Cô Độc Chiến Thần

Quyển 7 - Chương 67: Địch nhân tập kích



Âu Khắc nhanh chóng quẳng lo lắng sang một bên, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, hưng phấn nói với Khang Tư:

– Đại nhân, diện tích lãnh địa của ngài dài rộng 10km, trong đó cũng không quy định phải lấy thôn Vĩ Kỳ làm trung tâm. Nói cách khác, chúng ta có thể từ bờ biển xuyên qua thôn Vĩ Kỳ, về phía Tây 10km, mà từ thôn Vĩ Kỳ lên phía Bắc 5 km, về phía Nam 5km phân định ranh giới lãnh địa.

Khang Tư vừa nghe, liền rõ ý Âu Khắc phân định ranh giới như vậy, là muốn bao trọn con đường buôn lậu lại.

Dựa theo tập quán dân buôn lậu, cửa ngõ buôn lậu tiện dụng nhất là đường bộ, hiện giờ bọn họ bọc con đường lại, chắc chắn có náo nhiệt.

Tập quán Khang Tư là người không chọc ta, ta sẽ không đụng người. Chỉ là hiện giờ cũng không coi là hắn chủ động gây sự, dù sao đây đúng là lãnh địa của hắn, đúng ra là người khác xúc phạm hắn. Khang Tư lười suy đoán địch nhân hành động lần này có phải là trêu chọc mình hay không, nên trực tiếp giao chuyện quản lý lãnh địa cho Âu Khắc.

Âu Khắc lập tức kích động khác thường, hô to gọi nhỏ chỉ huy đám kỵ binh tiến hành đặt mốc, những cột mốc này cũng rất đơn giản, chỉ là ở ranh giới bốn phía, cứ cách mấy trăm mét cắm một tấm bảng, trên đó ghi mấy chữ nổi bật:

– Lãnh địa Thiếu tá quân Đế quốc, Khang Tư – Lôi Luân Đặc.

Cột mốc dựng xong, vùng đất bị chúng bao bọc, chính là lãnh thổ của Khang Tư.

Xong việc quan trọng nhất này, Âu Khắc mang theo nhân thủ bắt đầu kiến thiết thôn trấn, đầu tiên là xác định khu vực, tỷ như phủ lĩnh chủ, quân doanh, công xưởng, chuồng ngựa, khu dân cư, khu điều trị thiết bị vệ sinh vân vân… Thiết đặt xong, vật liệu xây dựng được phân đến các khu vực, dưới cố gắng của các thợ thủ công xuất thân từ những thân vệ, những công trình nhanh chóng mọc lên.

Vốn Khang Tư có ý hỗ trợ lại bị từ chối, do đó biến thành nhàn rỗi, đứng trên một sườn dốc ngắm nhìn cảnh công trình xây dựng hăng hái sôi động.

Tuy rằng chỉ có một ít thời gian, nhưng dưới sự nỗ lực của mọi người, những đường phác họa sơ khởi thành trấn, đã mơ hồ nhận ra được.

Lúc này Khang Tư có một loại tâm trạng khó miêu tả được, loại tâm trạng phức tạp này hoàn toàn do Âu Khắc tạo ra, bởi Âu Khắc tới nhìn Khang Tư, chỉ vào vùng đất kia nói:

– Đại nhân ngài xem, đây là mảnh đất của ngài, trên vùng đất này tất cả tài phú cùng dân chúng đều thuộc về ngài, tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình ngài!

– Thuộc về ta ư?

Khang Tư lẩm bẩm những lời này, không biết vì sao, bởi vì những lời này khiến cho trong lòng hắn có một sự rung động khác thường, đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, cũng là một cảm giác chưa từng trải nghiệm qua.

Có lẽ là bởi bản thân chưa từng có được thứ gì của chính mình chăng?

Trước đây tuy rằng chỉ huy dưới tay hơn 10 vạn binh sĩ, đồng thời nắm trong tay vùng đất đai rộng lớn, nhưng đều không phải thuộc về chính mình, bản thân chỉ là thay người khác thống lĩnh và quản lý mà thôi.

Về phần tiền tài? Khang Tư chưa bao giờ cho rằng có được tiền tài thì đáng kích động cả.

Hiện giờ vùng đất này là của mình, mà những lính hầu này cũng là của mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cảm giác nao nao giống như khi có được cái họ Lôi Luân Đặc.

Nhớ tới mới thấy kỳ quái, vì sao lúc những chiến mã kia thuộc về mình, sao mình lại không có loại cảm giác này chứ?

