Qủa nhiên, bài kiểm tra
môn vật lý đầu tiên tôi chỉ được có 110 điểm, lúc trả bài cô lý Anh đọc điểm
từng người một. Lúc đọc đến tên tôi, cô còn nói đế vào vài câu quên thuộc:
“Thuỷ Tha Tha, môn vật lý của em tồi quá! Thuỷ Tha tha, em làm thế nào vậy?
Thuỷ Tha Tha, em cứ thế này không được!”
Tôi cúi đầu nhìn xuống
đất.
Cô Lý Anh bỗng nhiên quát
lớn: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, sao cô lại cúi mặt xuống?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn
cô. Ánh mắt của cô như con dao sắc nhọn hướng về phía tôi. Tôi lại cúi đầu
xuống.
Cô lại bắt tôi ngẩng đầu
lên, bắt tôi nhìn vào mắt cô bằng được.
Tôi kiên quyết cúi đầu
bởi vì tôi đã quá quen. Lúc mẹ mắng tôi, nếu như tôi nhìn bà, bà sẽ càng mắng
hăng hơn. Nếu như tôi cúi đầu giả vờ sợ hãi, tỏ ra rất đáng thương, bà sẽ chỉ
mắng một lúc rồi thôi. Vì thế mỗi lần bị mắng tôi đều có thói quen cúi đầu.
Thế nhưng cô Lý Anh không
thích dáng vẻ giả vờ đáng thương đó của tôi.
Cô đi xuống chỗ tôi, đầp
vào đầu tôi, sau đó dùng hai bàn tay bám đầy bụi phấn nắm lấy cổ tôi, muốn nhấc
cổ tôi để tôi ngẩng mặt lên!
Trời ạ! Điều này đối với
một cô bé mười sáu tuổi có người yêu học cùng lớp như tôi quả là vô cùng sỉ
nhục! Tôi nghĩ đến cảnh lúc này Hứa Lật Dương đang chăm chú nhìn về phía tôi,
nghĩ đến cảnh tượng vô cùng mất thể diện này, trong ánh mắt Hứa Lật Dương hình
ảnh đẹp đẽ về tôi đã bị con mụ già này huỷ hoại tất cả, nghĩ đến cảnh Hứa Lật
Dương sẽ đau buồn và khó xử biết mấy, nghĩ đến việc con mụ già này có tư cách
gì mà động bàn tay bẩn thỉu đó vào người tôi. Và một loạt cảm xúc thi nhau xuất
hiện: phẫn nộ, xấu hổ, tức giận.
Thế là tôi lấy tay đẩy
mạnh cô ta ra, đồng thời nói một câu: “Cô đừng có động vào em!”
Lúc đó cô ta càng tức
giận, cầm quyển sách đập xuống bàn thật mạnh rồi quay lên bục giảng.
Cả lớp học im phăng phắc.
Tôi quay đầu lại nhìn Hứa Lật Dương, ánh mắt cậu ấy rất phúc tạp nhưng tôi nhận
ra là cậu ấy đang rất đau lòng.
Buổi chiều hôm đó tiết
đầu tiên lại là tiết vật lý của cô Lý Anh.
Chỉ cần nhìn thấy cô ta
là tôi đã cảm thấy vô cùng khó chịu, không hề muốn nghe cô ta giảng bài. Thế là
tôi lấy quyển Nhật kí Hứa Lật Dương vừa đưa cho tôi lúc trưa trong cặp ra đọc.
Xem từng trang, từng trang một.
Những trang đầu Hứa Lật
Dương viết những lời động viên, an ủi tôi. Sau đó chép cho tôi vài truyện cười,
mong tôi có thể vui vẻ lên.
Lúc đọc truyện đầu tiên,
vì buồn cười quá không nhìn được, tôi bật cười thành tiếng mà quên mất mình
đang ở trong lớp.
Bạn ngồi cùng bàn dùng
cánh tay chạm vào tôi ra hiệu. Tôi ngẩng mặt lên, phát hiện thấy cô Lý Anh đang
chằm chằm nhìn tôi. Tim tôi đập thình thịch. Mặc dù tôi vẫn bình thản nhìn cô,
coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng vô cùng lo sợ người đàn bà
này sẽ từ bục giảng xông xuống giật lấy quyển nhật kí của tôi. Nghĩ thế tôi
nhanh tay đẩy cuốn nhật kí vào gầm bàn, ngồi thẳng lưng. Cô lý Anh vẫn nhìn
chằm chằm vào tôi, mắt trợn ngược. Một đôi mắt trắng dã, độc ác.
