Xe thể thao dừng trước cửa một cao ốc cao chọc trời, đây là lần đầu tiên cô tới đây, “Tập đoàn Lục thị” bốn chữ lớn dưới ánh mặt trời chói mắt như thế, Đồng Lôi theo bản năng lấy tay che kín ánh mặt trời.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc của Thiên Ân, Uy Liêm đã đến, trợ lý Trác muốn anh vừa đến liền đi qua: “Thư ký đã rất kinh nghiệm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Lục Tử Hiên liền vội vàng báo cáo, vẫn không quên liếc nhìn Đồng Lôi bên cạnh anh.
“Ừ!” Nhẹ nhàng đáp một tiếng, lanh lẹ đi xuống xe, sau đó vòng qua sườn xe đi tới vị trí kế bên tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, vươn tay: “Xuống xe thôi.”
Đồng Lôi nhìn anh một cái, đưa tay khoác lên bên trong bàn tay anh: “Anh có công việc quan trọng, em có quấy rầy anh hay không?” Thật không biết rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Không biết, nhưng em là ngọn nguồn động lực của anh, làm sao sẽ quấy rầy anh.” Thật ra thì mỗi ngày anh đều rất bận rộn, chỉ là anh thật sự rất muốn mỗi một giây đều được nhìn thấy cô.
Gương mặt Đồng Lôi hơi đỏ lên, nghe đượcsự mập mờ trong lời nói.
Lục Tử Hiên ngược lại vô cùng tự nhiên ôm hông của cô đi vào trong cao ốc.
Trong đại sảnh, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của các cô gái, cô chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đã sớm biết anh rất được hoan nghênh, nhưng không nghĩ tới sẽ được hoan nghênh đến như thế.
“Nơi này hình như các cô gái cũng rất thích anh?” Trong thang máy chuyên dụng, vẻ mặt Đồng Lôi nhàn nhạt nói xong, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận muốn chết.
Quả nhiên, khóe miệng Lục Tử Hiên tùy ý nâng lên, dùng thêm sức ôm hông của cô, để cho cô dán vào mình chặt hơn, hơi thở ấm áp phun tại giữa cổ, âm thanh đầy truyền cảm vang lên ở bên tai: “Em ghen sao?”
“Không có, làm sao có thể.” Trả lời không đúng, tựa đầu liếc về hướng khác, người đàn ông này thật là đáng ghét, biết rất rõ còn muốn nói ra, cố ý bêu xấu cô.
Lục Tử Hiên đột nhiên quay đầu của cô qua, nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng anh thật sự vô cùng vui vẻ, cái này có phải biểu hiện quan hệ của chúng ta lại tiến thêm một bước hay không?” Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, tròng mắt dịu dàng làm cô đắm chìm.
Tại sao người đàn ông này có thể ưu tú như vậy, làm cho người ta tương tư thậm chí quên không được.
Trong lúc nhất thời hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong nháy mắt khi hai môi muốn tới gần: “Đinh ——” một tiếng, thang máy ngừng lại, Đồng Lôi nhất thời tỉnh ngộ, hốt hoảng đẩy lồng ngực anh ra.
“Tử Hiên!” Trác Nhiên đang đứng ở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở liền lập tức kêu một tiếng, nhưng mới vừa muốn tiếp tục nói gì, cũng nhìn thấy Đồng Lôi thì trong nháy mắt cứng rắn dừng lại, miệng mở lớn, vô cùng kinh ngạc, chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?
“Có phải vẫn là vì vấn đề giá cả hay không?” Lục Tử Hiên lôi kéo Đồng Lôi nhanh chân đi ra thang máy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đúng, bọn họ không đồng ý xuống giá 30%.” Chân mày Trác Nhiên khẽ chau, sắc mặt cũng vô cùng nặng nề, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quan sát Đồng Lôi bên cạnh.
Đồng Lôi khẽ gật đầu với anh, bày tỏ chào hỏi, người này mình chỉ gặp qua một lần, chỉ nhớ rõ là bạn của Tử Hiên.
Lục Tử Hiên khẽ gật đầu, quay đầu, nói với cô: “Hiện tại anh có chuyện cần giải quyết, em đến phòng làm việc của anh trước chờ anh, thời gian sẽ không quá lâu, Mar¬ry đưa phu nhân đến phòng Tổng giám đốc.” Nói xong liền báo cho thư ký vừa mới lên tới biết.
“Này, sao bây giờ mới tới đây, nếu không phải tớ kịp thời ổn định bọn họ, đoán chừng hiện tại bọn họ cũng đã đi rồi, rốt cuộc có chuyện gì còn quan trọng hơn so với chuyện này chứ?” Âm thanh oán trách càu nhàu của Trác Nhiên truyền vào tai Đồng Lôi, nhìn bóng lưng anh tuấn, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Tổng giám đốc phu nhân, mời đi bên này.” Theo yêu cầu của Lục Tử Hiên, thư ký nhất định phải đưa Đồng Lôi tới phòng tổng giám đốc.
“Cám ơn cô!” Đồng Lôi thu hồi ánh mắt rơi trên người Lục Tử Hiên, khẽ mỉm cười với thư ký tiểu thư, sau đó theo thư ký đi tới phòng tổng giám đốc.
Phòng làm việc rất đơn giản, rất giống phong cách của Lục Tử Hiên, chỉ một màu trắng phong cách, kế bên có một căn phòng đơn giản, một cái bàn một cái ghế, chỉ đơn giản như vậy nhưng không mất đi sự tao nhã, không hổ là thiết kế danh tiếng.
“Phu nhân uống cà phê hay trà?” Thư ký lễ phép hỏi Đồng Lôi.
“Không cần đâu, cám ơn!” Thuận tay cầm lên một quyển tạp chí lật ra.
“Tử Hiên, tớ thật sự bội phục cậu, tớ cho là không có khả năng rồi, không ngờ cậu thật sự làm cho bọn họ xuống giá 30%.” Đi ra khỏi phòng họp, Trác Nhiên ôm bả vai Lục Tử Hiên.
Lục Tử Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, một quyền đánh vào ngực Trác Nhiên: “Hiện tại vừa mới bắt đầu, sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện phiền phức đấy? Không cần cứ phớt lờ như vậy.”
“Tử Hiên không cần buồn lo vô cớ, cậu xem thị trường bây giờ, ở trong nước còn có công ty nào có thể giống như Lục thị chúng ta cung cấp điều kiện tốt như vậy, nếu như không phải như vậy thì tớ thấy bọn họ cũng sẽ không đồng ý xuống giá.”
“Tiểu tử cậu không tệ.” Lục Tử Hiên tà mị cười một tiếng, ban đầu anh chính là cố ý, bọn họ nhất định sẽ chọn Lục thị, cho nên mới phải cố ý đi trễ, như vậy bọn họ tự nhiên lo lắng Lục thị lại đột nhiên quyết định không cùng họ hợp tác, cho nên mới phải đồng ý giá cả như vậy, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn mà thôi.
“Tử Hiên, sao cậu lại dẫn cô ấy tới.” Đột nhiên, Trác Nhiên lắc mình đi tới trước mặt Tử Hiên, rất thần bí nói: “Lần trước tớ chỉ là nói giỡn, không ngờ cậu thật sự dẫn cô ấy tới, không ngờ cậu thật sự chính là nô lệ của vợ!”
Lục Tử Hiên sửng sốt nhớ tới Đồng Lôi vẫn còn ở phòng làm việc chờ anh!
“Tớ còn có chuyện đi trước.” Không đợi Trác Nhiên nói chuyện, chân dài liền sải bước tới phòng làm việc.