thấy thịt hươi đó thái rất mỏng, đỏ và trong như hổ phách. Nàng vừa cầm hai miếng bỏ vào mồm nhai đã lớn tiếng khen ngợi liền :
– Chà, Công chúa tài ba thực! Không ngờ Công chúa lại chế ra được món thịt hươu phi thường này và nướng thế nào mà nó đỏ hồng như phách, lại thơm ngon vô cùng như thế?
– Từ xưa tới nay, tôi rất thích nghiên cứu về ăn uống. Ngoài rượu và thức ăn trong động, tôi còn có nước trà pha bằng nước suối cũng là nhất tuyệt của đương thời. Chờ tối hôm nay giáng long xong, thể nào tôi cũng pha một ấm mời cô xơi!
Hai người vừa chuyện trò vừa cười, không bao lâu đã đến đầu giờ Dậu. Diệu Âm công chúa đặt chén rượu xuống, ngồi xếp bằng trên tảng đá nhìn Mạnh Hồng Tiếu mỉm cười nói :
– Mạnh cô nương, còn một tiếng đồng hồ nữa thì con Nghiệp Long dưới đầm lên làm nguy đấy, chúng ta hãy bắt đầu giở hai môn tuyệt học kia ra đi!
Mạnh Hồng Tiếu gật đầu vừa cười vừa đáp :
– Tôi sử dụng Vạn Diệu Thanh Âm, còn Công chúa thì sử dụng Pháp Hoa Thiền Xướng.
Nói xong, nàng chẩu môi lên rú một tiếng rất nhu hòa. Tiếng ré của nàng hầu như đã bao vây khắp mặt đầm vậy.
Diệu Âm công chúa cũng nhắm mắt chắp tay lại, ngồi xây bằng tròn trông rất nghiêm trang, mồm lẩm bẩm đọc Pháp Hoa Thiền Xướng.
Vạnh Diệu Thanh Âm với Pháp Hoa Thiền Xướng là môn giáng ma tuyệt học vô cùng huyền diệu của Thích và Đào hai nhà, nay do Diệu Âm công chúa với Mạnh Hồng Tiếu hai người liền dồn ra chỉ trong giây lát, không những mặt nước trên mặt đầm không rung động chút nào, mà cả mây trên không cũng ta rã hết. Một vầng trăng sáng trong chiếu xuống, bốn bề yên lặng như tờ.
Mạnh Hồng Tiếu và Diệu Âm công chúa hai người đã tiến tới mức vô nhân tương, vô chúng sinh tương rồi.
Lúc ấy đã đến giờ Tý mà không thấy nước trong đầm nổi sóng, Diệu Âm công chúa ngừng niệm tụng, nói với Mạnh Hồng Tiếu :
– Mạnh cô nương, Vạn Diệu Thanh Âm với Pháp Hoa Thiền Xướng quả có một oai lực vô thượng và không thể tưởng tượng được. Lúc này Nghiệp Long ở trong đầm nằm yên không cử động gì, vậy chúng ta hãy tạm ngưng giây lát để thử xem sao?
Mạnh Hồng Tiếu mỉm cười thâu Vạn Diệu Thanh Âm lại, rồi cùng Diệu Âm công chúa lẳng lặng nhìn vào trong đầm xem có biến hóa gì không?
Nước đầm vẫn trong suốt và không gợn sóng gì cả, cho mãi đầu giờ Sửu vẫn không thấy con Nghiệp Long làm nguy, Diệu Âm công chúa thở dài một tiếng, rồi mỉm cười nói với Mạnh Hồng Tiếu :
– Pháp Hoa Thiền Xướng với Vạn Diệu Thanh Âm vẫn có thể làm cho con rồng phục, nhưng không biết đem ra sử dụng trên Vạn Kiếp đại hội, liệu có làm giảm bớt sát khí và máu hăng của các nhân vật võ lâm ấy không?
Mạnh Hồng Tiếu đang cao hứng, nghe thấy Diệu Âm công chúa nói như vậy, cũng tỏ vẻ thất vọng rồi đáp :
– Có thể giáng được Long, thì phải cảm hóa được người. Nhưng tôi chưa hề trông thấy hình dáng con rồng như thế nào, tôi nhận thấy đó cũng là một sự đáng tiếc cho tôi.
