Vũ Văn Sở Thiên rời đi, không trở lại nữa.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn, chưa bao giờ. Bởi vì mỗi ngày đều muốn đến linh đường bồi Tiêu Tiềm.
Trước kia thời điểm ở chung một chỗ hắn thích nhất trêu chọc ta, hiện tại hắn một mình cô đơn ở thế giới thế như mực, ta cũng nên hảo hảo trò chuyện cùng hắn.
Bảy ngày sau, ta rốt cuộc xuất giá rồi, ngày đó thành thân mây đen áp đỉnh, gió lạnh gào thét, tiếng hỉ nhạc vỡ tan tành trong gió, nhạc truyền tới trong tai so với nhạc buồn còn nhiều hơn mấy phần thê lương.
Hỉ nương tới thúc giục qua ba lượt, nói sắp tới giờ, để cho ta mặc giá y vào.
Ta chỉ là ngẩn người nhìn hậu viện ngoài cửa sổ người đến người đi.
Cửa mở ra, ta cho rằng là hỉ nương đang thúc giục, hờ hững nói: “Chớ thúc giục, để cho ta yên lặng một chút.”
“Sa Nhi!”
Ta vội vã lau nước mắt, mỉm cười quay đầu: “Nương, ngài đừng lo lắng, ta chính là. . . . . .”
“Ngươi có phải đang đợi hắn hay không?”
Ta không nói một lời đứng dậy đem giá y khoác lên người, nghiêm túc cài nút áo.
Ta cho rằng là người thân của ta, cho dù không thể yêu nhau, cũng còn có phần thân tình.
Ngày ta thành thân, hắn cũng không tới để cho ta bái biệt một chút sao?
“Nếu như ngươi muốn chờ người là Vũ Văn Sở Thiên, như vậy ngươi đừng chờ.”
Ta soi gương, kéo giá y thật dài đi về phía cửa.
“Sa Nhi, hôm qua. . . . . . Thôi, sau này hãy nói.”
Ta cước bộ cứng đờ, cấp tốc xoay người: “Ngài có ý tứ gì?”
“Thời gian không còn sớm, người của Tiêu gia đã tới đón ngươi rồi.”
“Có phải Vũ Văn Sở Thiên, hắn. . . . . .” Ta liều chết nắm tay nương, mười ngón tay đều đang run rẩy.
Ta hiểu rõ cá tính của hắn, ta thành thân hắn sẽ không không đến, trừ phi hắn đã. . . . . .
“Sẽ không! Nương, ngươi nói cho ta biết hắn còn sống, hắn còn sống có đúng hay không?”
Tất cả kiên cường ngụy trang đều trong một khắc sụp xuống, tất cả hận đều trong một khắc quên mất.
Chỉ cần hắn còn sống, muốn ta vì hắn làm gì cũng có thể, ta chỉ cầu xin hắn hảo hảo mà sống sót!
“Hắn không sao, chính là bị chút. . . . . . Vết thương nhẹ, nghe nói ở Thiếu Lâm tự điều dưỡng.”
“Thiếu Lâm tự? !”
Chỗ kia không phải là. . . . . .
Ta bây giờ đã vô tâm suy nghĩ sâu xa hắn rốt cuộc đi đâu làm gì, ta quan tâm chỉ có một việc: “Vết thương có nặng hay không? Làm sao mà bị thương?”
“Hôm qua, xảy ra một chuyện lạ oanh động giang hồ. Vũ Văn Sở Thiên cùng một người áo xanh che mặt quyết đấu trên Phiêu Miễu Phong, từ sáng sớm đánh tới gần tối, tất cả những người nghe được tin cuộc đấu này đều chạy tới, thời điểm bọn họ đến trên người hai người đều đã có không dưới hơn một trăm vết thương, vết máu tung tóe đầy đất.” Nương lo âu nhìn ta cả người run rẩy, không tiếp tục miêu tả tình cảnh quyết đấu nữa, chẳng qua là sơ lược giảng thuật nói: “Nghe nói, đó là một cuộc tỷ võ thế lực ngang nhau nhất, cũng là máu tanh nhất, tựa hồ trừ phi một người ngã xuống, trận tỷ võ căn bản sẽ không dừng lại. Khi mặt trời lặn, kiếm của hai người đồng thời bị đánh gãy, Vũ Văn Sở Thiên thừa dịp người bịt mặt biến đổi chân khí, chuyển dùng chưởng pháp, tay trái đột nhiên tay rút ra đoản kiếm, cắt đứt cổ họng đối phương.”