Hơn nữa những lính hầu này không phải đã sớm thuộc về mình sao? Vì sao lúc đó không có loại cảm giác này vậy?

Chỉ có khi bọn họ cùng mảnh đất này hợp lại một chỗ, bản thân mình mới có cảm giác như vậy. Đó là một loại cảm giác thuộc về mình, hoàn toàn là do tự mình mà có được, nó tuy rất cổ quái, nhưng bản thân mình rất thích loại cảm giác này đây.

Khang Tư lần đầu tiên có chút mơ mơ màng màng nhìn tất cả trước mắt, trong lòng một cổ cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lưu chuyển. Khang Tư biết bản thân đã có chuyển biến so với trước kia, trước đây mình cái gì cũng không quan tâm, nhưng hiện giờ lại quan tâm những thứ đã thuộc về mình.

Nhưng Khang Tư đột nhiên nghĩ đến: Nếu như Hội nghị ngự tiền đột nhiên hạ lệnh tịch thu lãnh địa của mình, bản thân sẽ thế nào đây? Hắn đột nhiên ngẩn người, bởi vì hắn cảm thấy nếu như lãnh địa mình bị mất, mình tối đa cũng chỉ có chút khó chịu mà thôi, tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Khang Tư không nhịn được vò đầu, mình không phải vừa rất thích thú cảm giác có được những thứ thuộc về chính mình sao? Làm thế nào thoáng cái lại không quan tâm tới nữa chứ?

Nghĩ tới đây, Khang Tư tự thử nghiệm mình lần nữa:

– Giả như đàn tuấn mã giá trị hơn 10 vạn kim tệ, bị quân bộ tịch thu thì sao đây?

Trong đầu trước tiên nhảy ra ý niệm là: “Không sao cả.”

Đối với ý nghĩ đó, Khang Tư mỉm cười, xem ra chính mình đúng thật là không thích hợp quản lý tiền nong, nếu như đổi là Âu Khắc, khẳng định sẽ tức tới ói máu.

Khang Tư ngẫu nhiên nhìn đoàn người bận rộn, bỗng nhiên trong đầu lại bắt đầu giả thiết, hắn cũng không rõ vì sao mình lại có giả thuyết như vậy:

– Nếu như ngài nguyên soái bắt những thân vệ Âu Khắc cùng với các lính hầu xử tử, mình sẽ thế nào đây?

Giả thiết này vừa đặt ra, một đáp án đáng sợ không khống chế được, đã tự động nhảy ra: “Giết chết hắn!”

Khang Tư há to miệng kinh ngạc, bản thân mình lại vô thức nảy ra đáp án như vậy? Hơn nữa trong lòng không hề có ý niệm chống cự! Vì sao lại như thế?

Khang Tư có điểm mê hoặc nhìn đoàn người xa xa hò hét nhau cần cù công tác, trong lòng không nhịn được hồi tưởng lại khi bọn họ nghe theo mệnh lệnh xông pha chiến trận, bọn họ tự động tự giác vì trưởng quan hắn mà lo lắng mọi chuyện, vì lợi ích của hắn là thượng cấp bọn họ mà ra sức.

Đúng vậy, bởi vì bọn họ suy nghĩ cho ta, mà ta cũng suy nghĩ cho bọn họ. Ta ở trong lòng bọn họ là quan trọng nhất, bọn họ ở trong lòng ta cũng là quan trọng nhất, bọn họ lấy ta làm giấc mộng của mình, ta đây cũng lấy họ làm giấc mơ, chính là nguyên nhân đơn giản này, ai dám tổn thương họ, ta sẽ thương tổn lại hắn!

Khang Tư khẽ nhếch miệng cười, mình thật là khờ, vấn đề đơn giản như vậy cho tới bây giờ mới hiểu rõ: bọn họ vì ta, ta vì bọn họ, bọn họ vì ta mà nỗ lực, ta vì bọn họ mà gắng sức, bọn họ không vứt bỏ ta, ta cũng sẽ không rời xa họ, chính là đơn giản như vậy, hà tất nghĩ nhiều làm gì chứ?

Quá lâu rồi đến giờ này cuối cùng cũng tìm được mục tiêu cho mình cố gắng, Khang Tư cả người nhẹ nhõm chạy ra công trường xây dựng, không để ý tới các bộ hạ khuyên can, bắt đầu bận rộn làm việc.

