Editor: heisall
Nước mưa rơi tí tách xuống cửa sổ, nơi xa có một đám mây đen đang dần tiến lại gần.
Đồng Lôi cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình thế nhưng lại đang nằm ở bệnh viện, quay đầu, một bóng dáng quen thuộc đang yên tĩnh nằm ngủ ở bên cạnh giường, mà tay của mình bị anh nắm thật chặt.
Một động tác nhỏ của Đồng Lôi lại đánh thức người đàn ông đang trong giấc mộng, khẽ nhíu mày, vừa thấy cô mở mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái.
“Bảo bối, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Trường Tuấn lập tức nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần: “Em chờ một chút, anh đi gọi bác sĩ.” Nói xong liền xông ra ngoài, lại bị cô kéo lại.
Hành động này thật không giống anh chút nào, bình thường anh luôn tỉnh táo mà bây giờ lại như vậy, hơn nữa cô không cảm thấy khó chịu chỗ nào hết.
“Trường Tuấn, em không sao!”
“Thật sự không có chuyện gì chứ? Em biết không? Khi nghe tin em bị bắt cóc được đưa đến bệnh viện, anh thật sự bị hù chết. . . . . .” Giọng nói hơi run rẩy.
Đúng vậy, khi nhận được điện thoại của cảnh sát, anh không biết mình tới bệnh viện bằng cách nào, thấy cô nằm hôn mê ở trên giường bệnh, tim của anh như vỡ ra, thật may là cô không có việc gì.
Yên lặng đưa mắt nhìn một lúc lâu.
“Thật xin lỗi!”
Anh lập tức ôm cô vào lòng: “Không cần phải nói xin lỗi, là anh phải cảm ơn em, cảm ơn em có thể còn sống, cảm ơn em có thể trở về, cảm ơn. . . . . .”
Đồng Lôi dựa vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ này, chợt có một cảm giác tội lỗi mãnh liệt, bởi vì cách đây không lâu cô mới vừa lưu luyến ôm trong lòng của một người khác, cánh tay không kiềm chế được vòng qua eo của anh, mặc kệ như thế nào, cô vĩnh viễn mắc nợ người đàn ông này.
Lạc Trường Tuấn thấy cô ôm mình, trong lòng lập tức có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuống, đẩy cô ra, đưa mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng hôn lên đôi môi của cô, anh thật sự hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giât phút này mãi mãi, mãi mãi. . . . . .
Nhưng lúc này lại có người cố tình phá vỡ một màn ấm áp này.
Ngay lúc Lạc Trường Tuấn đang tập trung hôn say đắm thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
An An kinh ngạc đứng ở cửa nhìn một màn trước mắt, nghe được tiếng động, Đồng Lôi đẩy Lạc Trường Tuấn ra thật nhanh, mặt lập tức hồng đến mang tai.
“Các người. . . . . . Lôi Lôi. . . . . . !” Đôi mắt An An nhìn chằm chằm rồi lắp ba lắp bắp mở miệng, chợt cười nói: “Tớ đang muốn tới thăm cậu một chút xem đã tỉnh chưa, thật giống như tớ tới không đúng lúc vậy?”
“An An. . . . . . Cậu nói cái gì đấy?” Đồng Lôi hiển nhiên có chút hốt hoảng, giống như đang vụng trộm bị người khác bắt gặp, Lạc Trường Tuấn thì ngược lại, rất thoải mái mời An An vào ngồi.
An An đi vào, đột nhiên nói với Trường Tuấn: “Đúng rồi, Trường Tuấn, Lôi Lôi đã một ngày một đêm chưa ăn cái gì, đoán chừng lúc này cũng đã đói bụng, anh nên đi mua một chút thức ăn về, tôi sẽ ở đây với cô ấy.” Trường Tuấn liếc nhìn Lôi Lôi sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Trường Tuấn đã đi xa, An An mới đi tới trước giường bệnh ngồi xuống, nói chuyện phiếm với cô ấy, bây giờ điều cô muốn biết nhất chính là trong lòng của cô ấy nghĩ sao, bởi vì cô hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc.
“Lôi Lôi, cậu hiểu rõ tình cảm của mình bây giờ chứ?” Giọng nói của An An mang theo ý thăm dò.
“An An. . . . . . Tớ. . . . . . !”
