Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 148



“Cô Kiều Tâm Uyển, cô có đồng ý lấy người này, người đã từng là chồng cô, cho anh ta thêm một cơ hội, để anh ta làm em hạnh phúc không?”

Nhìn đến sự chân thành trong mắt Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển liều mạng gật đầu: “Em. Em đồng ý.”

“Cám ơn.” Cố Học Võ đeo nhẫn vào ngón tay của cô, đứng lên, rồi hạ một nụ
hôn lên mặt cô: “Nói thật, anh thật sự rất sợ em từ chối anh.”

“Anh mà cũng có lúc sợ hãi sao?” Kiều Tâm Uyển nhìn chiếc nhẫn trên ngón
tay. Viên kim cương đang lấp lánh ánh sáng. Chiếc nhẫn được thiết kế
theo kiểu vương niệm. Trên đỉnh vương niệm có gắn một viên kim cương
trên một ca-ra, xung quanh cũng nạm toàn những viên kim cương nhỏ. Tất
cả hòa chung lại tạo thành một chiếc vương miện xinh đẹp tinh tế, nhìn
vô cùng tao nhã, vô cùng lóng lánh.

Tiếng đàn violon vẫn réo rắt, cô nhìn Cố Học Võ, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Tại sao lại tặng em một chiếc nhẫn như vậy?”

“Bởi vì, em là nữ hoàng của anh.” Lúc Cố Học Võ nói những lời này vẫn vô
cùng nghiêm túc: “Anh thích khí phách cùng dáng vẻ kiêu ngạo của em, hy
vọng em lúc nào cũng giống như một nữ hoàng.”

Kiều Tâm Uyển trong lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này làm cho lòng
của cô muốn giả bộ cũng giả bộ không được, mà thể hiện hết ra ngoài.

“Cố Học Võ, em rất vui.”

Cố Học Võ chỉ cười mà không nói lời nào. Kiều Tâm Uyển lại thêm một câu: “Em thật sự rất vui. Vô cùng, vô cùng vui.”

“Như vậy đã vui? Vậy chuyện lát nữa sẽ còn khiến em vui hơn.”

Cố Học Võ nhìn bồi bàn đến đốt nến trên bánh, ý bảo Kiều Tâm Uyển ước
nguyện. Cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười, nhắm mắt lại ước nguyện. Mở mắt ra, cô cùng anh thổi tắt nến.

“Em ước gì thế?” Cố Học Võ cắt bánh kem thành miếng nhỏ đặt ở trước mặt cô: “Nói cho anh nghe chút đi.”

“Điều ước không thể nói ra, nếu không sẽ mất linh.” Kiều Tâm Uyển không nói,
Cố Học Võ gật đầu: “Em nói cho anh nghe chút đi, biết đâu anh có thể
giúp em thực hiện?”

“Em không nói.” Lúc này khóe môi Kiều Tâm
Uyển cong lên, cô nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Cố Học Võ: “Cơm
cũng ăn xong, bánh ngọt cũng nếm rồi. Kế tiếp, có phải là nên về nhà hay không?”

“Đúng, chính xác.” Cố Học Võ gật đầu, vươn tay kéo tay cô: “Đi. Chúng ta về nhà.”

Lên xe, Cố Học Võ khởi động xe, trong lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ thì dừng xe
lại, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Anh có một món quà sinh nhật muốn tặng cho
em.”

“Quà?” Kiều Tâm Uyển có chút bất ngờ: “Vừa rồi không phải là quà sao?”

“Không tính.” Anh lắc đầu, tháo cà vạt xuống: “Vừa rồi là cầu hôn, không thể tính là quà được. Em có muốn nhận quà không?”

“Muốn chứ.” Quà anh tặng là gì nhỉ? Kiều Tâm Uyển rất chờ mong. Cố Học Võ lại dùng cà vạt bịt mắt cô lại: “Vậy, em đi theo anh.”

“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?”

Kiều Tâm Uyển muốn tháo cà vạt xuống, nhưng Cố Học Võ lại cầm tay cô, không cho cô tháo: “Em tin anh không?”

“Em, em tin anh.”

“Vậy đừng tháo xuống, bằng không, sẽ không có bất ngờ.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút không xác định, Cố Học Võ lại khởi động
xe đi về phía trước. Kiều Tâm Uyển vài lần muốn tháo cà vạt xuống, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò không biết anh muốn cho mình sự ngạc nhiên nào?

Hôm nay cô thật sự rất vui, không, không chỉ là hôm nay, kể từ khi từ Đan Mạch trở về, ngày nào cô cũng rất vui vẻ. Bởi vì Cố Học
Võ đối xử tốt với cô, thật sự rất tốt. Anh dùng rất nhiều tâm tư để hiểu rõ những thứ cô thích, những ý tưởng của cô. Anh tôn trọng cô, chưa bao giờ muốn cô vì anh mà thay đổi. Cố Học Võ cứ như vậy, làm cho cô sao có thể không yêu?