Lúc Khang Tư nỗ lực xây dựng lãnh địa, Bỉ Khố Đức tỉnh phủ Hải Tuyền nhận được một con bồ câu đưa thư mệt rã rời, mặc kệ con bồ câu đang mệt sắp tắt thở kia, hắn tháo hộp thư trên chân con bồ câu, mở ra xem.

Xem thư xong, Bỉ Khố Đức nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn mắng:

– Mẹ nó, một thằng khố rách áo ôm không nhà không cửa, lại khiến cho lão tử lo trước lo sau nhiều ngày như vậy! Khốn kiếp! Xem ta làm thế nào chơi chết ngươi!

Nghe Bỉ Khố Đức thuật lại mọi chuyện, Khải Nhĩ Đặc cười to:

– Muốn giết hắn còn không dễ dàng sao? Nếu tên kia không nhà không cửa, vậy tùy tùng thân vệ hắn dẫn theo cũng chỉ là hạng phổ thông mà thôi, lão tử tùy tiện phái ra một đại đội cũng có thể giải quyết bọn chúng!

– Phái quân chính quy ra? Việc này có phải khoa trương quá không?

Bỉ Khố Đức có điểm chần chờ.

Khải Nhĩ Đặc không để tâm nói:

– Có gì khoa trương? Quân sư đoàn này chẳng khác nào tư binh của ta, phái ra đại đội thay trang phục bình dân, dù là không giết sạch bọn chúng để chạy thoát vài ba người, chính bọn chúng cũng sẽ cho là bọn cướp của bán đảo Phi Ba làm, người ngoài càng không thể hoài nghi chúng ta.

– Ừ, vậy thì tốt, thế nhưng ta cho rằng một đại đội thì còn ít, hay là nên phái 2 đại đội tốt hơn, cố sức đừng để bọn chúng có người nào chạy thoát.

Bỉ Khố Đức đề nghị.

– Được, nghe lời ngươi.

Khải Nhĩ Đặc gật đầu tán thành.

Cùng ngày, sư đoàn phòng vệ tỉnh Hải Tuyền có hai đại đội binh chiến đấu biến mất một cách kỳ lạ. Đối với điều này, người ngoài không biết, nội bộ quân đội lại càng không nói lung tung, cho nên mọi chuyện vẫn êm đẹp.

Lúc bọn người Khang Tư bận rộn xây dựng thành trấn của mình, nhàn nhã tự tại nhất lại chính là hắc lang.

Lúc buồn chán nó chạy khắp đồi núi tản bộ; lúc khát tùy tiện kiếm mấy khe suối uống mấy hớp; lúc đói thì tùy ý cắn chết vài con thỏ hay con mồi khác, đem về sẽ có người biến thành mỹ vị mà hưởng thụ. Hơn nữa nói không chừng có thể hưởng thụ đãi ngộ được chủ nhân cọ rửa, ngày qua ngày thật là tiêu dao thích ý.

Song, hắc lang cũng không phải là một tên chỉ biết hưởng thụ không biết làm, ở trên vùng đất khắp nơi ngập bóng cây này quả thật chính là thiên hạ của nó. Ban ngày còn không có gì, buổi tối là lúc nó tận trung cương vị công tác, chạy quãng đường xa hơn 10 km khắp các ngọn núi bên ngoài tra xét.

Có hắc lang cảnh giới, mọi người trực ban đêm rất nhẹ nhàng.

Thôn xóm của Khang Tư, trải qua 10 ngày xây dựng, đã có được vài điểm hình dáng, mỗi bên tường bao dài trăm mét cao 5 m, do gỗ thô xây thành, mỗi mặt tường đều có một cánh cửa gỗ thật lớn ngoài ra còn có hai tòa tháp canh gác cao chót vót.

Những thứ này cấu thành công năng cảnh giới phòng ngự của doanh trại.

Còn bên trong tường rào, có 7-8 ngôi nhà gỗ đơn sơ cùng hàng trăm lều trại, những con đường đất được dọn sạch cỏ dại cùng những con rạch dẫn nước mới đào, chia doanh trại thành mấy khu vực.

Một ngôi nhà gỗ lẻ loi giữa bãi đất trống khu trung tâm, chính là phủ lĩnh chủ của Khang Tư.

Các phòng gỗ còn lại chia thành phòng y sư, phòng thợ mộc, phòng thợ rèn, các nhà gỗ còn lại là nhà kho và chuồng ngựa, các lều trại bốn phía đều là doanh trại, dựa theo biên chế phân bố, những thứ này cấu thành kết cấu một thôn xóm đơn sơ.

Tuy rằng rất đơn sơ, nhưng công năng của một thôn trang đều đã có, chuyện về sau là từ từ phát triển mà thôi.

