Đối với cơn tức giận
của cô, Cố Học Võ lại rất bình tĩnh. Nhìn cô nắm tay mình, ánh mắt đảo
mẹ cô ở phía sau, hơi hơi nhướng mày: “Cô ấy có thể xuống giường ạ?”
Nếu anh nhớ không lầm, hôm qua tình cờ đọc bách khoa toàn thư cho sản phụ
trong đó có nói lúc này cần nhất là nằm nghỉ trên giường mà?
“Ơ. . . . . .” Mẹ cô cũng sốt ruột, nhanh chóng tiến lên kéo tay Kiều Tâm
Uyển: “Tâm Uyển, con mau nằm lại giường đi, con còn đang ở cữ mà.”
Ngộ nhỡ trúng gió thì đúng là bệnh tật cả đời.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hôm qua đã nghĩ thông. Bị Trầm Thành nói đến thế mà cô còn không rõ sao? Không phải là một người như Cố Học Võ. Vì người đàn ông này cô đã đánh mất nửa đời thanh xuân, lẽ nào bây giờ ngay cả
con mình cũng không thể bảo vệ tốt?
“Mời anh đi cho.” Tay Kiều Tâm Uyển siết chặt, cao giọng nói, không tin Cố Học Võ không hiểu.
“Con bé là con gái tôi.” Cố Học Võ chỉ ra sự thật. Bản báo cáo giám định ADN buổi chiều sẽ có người đưa tới, nhưng anh không cần xem, đứa bé này rõ
rành rành là con anh.
“Con bé không phải.” Ngực Kiều Tâm Uyển
phập phồng rất kịch liệt, trừng mắt với Học Võ, hận không thể lườm một
tia xuyên thủng người anh: “Đứa bé này không phải con anh. Không phải.”
“Cô khẳng định?”
“Khẳng định, chắc chắn, nhất định không phải con anh.” Kiều Tâm Uyển đối diện
với anh, cô vất vả mang thai mười tháng, Cố Học Võ tuyệt đối đừng hòng
cứ như vậy mà đưa con cô đi: “Đứa bé là con của tôi và Trầm Thành, mời
anh đi dùm.”
Cố Học Võ đứng bất động, ánh mắt quét qua đứa trẻ sơ sinh trên giường, mới sinh được một ngày, nhưng anh cảm thấy con bé
dường như đã lớn hơn chút xíu.
Đứa bé đang nằm nghiêng, đặt ngón
tay bé nhỏ vào trong miệng mút mút. Trắng mịn như thế, đáng yếu như thế. Cố Học Võ cũng không chú ý tới mình đã nhoẻn môi cười, vẻ mặt dịu dàng.
“Nếu đứa bé không phải con tôi thì cô căng thẳng làm gì?”
Quay mặt qua đối diện với đôi mắt kinh hãi của Kiều Tâm Uyển, ánh mắt tinh
tường của anh hơi tối sầm vài phần: “Trầm Thành cũng như là anh em của
tôi đấy.”
Nói tóm lại, anh đến thăm con của anh em mình là chuyện cực kì bình thường. Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, tay bất giác buông
lỏng, nhìn Cố Học Võ trước mặt. Mẹ cô đúng lúc kéo cô nằm xuống giường:
“Tâm Uyển, không phải mẹ nói con, con còn đang ở cữ, không có việc gì
thì đừng xuống giường làm loạn.”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, trừng mắt với Cố Học Võ, bất động tại chỗ. Cố Học Võ nhìn chằm chằm biểu cảm của
cô hồi lâu, ngủ một buổi tối, vẻ mặt cô so với bộ dạng tái nhợt hôm
qua đã tốt hơn rất nhiều. Nhiệt độ điều hòa trong phòng không cao. Cô
cần phải nằm xuống giường, nhưng lúc này lại bướng bỉnh trừng mắt với
anh, tuyệt đối không chịu khuất phục.