Ta rốt cuộc thở dài một hơi, vì mình, cũng vì hắn.
Hắn thành công, chờ đợi nhiều năm như vậy, cơ hội dùng nhiều máu tươi như vậy đổi lấy, cuối cùng không uổng phí, Dạ Kiêu từ đó có thể tuyệt tích giang hồ, hắn cũng có thể giải thoát.
“Sau đó thì sao?”
“Khi Vũ Văn Sở Thiên vạch khăn che mặt trên mặt người kia lên, tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không nghĩ tới hắn là Ngụy Thương Nhiên phái Võ Đang bế quan hơn hai mươi năm!”
“Là hắn! Tại sao là hắn?”
Khi ta ở Lục gia cố ý xem qua truyện ký về người này, hắn mười hai tuổi dấn thân vào môn hạ Võ Đang, thiên tư thông minh, cơ mẫn hơn người, hơn nữa là người khoan dung phóng khoáng, không tranh quyền thế, cũng không cùng bất luận kẻ nào thiết tha võ công. Chưởng môn Võ Đang đối với hắn tán thưởng có thừa, cố ý đem cả Võ Đang cũng giao cho hắn, đáng tiếc đám hỏi cùng Lục gia đột biến, khiến cho hắn nản lòng thoái chí, từ đó không hỏi giang hồ thế sự, dốc lòng toản nghiên võ học.
Một người như vậy tại sao có thể là chủ nhân Dạ Kiêu? Mà ta tin tưởng Vũ Văn Sở Thiên sẽ không lầm.
Nương thở dài nói: “Ngươi cùng Vũ Văn Sở Thiên không hổ là huyết thân, ngay cả câu hỏi cũng giống nhau.”
“Hắn cũng hỏi như thế?”
“Nghe nói lúc ấy Vũ Văn Sở Thiên nổi điên ấn cổ họng không chừng chảy máu của hắn, hỏi hắn: ‘tại sao là ngươi? Tại sao là ngươi? ’ hắn vẫn ôm thi thể, ngồi ở đỉnh núi cho đến bình minh ngày hôm sau, vẫn còn đang khàn khàn hỏi : tại sao?”
. . . . . .
Phía ngoài hỉ nhạc vang lên, thời gian đã đến.
Hỉ nương lại đi vào thúc giục: “Kiệu hoa Tiêu gia chờ đã lâu, không ra cửa sẽ bỏ qua giờ lành mất.”
Ta quý xuống trước mặt nương, dập đầu, mới che khăn hỉ lại, kéo giá y chấm đất ra khỏi Lan gia.
*******************************************
Một năm sau. . . . . .
Vài chiếc lá rơi rụng khỏi gốc cây cô độc nơi xa.
Bên cạnh đình nghỉ chân đỏ thắm, nước sơn mới rơi xuống, lại lộ sắc cũ.
Ta thắp hương trước linh vị Tiêu Tiềm, thả chút quả trà mới làm xong, rời khỏi linh đường Tiêu Tiềm.
Mới vừa khép cửa phòng, chỉ thấy Tiêu Lãng một thân đơn giản chạm mặt đến gần.
Hắn vừa thấy ta, vòng vo phương hướng đi về phía ta, bái một cái thật sâu, cung kính kêu: “Đại tẩu!”
Ta đáp lễ lại, nói: “Còn có bảy ngày nữa chính là ngày giỗ của Tiêu Tiềm, ta muốn đến trong miếu xin cao tăng siêu độ cho hắn.”
“Ta sẽ đi sắp xếp cho ngài.”
“Không nhọc phiền ngươi, tự ta an bài là được!”