Hôm nay, cũng như thường ngày, mọi người sau bữa ăn tối đều tự rời đi, chia nhau thành từng nhóm, luyện tập mài giũa tay nghề, nói chuyện trên trời dưới đất. Hiện giờ là buổi tối không cần làm việc và luyện tập, cho nên mọi người rất thoải mái.

Trong đó hắc lang ăn no bụng lắc lắc bộ lông, rời khỏi doanh trại biến vào màn đêm, bắt đầu công tác tuần tra của mình.

Nhìn thân ảnh hắc lang mất hút vào bóng tối, Âu Khắc cười nói với Khang Tư:

– Đại nhân, hắc lang này thật là cổ quái, làm cho người ta không thể cảm giác đó là một con sói được. Ngài xem bộ dáng tự động tự giác của nó, giống như tới ca đi làm của mình vậy.

Khang Tư cũng cười nói:

– Có thể nguyên nhân là nó có linh tính đấy.

Tương Văn tức khí thở phì phì nói:

– Hừ! Tên kia là đồ không có mắt, nhìn người ta toàn nhìn bề ngoài thôi!

Lời này của Tương Văn khiến bọn người Khang Tư buồn cười, Tương Văn rất cố gắng muốn thu được sự chấp nhận của hắc lang, nhưng bất kể Tương Văn làm như thế nào, hắc lang cứ luôn tỏ thái độ khinh thường. Một người một sói cứ như là phe đối đầu vậy.

Hắc lang rời khỏi doanh trại 10 km, nhẹ nhàng bôn ba trong rừng cây. Loại cảm giác tự do chạy nhanh này, làm cho hắc lang có cảm giác trở lại đại thảo nguyên, cảm giác như đang tuần tra lãnh thổ của mình vậy.

Nhưng cũng đúng, nơi này là lãnh thổ của chủ nhân, như vậy cũng là lãnh thổ của mình, bất cứ sinh vật nào dám can đảm xâm phạm lãnh thổ của mình, đều phải lọt vào sự đả kích vô tình tàn khốc của ta.

Hắc lang tâm tình thoải mái, bắt đầu tự hỏi có nên tìm mấy thủ hạ để chỉ huy một chút không, hình như chỉ có mỗi một con sói mình là lĩnh chủ, cảm giác có chút không hay lắm. Đúng, trên đường tới đây từng nghe thấy mùi của sói hoang, hay là lúc rảnh rỗi nên đi thu phục mấy tên tiểu đệ mới được.

Chính lúc hắc lang đang suy nghĩ miên man, mũi hắn đột nhiên ngửi được từ không trung truyền đến một mùi vị khác lạ, đây là mùi của ngựa và nhân loại, bằng cảm giác cách mình khoảng 5-6 km.

– Địch nhân?

Hắc lang vừa nghĩ, lập tức tăng nhanh tốc độ, phấn chấn tinh thần phóng tới phương hướng mùi kia truyền đến.

Không bao lâu, cổ mùi vị kia càng ngày càng đậm, hơn nữa đồng thời còn nghe được tiếng vó ngựa nặng nề, hắc lang trốn ở một nơi bí mật gần đó lập tức suy đoán ra: có hơn 1000 kỵ binh xuất hiện ở nơi này.

Hắc lang ẩn nấp thân hình, nhanh chóng thấy được kỵ binh xuất hiện dày đặc ở trước mắt, đang lúc hắc lang quan sát đám kỵ binh, không biết nguyên nhân gì đột nhiên bọn chúng dừng lại, dưới sự chỉ huy của hai tên đầu mục, toàn thể xuống ngựa.

Hai gã đầu mục kia thương lượng một chút, xong phất tay lên, 10 tráng hán tay nắm chặt khảm đao nhanh chóng chạy nhanh về phía trước, mà những người còn lại gom ngựa tụ tập một chỗ, rồi bắt đầu nghỉ ngơi.

“Hừ, ở xa như vậy đã phái ra bộ binh thám báo, còn rất có nghề nữa, hơn nữa bọn khốn này tuy y phục lẫn lộn, nhưng vũ khí thống nhất, nếu không phải cung tiễn thì là khảm đao trường thương, đồng thời trong lúc đi lại đứng ngồi đều là từng tổ, vừa nhìn là biết ngay thân phận quân nhân rồi. Hắc hắc, xem ra là tìm chúng ta gây chuyện đây.” Hắc lang vừa nghĩ, vừa híp mắt đánh giá những tráng hán này.