– Tôi chắc cong rồng này nghe xong lần kinh kệ của chúng ta, tuy đã chịu tiềm phục dưới đáy đầm, nhưng chưa chắc nó đã chịu tiềm phục mãi mãi đâu. Mạnh cô nương muốn xem hình dáng của nó, đến trưa mai chờ nó lên mặt nước làm nguy, rồi chúng ta giở Pháp Hoa Thiền Xướng cùng Vạn Diệu Thanh Âm ra giáng phục nó lần nữa.
Mạnh Hồng Tiếu với Diệu Âm công chúa lấy con Nghiệp Long ở trong đầm làm đối tượng để khổ luyện Pháp Hoa Thiền Xướng với Vạn Diệu Thanh Âm để chuẩn bị đến Đại hội Vạn Kiếp đem ra sử dụng ngõ hầu cứu vãn một trận tại kiếp.
* * * * *
Hãy nói về Hoàng Sam Hồng Tuyến hóa trang Thương Tâm Nhân chia tay với Cổ Thanh Phong rồi, liền đem theo bảo kiếm Can Tương đi đến núi Lục Chiếu.
Vừa đi nàng vừa rầu rĩ và đầu óc bối rối khôn tả. Vấn đề thứ nhứt là bộ mặt đẹp của nàng đã bị hủy không biết có thể chữa được không? Nếu không chữa khỏi thì Cổ Thanh Phong sẽ đối xử với mình như thế nào? Hai là nàng đã chứng thật Thiên Tầm Nữ là em ruột của mình, nhưng còn mẹ mình là ai? Bây giờ sống chết ra sao? Tại sao cha mình không chịu cho mình biết rõ chuyện?
Nàng là người rất thông minh và nàng cũng muốn biết rõ ngay điều ấy, nên nàng nghĩ càng cảm thấy bàng hoàng và thắc mắc.
Bàng Chân Chân vừa đi vừa suy nghĩ, không bao lâu đã sắp tới Đào Hao Chiếu tại Lục Chiếu Sơn rồi.
Lúc ấy đang là đêm khuya, trời sáng trăng, nàng đã trông thấy trong đầm có ánh sáng xanh của kiếm khí bốc lên đua sáng với ánh trăng.
Bàng Chân Chân đã nghe Cổ Thanh Phong nói kiếm Mạc Tà tuy bị chìm dưới đáy Đào Hoa Chiếu, nhưng đêm răng nào cũng vậy, kiếm khí bốc lên. Nàng nhận định ánh sáng đó đúng là kiếm khí rồi, vội giở khinh công tuyệt mức ra phi thân tới gần Đào Hoa Chiếu.
Nàng vừa đi vòng qua eo núi, đã trông thấy một sương mù ngũ sắc bốc lên che lấp hết kiếm khí xanh nhợt hồi nãy.
Bàng Chân Chân biết đám sương mù này chính là chướng khí độc của Đào Hoa nhưng này cậy có lá Long Diên Thảo của Âu Dương Xuyên tặng cho nên không sợ hãi chút nào, vẫn tiến tới gần như thường.
Khi đi tới gần cốc khẩu của Đào Hoa Chiếu, nàng đã nghe thấy giọng nói thánh thót của một người lạ mặt kêu :
– Lão đệ hãy ngừng bước.
Bàng Chân Chân ngạc nhiên quay lại nhìn, thì ra một ông già áo trắng trông rất thanh tao đang ngồi ở trên một tảng đá lưng chừng núi.
Ông già đó chính là Hải Thiên Kiếm Thánh Triển Thanh Binh, chủ nhân của Bắc Hải Thanh Bình và cũng là một trong mười ba danh thủ của thiên hạ.
Triển Thanh Bình nhìn Bàng Chân Chân một hồi, mỉm cười hỏi :
– Lão đệ đi vội như thế làm chi? Chẳng lẽ lão đệ không sợ chướng khí của Đào Hoa Chiếu bốc lên hay sao?
Bàng Chân Chân đã thay hình đổi dạng, nên chỉ có nàng nhận ra Triển Thanh Bình, chứ lão kiếm khách không nhìn ra nàng.
Bàng Chân Chân bỗng thấy Hải Thiên Kiếm Thánh xuất hiện ở nơi đây, biết bông cũng vì thanh kiếm Mạc Tà mà tới, trong lòng hơi kinh hoảng.