Tiếng chuông báo hết tiết
học vừa vang lên, tôi vội chuồn ngay ra khỏi lớp vì sợ cô ta sẽ bám riét lấy
tôi mà mắng chửi.
Lúc tôi quay lại lớp học.
Vừa nhìn vào chỗ, mặt tôi đã đờ ra.
Chỗ ngồi của tôi đang bị
vây chặt. Nhìn thấy tôi đang bước tới, mọi người đều tránh ra nhường đường cho
tôi. Tất cả đồ trong cặp của tôi đều bị đổ ra bàn, ngăn kéo bị lục tung. Cô Lý
Anh đứng ngay trước bàn tôi, trong tay cầm cuốn nhật ký của tôi và Hứa Lật
Dương.
Tôi sẽ mãi mãi không bao
giờ quên được ánh mắt của cô ta lúc đó. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt không chút
thương xót, khuôn mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ và đắc ý.
Cô ta vẫy vẫy cuốn nhật
kí trong tay và nói: “Cô giỏi nhỉ, bé tí tuổi đầu mà đã yêu đương, cô có biết
thế nào là không có lòng tự trọng không? Còn viết gì nhỉ “Tớ yêu cậu”, cô mà
cũng xứng đáng để được yêu cơ à? Cái loại con gái như cô sau này nhất định sẽ
chẳng ra gì! Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Đây là lần thứ hai tôi
nghe thấy có người nói tôi “Đúng là đồ không biết xấu hổ!” Lần thứ nhất là khi
tôi tám tuổi, tôi đã quên mất là mình đã làm sai điều gì nhưng mẹ tôi nói : “
Đúng là không biết xấu hổ!” Lúc đó tôi không hề biết “Đúng là không biết xấu
hổ” có nghĩa là gì, nhưng qua giọng điệu của mẹ tôi, tôi đoán chắc đó là một
câu chửi vô cùng xấu và làm cho người khác bực mình, cáu giận. Và tôi tự nhủ
lần sau tôi sẽ không phạm lỗi đó nữa. Lúc đó tôi còn viết trên một tờ giấy rằng
lần sau không được không biết xấu hổ nữa.
Bẵng đi bao nhiêu năm,
lúc này khi lại nghe có người nói tôi “Đúng là không biết xấu hổ!” thì tất cả
mọi sự phẫn nộ, oan ức đều trào dâng. Cả thế giới như ngừng thở, tôi không nghe
thấy bất cứ một âm thanh nào. Mặc dù đám bạn cùng lớp đứng xung quanh tôi đều
nói luôn mồm, thế những vào giây phút đó, ngoài việc cảm thấy ngượng ngùng, xấu
hổ, tôi không còn cảm nhận được điều gì nữa. Giống như một đứa trẻ bị lột trần
rồi đẩy ra giữa đám đông. Không còn đường nào để lùi, không thể chạy thoát
mạng.
Mười bảy năm sống trên
đời, lần đầu tiên tôi biết thế nào gọi là cảm giác hận một người đến tận xương
tuỷ.
Giây phút đó, tôi hận cô
ta đến tận xương tuỷ.
Tôi giằng cuốn nhật kí từ
trong tay cô ta, xách cặp, đi thẳng ra khỏi lớp.
Hôm đó, tôi đã quên mất
việc phải khóc như thế nào.
Tôi men theo đường cái,
cứ thế đi thẳng về phía trước, một mạch đi đến bờ sông, tìm một nơi không có
ai. Lúc đó tôi mới oà khóc nức nở. Mọi sự tổn thương, oán hận, sợ hãi, nhục
nhã, đều theo dòng nước mắt chảy ùa ra. Một nỗi đau vô hạn.
Nếu như cô ta ở trước mặt
tôi lúc này, tôi nhất định sẽ không chần chừ mà kéo cô ta cùng nhảy xuống sông.
Hôm đó tôi đã tự thề
rằng: “Cô Lý Anh, cả đời này em sẽ không tha thứ cho cô! Sẽ không bao giờ tha
thứ! Nhất quyết không tha thứ!”