Đồng Lôi yên lặng, cô thế này là sao, sao lại giam mình ở trong vòng xoáy này.
“Tình trạng của Lục Tử Hiên bây giờ không tốt lắm!”
“Không tốt?” Đồng Lôi vội vàng nhìn An An, hi vọng cô có thể nói với mình rốt cuộc anh ấy thế nào, có lẽ chính cô cũng không phát hiện, đối với tin tức của anh, cô lại quan tâm nhiều như vậy.
“Bây giờ anh ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ chẩn đoán nói là anh ấy bị trúng thuốc mê, hơn nữa não bộ bị tổn thương, nên cả người đều ở trạng thái hôn mê, không biết lúc nào có thể tỉnh lại, có lẽ. . . . . .”
“Não bộ?” Đồng Lôi tự lẩm bẩm, chợt nhớ tới một gậy đó, cô nhớ trong nháy mắtkhi bọn họ sắp đi ra khỏi nhà kho, bóng người kia nhào tới sau lưng Lục Tử Hiên, rõ ràng cô đã nhắc nhở anh, nhưng khi đó anh hình như rất không ổn, liền bị một gậy đó đập vào, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao?
“Cậu rất lo lắng cho anh ấy?” Lòng An An có chút chua xót nói: “Vậy thì đi xem anh ấy một chút, có lẽ nếu là cậu, anh ấy sẽ cố gắng tỉnh lại. . . . . .”
Câu nói kế tiếp Đồng Lôi đã không nghe nổi nữa, cô vẫn ngây người ngồi ở đây, nghĩ đến chuyện anh có lẽ không tỉnh lại được nữa, cho đến khi Trường Tuấn gọi không biết bao nhiêu lần cô mới phản ứng lại được.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Anh dịu dàng hỏi, trong mắt lóe ra một tia lo lắng, lúc anh trở lại An An đã đi rồi, mà cô thì vẫn luôn ngẩn người.
“Mẹ, mẹ!”
“. . . . . .”
Đôi tay nhỏ bé của Đa Đa kéo áo của Đồng Lôi, nhưng trong đầu của cô lúc này vẫn luôn là lời nói của An An ——
Lục Tử Hiên vẫn còn đang hôn mê? Hôn mê. . . . . .
“Ba, tại sao mẹ lại không để ý tới Đa Đa, có phải mẹ không cần Đa Đa nữa hay không?”
Đứa bé chính là đứa bé, nói xong nước mắt liền tràn đầy hốc mắt.
Lạc Trường Tuấn liền ôm lấy cậu bé, dịu dàng an ủi.
“Đa Đa ngoan, mẹ chắc chắn rất thương Đa Đa, nhưng thân thể của mẹ không được thoải mái, phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta đừng làm phiền mẹ nữa có được hay không?”
Vừa nghe nói thân thể của cô không thoải mái, Đa Đa lập tức nháy mắt gật đầu một cái.
Khuyên nhủ đứa bé xong, giao nó cho bảo mẫu, Lạc Trường Tuấn lẳng lặng đi tới bên cạnh Đồng Lôi.
“Nếu như lo lắng cho anh ta, thì đi thăm anh ta đi.”
Nằm viện mấy ngày nay, mặc dù cô chưa từng chủ động yêu cầu đi thăm Lục Tử Hiên, nhưng mỗi vẻ mặt của cô Lạc Trường Tuấn đều nhìn thấy, kể từ ngày đó An An tới đây về, cả người cô giống như mất hồn mất vía.
Đồng Lôi hình như không chú ý dựa gần vào anh, nghe giọng nói ưu buồn của anh vang lên ở bên tai thì mới đột nhiên ngẩng đầu, anh vừa mới nói gì?
Vuốt mái tóc của cô: “Đi thăm anh ấy một chút đi, dù sao anh ấy bị thương cũng vì em.”
Đồng Lôi cả kinh, sau đó lắc đầu một cái: “Không cần, em không muốn lại phải lo lắng nữa, mặc dù anh ấy bị thương vì em, nhưng em không muốn tổn thương anh nữa.” Tiến lên một bước ôm hông của Trường Tuấn, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh.
Lạc Trường Tuấn ôm cô, trong lòng lại không vui nổi, bảo bối, tại sao khi em nói ra những lời này, anh không cảm thấy hạnh phúc một chút nào. . . . . .