Xe bảy quẹo tám rẽ, ở trên đường tới tới lui lui
chừng nửa tiếng, mắt Kiều Tâm Uyển vẫn bị bịt kín, cô mơ hồ có cảm giác
ánh đèn đường đang chiếu trên mặt mình. Cửa kính xe bị Cố Học Võ mở ra
một chút, gió thổi qua, có chút dễ chịu. Xe rốt cuộc cũng ngừng lại, cô
muốn tháo cà vạt xuống nhưng anh không cho. Anh xuống xe, đi sang bên
kia mở cửa xe, vươn tay nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển xuống xe.

“Cố Học Võ.” Anh rốt cuộc đưa mình đi đâu?

Mới muốn hỏi, Cố Học Võ lại bế cô khỏi ghế.

“A…” Cô la lên một tiếng nhỏ, hai tay theo bản năng vòng qua cổ của anh.

“Không phải sợ, anh sẽ ôm em. Sẽ không để em té đâu.”

Giọng nói của Cố Học Võ có phần hớn hở. Cô có cảm giác anh bế cô đi lên vài
bậc thang. Sau đó lại vào cửa, bởi vì cô cảm giác được khí lạnh đập vào
mặt. Âm thanh đinh đinh vang lên, bây giờ là đang vào thang máy.

Thang máy? Anh đưa cô đi đâu? Kiều Tâm Uyển không rõ, muốn hỏi anh, nhưng
biết anh sẽ không nói cho cô biết là sự kinh ngạc gì. Sẽ là sự kinh ngạc gì mà anh phải thần bí như vậy.

Thang máy mở ra, cô cảm giác
được Cố Học Võ ôm cô đi ra ngoài, sau đó anh buông cô xuống. Kiều Tâm
Uyển lúc này muốn tháo cà vạt xuống, nhưng anh nắm tay cô, không cho cô
tháo, cô nghe thấy tiếng mở chìa khóa.

“Lại đây, đi vào, cẩn thận cánh cửa.” Giọng của anh nhẹ nhàng vang lên, Kiều Tâm Uyển bước về phía trước một bước, anh kéo tay cô lại đi về phía trước hai bước.

Lúc này anh mới vươn tay, tháo cà vạt trên mắt cô xuống. Đột nhiên bị ánh
sáng rọi vào khiến cô có chút không thích ứng kịp mà nheo mắt lại. Mặt
áp vào vai anh. Một lát sau cô mới dần thích ứng mà mở to mắt. Khung
cảnh trước mắt làm cho cô hoàn toàn khiếp sợ.

Đây là, đây là căn
hộ mà lần trước Cố Học Võ nói muốn mua. Chỉ khác là lần trước đến căn hộ vẫn chưa có gì, còn bây giờ thì đã được trang hoàng đầy đủ. Trước mắt
cô là cửa sổ sát đất thật lớn, liếc mắt một cái là có thể thu hết cảnh
đêm khu vực vào trong mắt.

Rèm cửa màu vàng nhạt lay động trong
gió khiến không gian có chút thơ mộng. Ở cạnh cửa sổ sát đất, là một bộ
sô pha da Italy sang trọng, nhìn vừa thoải mái lại nhàn nhã. Đối diện sô pha là TV tinh thể lỏng siêu lớn. Hai bên là cụm loa theo kiểu rạp phim gia đình.

Bên kia phòng khách, là một tủ rượu, làm thành một
quầy bar nhỏ. Đi qua quầy bar là nhà bếp. Toàn bộ nội thất bên trong bếp đều mang phong cách vô cùng hiện đại, tràn ngập không khí lãng mạn.
Trong góc phòng có đặt một giàn hoa, những bình hoa trên đó đều cắm hoa
hồng đỏ. Cầu thang xoắn ốc hướng lên trên được chạm hoa, mang hơi hướm
điền viên.

Cố Học Võ đứng bên cạnh cô, vươn tay kéo tay cô đi lên trên lầu: “Tầng một là phòng khách, bếp và phòng sách. Còn có một phòng cho khách. Lầu hai anh có cải tạo một chút.”

Lên lầu, anh mở cửa một căn phòng. Tất cả thiết kế bên trong đều là màu hồng nhạt, có thể nhìn ra đây là phòng của con gái.

“Đây là phòng của Bối Nhi.”

Lại đi phía trước mở cửa, một phòng toàn là đồ chơi. Anh nhìn Kiều Tâm
Uyển: “Đây là phòng đồ chơi của Bối Nhi. Bên kia còn có một phòng dự bị, em muốn dùng làm gì thì làm.”

Đi tiếp về phía trước, chính là
phòng ngủ chính. Vừa cửa mở Kiều Tâm Uyển đã nhìn thấy bức ảnh cưới thật lớn treo giữa phòng. Sau khi trở về, không nhìn thấy nên cô cứ nghĩ anh đã quên, không ngờ anh vẫn còn nhớ?

Trên chiếc giường lớn phong
cách châu Âu trải ga giường bằng tơ tằm màu lam. Toàn bộ phòng đều thiết kế theo phong cách mà cô thích. Bàn trang điểm màu trắng, gương hình
bầu dục lúc này đang phản chiếu ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của cô, điều
kinh ngạc cô nhận được hôm nay thật sự là quá lớn, quay sang nhìn Cố Học Võ. Trong mắt cô có vài phần không thể tin được.