Cặp mắt kia cứ như một con
báo nhỏ, sáng rực, có thần, tràn đầy sự quật cường và đề phòng. Cô đang
đề phòng anh ư? Hơi thú vị đây. Trong mắt Cố Học Võ hiện lên một tia
nghiền ngẫm. Giơ khóe môi lên, cười như không cười, bất thình lình anh
vươn tay, cánh tay dài bế cơ thể Kiều Tâm Uyển đang ngồi cuối bàn lên.
“Á. . . . . .” Kiều Tâm Uyển khẽ la lên, Cố Học Võ lại đặt cô lên giường.
“Cố Học Võ.” Anh, anh dựa vào cái gì mà bế cô? Kiều Tâm Uyển xấu hổ, nửa tức giận, nửa kinh ngạc.
Cố Học Võ cũng không nói, chỉ cho cô một ánh mắt, ánh mắt ấy tràn đầy hàm ý uy hiếp. Rất có thể nếu cô bước xuống lần nữa, anh sẽ bế cô lần nữa.
Kiều Tâm Uyển cáu tiết, tên vô lại. Sao mà hồi trước cô lại không biết
Cố Học Võ chính là một kẻ khốn nạn? Tức chết cô mất.
Cố Học Võ
không thèm quan tâm cô, sau khi ném cô lên giường, lại liếc mắt nhìn đứa bé kia. Con bé vẫn chưa thức, điều này khiến anh hơi lo lắng, liếc mắt
nhìn mẹ cô bên cạnh.
“Con bé vẫn mãi ngủ thế này sao ạ?”
Mẹ cô sớm bị dọa tới rồi, bắt đầu từ ban nãy chứng kiến Cố Học Võ bế con
gái mà bà giật mình, thấy nét mặt vừa xấu hổ vừa 冏của con gái mà bà cũng rất mất tự nhiên. Cựu con rể này đang quậy cái gì vậy chứ?
“Bác gái?” Thấy bà ngây người, Cố Học Võ nhịn không được lại hỏi một câu: “Con bé vẫn ngủ suốt như vậy ạ?”
“Trẻ sơ sinh đều như thế.” Mẹ cô đã bình tĩnh lại nhìn cháu ngoại, hiện tại
bà cũng mơ hồ không biết đứa bé này rốt cuộc là con ai? Vì sao Cố Học Võ nói là con cậu ta? Con gái rõ ràng nói đứa bé là của Trầm Thành mà.
“Vâng.” Cố Học Võ gật đầu, một sự yên tâm hiện lên rõ rệt trong mắt. Cái thần
sắc kia khiến mẹ cô lại thoáng chấn kinh. Cố Học Võ rốt cuộc có ý gì
đây?
Khi vừa muốn hỏi rõ ràng, bé con lại vào lúc này mà òa khóc. Cũng không mở mắt, nhắm tịt lại mà khóc oe oe.
Cố Học Võ bỗng chốc sửng sốt, tay theo ý thức liền duỗi ra ôm lấy cục thịt nhỏ ấy.
Cẩn thận ôm baby vào trong ngực, nhưng đứa bé vẫn khóc suốt, anh hơi khó
hiểu, có chút mê muội. Quay sang liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, cô vẫn còn tức giận. Oán hận trừng anh, còn cả người thì bất động.
Ngược lại mẹ cô vội vàng tiến lên, vươn tay đón đứa bé: “Chắc là đái rồi, để bác xem.”
“. . . . . .” Đỉnh đầu Cố Học Võ hiện lên ba đường hắc tuyến nhìn Kiều mẹ
tháo tã lót, quả nhiên mặt trên là một bãi nước mỏng màu vàng. Kiều mẹ
hơi phì cười: “Cục cưng tè dầm, thảo nào lại khóc nhè.”
Động tác
thay tã lót cho bé xem như gọn gàng xong xuôi, bà bế bé trở lại giường.
Nhưng cục thịt nhỏ vẫn chưa chịu, méo miệng khóc.