Nhưng nàng nghĩ lại Hải Thiên Kiếm Thánh là người bề trên mình và cũng chính trực lắm, nên nàng mới hết hãi sợ, liền cung kính chắp tay chào và đáp :
– Cảm ơn Triển lão tiền bối chỉ giáo cho nhưng…
Triển Thanh Bình thấy đối phương đã nhận biết mình, ngạc nhiên vồn vã hỏi :
– Lão đệ quý tính danh là chi? Lão phu không quen biết lão đệ bao giờ, sao lão đệ lại biết lai lịch của lão như thế?
Bàng Chân Chân mỉm cười đáp :
– Tiểu bối Thương Tâm Nhân. Còn lão tiền bối tiếng tăm lừng lẫy khắp mặt giang hồ, ai mà chả biết tới. Huống hồ Trung Điều kiếm khách Cổ Thanh Phong huynh đã cho tiểu bối biết là lão tiền bối đã truyền thụ cho anh ấy kiếm thuật tuyệt thế…
Hải Thiên Kiếm Thánh kêu “ồ” một tiếng, rồi hỏi lại Bàng Chân Chân :
– Thế ra Thương lão đệ cũng quen biết Cổ Thanh Phong đấy?
Bàng Chân Chân gật đầu đáp :
– Cổ Thanh Phong với tiểu bối là anh em kết nghĩa với nhau!
– Sau khi lão truyền thụ Thanh Bình Độn Kiếm cho y rồi, và có sai y đến đây tìm Điếu Ngao cư sĩ để học Phong Vân Lôi Vũ bốn đại tuyệt thức. Thương lão đệ có biết y đã được toại nguyện chưa?
– Điếu Ngao cư sĩ lão tiền bối khổ tâm nghiên cứu kiếm thuật đã thêm nhiều biến hóa, mỗi thế đã biến thành bốn, tất cả là mười sáu thức.
Vì thời gian cấp bách, ông ta không thể truyền thụ được toàn pho mà chỉ dạy cho Thanh Phong huynh có bốn thức thôi, nhưng đã hẹn Thanh Phong huynh nếu có thì giờ đi Đông Hải Điêu Cơ để ông ta dạy thêm cho!
– Dịp may hiếm có, chắc Thanh Phong bận đến đâu cũng đã đi Đông Hải để học kiếm rồi phải không?
– Vâng! Cổ huynh không bỏ lỡ dịp may đó. Nhưng khi đi đến Đông Hải thì Điếu Ngao cư sĩ lão tiền bối đã tái nhập Trung Nguyên tìm kiếm Cổ huynh rồi!
– Điếu Ngao cư sĩ tìm kiếm Thanh Phong làm chi?
– Điếu Ngao cư sĩ lão tiền bối trong người có ẩn tật tự biết thọ tận đến nơi, sợ mai một mất tuyệt học của mình đi, nên không kịp đợi chờ Cổ huynh ra Đông Hải, mà trở vào Trung Nguyên kiếm Cổ huynh trước.
– Tuyệt học thất truyền là một sự đau đớn của các nhân vật trong võ lâm. Điếu Ngao cư sĩ với Thanh Phong cũng không gặp nhau…
Bàng Chân Chân nghĩ đến Điếu Ngao cư sĩ đã có ơn cứu mình thoát chết và truyền kiếm thuật cho mình, nên nói đến ông ta nàng không sao nhịn được, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói ngẹn ngào :
– Vâng, vì thế mà hai người không gặp nhau…
Hải Thiên Kiếm Thánh nghe nói giật mình kinh hãi, vội ngắt lời của Bàng Chân Chân mà hỏi :
– Tại sao Thương lão đệ lại nói như thế? Chẳng lẽ Điếu Ngao cư sĩ đã…
Bàng Chân Chân ứa nước mắt ra đáp :
– Vâng, Điếu Ngao cư sĩ đã mệnh một và khuất trong núi Cửu Nghi.
Triển Thanh Bình cũng động lòng thương, cau mày lại, thở dài và nói tiếp :
– Không những bạn cũ trong võ lâm lại thiếu đi một người, mà cả mười sáu thức kiếm pháp của pho Phong Vân Lôi Vũ cũng thất truyền mới thật là đáng tiếc…
– Điếu Ngao cư sĩ lão tiền bối tuy đã quy tiên, nhưng may thay mười sáu thế kiếm đó không bị thất truyền.