Những phần tử vũ trang này nghỉ ngơi một hồi, sau đó dưới sự chỉ huy của hai gã đầu lĩnh, toàn thể lặng yên không tiếng động phân tán đội hình bắt đầu hành quân.

Hắc lang liếm môi, vẫy đuôi, quay đầu nhắm phía doanh trại chạy đi.

Tốc độ hắc lang ở trong rừng cây tuyệt đối là đệ nhất, cho nên hắc lang rất dễ dàng vượt lên trước 10 tên thám báo phụ trách dò đường.

Lính gác đứng ở trên tường, chỉ cảm thấy dưới ánh sáng hôn ám của mấy cây đuốc, có một bóng đen chợt lóe qua, vốn bọn họ cũng không lưu ý, vì cũng biết đây là hắc lang đã trở về, mỗi cánh cửa đều có hang chuyên ra vào cho hắc lang, cho nên không cần mở cửa, hắc lang có thể tự do ra vào.

Chỉ là họ có điểm kỳ quái, dựa theo tập quán, hắc lang không tới hừng đông sẽ không trở về, làm sao hôm nay lại trở về sớm như vậy chứ.

Nghĩ vậy, đám lính gác đều lập tức cảnh giác chú ý bốn phía, trưởng ca gác còn mang theo mấy lính canh, mở cửa rời doanh trại cảnh giới bốn phía.

Khang Tư đang ở căn nhà gỗ đơn sơ nói chuyện phiếm với mấy thân vệ, đột nhiên thấy hắc lang vọt tới trước mặt, thấp giọng gầm rú mấy tiếng.

Thấy ánh mắt hắc lang, Khang Tư sửng sốt một chút, hơi nghi hoặc hỏi:

– Ý của ngươi là nói: có địch nhân tập kích chúng ta?

Nghe nói như thế, mọi người đều ngây ngốc, đại nhân không ngờ có thể hiểu được ý hắc lang? Mà lúc bọn họ thấy hắc lang gật đầu, mọi người càng trợn mắt há mồm.

Tương Văn càng vỗ trán rên rỉ:

– Trời ạ, đây còn là sói sao? Trước đây ta nghĩ ngươi có thể nghe được tiếng người, không ngờ đúng thật là như vậy!

Những người khác còn có thể hơi thừa nhận, chỉ là Lưu Bân vốn không quen thuộc hắc lang, đã sớm há hốc mồm, cả người choáng váng.

– Bọn họ còn cách chúng ta một khoản xa?

Khang Tư vô thức hỏi hắc lang, mà hắc lang cũng dị thường quái dị gật đầu.

Tương Văn có ý dò xét hỏi:

– Địch nhân có nhiều hơn chúng ta không?

Hắc lang gật đầu lần thứ hai.

Âu Khắc hai mắt tỏa sáng hỏi:

– Địch nhân là kỵ binh?

Hắc lang gật đầu lại lắc đầu.

Âu Khắc có chút không chắc đây là ý gì, không khỏi hỏi tiếp:

– Có phải ý ngươi là địch nhân có cả kỵ binh lẫn bộ binh?

Hắc lang lắc đầu.

Khang Tư cười nói:

– Địch nhân là cưỡi ngựa mà đến, ở từ xa xuống ngựa chuẩn bị bộ chiến?

Hắc lang gật đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc: “Chủ nhân quả nhiên lợi hại”. Thần sắc này rõ ràng khiến mọi người sửng sốt.

Âu Khắc lập tức hưng phấn hô to:

– Đại nhân, chúng ta nhặt được bảo rồi!

Mọi người vừa nghe lời này lập tức hiểu được có ý nghĩa gì: hắc lang lại có thể điều tra được tình hình của địch, hơn nữa có thể biểu đạt ra, thật đúng là bảo bối mà!

Đây chính là bảo bối quyết định thắng thua, dù sao có người sẽ chú ý tới phi ưng và bồ câu trên trời, nhưng tuyệt đối không ai chú ý tới sói hoang phụ cận, ai mà ngờ một con sói hoang như vậy có thể điều tra tình báo chứ?

Thấy thần sắc mọi người, hắc lang ngẩng cao đầu mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Lúc mọi người nhịn không được muốn cười, Khang Tư ra lệnh:

– Triệu tập nhân mã đề phòng, nhớ kỹ phải giữ im lặng. Hắc lang theo ta đi điều tra lần nữa.

– Đại nhân, ngài tự đi có phải quá nguy hiểm không?

Âu Khắc vội khuyên can.