“Oe oe. . . . . .”
Cố Học Võ hơi khó hiểu, lại lần nữa chìa tay ôm lấy bé con. Phát hiện con
bé ở trong lòng anh lại càng khóc dữ hơn. Sắc mặt anh hơi xấu hổ, đứa bé này không thích anh?
Nhất thời hai tay ôm bé con mà giữ không
được thả cũng không xong. Dáng vẻ xấu hổ tiến thoái lưỡng nan ấy ít
nhiều làm Kiều mẹ sung sướng, vươn tay đón đứa bé trên tay anh, ôm bé đi về phíaKiều Tâm Uyển .
“Chắc là con bé đói bụng
rồi.” Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, Kiều mẹđặt đứa bé vào tay Kiều
Tâm Uyển: “Nào, đi mà bú sữa của mẹ con đi.”
Đứa bé
vừa vào lòngKiều Tâm Uyển liền nín khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn lliên tục cọ cọ, tìm kiếm thức ăn, nhưng cọ vài lần vẫn không tìm thấy, cái miệng
nhỏ nhắn kéo căng hai cái lại bắt đầu òa khóc.
“Con nó đói bụng rồi kìa.” Kiều mẹ mù mờ nhìn con gái, không phải sáng sớm đã dạy cô cho con bú thế nào rồi sao?
Sao Kiều Tâm Uyển lại không biết đứa bé đói bụng. Nhưng Cố Học Võ ở đây thì sao cô có thể không biết ngượng mà vén áo cho con bú chứ? Sắc mặt xấu
hổ vô cùng, ánh mắt oán hận nhìn trừng trừng vào hai mắt Cố Học Võ: “Anh ra ngoài.”
Lông mày Cố Học Võ hơi nhướng lên, đứng bất động.
“Cố Học Võ, anh, anh ra ngoài cho tôi.” Kiều Tâm Uyển nổi đóa. Đứa bé trong tay còn đang khóc rất dữ, lại tìm không thấy thức ăn, nó càng khóc nấc
lên. Trẻ sơ sinh khóc không có nước mắt, chỉ gào khan.
Tiếng khóc vô cùng dữ dội, khỏi phải nói là tội nghiệp đến mức nào, Kiều Tâm
Uyển trừng mắt với Cố Học Võ, muốn băt anh rời khỏi, nhưng anh cứ đứng
bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, cứ như là muốn nói
anh cứ tiếp tục dằn co với cô đấy.
Vô sỉ, hạ lưu. Tức chết cô
mất. Nếu trên tay Kiều Tâm Uyển có cái gì nhất định sẽ cầm lấy mà đập
anh hai cú mới hả giận. Nhưng lúc này trên tay cô chỉ có con gái mình,
sao mà đập được? Con gái còn đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, không
thấy thức ăn làm con bé càng khóc ác liệt hơn. Kiều Tâm Uyển trừng mắt
nhìn Cố Học Võ cả buổi, thấy anh hoàn toàn không có ý định đi, cũng đành vậy thôi, cô vén áo cho con bú.
Cục cưng vừa thấy sữa liền lập
tức ngưng khóc, đôi tay nhỏ bé đặt ở ngực cô, nuốt lấy từng miếng từng
miếng đến ngon miệng. Kiều Tâm Uyển rõ ràng cảm giác được tầm mắt Cố Học Võ đang dán trên cô.
Trong lòng căm hận không thôi.
Cố Học Võ, anh vô sỉ. Cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt, vừa muốn chửi anh một câu không biết xấu hổ thì lại bị thần sắc trên mặt Cố Học Võ làm
dao động.
Ánh mắt Cố Học Võ không ở trên người cô, mà là nhìn con gái, nhìn ngón tay bé nhỏ của con gái nắm lại, miệng se sẽ bú, con bé
thậm chím không thèm mở mắt, cứ theo bản năng mà bú.