“Được!”
Tiêu lãng nói xong, lui về phía sau mấy bước, tiếp tục đi về phía thư phòng hắn.
Thấy hắn đi xa, ta mới thở phào một cái thật dài, tâm đang treo rơi xuống.
Trước khi chưa gả vào Tiêu gia, ta cho rằng Tiêu Lãng hoàn toàn bất đồng với ca ca hắn, Tiêu Tiềm luôn là bởi vì tự tin mà thần thái phi dương, mà Tiêu lãng, ngũ quan đoan chính luôn đặt ở quy củ, ngay cả nói chuyện cùng làm việc đều trong quy củ, chưa bao giờ có một tia vượt qua, đúng như theo lời Hoán Linh: hắn già muốn vào quan tài rồi!
Nhưng ngày đầu tiên gả vào Tiêu gia, ta mới phát hiện Tiêu lãng thì ra cùng một dạng với Tiêu Tiềm: tiêu điều cất giấu huyền cơ, chất phác cất dấu kiêu dật.
Nhớ tới đêm tân hôn đó, ta chưa đi đến động phòng, vẫn ngồi quỳ gối trong linh đường của Tiêu Tiềm, trong lòng nhớ tới cũng là chuyện của Vũ Văn Sở Thiên. Đến gần lúc canh hai, ta nghe thấy tiếng bước chân vững vàng ngoài cửa đi vào, ngay sau đó lại là một trận tiếng bước chân dồn dập đuổi theo tới đây, vội vàng nói: “Nhị Thiếu Gia, Lữ thị vệ vẫn còn đang chờ ngài.”
“Ta không phải nói, trừ phi tìm ra gian tế trong quân, chuyện khác cũng đừng đến phiền ta. . . . . .”
“Hắn nói, Ngụy Thương Nhiên bị người giết!”
“Cái gì!” Tiêu Lãng kinh hãi nói: “Chuyện khi nào?”
“Hôm qua!”
Tiêu Lãng vội vã rời đi thật lâu, ta mới nhớ tới hô hấp, không biết là bởi vì thời gian dài hít thở không thông, hay là bởi vì kinh sợ, nóng lòng nhanh chóng nhảy lên.
Ở linh đường bồi hồi một lúc, ta vẫn không nhịn được lặng lẽ đi tới thư phòng của hắn, bởi vì Tiêu Tiềm thích nhất cùng người ở thư phòng đàm luận chuyện quan trọng.
Vừa tới ngoài thư phòng, ta liền nghe một thanh âm trầm thấp nói: “Tiêu thượng thư, đây là mật hàm Vương gia để ta giao cho ngươi.”
Yên lặng một hồi, bên trong thư phòng có ánh lửa chiếu vào trên giấy, lại rất mau dập tắt, sau đó nghe thanh âm Tiêu Lãng nói: “Ngươi trở về bẩm báo Vương gia, chuyện của Dạ Kiêu không nhọc hắn phí tâm, chờ chuyện của Tiêu gia xử lý xong, ta nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân cái chết của Ngụy Thương Nhiên.”
Ta che miệng, hoàn toàn không dám thở.
Khó trách Tiêu Tiềm rõ ràng thân phận của Vũ Văn Sở Thiên như vậy. . . . . .
Ta đã sớm đoán được Dạ Kiêu có thể có thể lực ăn sâu bén rễ giang hồ như vậy, tuyệt đối không thể nào là một tổ chức sát thủ đơn giản, mà ta dù thế nào cũng không nghĩ ra kẻ chống chế sau lưng nó lại là Tiêu Sáng thoạt nhìn kính cẩn như thế.
Vì không bị phát hiện, ta không nghe nữa, nín thở lặng lẽ lui ra, bước nhanh chạy về gian phòng.
Từ ngày đó, ta trừ mỗi ngày đến linh đường Tiêu Tiềm bái tế hắn, cả ngày lẫn đêm đều ở thư phòng của Tiêu gia đọc sách, hi vọng có thể tìm được một chút tin tức có liên quan đến Dạ Kiêu.
