Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 79: Vấn Thiên



“Phải, ta chính là Vân Phi Tuyết.” Nàng gật gật đầu, cái này ai chẳng biết nói.

“Ta không tin.” Nam Cung Vấn Thiên rất nhanh liền nói.

“Ngươi không tin, ngươi vì cái gì không tin?” Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ trước kia hắn đã gặp qua Vân gia tiểu thư.

“Vân gia tiểu thư biết chừng mực, ôn nhu nhàn thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong trắng ngọc ngà, khuynh quốc khuynh thành, nhưng là ngươi xem, tỷ tỷ nhà ngươi trừ bỏ khuynh quốc khuynh thành còn phù hợp một chút, các cái khác chẳng có gì phù hợp, trong thanh lâu yêu mị không xương, còn bạo lực, luôn cốc đầu người ta, nói ngươi là Vân gia tiểu thư thiên tài tín.” Nam Cung Vấn Thiên nhìn nàng nói, dù sao hắn cũng không tin.

“Tiểu tử, nguyên lai ta ở trong mắt ngươi là cái dạng này.“Vân Phi Tuyết làm bộ dáng như tức giận.

“Hắc hắc.” Nam Cung Vấn Thiên nhanh chóng vụng trộm thân mật một chút trên mặt nàng, sau đó nhảy ra thật xa nói:“Bất quá, ta thích cái dạng này của tỷ tỷ, một chút cũng không suy nghĩ, muốn làm gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói cái đó”

“Tiểu tử, ngươi lại hôn trộm ta.” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

“Tỷ tỷ, nếu không thì lần sau ngươi hôn ta cũng được.” Nam Cung Vấn Thiên vui cười .

“Lại đây, tiểu tử, tỷ tỷ hiện tại liền hôn ngươi.” Vân Phi Tuyết hướng về phía hắn cong ngón tay lên, hắn thật sự là cần phải được chỉnh đốn rồi.

“Thật sự?” Nam Cung Vấn Thiên trong mắt lộ ra hào quang, cước bộ đi vào nói, lập tức tiến đến trước mặt nàng, thừa dịp nàng chưa kịp động thủ, nhanh chóng tiến lại hôn một cái, chạy ra thật xa, vẻ mặt đắc ý nói: “Tỷ tỷ, gạt người là không tốt.”

“Tiểu tử, ngươi chế nhạo ta.” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên tinh quái như vậy.

“Tỷ tỷ, lần sau gặp lại, ta phải đi, vài ngày nữa ta đến xem ngươi.” Nam Cung Vấn Thiên nói, thời gian không còn nhiều nữa, hắn cần phải đi.

“Ngươi phải đi rồi.” Nàng đột nhiên có điểm luyến tiếc.

“Như thế nào tỷ tỷ luyến tiếc người ta rồi, người ta còn có thể ở lại.” Nam Cung Vấn Thiên nháy nháy đôi mị nhãn.

“Phải đi thì mau đi đi.” Buồn cười nhìn hắn, Vân Phi Tuyết một cước đi qua, nàng cũng không muốn hắn bị người ta phát hiện.

“Tỷ tỷ, tái kiến.” Nam Cung Vấn Thiên mặc dù có chút luyến tiếc, vẫn là xoay người rời đi.

Trên giường Tiểu Đào mơ mơ màng màng mở to mắt, nhớ tới một khắc bản thân bước vào cửa, đột nhiên đứng dậy, khẩn trương nhìn nàng nói:“Tiểu thư, người không sao chứ, nô tỳ như thế nào lại ngất xỉu.”

“Không có việc gì, Tiểu Đào, ngươi làm ta sợ muốn chết, như thế nào lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải hay không ngươi tối hôm qua ngủ không tốt?” Vân Phi Tuyết bộ dạng khẩn trương hỏi.

“Phải không?” Tiểu Đào nghi hoặc sờ sờ đầu, mới nói:“Đại khái là thế.”

“Ân, khẳng định là vậy.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cười thầm, sau đó nói:“Tiểu Đào, chúng ta đi ăn điểm tâm đi.”

Đi thẳng một đường, nhớ đến bộ dáng đáng yêu của Nam Cung Vấn Thiên, khóe môi liền nhịn không được cong lên .

“Phi Tuyết, chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Long Phi từ đối diện đi đến.