Khang Tư lắc đầu cự tuyệt:

– Kinh nghiệm của ta rất phong phú.

Lời này khiến mọi người không nói gì, mọi người cũng rõ ý Khang Tư: đó là những người khác đi có thể sẽ rút dây động rừng. Mà thật sự đúng vậy, Âu Khắc chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào huấn luyện lính trinh sát tinh nhuệ. Còn Tương Văn và Uy Kiệt lại thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành thám báo ưu tú nhất, như vậy lần sau sẽ không cần đại nhân tự mình mạo hiểm nữa.

Bởi có hắc lang dẫn đường, Khang Tư không kinh động bất cứ một ai, liền dễ dàng thăm dò được tình hình địch nhân.

Lúc lướt qua người đám thám báo, đối phương cũng không hề có cảm giác gì, Khang Tư nhịn không được sờ sờ đầu hắc lang: hắc lang này thực sự là lợi khí chiến tranh đây.

Khang Tư trở lại doanh trại, thấy tất cả mọi người vũ trang đầy đủ tập kết ở quân doanh trung ương, gật đầu hạ lệnh:

– Ba đội kỵ binh trăm người thuần thục nhất, cưỡi ngựa rời doanh phục trên bờ biển cách quân doanh 1km, một khi phát hiện quân doanh khai chiến lập tức phóng tới quân doanh, nhớ kỹ phải xung phong về cửa trước, cánh cửa phía biển sẽ bị đóng chặt.

Ba đội trăm kỵ binh kỵ thuật cao nhất, lập tức dắt ngựa rời đi.

Khang Tư tiếp tục hạ lệnh:

– Những người còn lại phân thành hai nhóm, ẩn nấp trong những bụi cỏ hai bên doanh trại, phá hỏng cửa phía biển, làm sao chỉ cần kéo một cái thì hai cánh cửa chính đổ ngã xuống. Sau đó khi nghe lệnh thì kéo ngã cửa chính, cung tiễn thủ công kích trước, xem tình huống tiếp theo mà nhảy vào chém giết, lần này chúng ta dùng thế đóng cửa đánh chó!

Âu Khắc vốn định hỏi: lúc này mới làm những việc đó có phải chậm quá không, nhưng nghĩ lại nếu Khang Tư đã đi trinh sát trở về còn ra quyết định như vậy, điều đó chứng tỏ thời gian còn đủ, nên cũng không hé môi nữa.

Lúc phân tổ, 5 đại thân vệ vốn có ý định theo Khang Tư, nhưng Khang Tư chỉ để lại Lôi Đặc, Lôi Khải, còn Âu Khắc và 3 người ở một tổ khác.

Ba người Âu Khắc cũng hiểu, mỗi tổ phải có một người uy tín chỉ huy, sợ rằng gặp phải vấn đề sẽ không nguyện phục tùng mệnh lệnh.

Rất nhanh, mọi người đều đã theo vị trí ẩn nấp, trên bốn bức tường cao, mỗi trạm gác đều đặt một vài người cỏ, dưới ánh sáng yếu ớt gần như không chiếu được tới chúng, chỉ có thể thấy những thân ảnh mơ hồ.

Ngoại trừ trạm gác có vài bó lửa yếu ớt, mảnh đất trống trước cửa phủ Khang Tư, còn chất củi đốt một đống lửa lớn cháy hừng hực.

Về phần chiến mã còn thừa, vẫn được buộc chặt trong chuồng như trước, ngoại trừ thỉnh thoảng mấy chiến mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, những căn lều khác không có bất cứ tiếng động nào. Không có người đương nhiên không có âm thanh rồi.

Thời gian trôi qua từng giây, hôm nay không có ánh trăng, lính hầu núp trong bụi cỏ, cùng với các kỵ binh ngoài 1 km lẳng lặng chờ đợi, căn bản không cần lo có ai nhìn thấy bọn họ, các ánh măt đều tập trung vào doanh trại bị bóng đêm bao phủ tản mát ra vài tia sáng yếu ớt.

Không biết qua bao lâu, người khác còn chưa phát hiện được gì, ánh mắt sắc bén của Khang Tư, đã thấy xa xa xuất hiện mấy bóng đen lờ mờ.

Những bóng đen này ở thật xa quan sát doanh trại một lúc, có thể là do không phát hiện tình huống gì, mấy bóng đen lưu lại tiếp tục quan sát, những cái bóng còn lại nhanh chóng ẩn thân rời đi.