Đáng tiếc, Tiêu Lãng làm việc đặc biệt cẩn thận, ta ngay cả chữ Dạ Kiêu cũng không tìm được.
Một ngày, ta trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Lãng mang về ghi chép của Hình bộ, ta tùy ý lục lọi, phát hiện một bản ghi.
Ghi chép này là về một người thống lĩnh Cấm Vệ Quân, gọi Ngụy Tường, bởi vì liên quan đến một việc hành thích mà bị cả nhà tịch thu xử trảm, duy chỉ có con trai độc nhất mười hai tuổi Ngụy Khâm mất tích. . . . . .
Nhìn lại thời gian một chút, cách hiện tại đã 35 năm.
Ta nhớ được Ngụy Thương Nhiên chính là mười hai tuổi dấn thân vào môn hạ Võ Đang.
Tội danh hành thích tuyệt không thể xem thường, bằng một hài tử mười hai tuổi làm sao có thể chạy trốn, trừ phi. . . . . .
Trong triều đình và dân chúng có thể có thế lực này, còn có can đảm cứu người này đại khái là chỉ có Tiêu gia.
Bất kể Ngụy Thương Nhiên là nhớ tới ân cứu mạng của Tiêu gia làm việc vì bọn họ, hắn vẫn là công cụ sát nhân Tiêu gia có lòng bồi dưỡng, có một sự thật khẳng định là, có lẽ từ rất sớm trước kia Tiêu gia cũng đã có mưu đồ khác. Bọn họ tụ tập tất cả cao thủ võ công cao cường trong chốn võ lâm, loại bỏ đối lập, mới có thể được nhiều người ủng hộ trong triều đình.
“Đại tẩu!”
Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện gọi khiến ta cả người rét lạnh, ta cố gắng duy trì tỉnh táo, đem bàn tay run rẩy mãnh liệt giấu sau lưng.
“Ta không nên xem những thứ này phải không? Ta chỉ là trong lúc rãnh rỗi, tùy tiện xem qua.”
“Đều là chút bản án tử cũ . . . . . .” Hắn đơn giản thu dọn văn kiện trên bàn, ánh mắt quét qua bản ghi chép ta đang xem.
Tay của hắn hơi cứng ngắc hạ xuống, tiếp tục đem toàn bộ văn kiện sửa sang lại vào trong ngăn kéo, sắp xếp thật chỉnh tề.
“Vậy ngươi. . . . . . đang bận, ta đi ra ngoài trước.” Ta nói xong, nhanh chóng đi ra bên ngoài đi. Đi tới cửa, đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Tiêu lãng nói: “Đại tẩu, mặc dù đại ca không có ở đây, ngươi rốt cuộc cũng là người của Tiêu gia, ta không muốn làm khó dễ ngươi. . . . . . Cho nên, cũng xin ngươi không nên làm khó ta.”
Ta trên sống lưng rỉ ra mồ hôi lạnh, nhưng mà trên mặt lại không dám toát ra mảy may hốt hoảng. “Ngươi cớ gì nói ra lời ấy, ta bất quá là một nữ nhân tay trói gà không chặt.”
“Theo ta được biết Vũ Văn Sở Thiên cũng không phải là người tay trói gà không chặt.”
“À? Ta không. . . . . .” Ta theo bản năng muốn nói không biết hắn, đột nhiên phát giác không ổn, chỉ có thể mím môi lại.
Lúc này lựa chọn tốt nhất chính là không cần nói, chờ hắn nói.
Hắn dừng một chút, chỉnh chỉnh ống tay áo nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, hắn là ca ca của ngươi?”
“Không sai.”
“Vậy ngươi nên hiểu ý của ta.”
Nếu lời đã nói rõ, ta tự biết giả bộ ngu cũng vô ích, chỉ có thể nói thẳng: “Tiêu Lãng, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Tiêu gia có được địa vị hôm nay còn chưa đủ sao? Ngươi làm như vậy sẽ vùi lấp Tiêu gia vào tuyệt cảnh.”