“Đây, đây thật sự quá bất ngờ. Trời ạ, em thật sự rất vui, cũng rất bất ngờ.”

“Căn hộ này đã chuyển qua tên em.” Cố Học Võ nhìn vẻ bất ngờ cùng kinh hỉ
trên mặt Kiều Tâm Uyển, thản nhiên mở miệng: “Đây mới là quà sinh nhật
anh tặng em.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc nhịn không được vươn tay ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong ngực anh: “Em yêu anh.”

Cố Học Võ cũng ôm lấy cô, vây cô trong ngực mình, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô. Con rắn nhỏ linh hoạt, cẩn thận mô tả hình
dáng đôi môi cô, cường thế thâm nhập vào trong miệng cô, nhấm nháp sự
ngọt ngào của cô. Hai tay bao trùm lên cơ thể mềm mại mảnh khảnh của cô, anh thuần thục tìm đến nơi đầy đặn của cô. Một tay giữ eo cô, kéo cô
gần với anh hơn.

Nụ hôn của anh liên tục thâm nhập, nuốt vào hơi
thở của cô, bàn tay di chuyển ra sau gáy cô, nhẹ nhàng tháo kẹp tóc
xuống, ngón tay dài luồn vào tóc, Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì, lại cảm giác cả người bị anh bế thốc lên.

Cô không thể hô hấp, chỉ có
thể mềm nhũn tựa vào ngực anh. Hai người, bốn cánh môi, vẫn dán vào
nhau. Bởi vì nụ hôn đoạt hồn nhiếp phách của anh mà cô cảm thấy thần trí mơ màng, ngay cả tứ chi cũng mềm nhũn, không còn sức để cử động.

Sau lưng chạm vào giường, cô cắn môi, cảm giác được cơ thể cường tráng của
anh đang bao phủ lên mình. Cô không thể nào kháng cự, chỉ có thể nghênh
đón, khóe mắt nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, cô đột nhiên căng thẳng, giữ
chặt mặt của anh để anh tạm thời rời khỏi người mình, ánh mắt liếc ra
ngoài cửa sổ: “Rèm cửa còn chưa kéo.” Tuy rằng trước sau đều cách rất
xa, đây lại là trên tầng cao, nhưng mà…

Cố Học Võ để ngoài tai,
đôi môi lại một lần nữa áp xuống hôn lấy cô, cánh tay dài duỗi ra, chạm
vào một chỗ nào đó ở đầu giường, rèm cửa liền tự kéo lại. Kiều Tâm Uyển
lại càng kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của cô
đã bị anh đoạt đi mất, cô nói không nên lời, chỉ có thể đưa tay đặt lên
bờ vai anh. Cùng với mỗi một động tác của anh mà tạo nên một điệu vũ…

… … ..www.sakuraky.wordpress.com.. … …

Lần dây dưa này đến hơn nửa đêm mới xong. Kiều Tâm Uyển có xin tha vài lần, nhưng đấu không lại sự cường thế của Cố Học Võ. Đến cuối cùng, ngay cả
sức để cầu xin cô cũng không còn. Đầu ngón tay như nhũn ra, cả người mỏi mệt, chỉ có thể thuận theo anh. Sau nửa đêm, rốt cuộc anh cũng hảo tâm
buông tha cô, ôm cô ngủ thật say.

Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển
thức dậy, đã không nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ đâu, cô muốn ngồi dậy
nhưng ngay cả động tác đơn giản ấy cũng làm cả người đau nhức khó chịu,
thắt lưng cứ như muốn gãy đôi.

“Chết tiệt.” Nhỏ giọng mắng một
câu. Ngoài hơi chút phẫn nộ, phần nhiều là thẹn thùng, sự chống cự của
cô dường như cũng không kiên quyết lắm. Ôi chao ôi chao. Nghĩ đến đây,
mặt của cô lại đỏ ửng.

Kiều Tâm Uyển thật sự là cảm thấy Cố Học
Võ ngày hôm qua quả thực giống như là nổi cơn điên vậy. Nóng bỏng như
vậy khiến cô hoàn toàn không thể thích ứng, là bởi vì cô đáp ứng lời cầu hôn của anh, hay bởi vì ngày hôm qua sinh nhật cô? Mặc kệ là cái gì,
tối nay, nhất định không thể để cho anh chạm vào mình nữa.

Xụi lơ nằm lại trên giường, cô thật không muốn dậy, nhưng nghĩ hôm nay công ty còn có việc gì chưa xử lí xong. Không được, cô phải đi làm. Hai chân
mới vừa đặt xuống đất đã như nhũn ra, cả người chao nghiêng về phía
trước, cô la nhỏ một tiếng, cơ thể còn chưa kịp thân mật tiếp xúc với
mặt đất thì một đôi bàn tay to đã ôm lấy hông cô, bế cô đặt lại trên
gường.

“Sáng sớm đã nhào vào lòng đòi ôm? Nhiệt tình vậy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.