Lại qua một đoạn thời gian, những tiếng bước chân xoàn xoạt dày đặc, mơ hồ lọt vào trong tai mọi người, các lính hầu xuất thân từ thảo nguyên, gần như không có cảm giác gì khác, chỉ lẳng lặng cùng đợi mệnh lệnh của Khang Tư, mà các thân vệ tuy rằng được bố trí ở đội ngũ phía sau, nhưng hai tay vẫn không khỏi toát mồ hôi nóng, thần kinh khẩn trương tới cao độ.

Một loạt bóng đen đông đúc từ trong rừng cây đen kịt xông ra, vài người mẫn cảm với con số lập tức hít một hơi lạnh, đối phương có ít nhất hơn 1000 người cơ đấy!

Hai bóng đen đột nhiên xông ra, nhìn doanh địa một chút, cũng không nói gì, vung tay lên, mấy trăm mũi tên lập tức biến những người cỏ thành tổ ong, sau đó rống to một tiếng rung trời:

– Giết!

Đoàn người lúc nhúc, lập tức nhắm thẳng tới doanh trại.

Khang Tư dùng sức kéo thẳng sợi dây thừng, cửa lớn doanh trại ngã ầm sang hai bên, tiếp theo nhảy dựng lên hét to:

– Địch tập kích, đừng hoảng loạn, tập kết chém giết cho ta!

Giọng Khang Tư tuy rằng rất lớn, nhưng ở trong tiếng hò hét rống giận của cả 1000 người này, chỉ có thể nghe mơ hồ mà thôi.

Gã đầu mục khi cánh cửa ngã xuống, nghe được tiếng Khang Tư hò hét rất rõ, không khỏi hét to:

– Địch nhân đã phát hiện, đừng cho bọn chúng liên hợp phản kháng, giết cho ta!

Tiếng Khang Tư kéo đổ cửa lớn ầm ầm, hắn còn tưởng là tiếng nổ trong doanh trại, dù sao trong chỗ ầm ỹ này, nghe ra thật có chút giống.

Gã đầu mục cũng hô lớn:

– Đừng để ai chạy thoát, giết hết tất cả chúng! Đại nhân đã đáp ứng, tài phú của những tên này tùy các ngươi thu hoạch! Giết cho ta!

Nghe tiếng hai tên đầu mục kêu gọi, hơn 1000 phần tử vũ trang kia, lập tức hùng hổ xông thẳng vào doanh trại.

Theo sát mệnh lệnh Khang Tư đồng thời kéo ngã một cánh cửa khác, các thuộc hạ Khang Tư cũng không lập tức xông phía địch nhân chém giết, ngược lại các cung tiễn thủ tập trung trút xuống những trận mưa tên vào trong doanh trại, tuy rằng hai bên cộng lại cũng chỉ có một trăm cây cung, nhưng đối với những phần tử vũ trang đang hỗn loạn thành một đám kia mà nói, đã mang tới thương tổn cực lớn.

Ngay từ đầu nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, hai tên đầu mục cũng không lưu ý, giết người sao có thể không la hét được, chỉ là chờ đến khi nghe ra phần lớn những tiếng hét đều là bên phía mình, hơn nữa các bộ hạ còn đang hò hét nhau cẩn thận cung tên! Chúng lập tức phát hiện không đúng.

Tại sao cả hai bên sườn đều bị tấn công? Nguyên phía trước vốn phải là nơi chém giết kịch liệt nhất, ngược lại không có động tĩnh nào, lại để cho bọn chúng dễ dàng lọt sâu vào doanh trại.

– Cung tiễn thủ bắn trả hai bên sườn!

Đại đầu mục ra lệnh cho các cung tiễn thủ tiến vào quân doanh cuối cùng phát động bắn trả, chỉ có điều rõ ràng không có hiệu quả, bọn chúng đã đi vào cửa chính, hai bên đều là tường cao 5 m, ngược lại có mấy tên may mắn bị trúng tên phe mình lại chửi ầm cả lên.

Ngay sau đó, mấy tên phần tử vũ trang bị ép tới đống lửa ở giữa quân doanh, do cảm thấy mình bị phơi dưới ánh sáng thành mục tiêu cho địch nhân xạ kích, hoặc là cảm thấy đống lửa cháy bập bùng làm mình khó chịu, bọn chúng không nói hai lời liền vứt củi dập tắt đống lửa .

Vốn cảnh vật chung quanh đã hơi mờ tối, lúc này đống lửa duy nhất bị dập tắt, phần lớn mọi người lập tức biến thành kẻ mù.