Tiêu lãng âm trầm cười cười, nói: “Ngươi cho rằng đại ca ta chết là ngoài ý muốn? Đại ca làm việc từ trước đến giờ cẩn thận, hắn làm sao có thể tùy tiện nói lộ trình trở về cho người khác?”
“Ý của ngươi là?”
“Đại ca thống lĩnh Cấm Vệ Quân, biên quan mấy chục vạn đại quân lại chỉ nghe hiệu lệnh của hắn, ngươi cảm thấy người nào muốn hắn chết nhất?”
Ta nghĩ đến một người, nhưng ta không dám suy nghĩ sâu xa.
“Đại ca mới chết chưa đủ nửa tháng, triều đình đột nhiên rút binh nghị hòa, suy nghĩ gì ngươi cũng không có sao?”
“Sẽ không!” Ta lại cũng chống đỡ không nổi, thân thể đụng vào bên cửa.
Đúng! Chim bay hết, cung tốt giấu đi!
Làm bạn với vua, mấy người được chết già. . . . . .
Tiêu Tiềm cả đời cơ hồ không có một ngày an ổn, nhưng hắn chưa bao giờ oán trách trước mặt ta, hắn chỉ nói chờ có một ngày hoạ ngoại xâm lắng xuống, quốc gia phồn vinh thịnh vượng, dân chúng có thể vượt qua cuộc sống an ổn thật tốt, hắn có thể cùng ta thoái ẩn điền viên.
Có lẽ hắn đến chết cũng sẽ không nghĩ đến, Hoàng đế vô năng ngu ngốc, sẽ dùng tính mạng của hắn đổi lấy cơ hội nghị hòa. . . . . .
Tiêu Lãng cười lạnh nói: “Từ cổ chí kim tướng quân chiến công hiển hách có mấy ai chết già. Đương đầu Quốc nạn, Tiêu gia tự nhiên địa vị hiển hách, ngày thiên hạ thái bình, diệt môn đầu tiên chính là Tiêu gia.”
Có ân oán, thì có giang hồ.
Có hoàng quyền, thì có chém giết
Thờ ơ đúng sai, chính là quy tắc. . . . . .
Vũ Văn Sở Thiên tránh không khỏi, Tiêu Tiềm lại cũng tránh không khỏi!
Tiêu Lãng đến gần ta, trầm giọng nói: “Ngươi nói cho Vũ Văn Sở Thiên, ta muốn gặp hắn.”
“Ta không biết hắn đang đâu.” Ngay cả khi ta biết cũng sẽ không nói, hắn nhất định sẽ giết Vũ Văn Sở Thiên.
“Ngươi nói cho hắn biết, ta biết rõ đáp án hắn muốn.”
“Đáp án gì?”
“Ngụy Thương Nhiên là người thông minh nhường nào, ngươi cho rằng hắn đối với phụ tá đắc lực mình tín nhiệm nhất ngay cả lai lịch đều không tra rõ? Ngươi cho rằng hắn sẽ ngu xuẩn đến mức giữ một người muốn giết mình lại bên cạnh ủy thác trách nhiệm nặng nề, hết lòng tài bồi, còn nghĩ sở học trọn đời của mình sẽ truyền thụ cho hắn. . . . . .”
Ta lui về phía sau, từng bước một lui về phía sau. Dự cảm bất tường xông lên đầu, Nếu Tiêu Lãng nói ra chân tướng, có thể sẽ đẩy Vũ Văn Sở Thiên đến vực sâu vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi. “Ta chưa bao giờ rời khỏi Tiêu gia, ta chưa từng gặp hắn.”
“Ngươi sẽ rất nhanh nhìn thấy.”
Ta đang suy đoán thâm ý trong lời nói của Tiêu Lãng, liền thấy hắn đi tới cửa thư phòng, lớn tiếng kêu: “Người tới, thiếu phu nhân bệnh nặng, đưa Thiếu Phu Nhân trở về phòng nghỉ ngơi.”
. . . . . .