“Vừa mới rời giường nên tâm tình rất tốt.” Vân Phi Tuyết thuận miệng đáp lời, nhìn vẻ mặt mỏi mệt cùng bụi đất trên người của hắn nói:“Ngươi mới từ bên ngoài trở về sao?”

“Ân, ta đi ra ngoài vài ngày, vừa trở về.” Long Phi gật đầu nói.

“Nga, ra là vậy, vậy ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Vân Phi Tuyết nói, trách không được mấy ngày nay đều không có thấy hắn, nguyên lai hắn xuất môn rồi.

“Hảo.” Long Phi mỉm cười đi ngang qua nàng.

Ăn sơ qua điểm tâm, nàng lại nghĩ tới Vương phi điên rồi kia, không khỏi nhìn Tiểu Đào hỏi:“Tiểu Đào, ngươi có bạc không? Đưa cho ta.” Nàng muốn đưa ama kia.

“Bạc? Nô tỳ không có, tiểu thư muốn bạc làm gì?” Tiểu Đào lắc đầu nói.

“Không có, vậy trang sức đâu?” Thứ này ắt hẳn phải có.

“Trang sức có, tiểu thư, ngươi chờ, ta đi đưa cho ngươi.” Tiểu Đào nói xong chạy đến phòng, lấy từ một ngăn tủ ra một cái hộp gỗ nói:“Tiểu thư, trang sức đều ở trong này, ngươi muốn mang thứ nào?”

“Ta tự xem, Tiểu Đào ngươi lui đi.” Vân Phi Tuyết phân phó.

“Ân.” Tiểu Đào lên tiếng rời đi.

Vân Phi Tuyết nhìn trong hòm, ngọc sai, trâm cài, vòng cổ trân châu, khuyên tai cái gì cần có đều có, xem ra cũng rất đắt, tùy tay cầm lấy một cái trâm cài đặt ở trong ngực áo, liền bước ra cửa.

Lần này không cần cố sức vẫn tìm được gian phòng thấp bé cũ nát kia.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Nha đầu ngốc kia liếc mắt thấy nàng, vui cười chạy tới, dùng bàn tay bẩn bẩn kéo vạt áo của nàng.

“Vương phi, người như thế nào lại tới nữa?” Mama ở trong phòng nghe được thanh âm liền đi ra, thấy nàng liền khách khí nói.

“Mama, ta chỉ là thương cảm các nàng nên đến xem các nàng thôi.” Vân Phi Tuyết đi qua đem trâm cài trong ngực áo đưa đến trong tay bà ta, có chút ý tứ không cần nói rõ.

Nhìn trâm cài trong tay, mama mâu quang sáng ngời nói:“Vậy Vương phi cẩn trọng một chút, nô tỳ có việc phải rời đi một lát.”

“Cám ơn mama.” Vân Phi Tuyết biết là bà ta cố ý rời đi, bất cứ ai cũng không phải là kẻ ngốc, huống chi bà ta hầu hạ người khác lâu như vậy, nhất định biết nàng không có việc gì như thế nào quay lại xem hai kẻ điên kia, chính là bà ta thực lảng tránh rất thông minh rồi.

“Tỷ tỷ, chải đầu.” Nha đầu ngốc lôi kéo tóc của chính mình đòi nàng chải đầu.

“Hảo.” Vân Phi Tuyết nhanh chóng đem đầu của nàng chải chuốt rất tốt, sau đó dụ dỗ nói:“Ngoan, ngươi đứng qua một bên đi, vài ngày nữa tỷ tỷ mang điểm tâm cho ngươi ăn.”

Nghe được ăn, nha đầu ngốc khóe miệng chảy ra nước miếng, ngoan ngoãn đi qua một bên:“Hảo.”

Vân Phi Tuyết thế này mới chậm rãi tiêu sái đến trước cửa sổ, nữ tử điên bên trong thấy nàng lập tức nhe răng, giương nanh múa vuốt hung hăng trừng mắt nhìn nàng, chỉ cần nàng tới gần, tay sẽ cào đến.

Nhìn bộ dáng của nàng, Vân Phi Tuyết nhịn không được than nhẹ một chút nói:“Cổ Thần, nàng đã điên thành cái dạng này, ta còn như thế nào thay ngươi đưa cho nàng?”

Nhưng là, nàng lại phát hiện, thời điểm nghe đến cái tên Cổ Thần, nữ tử điên thân mình rõ ràng cứng ngắc một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.