Không biết tôi đã ngồi ở
bờ sông bao nhiêu lâu. Trời cứ tối dần. Tôi nghe thấy tiếng sông dâng lên từng
đợt. Chúng lúc thì ở thật gần, lúc lại như rất xa.
Tiếng sóng có lẽ là tiếng
khóc của dòng sông. Nó cũng cảm nhận được sự đau buồn của tôi chăng?
Tôi một lần nữa nghĩ đến
cái chết. Vì tôi không biết được là tại sao mình lại phải sống trên cõi đời
này?
Tôi luôn không vui vẻ,
không vui vẻ một chút nào.
Tôi luôn bị bắt nạt, bị
làm tổn thương nhưng chưa bao giờ tôi hiểu được mình đã làm sai điều gì?
Có thể khi tôi chết đi
rồi, mọi thứ không vui sẽ biến mất. Nếu như tôi nhảy xuống sông, tôi sẽ biến
thành một đám hoa bèo trôi sông, sẽ được nước vỗ về, sống trong tình yêu thương
của những đám hoa bèo khác.
Tôi thò một chân xuống
dưới nước, một chân trên bờ đi men theo bờ sông.
Trời đã tối hẳn.
Tôi thò tay xuống nước,
muốn dùng tay để đo thử xem nước có lạnh không bởi vì tôi rất sợ lạnh.
Khi tay tôi vừa chạm vào
nước, ngay lập tức tôi rùng mình.
Nếu như tôi chết đi, Hứa
Lật Dương chắc chắn sẽ đau lòng. Nếu như tôi chết đi, mẹ tôi chắc cũng đau
lòng. Trên thế giới này chỉ còn lại mỗi mình mẹ. Lúc mẹ không vui, mẹ sẽ biết
mắng chửi ai đây? Lúc bệnh thấp khớp của mẹ tái phát, ai sẽ đun nước nóng cho
mẹ tắm đây? Khi mẹ qua đường, ai sẽ giữ chặt lấy mẹ không để mẹ vượt đèn đỏ
đây? Tóc bạc trên đầu mẹ ai sẽ nhổ đây? Mà mẹ lại là người thích làm đẹp và vô
cùng ghét tóc bạc… Nếu như tôi chết đi, cả thế giới này sẽ chỉ còn lại mỗi mình
mẹ. Mẹ chắc sẽ cô đơn.
Nghĩ đến đây tôi bỗng oà
khóc. Ở bên bờ sông tối đen như mực, một cô bé mười sáu tuổi như tôi đang nghĩ
đến người thân duy nhất trên cõi đời này – người mẹ của mình và bật khóc nức
nở.
……
Mẹ ơi, con không nỡ rời
xa mẹ. Tuy mẹ đối xử với con không được âu yếm như các bà mẹ khác, tuy mẹ luôn
mắng chửi, đánh đập con nhưng con không oán hận mẹ, thực sự không hận mẹ. Con
chỉ cảm thấy rất đau lòng, rất tự ti. Tại sao con làm thế nào đi chăng nữa cũng
không thể làm cho mẹ vui? Tại sao dù con cố gắng thế nào đi chăng nữa con vẫn
không thể thành người con gái ngoan của mẹ? Tuy kiếp sau con thực sự không muốn
tiếp tục làm con gái của mẹ nữa nhưng ngay cả đến trong giấc mơ con vẫn cầu xin
mẹ đối xử tốt với con hơn trong kiếp này, chỉ cần tốt hơn một chút xíu thôi là
đã đủ với con lắm rồi,
Mẹ ơi, những lời này con
chưa bao giờ nói với mẹ nhưng con rất muốn mẹ biết được, rất muốn…
Sóng đã thôi trào dâng,
tôi đi men theo bờ sông về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã
nhìn thấy mẹ đang ở trong phòng khách. Lúc này phòng khách chỉ bật một chiếc
đèn bàn, chỉ sáng lên một góc. Mẹ đang nằm nhắm mắt trên ghế salon. Nhìn thấy
tôi về mẹ liền ngồi thẳng dậy.
“Con đi đâu về đấy? Ăn
cơm chưa?” Mẹ hỏi tôi, giọng nhẹ nhàng. Tôi có cảm giác mình đang nằm mơ. Mẹ
lại đột nhiên nói chuyện với tôi nhẹ nhàng đến thế sao! Lẽ nào bồ tát hiển
linh, đã nói hết những lời tôi vừa nói ở bờ sông với mẹ?
