Trong mắt Tô Mạt lóe lên một tia căm tức, đàn ông đều như thế, bạc tình vô nghĩa, đều không ngoại lệ.
Cười lạnh một tiếng, miệng nhếch lên một đường cong làm người ta sợ hãi, tròng mắt quét một lượt xung quanh, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa, nâng giày cao gót xoay người rời đi.
Lục Tử Hiên hung hăng cắn răng, nhưng cô lại là một bộ dạng không sao cả, có trời mới biết lòng của cô đau nhiều thế nào, nhưng Lục Tử Hiên cố tình không nhìn thấy đau thương trong mắt cô, anh ghét nhất vẻ mặt không sao cả này của cô, cắn răng nghiến lợi: “Đồng Lôi. . . . . .”
“Cái gì. . . . . .?” Nếu muốn tách ra, cũng không cần quan tâm như vậy.
Muốn tránh khỏi sự kiềm chế của anh trên tay, lại bị anh cầm lại, mi tâm hơi nhíu, “Sao lại lạnh như vậy?” Lúc này mới phát hiện ra cô chỉ mặc áo ngủ thật mỏng liền chạy ra ngoài: “Chúng ta về nhà trước.”
Đồng Lôi liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, con ngươi đen như mực lóe lên ánh sáng dịu dàng, làm cho cô hoảng hốt một hồi, ngay sau đó cười châm chọc, mình vẫn còn hy vọng xa vời cái gì, nơi đó vốn không có mình.
Lục Tử Hiên không biết cô đang cười cái gì, chỉ là nụ cười ấy sao lại cay đắng: “Chúng ta đi vào, bên ngoài lạnh quá.” Cô không trả lời, mặc cho anh ôm mình.
Thay xong giày cũng không quản người sau lưng, trực tiếp lên lầu, khi đang khúc quẹo qua cầu thang thì ngừng lại, nói với Lục Tử Hiên ở dưới lầu: “Tốt nhất anh nên suy tính lời nói mới vừa rồi của tôi.” Không đợi anh nói chuyện, trực tiếp vào nhà.
Lục Tử Hiên sửng sốt hồi lâu, chạy lên thật nhanh.
“Lôi Lôi, em hãy nghe anh nói. . . . . .” Cô thế nhưng nghiêm túc.
“Hiện tại cái gì tôi cũng không muốn nghe, tôi muốn nghỉ ngơi.” Đồng Lôi lạnh lùng trả lời, cửa phòng “Đùng. . . . . .” một tiếng đóng lại, chỉ bị ngăn lại bởi một cánh cửa thật mỏng nhưng giống như là nhìn núi vạn sông.
Đồng Lôi nặng nề nằm lên giường, nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn nghe.
Khi Đồng Lôi tỉnh lại lần nữa trời đã sáng rồi, phát hiện mình còn mặc áo ngủ tối hôm qua, mở cửa, lại thấy bóng dáng đang ngồi cạnh cửa, tựa hồ nghe được tiếng mở cửa, Lục Tử Hiên giật giật thân thể nhức mỏi, sau đó mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm giác kỳ lạ chảy xuôi giữa hai người.
“Em tỉnh rồi?” Khi đang nói chuyện anh đã đứng trước mặt Đồng Lôi, trên mặt nổi lên nụ cười dịu dàng.
Đồng Lôi nhìn anh, anh đợi ở cửa phòng ngủ cả đêm sao? Nếu là trước kia cô nhất định sẽ cảm động rơi lệ, nhưng, vào giờ phút này, một giọt nước mắt cô cũng chen không ra được.
“Ừ!” Lãnh đạm đáp một tiếng, từ bên cạnh anh rời đi.
Bóng dáng Lục Tử Hiên hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, vội vàng đuổi theo: “Lôi Lôi, bữa sáng em muốn ăn cái gì, bây giờ anh đi mua có được hay không?”
Đồng Lôi lựa chọn im lặng, cho tới bây giờ anh còn không biết cô đều không thích ăn bữa ăn sáng ở bên ngoài, cái này đã không còn quan trọng, mặc tạp dề chui vào phòng bếp, Lục Tử Hiên lập tức vén tay áo lên, mặc dù anh không biết cái này chút nào, còn đoạt lấy công cụ trên tay cô: “Để anh làm cho.”
Đồng Lôi cũng không ngăn cản, tránh ra một chút, đứng ở một bên nhìn, trong lòng cô đang suy nghĩ một ít chuyện, lát nữa bọn họ nhất định phải giải quyết mọi chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa từng ôm hi vọng quá lớn vào cuộc hôn nhân này, chỉ là không có nghĩ đến lại nhanh như vậy, trước kia cho là mình nhất định sẽ dễ dàng rời đi, nhưng bây giờ tim mất rồi, cũng không về được nữa.
“Lôi Lôi, em đang nghĩ gì vậy?” Lục Tử Hiên nghiêng đầu liền thấy Đồng Lôi đang yên tĩnh nhìn anh, nhưng ánh mắt lại không rơi vào trên người của anh, giống như xuyên qua anh đang mất hồn, cô không phải đang suy nghĩ chuyện bọn họ chia tay chứ, hay là đang suy tính mở miệng như thế nào, có thể đều là đả kích đối với anh hay không?
“Tôi muốn về nhà ở mấy ngày, chúng ta đều cần thời gian suy nghĩ thật kỹ một chút.” Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự nghe cô nói lại khiến anh ngẩn người tại đó, công cụ ở trên tay cũng rớt bịch xuống đất: “Thật sự muốn chia tay sao?” Tâm tình có chút trầm lắng, con ngươi ảm đạm không có ánh sáng.
“Đúng!” Chưa từng kiên quyết qua như vậy, lạnh lùng nhìn về đáy mắt anh: “Chúng ta vốn không thích hợp, ban đầu anh lấy tôi là ép buộc và bất đắc dĩ, tôi gả cho anh cũng chỉ là không muốn nhìn thấy Đồng thị lâm vào nguy cơ, cho nên chúng ta tách ra là chuyện rất tự nhiên.”
Không ngờ cô sẽ nói thản nhiên như vậy, Lục Tử Hiên cảm giác hiện tại mình giống như một chú hề, làm nhiều chuyện như vậy, hết sức lấy lòng cô, cư nhiên vọng tưởng cô bởi vì cảm động có thể ở lại.
Trên bàn ăn hai người đều có tâm sự riêng, một bữa cơm cả hai người đều ăn không thoải mái.
Đồng Lôi đứng dậy trở về phòng, lúc đi ra trên tay còn kéo theo vali, cô biết trở về sẽ không tránh được bị cha mẹ càu nhàu một phen, nhưng cô không muốn ở chỗ này nữa.
Lục Tử Hiên sợ hết hồn, không ngờ cô lại thu thập tốt mọi thứ, thời điểm cô đi qua bên cạnh, anh chợt kéo cô lại, lạnh lùng nói: “Anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời khỏi anh, cho dù sử dụng bất kỳ biện pháp gì.”
“A!” Đồng Lôi cười lạnh: “Lục Tử Hiên, anh trước sau đều ngang ngược như vậy.”
“Ngang ngược?” Cười lạnh một tiếng, đá văng cái vali sau lưng cô, thật nhanh đẩy cô đến góc tường: “Anh bảo đảm chỉ cần em bước ra khỏi nơi này, nhất định sẽ hối hận.”
Lắc đầu một cái, lui khỏi thân thể anh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, Lục Tử Hiên cuối cùng không nhịn được đẩy bát đũa trên bàn ăn xuống đầy đất, phát ra tiếng vỡ vụn xoảng xoảng.