Editor: heisall
Lục Tử Hiên không biết mình làm thế nào bước đi, cả hội trường anh chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng của cô, bóng dáng đó mình đã tìm năm năm, bóng dáng đó mình đã lật tung cả nước Pháp để tìm kiếm, lúc này lại gần ngay trước mắt.
“Lôi Lôi. . . . . .” Chỉ gọi một cái tên còn cái gì cũng không nói ra được, âm thanh không che giấu được vui mừng, không kiềm chế được vươn tay, nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Cảm xúc chân thật này nói cho anh biết, tất cả đều là thật, lông mày quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, lỗ mũi quen thuộc, còn có đôi môi quen thuộc kia, tất cả đều là sự thật, không phải anh đang nằm mơ, mặc dù đã qua năm năm, nhưng năm tháng cũng không để lại dấu vết gì, cô so với trước kia càng thêm xinh đẹp mà thôi, tóc dài suông thẳng đã biến thành tóc quăn, điều này càng làm cho cô càng thêm quyến rũ.
“Thật xin lỗi. . . . . .”
Anh chạm vào làm cho cô hết sức khó chịu, hơn nữa bên cạnh mọi người vây quanh càng lúc càng nhiều, làm cô vô cùng lúng túng, nhưng lời của cô còn chưa nói hết, cũng đã rơi vào trong một vòm ngực quen thuộc.
“Đừng nói thật xin lỗi, em biết không? Năm năm này anh luôn tìm em, anh vẫn luôn tin rằng em sẽ trở về bên cạnh anh!” Lục Tử Hiên ôm chặt lấy cô, anh sợ cô rời đi lần nữa, chỉ có ôm cô như vậy, anh mới yên tâm, đầu tựa vào cổ của cô, cảm thụ ấm áp của cô: “Em rốt cuộc cũng trở lại, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy em. . . . . .” Nước mắt không tiếng động rơi xuống, là nước mắt vui mừng.
Nơi bả vai một mảnh ướt át, Đồng Lôi cả kinh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, anh khóc? (ed: ôi, mình cũng muốn khóc…huhu)
Bên tai nghe được tiếng tim của anh đập mạnh mẽ, trong không khí lơ lửng hơi thở ấm áp của anh, bức tường phòng ngự xây lên trong những ngày qua đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng không phải nên hận anh sao? Hận anh không ngừng nhục nhã mình, hận anh cướp đi đứa con của mình? Đứa bé? Nghĩ đến đây cô đột nhiên tỉnh táo, dùng sức đẩy Lục Tử Hiên ra, bước chân lui về phía sau.
Trong ngực đột nhiên trống không, lông mày Lục Tử Hiên hơi nhíu lại.
“Thật xin lỗi, anh nhận lầm người rồi!” Mất tự nhiên xoắn tóc, điều chỉnh hơi thở, lần nữa đối mặt với anh, ánh mắt xa lạ khiến thân thể Lục Tử Hiên đột nhiên cứng đờ.
“Lôi Lôi. . . . . .”
Không dám tin mở miệng, tại sao cô có thể nói anh nhận lầm người, dù cô có hóa thành tro, anh cũng không thể nhận lầm.
“Bảo bối!” Bị bỏ quên ở một bên, Lạc Trường Tuấn đưa tay ôm eo của cô, nhìn Lục Tử Hiên đầy địch ý, hình như từ động tác vừa mới xảy ra giữa hai người đã nhìn ra được điều gì.
“Tiên sinh, tôi không biết sao anh lại biết An¬nie, nhưng nếu như anh còn dây dưa không rõ nữa, tôi có thể kiện anh tội quấy rối!” Lạc Trường Tuấn nói chuyện không chút khách khí, ở trước mặt Đồng Lôi anh luôn như đứa bé, nhưng người của anh cũng biết, anh là một người không dễ chọc.
Lục Tử Hiên lúc này mới ý thức được vừa rồi mình không khống chế được, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, An¬nie? Chẳng lẽ cô thật sự không phải là Lôi Lôi, nhưng làm sao anh lại nhận lầm?
Chẳng lẽ thật sự do mình nhớ nhung quá mức nên sinh ra ảo giác, trên đời thật sự có người giống người thế này sao.
Nhạc đệm nhỏ dần, hoàn toàn đưa tới sự chú ý của truyền thông, bọn họ đang thở dài không thấy Lục Tử Hiên đâu? Không ngờ không những nhìn thấy, hơn nữa còn có tin tức thú vị như vậy.
Tổng giám đốc Lục thị ôm nhà thiết kế thời trang Annie của Chicago trước mặt mọi người, lời đồn si tình đã bị phá vỡ.