Cố Học Võ
nhìn chăm chú, khóe môi giơ lên một nụ cười rạng rỡ. Cái vẻ mặt kia là
đang cười. Cố Học Võ đang cười, không phải lần đầu tiên cô thấy khuôn
mặt tươi cười của Cố Học Võ. Ngày hôm qua, cô thấy anh cười với con gái
chí ít hai lần.
Trên mặt hoàn toàn không có sự lãnh khốc, mất
kiên nhẫn quen thuộc. Ánh mắt dịu dàng, thậm chí mang theo một chút kính nể. Anh thích đứa bé này? Kiều Tâm Uyểnthật sự không biết, trong đầu cô lại hiện lên lời anh đã từng nói: Con của cô, tôi không thèm. Nhớ lại
lòng cô lại căm phẫn, cô đây đang làm gì hả?
“Cố Học Võ. Anh lưu
manh.” Nhìn con gái gần giống như ăn tươi nuốt sống. Kiều Tâm Uyển kéo
áo xuống, che chở con gái ở trước người mình. Vẻ mặt đề phòng: “Anh, anh cút ra ngoài cho tôi.”
“Tâm Uyển . . . . . .” Kiều mẹ nóng
nảy, con bà làm cái gì vậy? Theo bà thấy, đứa bé này 80% là con Cố Học
Võ. Nếu bây giờ Cố Học Võ chịu nhận, lại tới thăm con, cô còn không nắm
chặt cơ hội sum họp với Cố Học Võ?
“Mẹ, mẹ đuổi anh ta đi, con
không muốn thấy anh ta.” Kiều Tâm Uyển cũng không phải tùy hứng, mà thật sự không muốn nhìn Cố Học Võ. Nhất là chứng kiến anh tới cướp đoạt con
mình. Điều đó khiến cô càng ghét Cố Học Võ thêm. Cũng càng hận anh.
” Tâm Uyển . . . . .” Kiều mẹ hơi bất đắc dĩ, nguyên nhân con gái và
con rể ly hôn, bà ít nhiều hiểu chút đỉnh, hơi xấu hổ cười cười với Cố
Học Võ: “Học Võ à, con đừng lưu tâm, Tâm Uyển từ bé được bác và ba nó
làm hư nên có phần tùy hứng. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Kiều Tâm
Uyển bực bội: “Con tùy hứng với anh ta chuyện gì? Không muốn thấy con
tùy hứng thì cút. Qua bên mát mẻ kia mà ngồi đi.”
Cô nói xong,
còn không quên căm hận trừng mắt liếc nhìn Cố Học Võ. Cái liếc đó ý tứ
rất rõ ràng, tôi chính là người như vậy đó, anh thích kiểu nào thì đi
kiếm kiểu ấy. Chịu không nổi thì cút. Bà đây không hầu.
Cố Học Võ hơi quay đầu đi, tầm mắt từ Kiều Tâm Uyểnrơi xuống trên mặt con gái
trong ngực cô. Baby bé bỏng lúc này đã ăn no, thỏa mãn quẫy một cái,
khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trước ngực Kiều Tâm Uyển, thân thể co thành một tư thế mà con bé cảm thấy dễ chịu, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn lại ngủ.
Cố Học Võ nhịn không được liền vươn tay, muốn ôm con từ trong tay Kiều Tâm Uyển, cô đề phòng lui ra phía sau một chút, xoay nửa người qua, trừng
mắt với Cố Học Võ.
“Anh muốn làm gì?”
Tay Cố Học Võ dừng giữa không trung, cũng không tức giận, chỉ nhìn đứa bé ấy: “Ôm con.”
“khỏi cần.” Kiều Tâm Uyển, gắt gao che chở con gái chằng buông tay: “Anh ôm con thì con sẽ khóc.”
Cố Học Võ nhướng mày, tay lại hướng về phía trước một chút, khăng khăng phải ôm cục thịt tráng hồng ấy một tý.
“Không đâu.”