Ta bị buộc để cho người ta kéo về gian phòng khóa cửa lại, lại nghe thấy Tiêu Lãng ở ngoài cửa tựa như vạn phần khẩn trương phân phó hạ nhân: “Thiếu Phu Nhân bệnh tình nguy cấp, nhanh đi mời đại phu . . . . . . Còn nữa, vào trong cung tìm Quý Phi, mời thái y tốt nhất.”
Vài ngày sau đó, thầy thuốc tới trong phòng ta xem bệnh cũng chưa từng gián đoạn qua, có chút thậm chí là phong trần mệt mỏi từ bên ngoài chạy tới, dĩ nhiên, bọn họ ai cũng chẩn đoán không ra bệnh. Tiêu Lãng lại cố tình đem bệnh tình của ta miêu tả giống như bệnh thời kỳ cuối, cho nên bọn họ đều là trăm mối vẫn không có cách giải, thúc thủ vô sách.
Ta chưa bao giờ phản bác qua, giống như như con rối nằm ở trên giường để cho bọn họ chẩn bệnh. . . . . .
Trong lòng nghĩ chỉ có một việc, hắn sẽ tới hay không?
Một năm không thấy, hắn trải qua tốt không, trên mặt có phải hay không lại thấy u sầu, giữa hai lông mày có phải hay không nhiều hơn tang thương.
Sau nương lại đến thăm ta, bởi vì có Tiêu Lãng ở đây, ta bất tiện nhiều lời, chỉ an ủi nàng nói không có gì đáng ngại, là Tiêu Lãng làm việc quá mức cẩn thận.
Nửa đêm mười ngày sau, đầu mùa xuân gió mát thổi nâng tấm màn, một vài ngôi sao lóe lên sau bích màn bằng lụa mỏng ngoài cửa sổ.
Khó gặp khí trời tốt, ta đây nhiều ngày chưa ngủ mới vừa lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh hỗn độn, cái trán chợt bị một hồi đặc thù lạnh như băng bao trùm.
Ta đột nhiên bắt được bàn tay trên trán, liều mạng nắm chặt, chỉ sợ vừa buông tay hết thảy đều sẽ biến mất.
Không có ánh nến, ánh trăng cũng vừa khéo bị che, cho nên mặc dù ta cố gắng mở to hai mắt, vẫn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi ở cạnh giường ta, quần áo màu đen cùng bóng tối hòa làm một thể.
Nhưng, như vậy đã đủ rồi.
Hắn đang bên cạnh ta, cái gì cũng không cần nói, ta liền đã cảm giác được hạnh phúc.
Trong mộng vô số lần cùng hắn gặp mặt, đều là xa xa nhìn nhau, im lặng đọng lại lệ.
Lần này, hắn cuối cùng mở miệng nói chuyện rồi.
“Thân thể của ngươi. . . . . . Không sao chứ.” Thanh âm của hắn lại có chút nghẹn ngào, có thể thấy được ta trong lòng hắn vẫn là rất quan trọng.
Ta càng thêm vui vẻ, cẩn thận đem hắn tay đặt ở bên môi, dùng hô hấp của ta cho hắn chút ấm áp.
Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiêu Lãng, vội đẩy tay của hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi đi!”
“Ngươi vẫn không thể tha thứ cho ta?”
Ta ngồi dậy, kéo khoảng cách giữa ta và hắn: “Nếu ngươi không đi ta sẽ kêu người. . . . . .”
Hắn nhìn thần sắc ta, thở dài một tiếng: “Thân thể ngươi đã không có gì đáng ngại, ta liền yên tâm. Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”
Thời điểm hắn đẩy cửa rời đi, ta xoay mặt, không dám nhìn lâu hắn một cái, ngón tay cơ hồ xé rách chăn.
Một năm này, ta mỗi ngày đều đang đợi của hắn đến xem ta, muốn hỏi một chút hắn: “Một năm này ngươi có được khỏe không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Muốn nói với hắn, ta đã sớm không hận ngươi. . . . . .”
Hôm nay hắn tới, nhưng ta thậm chí không dám nhìn một cái. . . . . .
Nghe tiếng hắn nhẹ nhàng đóng cửa, hàm răng của ta mới thả mở đôi môi bị cắn đến máu chảy không ngừng, mới vừa thở phào nhẹ nhõm.