Hải Thiên Kiếm Thánh kêu “ủa” một tiếng, rồi vội hỏi :
– Lão đệ chả nói là ông ta không gặp mặt Cổ Thanh Phong là gì?
Ông ta tìm không thấy Thanh Phong, chẳng lẽ có để lại kiếm phổ và kiếm thuật cho Thanh Phong hay sao?
Bàng Chân Chân lắc đầu đáp :
– Điếu Ngao cư sĩ lão tiền bối không để lại kiếm phổ kiếm khuyết gì hết. Ông ta tìm không thấy Thanh Phong huynh và thấy mình sắp chết đến nơi, thì gặp tiểu bối. Bất đắc dĩ ông ta mới truyền hết mười sáu thế kiếm đó cho tiểu bối, rồi bắt tiểu bối phải thề là phải đi tìm cho được Thanh Phong huynh để truyền thụ lại pho kiếm đó!
– Như vậy cũng được, bằng không tuyệt nghệ của bạn Điếu Ngao cư sĩ thất truyền, thì ông ấy có xuống dưới chín suối cũng không sao yên dạ.
– Nhưng tiểu bối ngu dốt đần đờ, chỉ sợ phụ lòng ông ta, không làm cho mười sáu thức tuyệt học của ông ta phát dương quâng đại được thôi!
– Thương lão đệ có vui lòng biểu diễn thử mười sáu thế kiếm pháp để cho lão chiêm ngưỡng một lượt không?
Bàng Chân Chân tủm tỉm cười vâng lời, liền rút thanh Can Tương kiếm ra.
Vừa trông thấy ánh sáng kiếm tỏa ra, Hải Thiên Kiếm Thánh đã giật mình kinh hãi thất thanh hỏi :
– Thanh kiếm này của lão đệ có phải là thần vật đời Xuân Thu không?
– Triển lão tiền bối sành lắm, nhận xét không sai chút nào.
Thanh kiếm này là Can Tương, thần vật của thời Xuân Thu thật.
Nói xong, nàng liền biểu diễn mười sáu thế kiếm pháp ra cho Triển Thanh Bình xem.
Thế kiếm nào cũng là tuyệt học, lại thêm thân pháp linh diệu của Bàng Chân Chân múa tới lúc nhanh chỉ thấy ánh sáng quay tít, chứ không trông thấy hình dáng của nàng ta đâu cả.
Hải Thiên Kiếm Thánh vừa xem vừa khen ngợi không ngớt, chờ tới khi Bàng Chân Chân thâu kiếm quang lại, ông ta mới mỉm cười và nói :
– Thương lão đệ tốt phước thật, học hiểu được mười sáu thức kiếm pháp tinh diệu này, những người tuổi trẻ trong võ lâm ít có người địch nổi lão đệ.
Bàng Chân Chân phúc chí tâm linh, liền cung kính vái chào Hải Thiên Kiếm Thánh và đáp :
– Lão tiền bối là đệ nhất danh kiếm đương thời, nếu lão tiền bối không chê tiểu bối là ngu muội, thì mong lão tiền bối chỉ điểm cho tiểu bối một vài thế!
– Lão không dám nhận bốn chữ Đệ Nhất Danh Kiếm đó. Trung Điền Dật Sĩ với Điếu Ngao cư sĩ tuy đã khuất núi thật, nhưng trên thiên hạ này còn Phiên Thiên Quái Tú Bàng Thiên Hiểu với Thiết Kiếm chân nhân nữa, hai vị ấy kiếm pháp cũng tinh xảo lắm, công lực lại tương đương với lão.
– Bàng bang chủ với Thiết Kiếm chân nhân tuy tinh xảo thật, nhưng không bằng lão tiền bối là Hải Thiên Kiếm Thánh mà kiếm thuật lại lập thành một môn phái riêng biệt.
Hai câu nói đó gãi đúng chỗ ngứa của Hải Thiên Kiếm Thánh nên ông ta khoái chí vô cùng, mỉm cười hỏi :
– Có thật Thương lão đệ muốn lão phu chỉ giáo cho đấy không?