“Con ăn rồi ạ.” Tôi nói
dối mẹ.
Lời nói dối của đứa trẻ
lúc đầu chỉ là để bảo vệ bản thân mình, còn người lớn lại luôn coi việc nói dối
là một tính xấu xa.
Tôi vừa mới đưa tay định
mở cửa phòng mình thì mẹ nói: “Hôm nay cô Lý Anh có gọi điện thoại cho mẹ, cô
còn muốn mẹ đến trường để gặp.”
Tim tôi bắt đầu đập thình
thịch. Thế là toi rồi. Nếu sớm biết cô ta và mẹ tôi bắt tay với nhau như thế
này, lúc nãy tôi liều mạng nhảy quách xuống sông cho xong, để xác cho cá nó
rỉa, thế là hết chuyện. Chân tôi bắt đầu thấy run run, đoán chắc là sắp có một
trận cuồng phong giáng xuống đầu.
“Cô Lý Anh đã kể cho mẹ
nghe toàn bộ chuyện. Bây giờ mẹ chỉ nói với con hai việc: Thứ nhất, con yêu sớm
như thế là không đúng. Mẹ cảnh cáo con, nếu con còn xằng bậy như thế ở bên
ngoài thì mẹ sẽ đánh chết con ngay lập tức, nếu không mẹ không còn mặt mũi nào
để mà nhìn người khác!” Giọng mẹ vô cùng tức giận. Tôi nghiến chặt răng tự nhủ
phải kiên cường lên.
“Thứ hai là mẹ đã giúp
con xin chuyển sang lớp ban Xã hội. Ngày mai đi học con đi thẳng đến lớp đó. Mẹ
đã nói với cô Lý Anh rồi, Thuỷ Tha Tha là con gái tôi, tôi giao nó cho nhà
trường, nó làm sai cái gì thầy cô giáo có thể giáo dục nó, nhưng muốn đánh,
muốn mắng phải đợi tôi đến mới được làm. Thuỷ Tha Tha, con không phải sợ cô Lý
Anh. Mẹ là mẹ con, mẹ sẽ không cho phép người ngoài đánh mắng con!”
Tôi cúi đầu, lấy tay phải
bấu tay trái, cho đến khi cảm thấy đau thấu tim mới biết đúng là mình không
phải đang nằm mơ.
Có thể, có thể tôi và mẹ
tôi từ trước đến nay đã hiểu lầm nhau, chúng tôi đều muốn là người tốt nhất
trong lòng nhau. Nhưng chúng tôi đều không làm được vì thế mà thất vọng rồi oán
trách, và vì oán trách mà phẫn nộ, rồi vì phẫn nộ mà lạnh nhạt với nhau.
Đêm đó, tôi rất vui. Tôi
nằm mơ thấy mẹ lúc còn trẻ nắm tay dạy tôi tập đi trên cỏ. Khung cảnh đó thật
đầm ấm, thật đẹp.
Ngày hôm sau, tôi vác tất
cả sách vở còn sót lại ở lớp học cũ mang sang lớp ban Xã hội ở tầng trên. Sau
khi chia lớp mới được hai tháng, tôi lại rời xa ban Tự nhiên, rời xa Hứa Lật
Dương.
So với tự trọng, tình yêu
quá nhỏ bé. So với tình thân, tình yêu quá mong manh.
Mặc dù lúc mới chia lớp,
tôi kiên định chọn lựa lớp Tự nhiên, chọn lựa tình yêu, thế nhưng nào ai biết
được là tôi đã đắm chìm trong mộng tưởng về tình yêu lúc còn nhỏ hay chỉ là vì
muốn thứ cảm xúc của bản thân. Mọi sự hi sinh và chọn lựa đều là sai lầm, đều
không đáng phải lao tâm khổ tứ đến vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau,
lúc tan học tôi lại ở lớp đợi Hứa Lật Dương, giải thích cho cậu ấy nghe mọi
chuyện.
Cậu ta thở dài rồi
bước lên phía trước, ôm chặt lấy tôi. Trong một lớp học trống trải, không một
bóng người, trong một lớp học kê đầy bàn ghế, trong một lớp học bảng đen chi
chít chữ, chúng tôi đứng đó ôm chặt lấy nhau. Chỉ ngắn ngủi có vài chục giây.
Tim tôi đập rất nhanh. Trong lòng bỗng nhiên dấy lên một nỗi buồn vô hạn.