Chợt thấy trong đêm tối, ánh lửa ngất trời.
Ta cơ hồ quên phủ thêm áo khoác, vọt ra khỏi gian phòng. . . . . .
Trong sân đứng đầy thị vệ, ngay cả nóc phòng cũng đứng đầy người, trong tay cũng cầm mũi têm nhuộm lửa.
Tiêu Lãng đứng ở phía trước nhất, đứng còn là thẳng tắp chính thống như vậy.
Vũ Văn Sở Thiên nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh, cười yếu ớt nói: “Tiêu thượng thư, ngươi không phải sẽ cho rằng chỉ bằng những người này có thể ngăn được ta đi?”
“Ta dĩ nhiên biết.” Tiêu Lãng phẩy tay, tất cả những người cầm tên đột nhiên chỉ hướng ta. “Ta cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn cùng ngươi tâm sự.”
“Ca, chớ cùng hắn nhiều lời, ngươi đi nhanh một chút.”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn vẻ mặt sầu lo của ta, lại nhìn Tiêu lãng một chút, tựa hồ có điều hiểu, nói: “Ta vừa lúc hôm nay có thời gian, rửa tai lắng nghe.”
“Ngươi nghe ta một lần, đi đi.”
“Ngươi đừng lo lắng, ta không sao.” Hắn cởi áo choàng trên người xuống khoác lên trên người ta, dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, ngươi vào đi thôi.”
Ta lắc đầu, “Hắn muốn giết ngươi, hắn mới là người thao túng chân chính phía sau Dạ Kiêu?”
Hắn khiếp sợ xoay người nhìn về phía Tiêu lãng.
Tiêu Lãng ngược lại không phản bác, đến gần chút, tựa vào bên người Vũ Văn Sở Thiên, dùng thanh âm chỉ có chúng ta mới có thể nghe được thấp giọng nói: “Chính xác mà nói, Ngụy Thương Nhiên là sư phụ của ta, chuyện của Dạ Kiêu ta chỉ là tham dự một chút mà thôi.”
“Ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“Vậy phải xem ngươi muốn hỏi cái gì.”
Bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong mắt đã đều đã có hiểu rõ.
Giờ khắc này, ta hiểu rõ, ta lại cũng không có biện pháp cứu hắn rồi. Hắn muốn biết rõ chân tướng, bất luận chân tướng tàn khốc đến cỡ nào.
Vũ Văn Sở Thiên hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Trước tiên là nói về điều kiện của ngươi đi.”
“Khó trách sư phụ đối với ngươi khen không dứt miệng, quả nhiên bất phàm. Điều kiện của ta rất đơn giản: ta muốn ngươi trở thành chủ nhân mới của Dạ Kiêu.”
Tiêu Lãng thấy Vũ Văn Sở Thiên hừ lạnh một tiếng, không trả lời, tiếp tục nói: “Vũ Văn Sở Thiên, có người nói cho ngươi biết, dáng dấp ngươi cùng mẫu thân giống nhau như đúc hay không?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Đương nhiên là nghe sư phụ nói. Người khác có lẽ không biết thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy một người từng yêu mẫu thân ngươi sẽ đoán không ra thân phận của ngươi? Đoán không ra mục đích của ngươi? Nói thật cho cho ngươi biết: từ ngày đầu tiên ngươi xuất hiện ở giang hồ, hắn liền bắt đầu lưu ý tới ngươi, hắn khiến Mạnh Khắp đến gần ngươi, lôi kéo ngươi, cũng giao tất cả hành động của Dạ Kiêu cho ngươi nắm trong tay. Ngươi có muốn biết, tại sao hắn biết rõ ngươi muốn giết hắn, còn phải tại thời điểm ngươi võ công bị phế đem nội công tâm pháp của Võ Đang giao cho ngươi.”
Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên ngừng thở, vô cùng khẩn trương nhìn hắn.
Trên mặt Tiêu Lãng lộ ra nụ cười thắng lợi: “Điều kiện của ta ngươi có muốn suy nghĩ một chút hay không?”