Chỉ trong nháy mắt như thế, những mũi tên ngang dọc, tiếp tục cắm vào thân thể bọn họ, người may mắn không trúng chiêu, nghe tiếng la thảm thiết bên cạnh, lập tức nằm rạp xuống đất ôm đầu rụt cổ.

Hiện tại cả đại doanh nguồn sáng duy nhất còn lại, chính là các cây đuốc ở những trạm gác bốn góc, tỏa ra những tia sáng yếu ớt.

Một tên đại đầu mục vừa thấy hiện trường đột nhiên tối đen như mực, vừa chửi bới tên khốn dập tắt đống lửa, vừa hò hét:

– Đừng hoảng loạn! Trấn định cho ta, đốt đuốc cầm theo bên cạnh Trưởng quan!

Chỉ có điều là hiển nhiên, không có một ai lại ngu ngốc đốt một cây đuốc trước con mắt thèm thuồng của địch nhân trong bóng tối kia.

Tên đại đầu mục vừa hét những lời này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, tên đại đầu mục còn lại lập tức hô:

– Nhanh! Huynh đệ phía trước ngăn chặn cửa lớn! Tuyệt không thể để kỵ binh tiến vào! Huynh đệ hai bên sườn tập kết xung phong! Huynh đệ phía sau xông lên trước cho ta!

Nói xong, tự mình liền dẫn đầu tiến lên trước.

Các cung tiễn thủ ở phía sau, phát hiện mình không có tác dụng gì, cũng thu lại cung tên, rút đao sau lưng, xông lên theo.

Tiếng vó ngựa ngày càng lớn, dù là hiện trường lộn xộn, nhưng vẫn có thể nghe được. Lúc này không gian chợt yên ắng một chút, nhưng ngay sau đó tiếng gào thét lại tiếp tục vang lên.

Các phần tử vũ trang cũng biết bộ binh chống lại kỵ binh, sẽ nhận được loại đãi ngộ gì, cũng không cố kỵ những mũi tên bắn lén nữa, nhanh chóng dựa theo đại đầu mục phân phó chia tổ hành động.

Chỉ là đám vũ trang chịu trách nhiệm ngăn chặn cửa chính, thật vất vả mới tới được cửa chính, vừa kiểm tra, lập tức trợn mắt há mồm hét kinh hãi:

– Xảy ra chuyện gì? Cửa chính sao lại sụp đổ rồi?

Các tên còn lại nghe vậy sửng sốt, tràng diện lại tiếp tục một mảnh yên lặng.

Mà ngay sau đó tiếng vó ngựa từ bên ngoài lướt ngang qua, bọn chúng theo quán tính dõi mắt theo tiếng động này, khi bọn hắn dựa vào tia sáng yếu ớt của mấy cây đuốc, nhìn thấy trước cửa nơi mình vừa xông vào, xuất hiện thân ảnh kỵ binh đông nghịt, lập tức liên tưởng tới cửa sau bị đóng kín, nhịn không được hét một tiếng hoảng sợ:

– Không xong! Chúng ta bị bao vây rồi!

Hai tên đại đầu mục hận không thể lập tức chém chết tên khốn kia, bởi bọn họ biết bản thân đã rơi vào tình huống không tốt. Địch tình không rõ lại thêm bị bao vây, khẳng định sĩ khí đại giảm, thậm chí có thể mất đi ý chí chiến đấu.

Lúc hai tên đại đầu mục đang muốn cổ vũ thủ hạ, đột nhiên một tiếng rống to xuất hiện ngay bên cạnh:

– Quỳ xuống đầu hàng không giết!

Theo tiếng rống to này vang lên, ngoại trừ cửa sau đã bị khóa, 3 mặt khác đều vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc lập lại lời này.

Các tên vũ trang trong lòng run sợ không nhịn được quay đầu nhìn 4 phía, phát hiện dưới ánh đuốc yếu ớt, trái phải trước 3 mặt tường ngay phía cổng, không ngờ xuất hiện bóng ảnh dày đặc, dưới nguồn sáng chập chờn, khiến bọn chúng không thể nhận ra cuối cùng có bao nhiêu người tồn tại.

Một tên đại đầu mục biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không xong, lập tức nhảy dựng lên hét lớn:

– Không cần sợ! Bọn họ cũng chỉ có mấy trăm…

Tên đại đầu mục còn chưa hét xong, hắn đột nhiên cả người quái dị lăng không di động về phía trước, sau đó rất đột ngột ngừng bay bổng, tiếp theo là một tiếng ngã ầm trên mặt đất, tiếp đó không còn tiếng động nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.