Đèn flash nhất thời lóe lên không ngừng, chỉ có ba người trong cuộc vẫn đứng ở trung tâm nhìn lẫn nhau, một si mê, một hận ý, một đối địch.
Lục Tử Hiên bi thương lui về phía sau một bước, đôi mắt chống lại đôi mắt đen như mực kia, muốn nhìn thấy chút gì ở trong đó, nhưng cuối cùng lại không thấy được, khổ sở cau mày, vết sẹo trong lòng khó chịu giống như bị người khác xé toạc.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ trước mặt làm mắt anh đau nhói, bọn họ đứng chung một chỗ sao mà xứng đôi.
“Tổng giám đốc Lục, xin hỏi quan hệ giữa anh và tiểu thư An¬nie là thế nào . . . . .?”
“Tổng giám đốc Lục. . . . . .”
“Tiểu thư An¬nie. . . . . .” Ký giả xung quanh càng ngày càng nhiều, tình hình như thế khiến Đồng Lôi có chút không biết làm sao, lúc này, Lạc Trường Tuấn gọi vệ sĩ tới mở đường cho bọn họ, hai người cùng nhau chen vào nơi đã được chuẩn bị xong cho khách quý, từ nơi đó có cửa có thể đi ra ngoài.
Khi người ở cửa đang vây quanh Lục Tử Hiên, một bóng dáng ở trong góc len lén đi theo ra ngoài từ cửa hông.
“Trường Tuấn, vừa rồi cảm ơn anh!” Cúi đầu, có chút áy náy đối với anh.
Lạc Trường Tuấn dịu dàng cười, lại khôi phục bộ dạng vô lại như cũ: “Bảo bối, nếu như thật sự muốn cảm ơn anh, không bằng lấy thân báo đáp thì thế nào?” Trời mới biết khi anh nói câu nói này có bao nhiêu nghiêm túc, anh đã sớm nghĩ như vậy.
Tay hung hăng nhéo vào sườn anh: “Anh có thể nói chuyện đứng đắn một chút hay không?” Tuy nói như vậy, nhưng lòng của cô lúc này lại tốt hơn nhiều, bỏ qua chuyện vừa rồi Lục Tử Hiên làm cô không vui, Đồng Lôi nắm cánh tay Lạc Trường Tuấn lên, nét mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Thấy cô cười, đôi mắt Lạc Trường Tuấn cũng sáng lên: “Bảo bối, anh đói rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Đồng Lôi gật đầu một cái, khi bọn họ chuẩn bị lên xe dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, một bóng dáng đột nhiên nhào tới ôm lấy cô.
“Cái nha đầu chết tiệt này, cậu có biết cậu làm tớ lo lắng gần chết hay không?” An An vừa nói xong bên liền đánh lên vai cô.
Vệ sĩ thấy thế liền đi lên, lại bị một ánh mắt của Lạc Trường Tuấn ngăn lại, để không gian lại cho họ.
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Đồng Lôi cả kinh, khi nghe được những lời oán trách của người đó, khóe mắt liền ướt át.
“An An!”
“Nha đầu chết tiệt kia, những năm này sao cậu không liên lạc chúng tớ?” An An oán trách nhéo gương mặt của cô, hại cô lo lắng lâu như vậy.
“Vừa rồi sao cậu lại muốn lừa gạt anh ta, dù sao anh ta cũng đã tìm cậu năm năm, hơn nữa chuyện năm đó cũng không thể hoàn toàn trách anh ta, đều do Tô Mạt, nếu như không phải là cô ta. . . . . .” An An nhìn cô nhỏ giọng nói.
Đồng Lôi đầu tiên là sững sờ, tròng mắt cũng rũ xuống, cánh môi màu hồng nhu nhu: “An An, có những tổn thương không cách nào quên được!”
Xem ra đứa bé là đả kích rất lớn đối với cô.
“Đứa bé chỉ là ngoài ý muốn, lúc ấy anh ta căn bản không biết chuyện cậu mang thai!” Ban đầu trừ cô và Lục Minh Hạo cũng không có người khác biết.
“Ngoài ý muốn, đẩy tớ xuống lầu cũng coi là ngoài ý muốn sao? Sau đó nhục mạ tớcũng coi như ngoài ý muốn sao? Chỉ bằng câu nói đầu tiên đã nghi ngờ tớ cũng là ngoài ý muốn sao?”
Đồng Lôi không nhịn được liền nói ra toàn bộ những uất ức ở trong lòng, thì ra đối với anh cô vẫn còn canh cánh ở trong lòng.